Chương 21

Chương 21

Hạ Mạt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hai phút, L không trả lời câu chúc ngủ ngon của cô.

 

Có lẽ anh cảm thấy việc chúc “ngủ ngon” là một hành động khá thân mật và mập mờ.

 

Hạ Mạt buông điện thoại, lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm.

 

Lục Nghiễn Lễ cho cô nghỉ một ngày, ngày mai không cần đi làm, trước khi ngủ Hạ Mạt cố tình tắt chuông báo thức trong điện thoại.

 

Dưới tác dụng của rượu nên cô đã ngủ một giấc rất sâu. Buổi sáng Diệp Dao Dao nằm cạnh thức dậy, thay quần áo đi làm mà cô không hề hay biết.

 

Khi mở mắt ra đã là một giờ rưỡi chiều, lúc cầm điện thoại xem giờ, chính Hạ Mạt cũng giật nảy mình.

 

Đã lâu rồi cô không ngủ một mạch tới tận chiều, lần gần nhất cô ngủ dậy muộn như vậy có lẽ là thời còn học đại học.

 

Hạ Mạt ngồi dậy, vươn vai trên giường.

 

Giấc ngủ dài giúp cơ thể cô được nghỉ ngơi đầy đủ, mùi rượu nồng nặc cũng hoàn toàn biến mất, toàn thân vô cùng thoải mái, không có chút khó chịu nào.

 

Chỉ là vẫn không thể nhớ nổi tối qua, sau khi tổng giám đốc Lục ra mặt bảo vệ cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ màng nhớ rằng tổng giám đốc Lục đã đưa cô về, còn cho cô nghỉ một ngày.

 

Hạ Mạt ngồi trên giường cố nhớ lại nhưng đầu óc trống rỗng, không thể tìm thấy đoạn ký ức đã mất đi ấy, biết chính mình không thể nhớ nổi, Hạ Mạt không cố ép bản thân nữa.

 

Miệng khát khô, Hạ Mạt lê dép lê xuống phòng bếp lấy nước.

 

Dạ dày trống rỗng, Hạ Mạt uống một cốc nước, mở ứng dụng đặt đồ ăn trong điện thoại rồi đặt một suất cơm trưa.

 

Trong lúc ngồi trên sô pha trong phòng khách chờ cơm hộp giao tới, Hạ Mạt mở WeChat, nhìn thấy mẹ cô Lâm Ninh gọi đến lúc hơn mười hai giờ, lúc ấy cô còn đang ngủ nên không bắt máy.

 

Hạ Mạt lập tức gọi lại, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

 

“Mẹ.”

 

Lâm Ninh biết trong thời gian làm việc, Hạ Mạt rất bận nên tranh thủ giờ nghỉ trưa để gọi Wechat cho cô. Khi thấy không gọi được, bà ấy chỉ nghĩ rằng Hạ Mạt lúc ấy đang bận làm việc nên cũng không hỏi lý do vì sao cô mãi mới gọi lại mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Con có nhớ người dì họ tên là Phùng Tư Diễm không?”

 

Hạ Mạt hoàn toàn không có ấn tượng gì: “Con không nhớ lắm, có chuyện gì à mẹ?”

 

Lâm Ninh giới thiệu cho cô: “Bà ấy là con gái nuôi của bà dì thứ tư của con, lúc con còn nhỏ bà ấy còn tới nhà của chúng ta ở một thời gian, giờ bà ấy cũng đang làm việc ở Hải Thành.”

 

Con gái của bà dì thứ tư?

 

Hạ Mạt lục lại trí nhớ.

 

Ở quê hương cô, các thế hệ trước có rất nhiều con cái, bà ngoại cô có năm chị em, năm bà dì của cô ai cũng sinh rất nhiều con cái. Những họ hàng xa như vậy ngày thường hiếm khi gặp mặt, Hạ Mạt thật sự không có chút ấn tượng nào.

 

Nhưng ở quê cô có thói quen nếu họ hàng làm việc ở cùng một nơi thì sẽ thường xuyên gặp gỡ qua lại. Thấy mẹ cô đột nhiên nhắc tới người dì họ này, Hạ Mạt cho rằng mẹ muốn bảo cô mời dì họ ăn một bữa cơm.

 

“Dì họ biết con cũng làm việc ở Hải Thành à?” Hạ Mạt hỏi.

 

“Biết chứ.” Lâm Ninh vui vẻ đáp: “Buổi sáng lúc mẹ nói chuyện với dì ấy có nhắc đến con, dì ấy nói có một cậu trai trẻ rất tốt, muốn giới thiệu cho con.”

 

Hạ Mạt: “...”

 

Lâm Ninh không để ý tới sự im lặng của Hạ Mạt mà tiếp tục nói: “Cậu trai trẻ này có điều kiện khá ổn, lớn hơn con ba tuổi, đang làm việc ở một khách sạn. Hình như là một quản lý nhỏ, chức vị cụ thể là gì thì mẹ cũng không rõ lắm, tóm lại là thu nhập khác cao, đã mua được nhà ở Hải Thành. Mẹ xem ảnh rồi, cậu ta trông cũng trắng trẻo sáng sủa, lịch sự, có văn hóa, mẹ cũng gửi ảnh con cho người ta luôn, người ta khá hài lòng với con. Tối nay con với cậu ta gặp mặt ăn một bữa cơm đi.”

 

Lâm Ninh tốc chiến tốc thắng, không chỉ sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô mà ngay cả thời gian ăn cơm cũng được quyết định.

 

Hạ Mạt thoái thác: “Mẹ, tối nay con không rảnh.”

 

Lâm Ninh: “Vậy tối mai.”

 

“Mẹ…” Hạ Mạt há mồm, chỉ nói được một chữ đã bị Lâm Ninh ngắt lời.

 

“Ngày mai không được thì ngày kia, mẹ biết con bận rộn công việc, nhưng cũng không thể nào đến mức ngày nào cũng bận không có thời gian ăn cơm.”

 

Hạ Mạt bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con không muốn đi xem mắt.”

 

Lâm Ninh than phiền: “Bảo con tự tìm người yêu thì con không tìm, giờ ba mẹ giới thiệu đối tượng xem mắt cho con thì con cũng không xem, Hạ Mạt, rốt cuộc là con muốn làm gì, con muốn mẹ với ba con lo lắng đến chết đúng không?”

 

“Mẹ, không phải là con không tìm người yêu, con vẫn đang tìm, bây giờ con…”

 

Hạ Mạt vốn định nói rằng cô đang nói chuyện với một người khá phù hợp, nhưng cô và L còn chưa gặp mặt nhau, cũng không thể chắc chắn là sau này hai người có thể tiến xa hơn hay không, nếu nói với mẹ cô, bà ấy chắc chắn sẽ kỳ vọng rất nhiều, lỡ đâu sau này mọi chuyện không thành, mẹ cô sẽ càng thất vọng.

 

Hạ Mạt đổi giọng: “Chẳng qua là do con vẫn chưa tìm được người phù hợp mà? Nếu gặp được người nào phù hợp, chắc chắn con sẽ nói.”

 

Lâm Ninh không nghe mấy lời chống chế của cô: “Người mà dì họ con giới thiệu rất phù hợp, ba con cũng rất hài lòng, con cứ gặp mặt tâm sự với cậu ta, nếu được thì tốt, còn nếu không nói chuyện nổi thì mẹ cũng sẽ không ép con phải yêu đương với cậu ta. Nhưng con chắc chắn phải tiến lên một bước, cho bản thân một cơ hội tiếp xúc với người khác giới, cũng như cho mẹ và ba thấy được một chút hy vọng.”

 

Lâm Ninh lại chơi bài tình cảm: “Mẹ và ba con đã lớn tuổi rồi, người khác ở tuổi ba mẹ đều được ôm cháu trai cháu gái, ba và mẹ ngày đêm mong mỏi con kết hôn sinh con, nhưng đến bây giờ con vẫn chưa có bạn trai, thậm chí còn không muốn ra ngoài tìm đối tượng xem mắt. Ba mẹ thật sự ăn không ngon ngủ không yên, đêm nào mẹ cũng mơ thấy con lạnh lùng bảo ba mẹ rằng con sẽ không bao giờ kết hôn, không tìm bạn trai, bảo ba mẹ từ bỏ hy vọng đi.”

 

Hạ Mạt không hề nghi ngờ tính chân thực của những lời này, năm trước về nhà ăn tết, ba giờ sáng đêm mùng Một, khi cô đang mơ màng ngủ thì mẹ cô đột nhiên gõ cửa hỏi cô đã ngủ chưa. Sau khi nghe thấy cô trả lời thì bà ấy bước vào, ngồi xuống giường rồi tâm sự với cô, mẹ cô nói rằng bà ấy không ngủ được, lúc đi chúc tết họ hàng, người khác ai cũng được ôm cháu trai cháu gái, chỉ có bà ấy là không có.

 

Hạ Mạt an ủi bà ấy: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con không phải người theo chủ nghĩa độc thân, con sẽ tìm bạn trai.”

 

Lâm Ninh: “Giới thiệu cho con đối tượng xem mắt xuất sắc như thế mà con còn không thèm gặp, con bảo mẹ phải yên tâm kiểu gì đây. Mạt Mạt, có đôi khi mẹ không hiểu được con đang suy nghĩ cái gì trong đầu, mẹ biết con sống một mình ở ngoài rất vất vả, mẹ cũng muốn có người ở bên cạnh chăm sóc con, nhưng con cứ luôn nói mình bận công việc, đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai, không ai chăm sóc con, mẹ thật sự không yên lòng. Hay là như này đi, ngày mai mẹ sẽ mua vé đi Hải Thành, từ nay mẹ sẽ ở cạnh chăm sóc cho con.”

 

Tình yêu thương mãnh liệt của mẹ đến bất thình lình làm Hạ Mạt cảm thấy run sợ, đây đâu phải là muốn chăm sóc cô, đây rõ ràng là muốn đến để giám sát việc cô tìm bạn trai.

 

“Mẹ, con có thể tự chăm sóc bản thân, không cần phiền tới mẹ, mẹ vẫn nên ở nhà trông coi siêu thị với ba thì hơn. Nếu mẹ đến đây chăm sóc con, một mình ba con cũng không thể lo liệu hết quá nhiều việc.”

 

Ba mẹ Hạ Mạt mở một siêu thị nhỏ ở quê.

 

Lâm Ninh không để bụng: “Cái cửa hàng bé tí bằng bàn tay ấy thì bận cái gì, một mình ba con là đủ rồi, việc mẹ qua chăm con quan trọng hơn, ba mẹ chỉ có một đứa con gái là con, chẳng lẽ lại bận rộn cả đời, chuyện đại sự của cả đời con gái mình thì lại không lo?”

 

Hạ Mạt đành nhượng bộ: “Mẹ, đúng lúc tối nay con rảnh, con sẽ đi gặp mặt đối tượng xem mắt mà dì họ giới thiệu.”

 

Lâm Ninh vui vẻ ra mặt: “Vậy để mẹ gửi Wechat của con cho cậu ta, đợi lát nữa cậu ta gửi kết bạn cho con, con nhớ phải chấp nhận. Đúng lúc ngày mai mẹ có việc bận nên không đi Hải Thành, con với người ta cứ nói chuyện, mẹ chờ tin tốt từ con.”

 

Vài giây sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Ninh gửi cho cô một tấm ảnh của đối tượng xem mắt kia.

 

Người đàn ông trong bức ảnh mặc một bộ vest chỉnh tề, đeo một chiếc kính đen, đúng thật là trắng trẻo, lịch sự như lời mà mẹ cô nói, dáng vẻ cũng gọi là đoan chính, ngoại hình dễ nhìn hơn những đối tượng xem mắt kỳ quặc mà mấy người bạn cùng phòng đại học từng phàn nàn trong nhóm chat nhiều.

 

Một lời mời kết bạn WeChat lập tức được gửi tới.

 

Hạ Mạt chấp nhận yêu cầu thêm anh ta vào WeChat.

 

Đối phương chủ động chào hỏi: [Chào cô.]

 

Hạ Mạt: [Chào anh.]

 

[Dì Phùng giới thiệu cô Hạ cho tôi.]

 

Hạ Mạt còn không biết đối phương tên là gì.

 

[Tôi biết, xin hỏi anh họ gì.]

 

[Kẻ hèn này họ Cao, Cao Hải Dương.]

 

Hạ Mạt: [Chào anh Cao.]

 

Người bên kia im lặng vài phút, có lẽ là không biết nói gì nên đi thẳng vào chủ đề chính.

 

Cao Hải Dương: [Dì Phùng nói tối nay cô rảnh, bảo tôi mời cô một bữa cơm, xin hỏi cô có tiện đi không?]

 

Hạ Mạt: [Tôi đi được.]

 

Cao Hải Dương gửi tới địa chỉ của một nhà hàng.

 

Cao Hải Dương: [Nhà hàng này có ổn không? Tôi thấy không xa công ty cô lắm, tan làm xong cô đi qua cũng tiện.]

 

Có lẽ là mẹ cô nói tên công ty của cô cho dì họ, dì họ lại nói cho Cao Hải Dương nên anh ta mới biết địa chỉ công ty của cô, cố ý chọn nhà hàng ở gần công ty cô, có vẻ cũng khá chu đáo.

 

Hạ Mạt: [Cũng được.]

 

Sau khi hẹn địa điểm nhà hàng và thời gian gặp mặt cũng là lúc cơm hộp được giao tới.

 

Chẳng mấy khi có thời gian rảnh, Hạ Mạt mang cơm ra bàn trà, mở TV, chọn bừa một bộ phim truyền hình rồi vừa xem ăn cơm trên sô pha.

 

Cơm nước xong, thời gian cách lúc hẹn với Cao Hải Dương còn xa, Hạ Mạt dọn dẹp cơm hộp rồi lại tiếp tục xem TV.

 

Tới gần giờ hẹn, Hạ Mạt thay một bộ quần áo khác, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài.

 

Hạ Mạt luôn luôn đúng giờ, cô đến sớm hơn thời gian đã hẹn vài phút, phong cách của nhà hàng là kiểu cổ điển mà cô thích, cổ kính nhưng mang vẻ đẹp tao nhã mà tinh tế.

 

Hạ Mạt đi theo người phục vụ vào thì thấy người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ đứng dậy vẫy tay gọi mình. Hạ Mạt nhận ra anh ta là Cao Hải Dương trong ảnh bèn bước về phía anh ta.

 

Cao Hải Dương bước khỏi chỗ ngồi ra đón cô, lịch sự chào hỏi: “Chào cô Hạ.”

 

Hạ Mạt hơi gật đầu: “Chào anh Cao.”

 

Hai người ngồi đối diện nhau, Cao Hải Dương đột nhiên lấy một bó hoa từ bên cạnh rồi đưa cho cô.

 

Hạ Mạt thoáng ngạc nhiên.

 

Cao Hải Dương nói: “Lần đầu gặp mặt, không biết cô thích gì, trên đường tới đây tôi thấy một cửa hàng bán hoa, tôi nghĩ rằng con gái chắc ai cũng thích hoa nên đã mua một bó, tặng cô này.”

 

Đối phương lịch sự chu đáo, Hạ Mạt cũng ngại từ chối, hai tay nhận hoa rồi nói cảm ơn.

 

Lần đầu gặp mặt, không khí hơi xấu hổ, hai người cũng không biết nên nói gì, cũng may người phục vụ nhanh chóng tới mời họ gọi món.

 

Cao Hải Dương tự giác đưa thực đơn cho Hạ Mạt, Hạ Mạt cũng không khách sáo, cô gọi mấy món mình thích.

Comments