Cô lập tức thu hồi đoạn tin nhắn thoại rồi đổi giọng: “Chẳng phải anh muốn làm bạn trai tôi sao? Anh gửi ảnh cho tôi thì tôi sẽ đồng ý cho anh làm bạn trai tôi.”
Lần này L im lặng. Mãi đến trước giờ ngủ mà Hạ Mạt vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm.
Rốt cuộc L có thích cô không? Thật là khiến người ta khó đoán.
Cô gửi một sticker mặt phồng má giận dỗi qua, chờ thêm hai phút nhưng vẫn chẳng nhận được phản hồi nào.
Trong lòng Hạ Mạt dâng lên chút hụt hẫng. Cô đặt điện thoại xuống và quyết định không để tâm đến anh nữa.
…
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe rèm cửa chiếu vào phòng ngủ rọi lên đầu giường. Trong mơ màng, Hạ Mạt cảm nhận được ánh sáng nhè nhẹ rồi dần dần tỉnh giấc.
Cô với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh, phát hiện L đã gửi ảnh cho cô vào lúc hơn 3 giờ sáng.
Bức ảnh chỉ chụp phần thân trên đến xương quai xanh nhưng không lộ mặt. Ánh sáng trong ảnh khá mờ nhưng đường nét cơ bụng mượt mà hiện rõ, cơ thể gầy nhưng rắn chắc mang cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Hạ Mạt lưu ảnh về, phóng to ngắm nghía một hồi rồi cười tủm tỉm. Cô nhắn tin hỏi: “L, sao anh gửi ảnh muộn vậy? Có phải hôm qua anh đã chụp ảnh từ sớm nhưng ngại ngùng nên mới không dám gửi, lưỡng lự đến tận khuya không?”
Gửi xong, Hạ Mạt chẳng đợi anh trả lời mà đặt điện thoại xuống rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi cô ra khỏi phòng tắm thì trên màn hình đã có tin nhắn.
L: [Không phải.]
Hạ Mạt đáp ngay: “Không phải thì tại sao anh gửi trễ vậy? Đừng nói là anh không muốn gửi, nhưng lại sợ nếu không gửi thì em sẽ không chịu làm bạn gái anh mà đi hẹn hò với người khác nên phải đấu tranh tâm lý mãi mới chịu gửi cho em đấy nhé?”
L: [Trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy.]
Khóe môi Hạ Mạt khẽ cong lên: “Không còn cách nào khác, con gái lúc yêu thường hay mơ mộng mà. Vậy rốt cuộc lý do gì khiến anh L lại gửi ảnh cho em vào lúc muộn như vậy thế?”
Cô bám chặt lấy vấn đề, không chịu buông tha.
L: [Công việc.]
Ý ngầm của anh là vì bận việc nên đến tận hơn 3 giờ sáng mới rảnh tay chụp ảnh gửi cho cô.
Hạ Mạt thở dài một tiếng: “Được rồi, công việc đúng là cái cớ hợp lý nhất.”
L: [Có vẻ em rất muốn nghe anh nói rằng anh sợ em không muốn làm bạn gái của anh.]
Hạ Mạt liếc mắt: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
L: [Nếu đó là câu trả lời mà em muốn nghe thì anh sẽ không ngại nói vậy với em.]
Hạ Mạt: “…”
Cái gì mà nếu đó là câu trả lời mà cô muốn nghe thì anh sẽ không ngại nói vậy với cô? Ý anh là chỉ vì cô muốn anh thích cô, muốn anh làm bạn trai cô nên anh mới phối hợp chiều ý cô thôi sao?
Đúng là ngụy biện mà!
Nhưng dù anh có không thừa nhận thì sự thật rõ rành rành: Anh vẫn gửi ảnh cho cô vào lúc hơn 3 giờ sáng.
Hạ Mạt gửi qua một sticker kiểu “miễn anh vui là được” rồi nhắn thêm một câu.
[Em không nói chuyện với anh nữa, em phải đi làm rồi.]
…
Khi Hạ Mạt đến công ty, các đồng nghiệp khác vẫn chưa ai tới. Cô đặt túi xách xuống rồi đi tới văn phòng của Lục Nghiễn Lễ theo thói quen.
Vừa đẩy cửa bước vào, cô bất ngờ phát hiện anh đã tới. Anh đang cúi đầu xem một cuốn sách tài chính, tay cầm bút máy, thỉnh thoảng ghi chú lên trang sách.
Trước khi vào, Hạ Mạt không hề biết anh ở đó. Nhìn thấy anh ngồi sau bàn làm việc, cô lập tức lùi lại hai bước rồi quay về cửa và lịch sự gõ cửa.
Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ rời khỏi cuốn sách nhìn về phía cô. Cặp kính gọng vàng trên sống mũi anh đung đưa nhẹ nhàng, sợi dây kính phản chiếu ánh sáng vàng dưới nắng sớm.
Hạ Mạt đối diện ánh mắt anh, nhận ra hôm nay anh trông có gì đó rất khác.
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lục.” Cô mỉm cười, lễ phép chào hỏi.
Lục Nghiễn Lễ khẽ “ừ” một tiếng rồi thu ánh mắt lại, tiếp tục cúi xuống viết. Ngòi bút lướt trên giấy, từng nét chữ trôi chảy, tiếng cọ xát vang lên sột soạt.
Trên bàn làm việc của anh, các tài liệu được sắp xếp gọn gàng, không cần cô phải chỉnh lại. Hạ Mạt bước tới nhấc chiếc cốc lên, phát hiện bên trong vẫn còn chút cà phê sót lại. Có vẻ như anh đã đến công ty sớm và uống một cốc cà phê.
“Tổng giám đốc lục, anh có cần tôi pha thêm một cốc cà phê không?” Hạ Mạt hỏi ý anh, ánh mắt nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ.
Đứng ở một bên bàn làm việc, từ góc độ của cô, tầm nhìn vừa vặn chiếu thẳng vào sợi dây kính khẽ đung đưa bên má anh.
Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt thấy anh đeo kính có dây như vậy. Cặp kính khiến ngũ quan của anh thêm sâu sắc, góc mặt của anh càng thêm phần nghiêm nghị lạnh lùng nhưng hai cúc áo trên cổ anh lại buông lỏng một cách tùy ý, lộ ra xương quai xanh cùng yết hầu tạo nên cảm giác thư thái hiếm thấy, khác hẳn vẻ nghiêm cẩn thường ngày.
Lần này Lục Nghiễn Lễ không ngẩng đầu lên nhìn cô mà chỉ thản nhiên đáp một tiếng.
Hạ Mạt cầm cốc của anh đi vào phòng trà để pha cà phê.
Khi cô quay lại văn phòng với cốc cà phê nóng thì Lục Nghiễn Lễ đã cất bút và sách, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính, những ngón tay thon dài gõ chữ trên bàn phím.
Hạ Mạt định đặt cốc xuống bàn làm việc thì Lục Nghiễn Lễ đưa tay ra nhận.
“Tổng giám đốc Lục, cẩn thận nóng đấy ạ.”
Hạ Mạt cẩn thận đưa cốc cà phê vào tay anh. Lúc bàn giao, cô vô tình để ý thấy phía dưới ngón tay cái của anh có một vết răng đỏ hằn rõ giống như bị ai đó cắn.
Ai mà lớn gan đến mức dám cắn tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị chứ?
Suy nghĩ đó khiến ánh mắt Hạ Mạt khẽ xao động. Lẽ nào sếp Lục có bạn gái rồi, vết cắn này là của bạn gái anh? Vị trí đó, ngoài bạn gái ra thì chắc cũng không ai đủ gần gũi để làm thế được.
“Thư ký Hạ.”
Giọng nói trầm thấp của Lục Nghiễn Lễ kéo cô trở lại hiện thực. Nhận ra mình đang thất thần, Hạ Mạt vội vàng thu lại ánh mắt từ tay anh và lùi về sau một bước: “Tổng giám đốc Lục, anh còn cần tôi làm gì không ạ?”
Lục Nghiễn Lễ liếc cô một cái rồi hỏi: “Cô vừa nhìn gì thế?”
Hạ Mạt không dám nói mình đã nhìn thấy vết răng trên tay anh, bèn giả vờ ngơ ngác nhìn anh: “Không có gì đâu, tổng giám đốc Lục.”
Ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ lướt qua đôi tai đang đỏ lên của cô rồi nhàn nhạt nói: “Cô ra ngoài đi.”
Hạ Mạt khẽ gật đầu rồi xoay người bước ra khỏi phòng mà không nhận ra ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ vẫn dõi theo đôi tai đỏ ửng của cô.
Gần đây Lục Nghiễn Lễ mới phát hiện ra mỗi khi cô nói dối hoặc chột dạ thì đôi tai sẽ lập tức đỏ bừng.
Ra khỏi văn phòng, Hạ Mạt bắt đầu suy nghĩ về vết răng trên tay Lục Nghiễn Lễ. Một ông chủ luôn độc thân như anh giờ đây lại có dấu hiệu như thể cây sắt nở hoa. Cô không kìm được muốn chia sẻ câu chuyện thú vị này. Nhưng rõ ràng là các đồng nghiệp trong văn phòng không phải đối tượng phù hợp để chia sẻ. Nếu cô lỡ bàn tán chuyện riêng tư của sếp để rồi đến tai anh, bị điều tra ra là cô lan truyền tin đồn thì chắc chắn cô không thể giữ được vị trí thư ký này nữa.
Dẫu không thể nói với đồng nghiệp nhưng cô vẫn còn một “người bạn trai mới” để tâm sự cơ mà.
Hạ Mạt háo hức gửi tin nhắn cho L: [L, em có tin nóng đây, muốn nghe không?]
L là một người bạn trò chuyện rất lý tưởng, dù chuyện không mấy hứng thú thì anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe: [Chuyện gì?]
Hạ Mạt: [Hình như sếp Lục có bạn gái rồi.]
L im lặng một lúc, sau đó trả lời với giọng điệu có chút khó tả: [Anh ta nói với em là anh ta có bạn gái à?]
Hạ Mạt: [Anh ấy không nói rõ nhưng em nhìn thấy trên tay anh ấy có vết cắn, chắc là bạn gái anh ấy cắn.]
Với thói quen cẩn trọng, L hỏi lại: [Làm sao em chắc chắn đó là bạn gái anh ta cắn?]
Hạ Mạt phân tích: [Với thân phận của anh ấy, ngoài bạn gái anh ấy ra thì còn ai dám cắn anh ấy nữa chứ? Chắc chắn là anh ấy chọc bạn gái không vui nên người ta mới nhào tới cắn một cái trên tay anh ấy thôi.]
L không nói gì. Hạ Mạt hỏi anh: [Anh thấy phân tích của em có lý không?]
L phản ứng bình thản: [Ừm.]
Hạ Mạt tiếp lời: [Hơn nữa em còn phát hiện hôm nay tổng giám đốc Lục rất khác ngày thường. Bình thường áo sơ mi của anh ấy lúc nào cũng được cài kín kẽ nhưng hôm nay lại cởi hai nút trên cùng. Cả kính cũng đổi sang loại gọng dây xích vàng chưa từng thấy trước đây. Trông cứ như khổng tước xòe đuôi ấy, chắc chắn là có bạn gái rồi.]
Hạ Mạt thao thao bất tuyệt, gõ chữ nhanh như gió. Cô còn định nói thêm gì đó thì rèm cửa sổ văn phòng tổng giám đốc bất ngờ kéo lên. Từ khóe mắt, cô lén thấy Lục Nghiễn Lễ đang đứng bên kia tấm cửa kính trong suốt. Hạ Mạt lập tức đặt điện thoại xuống rồi vùi đầu vào công việc.
Mùa hè nắng gắt, thời tiết thay đổi khó lường. Buổi trưa trời còn nắng chói chang mà đến chiều tối mưa như trút nước. Dự báo thời tiết báo động có bão, bộ phận hành chính công ty nhắc nhở mọi người tan làm sớm để tránh mưa lớn gây khó khăn khi di chuyển.
Công ty của họ nằm ở trung tâm Hải Thành, khu vực tập trung đông dân văn phòng. Mỗi lần mưa lớn là cực kỳ khó bắt xe, khi xếp hàng chờ xe phải đợi rất lâu.
Hạ Mạt ngồi tại bàn làm việc, cô đưa mắt nhìn ra cơn mưa như thác đổ ngoài cửa sổ, đầu óc lơ đãng.
Trước đây cô giả vờ có bạn trai để khiến bà Tống yên tâm, để bà ấy biết cô không có ý định bước chân vào nhà họ Lục. Giờ tổng giám đốc Lục đã có bạn gái, chuyện cô có bạn trai hay không cũng chẳng còn quan trọng với bà Tống nữa rồi.
Hiện tại cô và L đang tiến triển khá tốt. Dù chưa từng gặp mặt nhưng cô có linh cảm chẳng bao lâu nữa cô sẽ biết được L là ai và mối quan hệ trực tuyến của họ sẽ chuyển sang đời thực.
L cũng là nhân viên của Tập đoàn Lục Thị. Sau này, trong những ngày mưa gió thế này, chắc chắn cô sẽ về nhà cùng L. Nhưng trước mặt tổng giám đốc Lục, bạn trai của cô vẫn là Cao Hải Dương. Để có thể công khai ở bên L trong tương lai, cô phải “chia tay” với Cao Hải Dương trước mặt tổng giám đốc.
Hôm nay mưa lớn, sấm chớp đùng đoàng, là một ngày rất hợp để “chia tay.” Hạ Mạt hạ quyết tâm, thầm gật đầu trong lòng.
Sau năm giờ, trời càng mưa to, không hề có dấu hiệu ngớt.
Trong văn phòng, các đồng nghiệp lục tục thu dọn đồ đạc ra về. Với thời tiết này, nếu không có thông báo rõ ràng phải ở lại làm việc cùng tổng giám đốc Lục thì mọi người thường tan làm đúng giờ.
Lâm Táp dọn đồ xong bèn đi qua hỏi Hạ Mạt: “Có muốn chị chở về không? Mưa to quá, em sẽ khó mà bắt được xe đấy.”
Hạ Mạt cảm ơn Lâm Táp: “Em còn chút việc chưa xử lý xong, lát nữa mới đi, chị cứ tan làm trước đi.”
Lâm Táp khuyên cô: “Phần còn lại mang về làm đi, tối nay có bão, muộn hơn sẽ càng khó bắt xe hơn.”
Hạ Mạt nói: “Không sao, chị cứ về trước. Em còn phải đợi tổng giám đốc Lục nữa.”
Nghe vậy, Lâm Táp nghĩ chắc tổng giám đốc Lục còn việc giao cho Hạ Mạt làm thêm giờ. Ánh mắt chị ấy nhìn cô đầy vẻ cảm thông rồi vỗ vai cô: “Thế nhé, chị đi trước. Em nhớ cẩn thận tối nay đấy, tạm biệt!”
Hạ Mạt mỉm cười nói: “Bye bye chị Táp.”
Trong văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại mình Hạ Mạt. Cô đứng dậy bước tới trước cửa văn phòng Lục Nghiễn Lễ và gõ cửa.
“Vào đi.”
Được sự cho phép, Hạ Mạt đẩy cửa bước vào.
Lục Nghiễn Lễ đang tắt máy tính chuẩn bị tan làm. Thấy Hạ Mạt tay không bước vào, không mang theo tài liệu cần ký, anh nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Hạ Mạt nói: “Tổng giám đốc Lục, tối nay có bão, anh có muốn về sớm không ạ?”
Lục Nghiễn Lễ khẽ “ừ” một tiếng rồi đứng dậy khỏi ghế. Vạt áo sơ mi hơi nhăn, anh chỉnh lại quần áo. Thấy vậy, Hạ Mạt vội quay người để tránh nhìn thấy rồi bước ra ngoài.
Giọng nói của Lục Nghiễn Lễ vang lên sau lưng cô: “Mưa lớn thế này, đi chung xe với tôi. Lát nữa bảo Trần Thành đưa cô về.”
“Không cần đâu ạ, cảm ơn tổng giám đốc Lục. Hôm nay có người tới đón tôi rồi.” Trong giọng nói của Hạ Mạt lộ ra chút ngại ngùng đúng mức.
Lục Nghiễn Lễ im lặng vài giây, bày tỏ sự quan tâm hiếm hoi đến cấp dưới: “Bạn trai à?”
Hạ Mạt hơi xấu hổ, gật đầu như ngầm thừa nhận. Vì cô quay lưng về phía anh nên không nhìn thấy nụ cười như có như không trên gương mặt Lục Nghiễn Lễ lúc này.
“Được, cô về trước đi.” Lục Nghiễn Lễ không hỏi thêm nữa.
Rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, Hạ Mạt nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cố gắng rời đi trước khi Lục Nghiễn Lễ bước ra khỏi văn phòng.
Vừa tới trước cửa tòa nhà, một cơn gió lạnh lập tức thốc vào.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy, bắp chân lộ ra dưới đầu gối hoàn toàn trống trải trước cơn gió ẩm ướt. Hạ Mạt rùng mình đưa mắt nhìn quanh đại sảnh.
Tiếng sấm đinh tai vang vọng trên bầu trời. Hạ Mạt xoa nhẹ hai cánh tay, bờ vai khẽ run, mái tóc bị gió thổi tung và sắc mặt tái nhợt. Thân hình mảnh khảnh của cô trông như sắp bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Lục Nghiễn Lễ bước ra khỏi thang máy và tiến vào đại sảnh ở tầng một. Từ xa, anh đã nhìn thấy cảnh tượng yếu đuối và đáng thương này.
Cô đang cầm điện thoại, không biết là đang gửi tin nhắn thoại cho ai, đôi mày hơi nhíu lại, ánh mắt như chực trào sắp khóc.
“Sao anh có thể đối xử với em như thế? Mưa to thế này em không bắt được xe. Chỉ bảo anh đến đón em thôi mà anh cũng thấy phiền.”
Lục Nghiễn Lễ khẽ cau mày. Một lát sau, anh nhận được tin nhắn thoại từ cô.
Cô đang gửi tin cho anh.
Anh chuyển tin nhắn thoại sang dạng văn bản, xác nhận chính cô vừa nói những lời lẽ đáng thương đó với anh, hàng mày anh hơi nhướn lên.
L: [?]
Hạ Mạt không kịp giải thích, chỉ đáp: [Đừng quan tâm tới em, em đang diễn cho tổng giám đốc Lục xem. Nói sau nhé.]
Lại diễn trò cho anh xem.
Vậy thì anh sẽ xem cô diễn như thế nào.
Dù sao thì khả năng diễn xuất của cô thư ký này cũng không tồi.
Trong đôi mắt Lục Nghiễn Lễ thoáng qua ý cười. Anh bước thêm vài bước tiến lại gần cô rồi đứng đó ung dung quan sát.
“Anh quên rồi sao? Lúc theo đuổi em anh đã hứa hẹn thế nào? Anh nói cả đời sẽ đối tốt với em nên em mới đồng ý làm bạn gái anh. Vậy mà mới yêu được hai tháng mà anh đã chán em. Gọi điện anh không bắt máy, nhắn tin anh vờ như không thấy. Hôm nay nói sẽ tới đón em tan làm, cuối cùng lại viện cớ bận việc mà không tới được.”
“Chuyện gì có thể quan trọng hơn cả bạn gái anh chứ? Nếu anh không muốn đến đón em thì anh nói sớm một tiếng được không? Em có thể tự gọi xe về. Nhưng tại sao anh lại hứa rồi lật lọng?”
“Cái gì? Anh cố ý muốn dạy em một bài học sao? Tại sao chứ? Em đã làm sai điều gì?”
“Chỉ vì hôm qua đi mua sắm em không mua cho anh chiếc đồng hồ anh thích nên anh mới cố tình đối xử như thế với em à? Anh còn có chút lương tâm nào không? Yêu anh đến giờ, em chưa từng đòi hỏi gì từ anh. Ngay cả bữa tối hôm qua cũng là em thanh toán. Nhưng lần nào anh thích thứ gì em cũng đều mua cho anh. Chỉ có lần này do cái đồng hồ đó quá đắt, em nói chờ đến tháng sau khi nhận lương sẽ mua, vậy mà anh ghi hận rồi trả thù em. Trong lòng anh có từng thực sự yêu em không?”
“Anh muốn chia tay với em á?”
Comments