Chương 24

Chương 24

Lâm Ninh im lặng một hồi, nói bằng giọng khàn khàn: “Hay là sau này con tự đi tìm đi, mẹ thấy xem mắt như này không đáng tin lắm.”

 

Mặc dù trải nghiệm ngày hôm nay rất tệ, nhưng nó có thể khiến mẹ cô từ bỏ ý định bắt cô đi xem mắt cũng xem như là một điều may mắn.

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Mạt ngồi trên ghế ngoài ban công lau tóc. Chiếc điện thoại bên cạnh rung lên, Hạ Mạt vội lướt qua thì nhìn thấy tin nhắn của L hiển thị trong hộp thư thoại phía trên.

 

Một tay nhấc điện thoại lên, Hạ Mạt bấm vào trang trò chuyện, trả lời anh.

 

[Hôm nay ngủ đến tận chiều. Đầu cũng không còn đau nữa.]

 

L: [Ừ.]

 

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình, tiếp tục lau tóc.

 

Từ từ cô nhận thấy có điều gì đó không ổn, điện thoại liên tục hiển thị dòng chữ đối phương đang nhập tin nhắn…

 

Nó kéo dài hơn năm phút nhưng cô vẫn chưa nhận được tin nhắn nào từ anh.

 

Anh muốn nói gì với cô mà nhắn lâu như vậy.

 

Hạ Mạt đưa đầu ngón tay về phía khung nhập tin nhắn, đang định hỏi anh muốn nói gì thì trên màn hình cuối cùng cũng hiện ra một tin nhắn.

 

L hỏi cô: [Chiều nay cô làm gì?]

 

Hạ Mạt: “... ?”

 

Anh chỉ gõ những từ này mà mất tận năm phút?

 

Hạ Mạt: [Buổi chiều ở nhà xem TV.]

 

Phía trên trang trò chuyện lại hiển thị nhấp nháy dòng chữ đang nhập…

 

Hạ Mạt đưa tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ đợi anh.

 

Năm phút sau.

 

L: [Cô không ra ngoài đi dạo sao?]

 

Hạ Mạt nhìn tin nhắn của anh, đột nhiên cảm thấy áy náy.

 

Cô đã đi ra ngoài nhưng để ăn tối với người mình xem mắt.

 

Hạ Mạt: [Buổi chiều tôi không ra ngoài.]

 

Cô thực sự không ra ngoài vào buổi chiều. Cô đi ăn vào buổi tối, vì vậy cô không hề nói dối.

 

L: [Buổi tối cũng không đi đâu à?]

 

Hạ Mạt: “...”

 

Hôm nay L có vẻ rất khác.

 

Hạ Mạt mím môi, chột dạ trả lời: [Ừ.]

 

Hôm nay L đã trò chuyện với cô rất nhiều.

 

[Không ra ngoài thì ở nhà làm gì?]

 

Hạ Mạt: [Không làm gì cả, chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV.] 

 

L: [Thật sao?]

 

Hạ Mạt nhận ra vẻ nghi ngờ trong lời nói của anh: [Tất nhiên là thật rồi, ở nhà ngoài việc ngồi trên ghế sofa xem TV tôi còn có thể làm gì nữa? L, hôm nay anh lạ quá.]

 

Hầu hết mọi người đều có xu hướng vô thức đưa chủ đề này sang cho người khác khi cảm thấy có lỗi, Hạ Mạt chỉ trích và buộc tội anh: [Sao anh cứ hỏi tôi làm gì thế, chẳng hiểu sao cứ nghi ngờ như thể tôi đang nói dối anh vậy.]

 

L im lặng một lúc rồi vạch trần cô: [Có lẽ hôm nay thấy cô đi mua sắm ở trung tâm thương mại nên mới hỏi thêm vài câu.]

 

Hạ Mạt: “...”

 

Anh đã nhìn thấy cô đi dạo trong trung tâm thương mại?

 

Hôm nay cô luôn đi dạo cùng Cao Hải Dương khi đến trung tâm thương mại.

 

Cho nên hôm nay anh hỏi một cách bất thường vì nhìn thấy cô và Cao Hải Dương.

 

Nhìn lịch sử trò chuyện giữa mình và L, Hạ Mạt không hiểu sao có cảm giác như mình bị bắt quả tang đang lừa dối, hai tai nóng bừng, xấu hổ và không biết làm sao.

 

Có lẽ là vì hôm nay tôi thấy cô đi dạo trong trung tâm thương mại!

 

Hạ Mạt nhìn chằm chằm tin nhắn, xấu hổ không còn mặt mũi.

 

Anh đã nhìn thấy cô, còn hỏi cô có đi ra ngoài không, mặc dù trong lòng đã biết rõ nhưng vẫn muốn xem màn biểu diễn của cô!

 

Thật xấu hổ! 

 

Hạ Mạt cắn môi, trầm mặc hồi lâu mới gõ chữ: [Anh ta là đối tượng xem mắt do gia đình tôi sắp xếp, thật ra tôi không muốn đi, nhưng gia đình tôi nhất quyết bắt tôi phải đi. Tôi không còn cách nào khác chỉ đành đi một chuyến cho có để đối phó với các thành viên trong gia đình.]

 

Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, chứng cứ rành rành, Hạ Mạt chỉ có thể nói ra sự thật.

 

Có lẽ vì trước đó cô đã nói dối nên L nên anh không thực sự tin cô.

 

[Tôi thấy tay cô ôm một bó hoa. Hai người thực sự chỉ là đang xem mắt thôi sao?]

 

Hạ Mạt: [Tôi đảm bảo, thật sự chỉ là buổi xem mắt mà thôi. Hôm nay là lần đầu tiên tôi và anh ta gặp mặt, tôi không biết tại sao anh ta lại tặng hoa cho tôi. Hôm nay tôi đã trả tiền bữa ăn nên tôi cũng không nợ nần gì anh ta.]

 

L nửa tin nửa ngờ: [Cô chắc chắn anh ta không phải bạn trai cô?]

 

Hạ Mạt: [Đương nhiên là không phải rồi. Nếu anh ta là bạn trai của tôi, tôi có cần dùng phần mềm xã hội để tìm bạn trai không?]

 

L: [Hoa hồng có thơm không?]

 

Hạ Mạt: “... Hả?”

 

Hạ Mạt: [Tôi không ngửi thấy.]

 

L: [Cuộc hẹn tiếp theo là khi nào?]

 

Hạ Mạt: [Không có cuộc hẹn tiếp theo. Tôi đã chặn anh ta rồi. Anh ta không phải mẫu người mà tôi thích.]

 

Sợ anh không tin, Hạ Mạt bấm vào danh sách mà cô đã chặn và gửi ảnh chụp màn hình tên Cao Hải Dương cho L xem.

 

L: [Không cần gửi cho tôi, đây là việc của cô và không liên quan gì đến tôi.]

 

Không liên quan gì đến anh mà anh hỏi nhiều như vậy.

 

Cảm nhận được sự dối trá của L, Hạ Mạt nhướng mày.

 

Hạ Mạt: [L, anh đang ghen à?]

 

L: [Không.]

 

Thấy anh phủ nhận, Hạ Mạt nói đùa: [Không thì tại sao anh cứ hỏi tôi về chuyện xem mắt hoài vậy?]

 

L giải thích: [Tôi không có ý định can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác.]

 

Cũng đúng, mặc dù hai người họ chỉ liên lạc trên mạng nhưng ngay từ đầu cô đã nói với anh rằng cô trò chuyện với anh là nhằm mục đích yêu đương.

 

Nhưng ngoài đời, anh cũng biết cô là ai và trông cô như thế nào.

 

Nếu anh tiếp tục trò chuyện với cô mặc dù anh biết cô là ai, thì điều đó có nghĩa là anh cảm thấy hài lòng với cô?

 

Hạ Mạt ngập ngừng hỏi: [L, có phải anh thích tôi không?]

 

Một lúc lâu sau, L trả lời cô: [Không.]

 

Hạ Mạt: [Nếu không tại sao còn nói chuyện với tôi?]

 

Lần này đối phương im lặng. Hạ Mạt chờ đợi câu trả lời của anh rất lâu, nhưng không đợi được câu trả lời của anh, cô ngồi trên ghế cầm điện thoại bật cười.

 

Chờ một lúc nữa, Hạ Mạt chủ động đi trước một bước: [L, thực ra tôi rất thích anh, nói chuyện với anh rất thoải mái.]

 

Lần này L trả lời lại rất nhanh: [Cô có thấy khó chịu khi trò chuyện với Cao Hải Dương không?]

 

Tên của Cao Hải Dương đã được cho vào danh sách đen mà Hạ Mạt vừa chụp ảnh màn hình gửi cho anh xem.

 

Hạ Mạt ngửi thấy mùi ghen tuông tràn ra từ màn hình, vui mừng khôn xiết: [Đây là người nhà tôi bắt tôi phải đi xem mắt cho bằng được mà. Tôi chưa từng có bạn trai nên gia đình lo lắng cho rằng tôi sẽ không kết hôn nên họ giới thiệu để tôi đi xem mắt. Mẹ tôi tối nào cũng lo lắng đến mức không ngủ được, tôi có thể làm gì khác? Tôi cũng không thể nói với mẹ là tôi có quen biết một người bạn trai trên một ứng dụng hẹn hò, nhưng anh ấy vẫn chưa đồng ý làm bạn trai của tôi.]

 

Hạ Mạt giả vờ buồn bã: [Mẹ tôi chắc chắn sẽ lại giới thiệu cho tôi người khác xem mắt, tôi thực sự không biết phải từ chối thế nào.]

 

L không trả lời cô.

 

Hạ Mạt nghi ngờ có thể anh đã nhìn thấu vở kịch của cô.

 

Hạ Mạt nín thở: [L, nếu lần sau mẹ giới thiệu cho tôi đối tượng xem mắt, tôi nói anh là bạn trai của tôi được không?]

 

L vẫn im lặng.

 

Sự im lặng của anh có nghĩa là từ chối.

 

Hạ Mạt có chút thất vọng. Đang định giải thích là do mình nói đùa thì trên trang trò chuyện hiện lên một tin nhắn mới.

 

L: [Tùy cô.]

 

Tùy cô hả?

 

Đây là câu trả lời gì chứ?

 

Điều này có nghĩa là anh thừa nhận mình là bạn trai của cô phải không?

 

Hạ Mạt xem lịch sử trò chuyện hôm nay giữa cô và L, cảm thấy L là một người nói một đàng làm một nẻo.

 

Cái gì mà theo ý cô chứ, rõ ràng anh rất muốn làm bạn trai của cô, còn giả vờ lạnh lùng?

 

Hạ Mạt bật cười thành tiếng, đảo mắt, nhấn giữ nút thoại để nói: “L, tôi bỗng thấy hối hận rồi. Tôi cảm thấy mình đang ở thế bất lợi, anh biết tôi là ai, còn tôi không hề biết anh trông như thế nào. Cứ như vậy mà làm bạn gái của anh thì hơi vội vàng. Sau này chúng ta tiếp tục trò chuyện như thế này đi, gia đình tôi giới thiệu cho tôi đối tượng xem mắt thì tôi chỉ cần làm theo là được rồi.”

 

L im lặng vài giây và hỏi cô: [Vậy cô muốn gì?]

 

Anh biết cô đang muốn ra điều kiện.

 

Hạ Mạt ném điện thoại sang một bên, không trả lời anh ngay.

 

Cô đứng dậy khỏi ghế ngoài ban công, đi vào bếp rót cốc nước rồi thong thả uống vài ngụm nước.

 

Cô cố tình không để ý đến anh một lúc, nhấc điện thoại lên, nén tiếng cười trong cổ, giả vờ thản nhiên nói với anh: “Làm bạn trai của tôi cũng không phải là không thể. Gửi ảnh cơ bụng của anh để tôi xem anh mạnh mẽ thế nào.”


 

Hạ Mạt trên mạng luôn dạn dĩ hơn so với ngoài đời rất nhiều. Sau khi gửi tin nhắn trêu ghẹo L thì ý cười trên mặt cô càng rạng rỡ, đầy tự tin và kiêu hãnh.

 

Trong lòng cô vừa thoải mái vừa vui vẻ, song lại có chút phấn khích.

 

Hạ Mạt mãn nguyện tựa lưng vào ghế.

 

Chỉ một phút sau, L hồi âm, như thể bất lực trước cô: [Sao cô lại cố chấp với ảnh cơ bụng đến vậy?]

 

“Vì đẹp mà.” Hạ Mạt không ngần ngại khen ngợi với giọng điệu tự nhiên: “L, cơ bụng của anh đường nét rõ ràng, đầy vẻ quyến rũ nam tính. Đáng tiếc là tôi chỉ được nhìn chưa đầy một giây mà anh đã tắt video. Thật sự rất muốn ngắm thêm lần nữa!”

 

L: [Tôi không bao giờ để ảnh của mình bị lan truyền.]

 

Hạ Mạt nhanh nhảu bắt bẻ: “Gửi cho tôi xem thì sao gọi là lan truyền được? Tôi đâu phải người ngoài.”

 

L: [Cô là ai?]

 

Hạ Mạt buột miệng: “Là bạn gái của…”

 

Nói được một nửa, Hạ Mạt giật mình tỉnh ngộ. Phía bên kia rõ ràng đang gài bẫy cô, muốn cô tự nhận là bạn gái anh!

 

Quá gian xảo!

Comments