Chương 2

Chương 2

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt sử dụng ứng dụng kết bạn, thư ký nữ độc thân và tổng giám đốc. Mặc dù cô không hề có suy nghĩ vượt giới hạn đối với Lục Nghiễn Lễ, nhưng cô không có cách nào để ngăn chặn lời đồn đoán của mọi người về việc cô muốn gả vào nhà giàu, vì vậy bây giờ cô cần một người bạn trai, đánh tan tin đồn này.

 

Công ty của bạn thân của Hạ Mạt, Diệp Dao Dao cách đây không lâu có phát hành một ứng dụng kết bạn xã giao, Diệp Dao Dao phụ trách công tác marketing đưa ứng dụng vào hoạt động. Cuối tuần trước, Hạ Mạt gặp mặt Diệp Dao Dao, cô bạn thân nghe cô kể tình cảnh hiện tại của cô đã giới thiệu ứng dụng này.

 

Sau khi Hạ Mạt đăng ký ứng dụng, hệ thống lập tức căn cứ thông tin cô khai báo tìm đối tượng trò chuyện kết đôi với cô.

 

Lúc ấy, Hạ Mạt nhanh chóng xem thông tin của mấy chục người sử dụng, rất nhiều người chủ động chào hỏi cô nhưng chưa nói được mấy câu đã bất lịch sự muốn cô đăng hình, hẹn cô đi khách sạn, trông có vẻ không thể tìm được người bạn trai đứng đắn nào trên ứng dụng này.

 

Hạ Mạt đang chuẩn bị gỡ ứng dụng thì phần tóm tắt giới thiệu trống rỗng của một người sử dụng đã thu hút sự chú ý của Hạ Mạt.

 

Người này không hề viết bất cứ thông tin cá nhân nào, tên người sử dụng cũng chỉ có một chữ L cho có lệ.

 

Điều thu hút Hạ Mạt chính là hình đại diện của đối phương, trong hình chỉ có một bàn tay, các khớp xương rõ ràng đặt trên bàn phím, ngón tay thon dài trắng nõn giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ. Hạ Mạt là người khá mê tay, cô nghĩ trên mạng không ai biết ai, nếu bị từ chối cũng không sao bèn chủ động gửi lời chào đến đối phương.

 

Dường như công việc đối phương rất bận rộn, trò chuyện với cô không mấy nhiệt tình. Cả tuần nay hai người chỉ nói chuyện được hai lần, mà đều là Hạ Mạt chủ động. Đối phương không chủ động tìm đề tài, trả lời tin nhắn của cô cũng cực kỳ kiệm lời, trái ngược hẳn với những tài khoản khác chưa nói vài câu đã muốn hẹn cô đi khách sạn.

 

Hạ Mạt gửi tin nhắn cho L xong, nhìn chằm chằm màn hình vài giây rồi thoát khỏi ứng dụng.

 

Dựa theo kinh nghiệm hai lần nói chuyện trước, đối phương trả lời tin nhắn rất chậm.

 

Trên đường đến nhà họ Lục, Hạ Mạt thường xuyên liếc nhìn di động. Đến tận khi xe chậm rãi chạy vào cổng nhà họ Lục mà màn hình trò chuyện với L vẫn không hề có động tĩnh.

 

Xe dừng trước sân nhà họ Lục, Hạ Mạt không để ý tới chuyện này nữa. Cô dời sự chú ý sang Lục Nghiễn Lễ rồi nhanh nhẹn cởi dây an toàn, xuống xe, đi ra cửa sau và mở cửa thay anh.

 

Mẹ của Lục Nghiễn Lễ, bà Tống Văn Nhân vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi mà đang ngồi ở sô pha trong phòng khách, Lục Nghiễn Lễ bước vào nhà chào bà ấy.

 

Tống Văn Nhân ngửi thấy mùi rượu trên người anh, quan tâm nói: “Để mẹ bảo người làm canh giải rượu cho con nhé.”

 

Lục Nghiễn Lễ nói: “Không cần đâu ạ, con uống không nhiều lắm, không có say.”

 

Tống Văn Nhân dặn dò: “Tối nay nghỉ sớm đi, đừng thức khuya làm việc, ngày mai là ngày giỗ của ông nội con, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.”

 

Lục Nghiễn Lễ hơi gật đầu rồi xoay người lên lầu, Hạ Mạt đi theo sau anh vào phòng làm việc lấy tài liệu.

 

Nhận được tài liệu, Hạ Mạt không nấn ná ở phòng làm việc nữa. Khi xuống lầu, Tống Văn Nhân vẫn đang ngồi ở phòng khách. Trên bàn trà trước mặt bà ấy có một bộ trà cụ, Tống Văn Nhân nhìn Hạ Mạt rồi cười nói: “Lại đây uống chén trà.”

 

Hiện tại đã hơn mười giờ, muộn như vậy mà Tống Văn Nhân vẫn gọi cô cùng uống trà, hiển nhiên có ý khác.

 

Hạ Mạt thoáng thấy căng thẳng trong lòng, trên mặt nở nụ cười dịu dàng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tống Văn Nhân.

 

Tống Văn Nhân nhấc bình trà nhỏ đang định pha trà, Hạ Mạt thấy thế vội vàng đưa tay muốn lấy ấm trà, uống trà cùng mẹ của sếp làm sao cô dám để đối phương pha trà chứ.

 

Tống Văn Nhân cười dịu dàng: “Cháu cứ ngồi yên, lần trước dì đã thử trà cháu pha, lần này để cháu thử trà dì pha nhé.”

 

Trong lúc nói chuyện, Tống Văn Nhân đã tao nhã rót trà từ bình trà nhỏ ra chén. Bà ấy làm tuần tự từng bước một, mùi trà tỏa ra thơm ngát, là trà mới Long Tỉnh.

 

Hạ Mạt nâng chén trà hớp một ngụm nhỏ, nghe Tống Văn Nhân hỏi: “Cháu vào công ty được ba năm rồi nhỉ?”

 

Hạ Mạt buông chén trà xuống nhìn Tống Văn Nhân, lễ phép trả lời: “Dạ vâng đúng rồi ạ.”

 

Tống Văn Nhân ngồi ngay ngắn, cười nói: “Xem ra trí nhớ của dì vẫn rất tốt, dì nhớ cháu làm việc bên cạnh Nghiên Lễ ba năm rồi. Vừa nãy cháu vừa bước vào, dì thấy cháu còn trẻ mà cứ ngỡ là sinh viên mới tốt nghiệp, dì còn tưởng mình nhớ lầm.”

 

Hạ Mạt được Tống Văn Nhân khen mà thấy hơi hoảng, trong lòng dù cảnh giác nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: “Dì quá khen ạ.”

 

Tống Văn Nhân nhấp ngụm trà, hỏi tiếp: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

 

Hạ Mạt nói: “25 ạ.”

 

“Nhỏ hơn Nghiên Lễ ba tuổi.” Tống Văn Nhân nói: “Nghe nói người trẻ thời nay cứ cách ba tuổi là cách một thế hệ, nói chuyện cũng không cùng tần sóng, bình thường cháu ở cạnh Nghiên Lễ có thấy khó gần không?”

 

Hạ Mạt kinh ngạc: “Sao thế được ạ?”

 

“Mà cũng đúng.” Tống Văn Nhân nhìn Hạ Mạt, tủm tỉm cười nói: “Công việc của cháu gần như phải làm việc cùng Nghiên Lễ hàng ngày, nếu như khác biệt thế hệ thì sao mà phối hợp ăn ý với Nghiên Lễ trong công việc như vậy chứ, có thể thấy Nghiên Lễ và cháu có rất nhiều chủ đề nói chuyện chung.”

 

Hạ Mạt thoáng sửng sốt, đoán ý trong lời nói của Tống Văn Nhân.

 

Tống Văn Nhân kéo tay cô, nở nụ cười ấm áp rồi chậm rãi nói: “Nghiên Lễ lớn như vậy nhưng chưa bao giờ đưa cô gái nào khác về nay. Nói ra sợ cháu chê cười nhưng bao nhiêu năm nay, dì chỉ thấy cháu là cô gái duy nhất ở bên cạnh nó, người nhà muốn giới thiệu bạn gái cho nó đều bị nó từ chối.”

 

Tống Văn Nhân thở dài than thở: “Dì và ba nó đều trông ngóng nó mau chóng lấy vợ, không biết khi nào nó mới dẫn bạn gái về gặp mặt ba mẹ nữa?”

 

Lòng bàn tay bà ấy ấm áp, nhìn Hạ Mạt đầy vẻ sâu xa. Cô dường như nhìn thấy niềm hi vọng tha thiết trong ánh mắt của bà ấy mà thoáng thấy lo.

 

Không lẽ mẹ của Lục Nghiễn Lễ vừa ý cô, muốn cô làm bạn gái của Lục Nghiễn Lễ?

 

Suy nghĩ này vừa thoáng hiện lên trong đầu liền bị Hạ Mạt phủ định, không phải cô tự ti nhưng nhà họ Lục là một gia tộc hiển hách, thường các nhà giàu có thế này đều sẽ lựa chọn liên hôn với gia tộc môn đăng hậu đối để hai bên cùng phát triển. Những đối tượng bà Tống sắp xếp cho Lục Nghiễn Lễ xem mắt trước đây đều là con cái thuộc gia thế hiển hách, làm sao bà ấy muốn một cô gái có điều kiện gia đình bình thường như cô làm con dâu chứ.

 

Không lẽ bà Tống nghe thấy tin đồn bên ngoài, cũng nghi ngờ cô và Lục Nghiễn Lễ có quan hệ vượt qua mức cấp trên cấp dưới nên mới muốn thử xem cô có suy nghĩ muốn gả vào nhà giàu không, sau đó nhanh chóng đuổi cô, tránh cho việc có một cô con dâu không môn đăng hậu đối.

 

Hạ Mạt suy đoán ý của Tống Văn Nhân, dè dặt nói: “Chắc là do duyên số của tổng giám đốc Lục vẫn chưa đến, dì đừng lo lắng. Cháu có quen một người, ba mươi tuổi vẫn chưa yêu ai bao giờ, mấy hôm trước cháu nhìn thấy cậu ấy thông báo đã có người yêu trong vòng bạn bè. Cậu ấy nói là trúng tiếng sét ái tình, sau ba ngày đã xác định yêu nhau, không chừng tổng giám đốc Lục không lâu nữa cũng sẽ gặp được cô gái mà anh ấy vừa gặp đã yêu ạ.”

 

Hạ Mạt quen biết Lục Nghiễn Lễ đã được ba năm, người anh vừa gặp đã yêu chắc chắn không thể là cô.

 

Giọng điệu chân thành của Hạ Mạt muốn ám chỉ bản thân không hề có ý nghĩ vượt quá giới hạn với Lục Nghiễn Lễ.

 

Tống Văn Nhân nói đầy ẩn ý: “Vừa gặp đã yêu không bền đâu, hai người không hiểu gì nhau, tình cảm phải lâu dài, hiểu nhau mới tốt.”

 

Hạ Mạt không tiện phản bác Tống Văn Nhân, gật đầu theo bà ấy: “Dì nói đúng ạ.”

 

Tống Văn Nhân nghe vậy, nhìn cô với ánh mắt ôn hòa rồi vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Giờ đã muộn rồi, cháu về nhà chắc khuya lắm, hay cứ ở lại đây để dì cho người sắp xếp phòng khách.”

 

Hạ Mạt khéo léo từ chối ý tốt của Tống Văn Nhân, nói mập mờ: “Ở nhà có người đợi cháu ạ.”

 

Nụ cười của Tống Văn Nhân trở nên cứng ngắc, bà ấy không hỏi sâu mối quan hệ của cô với ‘người nhà’ là gì, chỉ cười nói: “Vậy dì không giữ cháu nữa, cháu mau trở về nghỉ ngơi đi.”

 

“Dì ngủ ngon ạ.” Hạ Mạt đứng dậy khỏi sô pha, chào tạm biệt Tống Văn Nhân.

 

Dì Trần giúp việc của nhà họ Lục tiễn Hạ Mạt ra cửa, cô vừa ra khỏi phòng khách liền lấy di động ra.

 

Mười phút trước, L đã gửi tin nhắn trả lời cô.

 

[Buổi tối tốt lành.]

 

Hạ Mạt cố ý đi chậm lại, ngón tay soạn tin nhắn trên màn hình: [L, anh có thể giúp tôi một chuyện không?]

 

Lần này L trả lời tin nhắn rất nhanh.

 

[Sao thế?]

 

Hạ Mạt không có thời gian nói chi tiết với anh.

 

[Tôi gặp chút chuyện, có gì sẽ giải thích với anh sau. Bây giờ tôi sẽ gửi một tin nhắn thoại cho anh, anh đừng quan tâm nội dung tin nhắn, chỉ cần trả lời một tiếng “ừm” là được.]

 

Hạ Mạt bổ sung: [Anh nhớ trả lời bằng tin nhắn thoại nhé, làm ơn đó.]

 

Hôm nay bà Tống nói chuyện với cô với mục đích gì cũng chung quy cũng là do cô còn độc thân, muốn xóa bỏ nghi ngờ của bà Tống về mối quan hệ giữa cô và Lục Nghiễn Lễ thì biện pháp trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất chính là để bà Tống biết rằng cô đã có bạn trai.

 

Dì Trần dẫn Hạ Mạt ra chỗ xe đang đậu ngoài cổng, thấy cô cứ lững thững phía sau bèn ngoái lại nhìn thử.

 

Hạ Mạt đang cúi đầu lướt điện thoại, nhận thấy ánh mắt của dì Trần nên nở nụ áy náy giải thích: “Điện thoại cháu sắp hết pin mà bạn trai cháu cứ nhắn tin hoài, còn muốn gọi video call với cháu nữa.”

 

Giọng điệu của Hạ Mạt đầy bất lực.

 

Dì Trần hiểu ra, cười nói: “Cháu gái xinh xắn về nhà tối khuya thì bạn trai lo lắng cũng phải, không thì cháu cứ gọi video cho cậu ấy đi, tránh để người ta lo.”

 

“Điện thoại cháu không còn bao nhiêu pin, nếu gọi video sẽ bị sập nguồn mất.” Hạ Mạt mím môi, nói: “Đợi cháu một chút, để cháu gửi tin nhắn thoại cho anh ấy.”

 

Dì Trần gật đầu: “Không cần gấp.”

 

 

Lục Nghiễn Lễ đang ngồi trong phòng làm việc xử lý mấy email quan trọng, di động rung lên “ong ong”, thông báo có tin nhắn mới.

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn chằm chằm tin nhắn hiện trên màn hình di động, đối phương nhờ anh làm một việc, cần anh giúp đỡ, nhưng lại không nói rõ nguyên nhân. Bây giờ trên mạng đủ chiêu trò lừa gạt, một trong số đó là thu thập giọng nói rồi tổng hợp giọng, sau đó là giả giọng để đạt được mục đích.

 

Lục Nghiễn Lễ nhíu mày, thoát khỏi giao diện trò chuyện, mở WeChat gửi tin nhắn cho Tống Kỳ.

 

[Ứng dụng Heartbeat do công ty em phát triển cần tăng cường giám sát chống lừa đảo và tuyên truyền.]

 

Heartbeat là ứng dụng kết bạn do công ty em họ Lục Nghiễn Lễ, Tống Kỳ phát hành. Tống Kỳ đã cố ý khua môi múa mép trước mặt cô anh ấy là Tống Văn Nhân về ứng dụng này, nói ứng dụng phát hành chưa đến ba tháng đã ghép đôi được rất nhiều cặp.

 

Mấy năm nay, Tống Văn Nhân hối thúc con trai tìm bạn gái đến muốn phát điên, nghe Tống Kỳ nói ứng dụng này có thể tìm được bạn gái liền đốc thúc Lục Nghiễn Lễ tải ứng dụng, nếu không bà ấy sẽ sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh.

 

Lục Nghiễn Lễ không thích mấy ứng dụng kết bạn kiểu này, báo đài thường xuyên đưa tin mấy kẻ lừa đảo lợi dụng ứng dụng kết bạn để lừa gạt qua mạng.

 

Lục Nghiễn Lễ gửi tin nhắn cho Tống Kỳ xong, đang chuẩn bị xóa thì điện thoại báo nhận được tin nhắn thoại của đối phương.

 

Ngón tay Lục Nghiễn Lễ dừng lại, anh nhếch miệng cười khẩy rồi mở tin nhắn thoại, muốn nghe thử cách thức của bọn lừa đảo hiện nay.

 

“Anh yêu.” Loa điện thoại vang lên một giọng nữ quen thuộc, nhẹ nhàng uyển chuyển, chỉ có một điểm khác với ngày thường, chính là trong giọng nói có thêm chút hờn dỗi: “Anh đừng lo, em đang trên đường về nhà, không cần chờ em đâu, anh ngủ trước đi.”

Comments