Chương 20

Chương 20

Lần đầu tiên trong đời, Lục Nghiễn Lễ bị một cô gái trêu đùa, phản ứng của Hạ Mạt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, thế nên sau một thoáng ngạc nhiên, anh lại cảm thấy hơi buồn cười.

 

Hôm nay Hạ Mạt say quá mức, sau khi trở về, trong đầu Lục Nghiễn Lễ cứ không ngừng hiện lên hình ảnh cô nói với anh một cách nghiêm túc ở hành lang của club rằng cô có thể bò vào thang máy. Say đến mức đó rồi thì không thể tỉnh rượu hoàn toàn trong một thời gian ngắn, dù lúc đưa cô về nhà, trạng thái của cô trông vẫn có vẻ khá ổn, nhưng Lục Nghiễn Lễ biết cô vẫn chưa tỉnh rượu.

 

Dáng vẻ của cô hôm nay thật sự khiến người ta không thể yên tâm, anh biết, nếu hỏi xem cô có ổn không với tư cách Lục Nghiễn Lễ, cô chắc chắn sẽ không nói thật. Để hiểu rõ tình trạng cụ thể của cô, anh gửi tin nhắn cho cô bằng thân phận L, hỏi cô đã về đến nhà chưa.

 

Chờ đợi nửa tiếng đồng hồ, dù anh đang tập thể dục nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi màn hình điện thoại.

 

Cô mãi không trả lời tin nhắn, trong đầu anh thậm chí đã nghĩ tới việc cô say rượu nên không thể tự lo liệu cho bản thân, có lẽ cô đang nằm bò trên đất ở một góc nào đó trong nhà.

 

Anh tự đặt ra thời gian trong đầu là một tiếng.

 

Nếu sau một tiếng cô vẫn không trả lời tin nhắn anh, anh sẽ đích thân đến nhà cô xem liệu cô có gặp chuyện gì hay không.

 

Dẫu sao thì lý do Diệp Uyển chuốc rượu Hạ Mạt là vì anh, anh có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô.

 

Anh cứ suy nghĩ mãi về bộ dạng đáng thương của cô, ví dụ như cô sẽ nôn đến mức mặt mày trắng bệch vì dạ dày khó chịu, tinh thần uể oải do đau đầu. Chỉ có một điều anh không nghĩ tới đó là cô uống tới mức như vậy mà vẫn còn tâm trí huýt sáo trêu đùa anh, Lục Nghiễn Lễ bỗng cảm thấy mọi sự lo lắng của bản thân trở nên dư thừa.

 

Giọng nói vui vẻ của cô nghe rất phấn khởi.

 

Lúc nãy gọi video, Hạ Mạt không thấy mặt anh, còn không biết anh là ai.

 

Lục Nghiễn Lễ xóa toàn bộ tin nhắn đã soạn trên khung chat.

 

Hạ Mạt nằm trên giường, giơ điện thoại, đôi mắt dán chặt vào màn hình không dám rời đi, sợ rằng chỉ cần không chú ý cũng sẽ khiến cô bỏ lỡ phúc lợi đêm khuya mà L dành cho cô.

 

Lúc nãy L đột nhiên gọi video cho cô, dù Hạ Mạt cảm thấy bất ngờ nhưng xét thấy đối phương đã biết cô là ai mà cho đến nay cô vẫn chẳng biết gì về anh, cô nhận điện thoại không chút do dự để xem L rốt cuộc là ai.

 

Video chỉ kéo dài một giây đã bị ngắn, không cần nghĩ cũng biết lúc nãy L vô tình ấn nhầm vào màn hình nên mới gọi video cho cô, nhưng dù thời gian ngắn ngủi, cô vẫn kịp nhìn rõ cơ bụng trên ngực anh.

 

Có vẻ anh tập thể dục và rèn luyện đều đặn, dáng người rất chuẩn.

 

Cô từng tưởng tượng về dáng vẻ của L, trong quá trình trò chuyện với L, cảm giác mà L mang tới cho cô chính là kiểu người rất có kỷ luật, luôn duy trì vóc dáng ở trạng thái tốt nhất.

 

Dẫu đã hình dung rằng dáng người của L sẽ rất chuẩn nhưng việc tận mắt chứng kiến b* ng*c rắn chắc của L qua video vẫn mang tới ấn tượng mạnh về thị giác với Hạ Mạt.

 

Có lẽ là giao tiếp qua internet khiến cô to gan hơn ngoài đời thực, hoặc có lẽ là cồn k*ch th*ch thần kinh của cô, tóm lại là giờ phút này cô rất hưng phấn, không có chút ngại ngùng nào của thiếu nữ khi nhìn thấy cơ thể của đàn ông, thậm chí còn không kìm được mà trêu chọc anh.

 

Cô vẫn cảm thấy đầu hơi nặng, vì gõ chữ khá phiền nên cô gửi thẳng tin nhắn thoại cho anh.

 

“L, anh keo kiệt quá đấy.”

 

Lục Nghiễn Lễ lấy khăn lông lau mồ hôi trên người, bước ra khỏi phòng tập gym, rót một cốc nước ở quầy bar tại nhà. Sau khi ngồi xuống, anh click mở tin nhắn thoại thì nghe được lời oán trách nũng nịu với giọng điệu mềm như bông của Hạ Mạt.

 

Ngữ điệu nói chuyện của cô khác hoàn toàn với hình ảnh bình thường mà anh thấy ở công ty. Từ trước đến nay, thư ký Hạ trong công ty luôn dịu dàng, nghiêm túc trước mặt anh, dáng vẻ đoan trang xen lẫn chút rụt rè, mà Summer trên mạng xã hội lại vô tư hoạt bát, rất biết cách làm nũng.

 

Lục Nghiễn Lễ hỏi theo câu nói của cô: [Sao lại nói như vậy?]

 

Hạ Mạt ấn giữ nút gửi tin nhắn thoại: “Dáng anh chuẩn như vậy mà cứ giấu không cho tôi xem, không phải keo kiệt thì là gì? L, cho tôi xem lại cơ bụng của anh nào, lúc nãy tôi chưa kịp chụp ảnh, nhanh lên, hào phóng chút đi.”

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn lý lẽ ngang ngược của cô, đáp lời: [Có cô gái nào lại chủ động xem cơ bụng của đàn ông như cô không, Hạ Mạt, cô không thấy xấu hổ à?]

 

Không hiểu tại sao những lời này lại xen lẫn chút cưng chiều.

 

Hạ Mạt cầm điện thoại, khóe miệng vô thức cong lên: “Tại sao con gái không được xem cơ bụng của đàn ông, trời cao ban cho tôi một đôi mắt sáng ngời chẳng phải để tôi ngắm nhìn mọi thứ đẹp đẽ trên đời này hay sao? Phong cảnh đẹp chính là chất dinh dưỡng ươm mầm tâm trạng phấn khởi cho trí óc, ví dụ như cơ bụng hoàn mỹ của anh có thể khiến tâm trạng của tôi trở nên vui vẻ, tại sao tôi phải ngại ngùng cơ chứ? L, lời nói của anh thật là sặc mùi phong kiến, cổ hủ, lạc hậu.”

 

Cô gán cho anh mấy cái mác rồi thúc giục anh: “L, anh gửi cho tôi một tấm ảnh cơ bụng đi mà, tôi muốn xem.”

 

L từ chối không chút do dự: [Đừng có mơ.]

 

“Đừng keo kiệt như vậy mà.” Hạ Mạt làm nũng: “Dù sao tôi cũng nhìn thấy rồi, anh còn che giấu làm gì, cho tôi xem thêm lần nữa đi, tôi chỉ xem một mình, không chia sẻ cho người khác đâu.”

 

L: [Cô xem rồi còn gì.]

 

Hạ Mạt khen ngợi anh: “Cơ bụng đẹp như vậy xứng đáng được thưởng thức nhiều lần.”

 

L: [Không có ảnh chụp.]

 

Hạ Mạt: “Anh chụp ngay bây giờ luôn đi.”

 

L: [Không chụp.]

 

Hạ Mạt: “Anh chụp đi mà, chỉ mất có vài giây thôi, không phiền lắm đâu.”

 

L: [Đừng mơ nữa.]

 

Hạ Mạt làm nũng với anh: “Anh chụp một tấm thôi mà, L tốt bụng, Bồ Tát nam.”

 

L: [Bồ Tát nam?]

 

Hạ Mạt biết đây chính là “điểm mù kiến thức” của L, người luôn chìm đắm trong công việc, không bao giờ lên mạng xem video, tưởng chừng như bị “mất kết nối” với internet.

 

Cô phổ cập kiến thức cho anh: “Bồ Tát nam dùng để chỉ những người đàn ông có vóc dáng đẹp, gợi cảm, thường đăng ảnh khoe thân hình trên mạng xã hội, tẩm bổ cho đôi mắt của phụ nữ.”

 

Đầu dây bên kia chìm vào im lặng.

 

Hạ Mạt chờ một lúc không thấy anh nhắn lại nên hỏi: “L, sao anh không nói gì.”

 

L: [Cô hay xem ảnh cơ bụng của mấy Bồ Tát nam đó lắm à?]

 

Hạ Mạt thấy anh hỏi như vậy, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ, không dám gửi tin nhắn thoại nữa mà gõ chữ trả lời: [Cũng không thường xuyên lắm.]

 

L: [Vậy là có.]

 

Hạ Mạt càng chột dạ: [Chỉ là thi thoảng thôi, thật ra tôi cũng không thích xem ảnh của họ lắm. Chẳng qua là lúc lướt video, ứng dụng tự động đề xuất, tôi xem qua rồi lướt tiếp ấy mà.]

 

L cũng không dễ bị lừa: [Video mà ứng dụng đề xuất cho cô dựa trên việc phân tích big data, đề xuất những video phù hợp với sở thích của cô. Ứng dụng đề xuất loại hình video đó cho cô là vì cô từng xem những video như vậy trong thời gian dài.]

 

Hạ Mạt không biết tại sao một người hiếm khi sử dụng phần mềm video như anh lại hiểu biết cơ chế gợi ý đề xuất của phần mềm đến như vậy.

 

[Cũng chưa chắc, có đôi khi tôi bấm vào mấy video em không quan tâm, ứng dụng vẫn đề xuất liên tục, có thể là người ta bỏ tiền để chạy quảng cáo.]

 

Hạ Mạt không dám nhắc lại chuyện ảnh cơ bụng, cô nói sang chuyện khác: [L, sao lúc nãy anh lại gọi video cho tôi, vô tình bấm nhầm à?]

 

L có vẻ không hào hứng cho lắm: [Ừm.]

 

Hạ Mạt mím môi suy nghĩ một lát, nhấn giữ nút ghi âm, ân cần hỏi han anh: “Lúc nãy anh đang làm gì thế, sao lại không mặc quần áo, dù bây giờ đang là mùa hè nhưng lúc nào trong nhà cũng bật điều hòa, không mặc quần áo dễ bị cảm lạnh.”

 

L: [Chạy bộ.]

 

Hạ Mạt thuận miệng khen ngợi: “Muộn thế này rồi anh còn chạy bộ, kỷ luật đến thế, thảo nào cơ bụng của anh săn chắc như vậy.”

 

L: [Có đẹp bằng mấy Bồ Tát nam đó không?]

 

Hạ Mạt: “...”

 

Đàn ông ai cũng thích đua đòi tị nạnh như vậy ư? Ngay cả người luôn trầm tính ít nói như L còn hỏi mấy vấn đề như vậy.

 

Hạ Mạt không nhịn được cười: “Họ đều không đẹp bằng anh, anh là tốt nhất, cơ bắp trông rất nam tính mạnh mẽ.”

 

Diệp Dao Dao vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, thấy cô ôm điện thoại cười vui vẻ, cô ấy nhướng mày hỏi: “Nhắn tin với L hả?”

 

Hạ Mạt gật đầu, háo hức chia sẻ với cô ấy: “L vừa chạy bộ xong thì nhắn tin cho tớ, vô tình bấm vào gọi video.”

 

Diệp Dao Dao lập tức cảm thấy hứng thú: “Cậu video call với anh ấy à? Anh ấy trông như thế nào, đẹp không? Thấy cậu cười vui vẻ như vậy, ắt hẳn đằng ấy phải đẹp trai lắm đây.”

 

Hạ Mạt nói: “Video vừa kết nối thì anh ấy ngắt máy, tớ không nhìn thấy mặt anh ấy.”

 

Diệp Dao Dao thất vọng: “Cậu không nhìn thấy anh ấy trông như thế nào à, vậy sao lại cười như được mùa thế.”

 

“Tớ nhìn thấy nửa người trên của anh ấy, anh ấy đang tập thể hình, nửa người trên không mặc quần áo.” Ánh mắt Hạ Mạt sáng rực.

 

“Ồ?” Diệp Dao Dao lại cảm thấy hứng thú: “Sao? Có cơ bụng hay không?”

 

Hạ Mạt gật đầu, núm đồng tiền trên má rạng rỡ như hoa: “Siêu đỉnh luôn, cơ bụng tám múi.”

 

Diệp Dao Dao: “Có ảnh không?”

 

Hạ Mạt thất vọng: “Không có, anh ấy tắt nhanh quá, tớ chưa kịp chụp hình.”

 

Diệp Dao Dao: “Thế cậu xin anh ấy đi.”

 

“Tớ xin rồi, mà anh ấy không cho.”

 

Diệp Dao Dao hơi khó hiểu: “Dáng người chuẩn vậy sao lại không gửi cho cậu, đây là ưu thế của anh ấy mà. Đàn ông bây giờ ấy, phàm là bụng có một hai múi cơ thôi là ai chẳng muốn ra đường kéo áo lên khoe với thiên hạ, sao anh ấy lại kín đáo vậy nhỉ?”

 

Hạ Mạt nghĩ đến cảm giác khi nhắn tin với L, khẽ nói: “Có thể là do L khá trưởng thành chín chắn, cuộc hẹn hò hôm nay của cậu thế nào rồi?”

 

Hạ Mạt nhớ tới chuyện hôm nay Diệp Dao Dao hẹn gặp bạn quen qua mạng.

 

Diệp Dao Dao cười ngại ngùng: “Cũng được, khá ổn.”

 

Hạ Mạt: “Mau kể nhanh lên.”

 

Diệp Dao Dao vẫn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô: “Hôm khác mình nói sau, tớ thấy hôm nay cậu uống hơi nhiều đấy, đầu còn đau không?”

 

Hạ Mạt: “Cũng không đau lắm.”

 

“Có đi tắm được không? Hay là đêm nay cậu đừng đi tắm, cứ thế mà ngủ tạm một đêm đi, chờ ngày mai rượu tan hết thì hẵng tắm.” Diệp Dao Dao sợ cô sẽ ngất trong lúc tắm.

 

“Tắm được mà, không sao đâu.”

 

“Vậy cậu đi tắm nhanh đi, tắm xong thì nghỉ ngơi sớm chút.” Diệp Dao Dao thúc giục cô.

 

Hạ Mạt ừ một tiếng, cúi đầu nhắn tin báo tình hình cho L.

 

[L, hôm nay tôi uống chút rượu, giờ vẫn hơi chóng mặt, tôi muốn rửa mặt đi ngủ, ngày mai nói tiếp.]

 

L: [Ừm, nghỉ ngơi sớm đi.]

 

Hạ Mạt: [Ngủ ngon.]

Comments