Cô chọn xong thì đưa thực đơn cho Cao Hải Dương, anh ta lại gọi thêm vài món nữa.
Trong quá trình chờ đồ ăn, Cao Hải Dương tìm chủ đề nói chuyện với Hạ Mạt.
“Cô Hạ thích ăn hải sản à?”
Hạ Mạt nói: “Khá thích.”
“Tôi có biết một nhà hàng hải sản rất ngon, hôm nay định mời cô đi ăn nhưng chỗ đó cách khá xa, sợ cô tan làm xong đi xa thì hơi mệt nên chọn một nhà hàng gần đây. Hôm nào cô được nghỉ, tôi mời cô đi ăn.”
Ý của anh ta là muốn mời cô lần nữa.
Hạ Mạt cảm thấy hơi âu sầu, lần này cô tới chỉ để đối phó với mẹ, định gặp mặt cho xong mà thôi. Cô vốn mong chờ đối tượng xem mắt cũng bị người nhà thúc giục nên mới tới đây, định thương lượng với đối phương để phối hợp ứng phó với người nhà, nhưng nhìn biểu hiện của đối phương lúc này cho thấy anh ta khá hài lòng với cô, thế là lại chẳng thể nói kế hoạch ban đầu của mình với anh ta được.
“Lúc rảnh rỗi cô Hạ thích làm gì?” Cao Hải Dương chủ động tìm chủ đề.
Hạ Mạt trả lời đúng sự thật: “Công việc của tôi rất bận, thời gian nghỉ ngơi rất ít, chủ yếu là ở nhà nghỉ ngơi.”
Cao Hải Dương: “Xem TV, chơi điện thoại à?”
Hạ Mạt gật đầu: “Cũng gần như là vậy.”
Cao Hải Dương nói: “Hình như con gái đều khá thích chơi điện thoại, mấy nhân viên nữ dưới quyền tôi cũng vậy.”
Câu nói này ngụ ý rằng dưới trướng anh ta có nhân viên.
Hạ Mạt nhận ra đối phương muốn truyền đạt cho cô việc anh ta là một quản lý.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, Hạ Mạt lịch sự hỏi anh ta: “Bình thường công việc của anh có bận không?”
Cao Hải Dương: “Ngày thường cũng không quá bận, việc của cấp quản lý chúng tôi cũng không nhiều, nhưng buổi tối thì phải trực ban. Vốn dĩ một tuần chỉ cần trực ban một ngày, nhưng trong đội ngũ quản lý của chúng tôi có vài người sức khỏe không tốt, vài người khác thì lớn tuổi hơn tôi, tôi cũng coi như trẻ trong đội ngũ quản lý nên người đó nhờ tôi trực ban giúp anh ta một ngày.”
Hạ Mạt hiểu rằng đối phương đang muốn nói mình là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất trong nhóm quản lý.
Hạ Mạt hơi mỉm cười, không đến mức để cho người khác cảm thấy mình bất lịch sự.
Cao Hải Dương cảm thán: “Công ty chúng tôi lên chức rất chậm, đa số người làm đến chức vụ quản lý đều khá lớn tuổi, lần trước tôi với họ đi tham gia triển lãm cùng nhau, hội trường có một người bên quan hệ công chúng tưởng tôi là phục vụ, cuối cùng biết tôi là người trong đội ngũ quản lý, anh ta xin lỗi tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.”
Hạ Mạt phụ họa câu nói của anh ta: “Cũng không thể trách người đó được, anh quá trẻ, kém tuổi các quản lý khác nhiều.”
Cao Hải Dương nói: “Thật ra tôi cũng không cảm thấy gì, chỉ là người bên quan hệ công chúng đó sợ tới mức mặt trắng bệch.”
Cao Hải Dương nói rất nhiều, trừ lúc không khí hơi gượng gạo khi mới gặp mặt, sau khi nhắc tới công việc thì anh ta nói một cách hùng hồn, gần như không để cuộc nói chuyện bị ngắt quãng.
Sau bữa cơm, cụm từ “đội ngũ quản lý” này Hạ Mạt gần như khắc cốt ghi tâm, nghe tới mức thuộc lòng.
Giữa chừng Hạ Mạt lấy cớ đi toilet, lặng lẽ thanh toán hóa đơn của bữa cơm này.
Cô không muốn tiếp tục hẹn hò với đối phương, không muốn nợ tiền cơm của người khác.
Lúc Cao Hải Dương gọi người phục vụ tới thanh toán hóa đơn mới biết được Hạ Mạt đã thanh toán, ý của việc con gái chủ động thanh toán hóa đơn trong lần đầu gặp mặt trong mắt Cao Hải Dương có nghĩa là từ chối, sắc mặt của anh ta chợt hơi khó nhìn, cảm thấy hơi thất vọng.
“Cô Hạ, tôi sẽ chuyển tiền cơm hôm nay qua Wechat cho cô, tôi không có thói quen để con gái thanh toán tiền.”
Hạ Mạt cười nói: “Không cần chuyển cho tôi đâu, anh mua hoa tặng tôi, tôi lại đến tay không, bữa cơm này tôi nên mời anh để tạ lỗi.”
Cao Hải Dương kiên quyết chuyển tiền cho cô, Hạ Mạt nhìn tin nhắn chuyển khoản của anh ta, cuối cùng bấm vào nhận tiền.
…
Bên phía Lục Nghiễn Lễ, hôm nay Diệp Tuần đích thân đến tập đoàn Lục thị tìm Lục Nghiễn Lễ ăn cơm để tạ lỗi. Vốn dĩ bọn họ định đến phòng riêng tại club mà họ thường xuyên lui tới nhưng tối nay Lục Nghiễn Lễ lại có cuộc họp nên không thể rời đi, Diệp Tuần đành phải thay đổi địa điểm, đặt một phòng riêng ở một nhà hàng gần tập đoàn Lục thị.
“Hôm nay Uyển Uyển ở nhà đòi tuyệt thực, cả ngày không ăn cơm, ông cụ xót cháu, đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo tôi nghĩ cách dỗ dành Uyển Uyển, không dỗ nổi thì đừng có về nhà họ Diệp.”
Diệp Tuần cầm một bình trà tử sa, đổ vào ly rồi đưa tới trước mặt Lục Nghiễn Lễ.
Lục Nghiễn Lễ không nhận trà của anh ấy, giọng điệu bình thản: “Hôm nay cậu tới là để xin lỗi tôi hay là muốn tôi đến tạ lỗi với em gái cậu?”
Diệp Uyển đòi tuyệt thực là bởi vì tối qua Lục Nghiễn Lễ không nể mặt cô ta, ông cụ Diệp bảo Diệp Tuần nghĩ cách dỗ dành. Diệp Tuần không biết dỗ kiểu gì, người Diệp Uyển giận dỗi là Lục Nghiễn Lễ, nếu muốn dỗ dành thì chỉ đơn giản là bảo Lục Nghiễn Lễ đến nói vài câu xoa dịu cô ta.
Diệp Tuần ngại ngùng nói: “Cái gì mà tạ lỗi chứ, tính của Uyển Uyển thế nào cậu không rõ hay sao, cậu chỉ cần nói bừa hai ba câu là cơn giận của nó tan biến hết.”
Lục Nghiễn Lễ: “Không bàn nữa.”
Thái độ của Lục Nghiễn Lễ rất rõ ràng, chỉ cần có liên quan tới Diệp Uyển, anh sẽ không nể mặt Diệp Tuần.
Diệp Tuần không có cách nào khác, đành ra hiệu cho Tạ Tri Tụng nói đỡ giúp anh ta.
Tạ Tri Tụng lại “phản bội” ngay lập tức: “Cậu đừng có mà nháy mắt với tôi, cậu nháy mắt với tôi thì có ích gì. Tối hôm qua thư ký nhỏ của Nghiên Lễ bị người ta chuốc rượu tới mức như vậy, khiến Nghiên Lễ đau thấu ruột gan mà cậu còn bắt Nghiên Lễ đi dỗ dành em gái cậu. Tôi nói thật với cậu nhé Diệp Tuần, nếu tôi là cậu, hôm nay tôi còn chẳng dám mở miệng ho he câu nào.”
Diệp Tuần: “...”
Lục Nghiễn Lễ liếc Tạ Tri Tụng một cái: “Cậu lại nói bậy gì đó?”
“Tôi nói bậy câu nào?” Tạ Tri Tụng nhướng mày, trêu ghẹo nói: “Cậu không thèm nể mặt Diệp Uyển một chút nào, trước kia dù Diệp Uyển có quá đáng tới mức nào thì cậu vẫn nể mặt nhà họ Diệp. Tối hôm qua có biết bao nhiêu người ở đó, cậu chẳng nể nang chút tình cảm nào, đây không phải đau lòng cho thư ký nhỏ của cậu thì là cái gì?”
Lục Nghiễn Lễ lạnh nhạt nói: “Ai cũng biết cô ấy là thư ký của tôi, bắt nạt cô ấy chính là dẫm đạp lên thể diện của tôi.”
“Ý của cậu là vì thể diện nên cậu mới làm căng với Diệp Uyển?”
Tạ Tri Tụng chép miệng, tỏ vẻ “cậu dám nói nhưng tôi không dám tin”.
Hai ngày hôm nay, Diệp Tuần bị Diệp Uyển làm phiền đến mức sứt đầu mẻ trán, giờ lại thêm chuyện Lục Nghiễn Lễ đã thể hiện rõ việc không thích dây dưa với Diệp Uyển từ trước. Ngày hôm qua khi Lục Nghiễn Lễ không thèm nể tình mà làm Diệp Uyển mất mặt trước bao nhiêu người, anh ấy chỉ cho rằng Lục Nghiễn Lễ cảm thấy Uyển Uyển quá phiền nên không suy nghĩ gì nhiều. Hôm nay khi nghe Tạ Tri Tụng nói như vậy, anh ấy mới chợt nhận ra Lục Nghiễn Lễ có chút bất thường.
Ngón tay anh ấy gõ gõ lên bàn, chăm chú nghiên cứu sắc mặt của Lục Nghiễn Lễ: “Nghiên Lễ, cậu cho tôi một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc cậu có ý gì với thư ký Hạ hay không.”
Tối hôm qua Diệp Uyển bị Lục Nghiễn Lễ làm mất mặt, cô ta quay về nhà cũ của nhà họ Diệp khóc lóc kể lể với ông cụ. Ông cụ nổi trận lôi đình, không chỉ vì đau xót cho cháu gái Diệp Uyển mà phần lớn nguyên nhân là do Lục Nghiễn Lễ không nể mặt nhà họ Diệp chỉ vì một thư ký nhỏ. Trong mắt ông cụ nhà họ Diệp, Lục Nghiễn Lễ quá không coi nhà họ Diệp ra gì, một thư ký còn quan trọng hơn mối quan hệ giữa hai nhà họ Diệp và Lục.
Nhưng nếu Lục Nghiễn Lễ có ý với thư ký Hạ thì tính chất của chuyện này sẽ khác đi. Diệp Uyển bắt nạt người Lục Nghiễn Lễ thích trước, sau đó lại dùng mối quan hệ giữa hai nhà để uy h**p Lục Nghiễn Lễ trước mặt mọi người, Lục Nghiễn Lễ mới làm Diệp Uyển mất mặt, nói đến chỗ ông cụ đi nữa thì cũng là nhà họ Diệp đuối lý.
Lục Nghiễn Lễ nhìn thấu suy nghĩ của anh ấy, gõ đầu ngón tay lên bàn, không biết đang suy nghĩ gì trong lòng: “Dù cô ấy có thân phận gì thì vẫn là người của Lục Nghiễn Lễ này.”
Lục Nghiễn Lễ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã tới giờ, anh đứng dậy bỏ chạy lấy người.
Sau khi ra khỏi phòng, anh vốn định đi thẳng ra ngoài, nhưng khi đi qua cây cầu nhỏ được thiết kế riêng ở giữa nhà hàng, một hình bóng quen thuộc bất chợt lướt qua khóe mắt. Anh nghiêng đầu quay lại nhìn, lúc thấy Hạ Mạt đứng dậy từ một chiếc ghế cách đó không xa, mặt anh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng khi thấy rõ bó hoa hồng mà cô ôm trong ngực, sắc mặt Lục Nghiễn Lễ chợt trở nên lạnh lẽo.
Diệp Tuần và Tạ Tri Tụng đi phía sau cũng phát hiện sự thay đổi trong cảm xúc của anh. Nhìn theo tầm mắt anh, Diệp Tuần lập tức cười vui vẻ.
“Đây không phải thư ký Hạ sao?”
Hạ Mạt nghe thấy có người nhắc tới ba chữ “thư ký Hạ”, cô ngước mắt nhìn theo hướng của âm thanh, lập tức đối mặt với một đôi mắt sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của anh mang vẻ âm u mà Hạ Mạt chưa từng thấy, lạnh lẽo rợn người, tới mức Hạ Mạt cảm thấy như vừa rơi vào hầm băng.
Trong thoáng chốc, dường như Hạ Mạt nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, cũng may Lục Nghiễn Lễ nhanh chóng quay đi, ánh mắt thoáng dừng ở người Cao Hải Dương bên cạnh Hạ Mạt trong chớp mắt, gần như không để ai nhận ra.
Tuy chỉ là một khoảnh khắc nhưng Hạ Mạt vẫn nhạy bén nhận thấy sự chú ý của Lục Nghiễn Lễ với Cao Hải Dương.
Đột nhiên, Hạ Mạt lại nghĩ tới lời nhắc nhở mà lần trước Lục Nghiễn Lễ nói với cô trong phòng trà, cô khẽ thở dài trong lòng.
Cô đúng là xui xẻo hết mức, vận số năm nay không may mắn.
Lần trước bị tổng giám đốc Lục nghe thấy chuyện cô đã có bạn trai nhưng vẫn bàn chuyện xem mắt với người khác.
Lần này lại bị tổng giám đốc Lục bắt gặp cảnh mình đi xem mắt.
Tổng giám đốc Lục cho cô nghỉ là để cô ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe, cô lại tranh thủ thời gian này để đi xem mắt, không biết tổng giám đốc Lục sẽ nghĩ về cô thế nào trong lòng.
Hạ Mạt cố tỏ ra tự nhiên, giả vờ như không có chuyện gì rồi ra chào hỏi từng người một.
“Tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Tạ.”
Cao Hải Dương đi theo phía sau cô.
Diệp Tuần nhìn hoa trong lòng ngực cô, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ.
Giờ phút này biểu cảm của Lục Nghiễn Lễ đã bình thường trở lại, nét mặt vẫn bình thản.
Diệp Tuần chợt nảy ra ý định xem kịch vui, cố ý hỏi Hạ Mạt: “Bạn trai cô à?”
Hạ Mạt vừa định phủ nhận, tầm mắt lướt qua người Lục Nghiễn Lễ.
Trong lòng tổng giám đốc Lục, cô là người đã có bạn trai, nếu lúc này cô giải thích Cao Hải Dương không phải bạn trai mình mà là đối tượng xem mắt thì chẳng phải sẽ chứng tỏ rằng mình là người phụ nữ sáng ba chiều bốn, ngoại tình phản bội, đạo đức suy đồi hay sao.
Còn không bằng để tổng giám đốc Lục hiểu lầm rằng Cao Hải Dương chính là bạn trai mình, ít nhất sẽ không khiến tổng giám đốc Lục cảm thấy cô là người lòng tham vô đáy, chứng nào tật nấy, dù sao sau này tổng giám đốc Lục cũng sẽ không gặp lại Cao Hải Dương.
Nghĩ đến đây, Hạ Mạt gục đầu xuống, giả vờ cười ngại ngùng.
Thái độ này không khác nào ngầm thừa nhận rằng Cao Hải Dương là bạn trai cô.
Diệp Tuần và Tạ Trị Tụng liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, “đã hiểu” vì sao Lục Nghiễn Lễ không thừa nhận mình có ý với Hạ Mạt, hóa ra là người ta đã có bạn trai.
Lục Nghiễn Lễ thấy Hạ Mạt im lặng thừa nhận, anh nghiêng mặt, che giấu sự tức giận trong ánh mắt.
Ngồi hơn một tiếng trong văn phòng, cảm giác như bị phản bội lục nghẹn trong lòng ngực Lục Nghiễn Lễ ngực mãi chưa tan.
Nếu cô có bạn trai thì hà cớ gì ngày nào cũng nói chuyện với anh.
Lục Nghiễn Lễ tựa vào sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, anh mở Wechat của Hạ Mạt mấy lần, gõ tin nhắn hỏi vài lần, chỉnh sửa xong rồi lại xóa đi. Hành động này cứ lặp đi lặp lại, anh thậm chí không nhận ra tâm trạng của bản thân mình lúc này đã trở nên chán nản.
Sao cô lại có bạn trai, có bạn trai rồi sao còn dùng ứng dụng mạng xã hội.
Lục Nghiễn Lễ cân nhắc một hồi lâu, quyết tâm phải hỏi cho rõ ràng.
Anh lại gõ tin nhắn một lần nữa, lúc chuẩn bị gửi đi mới phát hiện mình đang soạn tin trên Wechat, cô không biết L chính là anh.
Lục Nghiễn Lễ trầm ngâm một lát, rời khỏi WeChat, click mở ứng dụng mạng xã hội.
[Hạ Mạt, hôm nay còn đau đầu không?]
Comments