Chương 26

Chương 26

Giọng Hạ Mạt đầy vẻ không thể tin nổi, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cố nén nước mắt quay ngược trở lại nhưng viền mắt đã đỏ hoe.

 

Tiếng sấm trên trời dường như cũng bị cảm động, phối hợp với mây đen rồi giáng xuống một tia chớp sáng lóa.

 

“Được thôi, chia tay thì chia tay!” Hạ Mạt nghẹn ngào buông lời dứt khoát: “Nhưng anh đừng có mà hối hận!”

 

Cô cất điện thoại, nước mắt không kìm được mà trượt dài trên má. Cô hoang mang nhìn quanh, ánh mắt vô tình chạm phải Lục Nghiễn Lễ như thể chỉ vừa mới nhận ra anh rồi vội vàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt.

 

“Tổng giám đốc Lục.” Cô ngại ngùng cúi đầu.

 

Lục Nghiễn Lễ dừng bước bên cạnh cô, dù đã biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Khóc gì vậy?”

 

Hạ Mạt nhỏ giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, tôi thất lễ rồi.”

 

Anh nhìn cô, khóe miệng thoáng nhếch lên một nụ cười khó phát hiện: “Chia tay rồi à?”

 

Hạ Mạt nhạy bén nhận ra nét cười nơi khóe môi anh nhưng không hiểu lý do.

 

Cô chia tay thì anh cười cái gì?

 

Hạ Mạt ngước lên với gương mặt đầy vẻ thê lương: “Tổng giám đốc Lục, để anh chê cười rồi.”

 

Lục Nghiễn Lễ không nói thêm, chỉ bảo cô lên xe.

 

Trần Thành đã đứng chờ sẵn lập tức bung ô tiến đến, đưa cả Lục Nghiễn Lễ và Hạ Mạt lên xe.

 

Trong xe, Lục Nghiễn Lễ đưa Hạ Mạt một gói khăn giấy, bảo cô lau nước mắt.

 

Hạ Mạt vẫn chưa thoát khỏi “nỗi đau khổ”, đôi vai gầy khẽ run theo từng tiếng nghẹn ngào: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục.”

 

Hôm nay cả hai người đều ngồi ở băng ghế sau. Trần Thành bung ô mở cửa xe phía sau cho cô. Ghế phụ ở phía bên kia mà tổng giám đốc Lục vẫn đang đứng chờ nên cô không dám chậm trễ để anh phải đợi mà vội vàng bước vào.

 

Cô ngồi sát mép bên phải xe, cúi đầu khẽ cắn môi, trông như đang cố kìm nén nỗi buồn.

 

Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ lướt qua đôi môi đỏ mọng do bị cô cắn, anh thong thả nói: “Không sao, thư ký Hạ, vừa chia tay nên không kìm được cảm xúc cũng là chuyện bình thường. Cô muốn khóc thì cứ khóc đi.”

 

Đôi mắt Hạ Mạt long lanh ánh lệ: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã thấu hiểu.”

 

Lục Nghiễn Lễ không nói gì thêm, chỉ nghiêng mặt sang bên, trong mắt thoáng qua ý cười rồi biến mất.

 

Hạ Mạt trông có vẻ chìm trong nỗi đau nhưng thực chất sự chú ý vẫn đặt trên người Lục Nghiễn Lễ. Đương nhiên cô không bỏ lỡ nét cười thoáng qua trong mắt anh.

 

Tổng giám đốc Lục lại cười.

 

Cô vừa chia tay, sao trông anh lại vui thế?

 

Sau đó trên xe không ai nói thêm câu nào. Chiếc xe nhanh chóng đến nơi ở của Lục Nghiễn Lễ, khu biệt thự Ngự Cảnh. Hạ Mạt vội vàng định xuống xe tiễn anh nhưng mưa quá lớn, Lục Nghiễn Lễ ra hiệu bảo cô không cần xuống.

 

Trần Thành bung ô đưa Lục Nghiễn Lễ vào tận cửa. Sau khi trở lại xe, anh ta liếc nhìn về phía Hạ Mạt đang ngồi ở ghế sau.

 

Hạ Mạt cảm nhận được ánh mắt của anh ta bèn ngẩng đầu nhìn: “Có chuyện gì sao?”

 

Đôi mắt cô sưng đỏ vì khóc. Trần Thành đã chứng kiến toàn bộ màn “chia tay” trước cửa tòa nhà tập đoàn Lục thị. Anh ta an ủi: “Thư ký Hạ, đừng buồn nữa. Tên bạn trai trước của cô đúng là một gã tệ bạc. Chia tay sớm là tốt, kịp thời cắt lỗ mà.”

 

Hạ Mạt khẽ mỉm cười, môi vẫn còn hơi run: “Cảm ơn anh, anh nói đúng. Gặp phải gã tệ bạc thì chia tay sớm mới tốt.”

 

Trần Thành tiếp lời: “Rõ ràng là anh ta chỉ nhắm đến tiền của cô. Làm gì có ai yêu đương mà lại bắt bạn gái trả tiền hoài như thế? Thư ký Hạ, lần nào anh ta muốn gì cô cũng phải mua cho. Cô không cảm thấy có gì bất thường sao?”

 

Khi nãy Hạ Mạt chỉ thuận miệng bịa chuyện nhưng không ngờ Trần Thành lại tưởng thật và còn bất bình thay cô.

 

Cô thở dài: “Thật ra tôi đã nhận ra là anh ta không yêu tôi nhiều như vậy từ lâu nhưng khi ấy chúng tôi đã ở bên nhau rồi. Dù không còn tin vào mối quan hệ này, dù có nghi ngờ anh ta không yêu mình nhưng tôi vẫn không nỡ rời xa.”

 

Thấy cô buồn bã, Trần Thành vội nói: “Hiểu mà, hiểu mà. Chuyện cũ rồi, gió cuốn bay đi. Cái cũ không đi thì cái mới sao đến được. Thư ký Hạ, cô sẽ gặp được người tốt hơn. Cô xứng đáng với người tốt hơn mà.”

 

“Cảm ơn anh, Trần Thành. Anh thực sự rất biết cách an ủi người khác. Tôi cảm thấy tâm trạng mình đã khá hơn nhiều rồi.”

 

Trần Thành cười khì, giọng đầy ẩn ý: “Thư ký Hạ, tôi nói thật lòng đấy, không phải chỉ là an ủi đâu. Tôi tin cô sẽ nhanh chóng gặp được một người bạn trai tuyệt vời.”

 

Hạ Mạt cười nhẹ: “Cảm ơn lời chúc của anh.”

 

Trần Thành khởi động xe, quay đầu rồi lái về phía căn hộ của Hạ Mạt.

 

Lúc này Hạ Mạt mới có cơ hội nhắn tin cho L: [L, vừa rồi màn biểu diễn của em thế nào?]

 

L: [Rất tốt. Tự nhiên lại diễn trò gì vậy?]

 

Hạ Mạt: [Tất cả đều vì anh đấy, L.]

 

L: [Hửm? Em nói rõ xem nào.]

 

Hạ Mạt bắt đầu kể rõ đầu đuôi: [Hôm qua em quên chưa kể với anh. Khi em đi ăn với đối tượng xem mắt thì tình cờ gặp tổng giám đốc Lục. Vì tổng giám đốc Lục biết em có bạn trai nên nếu em nói Cao Hải Dương là đối tượng xem mắt thì chẳng phải anh ấy sẽ nghĩ em bắt cá hai tay sao?]

 

[Chắc anh cũng biết là tổng giám đốc Diệp, bạn thân của sếp Lục phải không? Hôm qua anh ấy đã hỏi em trước mặt tổng giám đốc Lục rằng Cao Hải Dương có phải bạn trai em không. Lúc đó em không dám nói thật là đối tượng xem mắt nên đành mặc nhận rằng anh ta là bạn trai.]

 

L có vẻ không vui: [Danh phận bạn trai có thể tùy tiện nhận vậy sao?]

 

Hạ Mạt: [Lúc đó em chẳng còn cách nào khác. L của em, đừng ghen mà.]

 

L không chịu thừa nhận: [Không ghen.]

 

Hạ Mạt không tranh cãi với anh mà tiếp tục kể: [Tổng giám đốc Lục biết mặt Cao Hải Dương và nghĩ rằng anh ta là bạn trai em. Nhưng bạn trai em thực ra là anh mà. Sau này khi chúng ta gặp nhau, em muốn đường đường chính chính giới thiệu với tất cả mọi người rằng anh là bạn trai em. Vì thế nên em cần phải “chia tay” trước đã, để sau này không sợ bị tổng giám đốc Lục bắt gặp khi em và anh ở bên nhau.]

 

Hạ Mạt than thở với L: [L, trời hôm nay mưa lớn quá, lúc nãy em đứng ngoài cửa mà lạnh đến run cầm cập. Tối nay chắc em sẽ sốt hoặc cảm mất thôi, anh không định an ủi em à?]

 

L: [Gửi địa chỉ cho anh.]

 

Hạ Mạt: [Anh cần địa chỉ của em làm gì?]

 

L: [Lát nữa em sẽ biết.]

 

Hạ Mạt: [Em chỉ có thể gửi anh địa chỉ khu chung cư thôi, không thể gửi cụ thể tòa nhà hay số phòng. Anh từng dạy em phải cảnh giác trên mạng mà.]

 

Mặc dù Hạ Mạt và L trò chuyện rất vui nhưng họ vẫn chưa từng gặp nhau. Việc tùy tiện gửi địa chỉ cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt thực sự tiềm ẩn rủi ro.

 

L hoàn toàn hiểu sự cẩn thận của cô: [Được rồi, gửi địa chỉ khu chung cư cho anh.]

 

Hạ Mạt gửi tên khu chung cư cho anh, trong lòng đoán rằng có lẽ anh định mua gì đó cho cô.

 

Hạ Mạt: [Đừng mua đồ gì đắt tiền, em không nhận đâu.]

 

L: [Chắc em chưa ăn tối đúng không? Anh sẽ gọi đồ ăn cho em.]

 

Hiện tại họ đã chính thức yêu xa qua mạng. Vì vậy Hạ Mạt không từ chối việc anh gọi đồ ăn cho mình.

 

[Được thôi, cảm ơn anh [gửi biểu tượng trái tim nhỏ].]

 

Khóe môi Hạ Mạt khẽ nhếch lên, nụ cười ngập tràn trên khuôn mặt cô.

 

Khi xe dừng dưới tòa chung cư của Hạ Mạt, Trần Thành quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười của cô bèn hỏi: “Thư ký Hạ, cô không định quay lại với bạn trai cũ đấy chứ?”

 

Hiện tại có không ít cặp đôi trước thì chia tay, sau lại nhanh chóng tái hợp.

 

Hạ Mạt: “Không có đâu, sao anh lại hỏi vậy?”

 

Trần Thành thở phào nhẹ nhõm: “Không có thì tốt.”

 

Hạ Mạt nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng không muốn cô tái hợp của anh ta thì có chút khó hiểu, bèn dò hỏi: “Nhưng mà chuyện tình cảm chia chia hợp hợp, ai biết trước được chứ.”

 

Trần Thành hơi sốt ruột: “Thư ký Hạ, bạn trai cũ của cô thật sự không xứng với cô. Cô còn có những lựa chọn tốt hơn ở phía trước đấy.”

 

Đôi mắt Hạ Mạt khẽ nhướng lên chờ đợi anh ta nói tiếp.

 

Trần Thành có chút lòng riêng, lo cô thật sự quay lại với bạn trai cũ nên suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Thư ký Hạ, tôi kể cho cô chuyện này nhưng cô đừng nói với tổng giám đốc Lục là tôi kể nhé.”

 

Hạ Mạt hỏi: “Chuyện gì vậy?”

 

Trần Thành gãi đầu, phân vân một hồi rồi nói: “Hôm kia cô uống say ở câu lạc bộ, chính tổng giám đốc Lục đã bế cô ra ngoài, cô có còn nhớ không?”

 

Hạ Mạt ngơ ngác: “Tổng giám đốc Lục? Bế tôi ra ngoài á?”

 

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Trần Thành hiểu ngay là cô không nhớ gì: “Tôi tận mắt chứng kiến đấy. Lúc đó cô say đến mức không biết gì, tổng giám đốc Lục đích thân bế cô ra. Khi tôi định đỡ cô từ tay Tổng giám đốc, anh ấy còn không chịu đưa.”

 

Hạ Mạt không thể tin nổi. Cô hoàn toàn không nhớ chuyện này, vừa sốc vừa hoảng: “Tôi… Tôi không nôn lên người Tổng giám đốc chứ?”

 

Trần Thành bật cười: “Không đâu, tửu lượng của cô tốt lắm, lên xe là ngủ ngoan một góc.”

 

Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm một chút.

 

Nhưng câu tiếp theo của Trần Thành như sấm giữa trời quang: “Nhưng mà cô đã cắn vào tay tổng giám đốc. Chắc cô không quên chuyện này đâu chứ?”

 

Hạ Mạt nhất thời tái mặt: “Tay của Tổng giám đốc Lục… Là tôi cắn sao?”

 

Trần Thành cười đầy ẩn ý: “Thư ký Hạ, ngoài cô ra còn ai dám cắn tay tổng giám đốc Lục nữa? Khi đó cô cắn chặt không buông, tổng giám đốc sợ làm cô đau nên chẳng nỡ gỡ tay cô ra.”

 

Hạ Mạt như bị sét đánh, lắp bắp hỏi: “Tổng giám đốc Lục có giận không?”

 

Trần Thành kể lại một cách sống động: “Tổng giám đốc Lục không giận mà còn mua thuốc giải rượu cho cô rồi tự tay đút cô uống. Cô không chịu nên Tổng giám đốc phải dỗ dành cả buổi đấy.”

 

Hạ Mạt bán tín bán nghi, nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

 

Trần Thành giơ tay thề thốt: “Toàn bộ là sự thật, tôi tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy. Cô nhớ kỹ lại xem, thật sự không nhớ gì sao?”

 

Hạ Mạt trắng bệch lắc đầu: “Tôi chẳng nhớ gì cả.”

 

Trần Thành nhắc nhở: “Thế sáng nay đi làm cô không để ý thấy dấu răng trên tay tổng giám đốc Lục à? Tôi nhìn thấy đấy, dấu vết còn chưa mờ đâu. Nếu cô không tin thì mai đi làm cứ nhìn thử mà xem.”

 

Hạ Mạt lẩm bẩm như người mất hồn: “Tôi có thấy vết răng trên tay tổng giám đốc Lục rồi…”

 

Khi ấy cô còn nghĩ là do bạn gái của tổng giám đốc cắn, nào ngờ người để lại dấu vết ấy lại chính là cô.

 

Thấy sắc mặt cô không tốt, Trần Thành vội trấn an: “Thư ký Hạ, đừng lo, tổng giám đốc Lục không trách cô đâu. Theo tôi thấy, tổng giám đốc Lục còn tốt hơn gấp mấy lần bạn trai cũ của cô đấy.”

 

Câu nói đầy hàm ý của Trần Thành khiến Hạ Mạt sao có thể không nhận ra? Anh ta đang ngầm nói rằng tổng giám đốc Lục thích cô.

 

Hạ Mạt toát mồ hôi lạnh, cô vội giơ tay lau mồ hôi nhưng lại cảm thấy tay mình cũng toàn là mồ hôi nhờn dính.

 

Nghĩ đến lúc nãy khi cô giả vờ chia tay trước mặt tổng giám đốc Lục, anh đã mỉm cười nhiều lần, dường như tâm trạng rất vui vẻ.

 

Tổng giám đốc Lục thích cô sao?

 

Hạ Mạt choáng váng không biết phải làm sao. Cô về nhà, ngồi trên sofa phòng khách, ngẩn ngơ mãi vẫn không thể tiêu hóa được chuyện này.

 

Không biết bao lâu sau, điện thoại reo lên, là nhân viên giao đồ ăn gọi tới. Anh ta nói rằng đã đến khu chung cư của cô nhưng không có địa chỉ cụ thể nên không biết phải giao thế nào. Anh ta hỏi cô muốn tự xuống lấy hay cung cấp số tòa nhà và căn hộ.

 

Hạ Mạt đành gửi thông tin cụ thể cho nhân viên giao hàng. Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên.

 

Cô nhìn qua lỗ nhòm, xác nhận đúng là nhân viên giao hàng mới mở cửa. Nhưng vừa mở cửa ra cô đã ngây người.

 

Nhân viên giao hàng cầm theo một bó hoa hồng khổng lồ đưa cho cô: “Đây là hoa của cô, mời cô ký nhận.”

 

Bó hoa lớn đến mức chỉ mở một cánh cửa thì không lọt, Hạ Mạt phải mở thêm cánh cửa phụ thường ngày không dùng tới. Nhân viên giao hàng cuối cùng mới có thể mang bó hoa vào phòng khách.

 

Tiễn nhân viên giao hàng đi xong, Hạ Mạt nhìn bó hoa hồng khổng lồ đặt giữa phòng khách, không khỏi lấy điện thoại chụp một bức ảnh gửi cho L.

 

Hạ Mạt: [Em nhận được hoa anh tặng rồi, đẹp lắm. Đây là lần đầu tiên em nhận được một bó hoa hồng lớn thế này đấy. [Hào hứng] [Hào hứng]]

 

L: [Thế bó hôm qua đâu?]

 

Bó hôm qua?

 

Anh đang hỏi bó hoa Cao Hải Dương tặng cô sao?

 

Hạ Mạt: [Trong thùng rác rồi.]

 

Dường như L rất hài lòng với câu trả lời này: [Ừm.]

 

Hạ Mạt hỏi anh: [Anh tặng hoa cho em là vì Cao Hải Dương cũng tặng hoa cho em à?]

 

L: [Không phải.]

 

Lại còn bảo không phải.

 

Hạ Mạt cười hỏi anh: [Không phải anh nói đặt bữa tối cho em sao? Sao giờ lại thành tặng hoa rồi?]

 

L: [Không có thay đổi, bữa tối đang trên đường đến rồi.]

 

Hạ Mạt nhắn: [L, anh tốt với em quá, em cảm giác mình càng thích anh nhiều hơn rồi.]

 

L im lặng hai phút, sau đó mới đáp lại một chữ: [Ừm.]

 

Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

 

Hạ Mạt đứng bên cạnh bó hoa hồng, cầm điện thoại chụp một bức ảnh selfie cùng hoa, định gửi cho L thì đột nhiên nhớ ra chuyện có vẻ như tổng giám đốc Lục thích cô, mà L lại có vẻ là người rất hay ghen.

 

Cao Hải Dương chỉ tặng cô một bó hoa nhỏ, anh đã lập tức gửi tới một bó hoa khổng lồ thế này. Hôm qua còn mấy lần bóng gió hỏi cô nói chuyện với Cao Hải Dương có vui không.

 

Nếu sau này anh biết tổng giám đốc Lục thích cô, mà cô lại làm việc bên cạnh tổng giám đốc Lục…

 

Hạ Mạt nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể giấu L chuyện này.

 

Hạ Mạt: [L, có chuyện này em phải thành thật với anh.]

 

L: [Em lại sắp đi xem mắt à?]

 

Hạ Mạt vội giải thích: [Không không, tất nhiên là không có chuyện đó.]

 

L: [Em nói đi.]

 

Hạ Mạt cố gắng sắp xếp câu chữ: [Là thế này, em vừa mới biết tay của tổng giám đốc Lục là bị em cắn. Chuyện này em hoàn toàn không nhớ gì, mà tổng giám đốc Lục cũng không nhắc tới. Hôm nay em còn giả vờ chia tay trước mặt anh ấy, anh ấy cười rất vui vẻ. Em nghi ngờ rằng có lẽ anh ấy thật sự có tình cảm với em.]

 

L im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi: [Em nghĩ sao?]

 

Hạ Mạt lập tức thể hiện sự chung tình của mình: [Tất nhiên là em không có chút ý gì với anh ấy. Dù anh ấy có thích em thì em với anh ấy cũng không thể. Ngoài công việc ra, em hoàn toàn không muốn ở gần anh ấy trong phạm vi ba mét.]

 

Cửa sổ tin nhắn rơi vào im lặng. Hạ Mạt bắt đầu nghi ngờ, không biết có phải L đang ghen và tức giận hay không.

 

Hạ Mạt: [L, anh giận rồi đúng không? [Òa khóc] [Òa khóc].]

 

L: [Không.]

 

Vậy tức là có.

 

Hạ Mạt bặm môi suy nghĩ xem nên làm thế nào để dỗ dành L.

 

Dỗ đàn ông thì phải gọi họ bằng những cách ngọt ngào đúng không?

 

L sẽ muốn cô gọi anh thế nào đây?

 

Hạ Mạt tựa người trên ghế sofa, chống cằm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhấn giữ nút ghi âm, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng: “Anh ơi~~, đừng giận nữa được không? Em tuyệt đối không thể thích tổng giám đốc Lục. Em hứa với anh nếu anh ấy tỏ tình thì em nhất định sẽ từ chối thẳng thừng.”

Comments