Sau khi tình cờ gặp Lục Nghiễn Lễ trong nhà hàng, Hạ Mạt bắt đầu cảm thấy bất an, nghĩ đến việc cô đã ngầm thừa nhận Cao Hải Dương là bạn trai của mình trước mặt tổng giám đốc Lục, lỡ như sau này tổng giám đốc Lục hỏi về Cao Hải Dương thì cô biết trả lời thế nào?
Cho dù tổng giám đốc Lục không rảnh để bận tâm về bạn trai của cô, thì sau này cô cũng phải có một mối tình thực sự. Ở trong mối quan hệ yêu đương thì chắc chắn bạn trai của cô sẽ phải đưa đón cô đi làm. Như vậy chủ đề về bạn trai của cô cũng sẽ được nhắc đến trong các cuộc trò chuyện giữa đồng nghiệp với nhau. Đến lúc đó cô không thể che giấu thân phận bạn trai thật của mình.
Nhưng tổng giám đốc Lục đã nhớ rõ khuôn mặt của Cao Hải Dương. Nên sau này, nếu bạn trai cô đưa đón cô đi làm, hoặc tình cờ gặp tổng giám đốc Lục trong bất kỳ tình huống nào mà để tổng giám đốc Lục phát hiện ra bạn trai cô không phải là Cao Hải Dương thì cô biết phải giải thích thế nào?
Hạ Mạt cảm thấy mình thật to gan. Suy cho cùng con người ta không thể nói dối một cách tùy tiện, vì một khi bắt đầu nói dối, cô sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn dùng vô số lời nói dối khác để che đậy lời nói dối đó. Hạ Mạt đang mơ hồ cảm thấy hối hận vì không muốn để bà Tống nghĩ nhiều nên đã giả vờ có bạn trai trước mặt bà ấy.
Nếu không thì hay là tìm cơ hội giả vờ chia tay trước mặt tổng giám đốc Lục. Tóm lại không thể để Cao Hải Dương đóng giả làm bạn trai của cô với tổng giám đốc Lục được. Nếu sau này cô thật sự có bạn trai, chẳng lẽ phải để bạn trai chịu ấm ức vì không thể xuất hiện công khai trước mặt đồng nghiệp của cô.
“Cô Hạ, phía trước có quán trà sữa. Cô thích uống loại nào, tôi đi mua cho cô một cốc?” Giọng nói của Cao Hải Dương kéo suy nghĩ của Hạ Mạt trở lại hiện thực.
Trái ngược với sự lo lắng của Hạ Mạt, Cao Hải Dương lại rất phấn chấn sau khi Hạ Mạt thừa nhận anh ta là bạn trai của cô.
Hạ Mạt có thể cảm nhận được đối phương có ý định tiếp tục liên lạc với cô, nhưng cô không hề có tình cảm gì đối với anh ta. Nhất là lời nói và hành động của anh ta luôn toát ra vẻ tự cao tự đại.
Hạ Mạt không thích cách nói chuyện ra vẻ ta đây của anh ta cho lắm, bởi vì mỗi lần nhắc đến công việc, anh ta đều nhấn mạnh mình là người quản lý.
Nhưng bởi vì hành động thừa nhận anh ta là bạn trai của cô vừa rồi ở trước mặt Lục Nghiễn Lễ đã khiến anh ta hiểu lầm, Hạ Mạt cũng cảm thấy áy náy nên sau khi ra khỏi nhà hàng, Cao Hải Dương ngỏ ý muốn đi dạo trong trung tâm thương mại, cô đã không từ chối.
Cô dự định lát nữa sẽ tìm cơ hội để nói rõ với Cao Hải Dương.
“Không cần đâu, buổi tối tôi không uống trà sữa, cảm ơn anh.”
Tim Cao Hải Dương đập loạn xạ trước nụ cười của cô, anh ta nóng lòng muốn xác nhận mối quan hệ của mình với cô.
“Cô Hạ, cô không cần khách sáo với tôi đâu. Thực ra theo phong tục ở quê của chúng ta, gặp mặt là cơ sở để tiến tới hôn nhân, về cơ bản gặp nhau một hai lần là có thể quyết định mối quan hệ rồi.” Cao Hải Dương cùng quê với Hạ Mạt.
Hạ Mạt không phản bác lời anh ta, nói: “Quá trình từ gặp mặt đến kết hôn ở quê diễn ra quá nhanh, đến mức giữa hai bên tiến hành kết hôn khi chưa kịp hiểu rõ về nhau.”
“Trước đây tôi cũng cho rằng việc gặp mặt và kết hôn ở quê diễn ra quá nhanh, cho đến khi hôm nay gặp cô, tôi cảm thấy nhanh như vậy cũng tốt.”
Hạ Mạt cười gượng, phút chốc không nói nên lời.
Cao Hải Dương hỏi cô: “Cô Hạ, cô có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Hạ Mạt nói: “Những thứ như tình cảm rất khó giải thích. Có người yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng có những người lâu ngày mới nảy sinh tình cảm, nên không thể nói chắc chắn được.”
“Quả thực cũng hơi khó nói.” Cao Hải Dương nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Mạt, ngại ngùng nói: “Trước đây tôi không tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hôm nay, kể từ giây phút gặp cô, tôi đã luôn bị thu hút bởi cô, giống như định mệnh đã định sẵn để tôi gặp được cô và yêu cô. Cô Hạ, tôi biết cô có thể sẽ cảm thấy hơi đường đột khi tôi nói như vậy, nhưng tôi thực sự không thể cưỡng lại bản năng bởi sức hấp dẫn của cô. Lúc cô thừa nhận tôi là bạn trai của cô, tôi đã cảm thấy rất vui.”
“Xin lỗi, anh Cao.” Hạ Mạt giải thích với anh: “Trong ba người vừa nãy có một người là sếp của tôi. Tôi là người rất coi trọng thể diện, không muốn để người khác biết tôi phải đi xem mắt để tìm bạn trai, cho nên lúc nãy tôi mới không giải thích rõ ràng.”
Hạ Mạt thản nhiên kiếm đại một cái cớ: “Thật sự xin lỗi vì đã khiến anh hiểu lầm, anh Cao.”
Mặt Cao Hải Dương hơi biến sắc nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại: “Không sao đâu, tôi hiểu mà, con gái quan tâm đến thể diện cũng là chuyện bình thường.”
Hạ Mạt mỉm cười nói: “Cám ơn anh đã thông cảm. Anh Cao, bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta nên về thôi.”
Trong lòng Cao Hải Dương có chút thất vọng: “Để tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, chỗ tôi ở rất gần đây, tôi sẽ về nhanh thôi. Chỗ ở của anh cách đây rất xa, cứ thế đi về đã rất muộn rồi, vậy tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Sau nhiều lần từ chối lòng tốt của anh ta và thậm chí không để anh ta trả tiền bữa ăn, Cao Hải Dương đã biết được ý của cô.
“Tại sao vậy cô Hạ?” Cao Hải Dương dò hỏi: “Có phải tôi đã làm điều gì khiến cô không hài lòng không?’
Anh ta cảm thấy hôm nay mình đã thể hiện rất tốt.
Hạ Mạt nói: “Không, anh rất tốt, anh Cao. Có điều anh không hợp với tôi.”
“Có chỗ nào không hợp?” Cao Hải Dương hỏi rất tỉ mỉ.
Hạ Mạt không muốn nói thẳng ra, bởi vì họ cũng chỉ là người xem mắt gặp một lần, tốt nhất nên giữ phép lịch sự đàng hoàng, nhưng đối phương nhất quyết muốn hỏi, thế nên Hạ Mạt chỉ đành nói: “Xin lỗi, anh Cao, anh không phải mẫu người mà tôi thích.”
“Vậy cô thích mẫu người nào?” Cao Hải Dương do dự một chút, nhìn sắc mặt Hạ Mạt, suy đoán: “Có phải giống như sếp của cô không?”
Hạ Mạt sững sờ một lúc, không hiểu tại sao anh ta lại nói như vậy.
Cao Hải Dương bắt gặp ánh mắt bối rối của cô, sắc mặt đã dịu đi, nhìn biểu cảm trên mặt Hạ Mạt rồi nói: “Tôi cảm thấy cấp trên của cô thích cô.”
Giọng nói của Hạ Mạt rất chắc chắn: “Không có chuyện đó đâu, anh Cao, anh đoán sai rồi, tôi và cấp trên không có quan hệ gì cả.”
Cao Hải Dương bán tín bán nghi: “Không có sao? Cấp trên của cô nhìn tôi với ánh mắt rất dữ tợn.”
Hạ Mạt thản nhiên nói: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Cao Hải Dương lại nói: “Hy vọng là tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Ngày nay, nhiều lãnh đạo để ý đến cấp dưới là nữ và coi họ như tài sản riêng của mình, rồi còn quy tắc ngầm này kia nữa, tốt hơn hết cô nên cẩn thận.”
Trong lời nói của anh ta mang thành kiến nặng nề, như thể anh ta nhận định chắc chắn rằng Lục Nghiễn Lễ muốn đặt ra những quy tắc ngầm với Hạ Mạt.
Tâm trạng của Hạ Mạt lúc này thật khó diễn tả, cô vốn dĩ muốn phản bác lại, nhiều lần lời chưa kịp thốt ra đã vội nuốt lại, bởi vì cô thực sự không muốn lãng phí thêm lời nào với anh ta.
Cô thậm chí còn hối hận vì để đối phó với mẹ mà đã thỏa hiệp và đồng ý đi xem mắt với Cao Hải Dương ngày hôm nay.
Cả hai đều không có tâm trạng vui vẻ gì khi ra về.
Hạ Mạt trở về căn hộ liền vào phòng tắm tắm rửa. Bước ra khỏi phòng tắm cô nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Gọi cho cô vào lúc này chắc hẳn là để hỏi về buổi xem mắt của cô với Cao Hải Dương.
Hạ Mạt đang nghĩ cách làm thế nào để nói với mẹ cô rằng cô không muốn tiếp tục qua lại với Cao Hải Dương, liệu mẹ cô có tức giận và nói rằng tiêu chuẩn của cô quá cao không?
Hạ Mạt thậm chí còn có thể tưởng tượng ra mẹ cô sẽ nói gì khi cố gắng khuyên cô đừng quá kén chọn khi tìm bạn trai. Không ngờ, khi cô nghe máy và chưa kịp nói với mẹ rằng cô và Cao Hải Dương không hợp nhau thì mẹ cô đã hỏi trước: “Con đã chặn tên Cao Hải Dương đó chưa?”
Hạ Mạt cảm thấy có gì đó không ổn: “Vẫn chưa ạ, con vừa mới ra ngoài ăn cơm với anh ta, vừa mới về phòng cách đây không lâu, có chuyện gì vậy ạ?”
Lâm Ninh nổi giận đùng đùng: “Tên khốn này nói với dì của con, con là người tình của một ông sếp lớn ở bên ngoài, cậu ta chính mắt nhìn thấy.”
Hạ Mạt ngây người, cô nhớ lại toàn bộ quá trình xem mắt với Cao Hải Dương ngày hôm nay. Thoạt đầu, đối phương đã chăm sóc cô rất cẩn thận và ân cần, tỏ ra rất hài lòng với cô. Sau khi tình cờ gặp Lục Nghiễn Lễ, anh ta thậm chí còn tỏ tình với cô rất chân thành. Nhưng từ lúc cô giải thích rõ ràng rằng anh ta không phù hợp với cô, lời nói của anh ta lại trở nên mỉa mai.
Hạ Mạt kể lại đại khái cho Lâm Ninh về quá trình gặp gỡ hôm nay của cô với Cao Hải Dương, Lâm Ninh cười khẩy: “Cậu ta như vậy không phải vì con từ chối đâu, mà do cậu ta cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận nên mới cố ý vu khống con trước mặt dì.”
Lâm Ninh ngay từ đầu chưa bao giờ nghi ngờ việc Hạ Mạt sẽ trở thành người tình của sếp lớn, sau khi nghe Hạ Mạt kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra ngày hôm nay, bà ấy liền hiểu tại sao Cao Hải Dương lại chủ động nói anh ta không thích Hạ Mạt.
“Không ăn được liền phá cho hôi, đúng là nhân cách có vấn đề. Mẹ phải đến nhà cậu ta hỏi ba mẹ cậu ta xem họ đã nuôi dạy con trai mình như thế nào.” Lâm Ninh tức lộn ruột.
“Mẹ, thôi bỏ đi, dù sao sau này con cũng sẽ không liên lạc với anh ta nữa.” Hạ Mạt thuyết phục bà ấy: “Mẹ nguôi giận, loại người này không đáng để mình tức giận.”
Lâm Ninh không nhịn được thở dài: “Thật là gia giáo cái gì chứ? Tự ý tung tin đồn về con gái nhà người ta. Danh tiếng đối với con gái quan trọng như thế, nếu những lời nói như vậy truyền ra ngoài, biết bao nhiêu người sẽ đồn đoán nói xấu sau lưng con? Chỉ là đi xem mắt, ăn tối với cậu ta một bữa, nếu thành đôi thì tiến tới, còn không hợp thì xem mắt tiếp. Cũng không có hận thù sâu sắc, không ngờ cậu ta lại là người thích bắt nạt người khác như vậy?”
Hạ Mạt nói: “Lát nữa con sẽ chặn anh ta.”
Lâm Ninh lặng lẽ thở dài: “Lần này trách mẹ quá vội vàng, không hỏi tường tận thông tin về cậu ta mà đã giới thiệu cho con. Lần sau mẹ nhất định sẽ giúp con kiểm tra kỹ lưỡng.”
Hạ Mạt nghe mẹ tự trách mình liền an ủi bà ấy: “Xem mắt chính là như vậy đó, rất dễ gặp phải những người kỳ lạ. Bạn bè của con đi xem mắt còn gặp phải người còn quá đáng hơn thế này cơ, như này là chuyện bình thường.”
“Như vậy mà còn bình thường, thì còn gì nghiêm trọng hơn?” Lâm Ninh thật không thể tin được.
Hạ Mạt ậm ừ.
Comments