Chương 27

Chương 27

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt gọi một người đàn ông là anh trai, sau khi nói ra cô có chút ngượng ngùng, ngực đập thình thịch, một cảm giác xấu hổ dâng lên.

 

Tai hơi nóng lên, Hạ Mạt cầm cốc nước bên cạnh uống một ngụm, bình tĩnh lại.

 

Không biết L đang nghĩ gì mà không có một chút âm thanh nào.

 

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đợi rất lâu vẫn không thấy L trả lời, hơi buồn bực.

 

Hạ Mạt: [L, anh sẽ không thực sự tức giận đấy chứ?]

 

L trả lời rất nhanh: [Không có.]

 

Hạ Mạt: [Anh xem, tin nhắn này của anh trả lời nhanh như vậy, rõ ràng là vẫn luôn nhìn điện thoại, vừa rồi lại cố tình không trả lời tin nhắn của em, không phải tức giận thì là gì?]

 

L giải thích: [Không phải cố tình không trả lời.]

 

Hạ Mạt: [Vậy là gì?]

 

L: [Không nghĩ ra nên nói gì.]

 

Hạ Mạt nhìn câu trả lời của anh, nghĩ đến việc vừa rồi mình trêu chọc anh gọi anh là anh trai, có vẻ như thực sự khiến anh khó đỡ.

 

Hạ Mạt cho rằng anh không biết nói gì là vì câu cô gọi anh là anh trai. Nghĩ đến việc L thường trò chuyện rất nghiêm túc, mỗi lần trêu chọc anh, anh đều không biết nói gì mà chỉ trả lời bằng sự im lặng, còn cô thì ngược hoàn toàn, càng muốn trêu chọc anh.

 

“L, anh thích em gọi anh là anh trai à?”

 

Đúng như dự đoán, L lại không nói gì.

 

Hạ Mạt tưởng tượng ra cảnh anh cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình không biết trả lời tin nhắn như thế nào, không nhịn được muốn cười.

 

“L, em còn không biết tên anh là gì, chỉ có thể gọi anh là L qua tên trên mạng. Chữ cái tiếng Anh cụt lủn nghe như robot, lạnh như băng ấy, không thân mật chút nào. Hay là sau này em gọi anh là anh trai nhé, em thấy nhiều cặp đôi, con gái đều gọi bạn trai là anh trai.”

 

Hạ Mạt tự nói một mình, giọng điệu uyển chuyển, ngọt ngào như tẩm mật: “Anh trai~~, anh thích em gọi anh như vậy không? Hay là anh thích nghe em gọi anh là L hơn.”

 

L: [Tùy em.]

 

Hạ Mạt trêu anh: “Tùy em thì sau này em sẽ gọi anh là L.”

 

L: [...]

 

Hạ Mạt vui vẻ không thôi: “Im lặng là sao? Anh không thích nghe em gọi anh là L à, vậy anh thích nghe em gọi anh là gì?”

 

L: [Hạ Mạt, bình thường em trò chuyện với người khác cũng như vậy sao?]

 

Hạ Mạt: “Đâu có, làm gì có ai bình thường trò chuyện lại phát khùng mà nói năng vô tư như vậy chứ. Trước mặt người khác em đều rất nghiêm trang, chỉ khi trò chuyện với anh thì em mới như vậy.”

 

Hạ Mạt mím môi: “L, anh có thấy em trò chuyện với anh rất khùng không.”

 

Hạ Mạt: “Thực ra đôi khi trò chuyện với anh, em cũng thấy mình rất khùng, em cũng không biết tại sao. Bình thường những chuyện em không dám nói, không tiện nói với người khác nhưng với anh thì em lại luôn dễ dàng nói ra, có lẽ là vì bất kể em nói gì với anh, anh đều sẽ im lặng nghe em nói hết, trò chuyện với anh khiến em rất thoải mái. Lúc đầu, em không biết anh là đồng nghiệp của em, em cứ nghĩ anh chỉ là một người lạ trên mạng nên nói chuyện mới thoải mái không kiêng dè, sau này biết anh là đồng nghiệp của em, những lời nên nói em đều đã nói rồi, càng không cần phải kiêng dè gì nữa.”

 

Hạ Mạt: “Em cũng không biết nói thế nào, tóm lại là cảm thấy anh không giống người khác, nếu anh thấy em nói chuyện với anh như vậy khiến anh thấy phiền, vậy sau này em sẽ không như vậy nữa.”

 

Hạ Mạt nói xong, có chút căng thẳng cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

 

Thực ra từ khi cô bắt đầu trò chuyện với L ngày càng vô tư, cô đã nhận ra mình coi đối phương là đối tượng để trút bầu tâm sự. Hiện nay trong xã hội mọi người đi làm đều rất mệt mỏi, ai muốn sau một ngày bận rộn về nhà lại phải nghe một người khác than thở với mình nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến việc những lời than thở của cô có ảnh hưởng đến tâm trạng của L hay không, cô chỉ lo trút hết cảm xúc của mình.

 

L: [Không cần thay đổi, cứ là chính mình, như vậy rất tốt.]

 

Trong lòng Hạ Mạt cảm thấy ấm áp: “Thật sao? Anh sẽ không thấy em như vậy rất bi quan sao?”

 

L: [Tại sao lại nói như vậy?]

 

Hạ Mạt mím môi, hơi do dự.

 

L dường như đoán được điều gì, hỏi: [Ai nói em bi quan?]

 

Hạ Mạt suy nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được mà kể cho anh nghe chuyện cũ này: “Hồi đại học, em có một người bạn rất thân, bọn em gần như ngày nào cũng dính lấy nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đến thư viện, cùng nhau tham gia hoạt động thực hành của trường. Bọn em thân nhau đến mức thỉnh thoảng không đi cùng nhau mà người khác thấy, thì người ta sẽ rất ngạc nhiên hỏi người kia đi đâu rồi.”

 

“Em và cô ấy đã hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ thuê nhà ở cùng nhau, lúc đó bọn em là bạn thân nhất của nhau, hai đứa chơi rất vui vẻ. Em từng nghĩ bọn em sẽ làm bạn thân của nhau cả đời nhưng kể từ khi hai đứa bắt đầu đi thực tập tìm việc, mối quan hệ của bọn em bắt đầu trở nên xa cách. Lúc đó em vào Tập đoàn Lục thị thực tập, có tổng cộng tám người cạnh tranh cùng một vị trí, ngày nào em cũng lo lắng không biết mình có thể ở lại không, áp lực rất lớn nên đã nói với cô ấy về nỗi lo lắng của mình. Vốn dĩ em nghĩ cô ấy sẽ an ủi em, vì cô ấy là bạn thân nhất của em.”

 

Nói đến đây, Hạ Mạt thở dài, mũi cay cay, có chút không nói nên lời.

 

L dường như đoán được cô đang âm thầm lau nước mắt nên đã nhắn tin cho cô: [Tự rót cho mình một cốc nước rồi từ từ nói, anh nghe.]

 

Hạ Mạt đột nhiên muốn rơi nước mắt hơn, lần này không phải vì tình bạn đã mất mà là vì anh.

 

Cô hít một hơi thật sâu, nghe lời anh, cầm cốc đi vào bếp rót một cốc nước.

 

Uống nửa cốc nước, bình tĩnh lại, cô tiếp tục nói: “Không ngờ cô ấy lại nói với em rằng không hiểu tại sao em lại có áp lực. Lý lịch của em vốn là tệ nhất trong tám người, có thể cùng họ vào Tập đoàn Lục thị thực tập, em nên mừng vì mình may mắn, chứ không phải lo lắng không biết có thể ở lại không, vì đây vốn là chuyện không thể. Được vào Tập đoàn Lục thị thực tập, để lý lịch của mình thêm phần sáng giá vốn đã là may mắn rồi. Cô ấy nói em nên biết đủ, em như vậy là đặt mục tiêu quá cao, tạo cho mình quá nhiều áp lực, cô ấy trò chuyện với em cũng bị em ảnh hưởng tâm trạng làm cho không vui. Cô ấy nói em ngày nào cũng quá bi quan, khi trò chuyện với em cô ấy không biết nói gì, sau đó dần dần bọn em không còn trò chuyện nữa.”

 

Hạ Mạt nhẹ nhàng thở ra: “Thực ra cô ấy nói cũng không sai, em đúng là người tệ nhất trong tám người, họ ít nhất cũng là trình độ nghiên cứu sinh, chỉ có em là cử nhân, em có thể vào Tập đoàn Lục thị thực tập đều là may mắn nhưng bị bạn thân nhất nói như vậy, em vẫn rất buồn, lúc đó em đã nhịn một bụng tức, tự nhủ với bản thân, chắc chắn phải cố gắng ở lại Tập đoàn Lục thị.”

 

L: [Em đã thành công.]

 

Hạ Mạt cảm thán: “Đúng vậy, em đã thành công ở lại Tập đoàn Lục thị nhưng em không còn dám tùy tiện nói với người khác về áp lực của mình nữa, cho đến khi em gặp anh, mỗi lần kể với anh những chuyện không vui gặp phải trong cuộc sống, anh đều không chê em bi quan.”

 

L: [Em vì lời nói của người khác mà kìm nén bản thân mình sao?]

 

Hạ Mạt phản bác anh: “Cô ấy không phải người khác, cô ấy là bạn thân nhất của em.”

 

“Từng là.” Hạ Mạt buồn bã bổ sung.

 

Bên kia, Lục Nghiễn Lễ nghe xong lời cô kể, nhất thời không nói nên lời.

 

Trên thương trường anh đã quen với sự gian dối, rất nhiều chuyện chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu rõ nhưng bình phẩm về một người chưa từng gặp mặt, không phải là phong cách của anh.

 

Anh tháo cặp kính gọng vàng trên sống mũi, đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, chậm rãi gõ chữ: [Cô ấy nói em bi quan, em có thấy cô ấy nói đúng không?]

 

Hạ Mạt: [Lúc đó đúng là em đã rất bi quan.]

 

L: [Cô ấy nói em không thể ở lại Tập đoàn Lục thị, cô ấy nói đúng không?]

 

Hạ Mạt như có điều ngộ ra.

 

L: [Con người là những cá thể độc lập, mỗi người đều có phong cách xử sự riêng, cô ấy không thích em chia sẻ cuộc sống của em với cô ấy, không có nghĩa là người khác cũng không thích. Không cùng quan điểm, không cùng chí hướng thì không thể nói chuyện. Em cứ là chính mình, sẽ có người cùng chung chí hướng, cùng em đi trên một con đường.]

 

Hạ Mạt: [L, anh thật biết cách an ủi người khác.]

 

L: [Còn thấy là vấn đề của mình không?]

 

Hạ Mạt: [Không thấy nữa.]

 

L một lần nữa nhấn mạnh: [Là chính mình.]

 

Hạ Mạt: [Thực ra... thực ra em đã biết từ rất lâu rồi, tình bạn này kết thúc, không phải vấn đề của em, vì sau khi em và cô ấy không liên lạc nữa, em phát hiện cô ấy cũng đã nộp hồ sơ vào Tập đoàn Lục thị nhưng không trúng tuyển.]

 

Vì bản thân không trúng tuyển vào Tập đoàn Lục thị nên mới cho rằng lời tâm sự của bạn là khoe khoang, từ đó mới nói ra những lời cay nghiệt.

 

Lục Nghiễn Lễ sớm đoán được là như vậy: [Đồ ngốc.]

 

Hạ Mạt bị anh chế giễu, không phục: [Em ngốc ở chỗ nào?]

 

L: [Vì người không quan tâm đến mình mà rơi nước mắt, không ngốc thì là gì nữa?]

 

Hạ Mạt tự biện hộ cho mình: [Đó là trọng tình trọng nghĩa, chứ không phải là ngốc.]

 

L không tranh cãi với cô: [Ừ.]

 

Hạ Mạt có cảm giác được chiều chuộng và cưng chiều, dường như bất kể cô nói gì, cho dù trong lòng L không đồng ý với lời cô nói, anh cũng sẽ thuận theo mà nói một câu, em nói đúng.

 

Nỗi buồn khi nhớ lại chuyện cũ tan biến hết, Hạ Mạt lấy lại tâm trạng vui vẻ, cười nói với L: [L, bây giờ em đột nhiên rất muốn gặp anh, em thấy anh là một người đàn ông dịu dàng, tự chủ, điềm đạm, tính tình rất tốt.]

 

L dường như không muốn gặp cô, chuyển chủ đề: [Bữa tối anh đặt cho em đã đến chưa?]

 

Hạ Mạt định nói chưa, còn chưa nhận được điện thoại của nhân viên giao hàng thì chuông điện thoại đúng lúc này reo lên.

 

Hạ Mạt nghe điện thoại, báo cho đối phương địa chỉ cụ thể của mình, bảo người ta mang cơm lên.

 

Tắt điện thoại của nhân viên giao hàng, Hạ Mạt trả lời tin nhắn của L: [Đã đến dưới chung cư rồi, sắp mang lên ngay đây.]

 

L: [Ừ.]

 

[Anh đã ăn chưa?] Hạ Mạt hỏi anh.

 

L: [Chưa.]

 

Hạ Mạt hỏi: [Anh đang bận làm việc sao?]

 

L: [Đang trò chuyện với em.]

 

Tim Hạ Mạt không kìm được mà đập nhanh hơn: [Em vừa chụp một bức ảnh chụp chung với hoa hồng, anh muốn xem không?]

 

L: [Được.]

 

Hạ Mạt gửi bức ảnh vừa chụp cho anh, hỏi anh: [Đẹp không?]

 

Tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Mạt đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi mở cửa lấy đồ ăn.

 

L đã đặt cho cô mấy món xào, chủ yếu là thanh đạm, hai món xào, hai suất cơm, anh biết bây giờ cô ở chung với bạn nên đã đặt thêm phần của Diệp Dao Dao.

 

Cùng với bữa tối, còn có một hộp thuốc gia đình, bên trong có đủ các loại thuốc thông thường như cảm cúm, sốt, ho, dị ứng.

 

Hạ Mạt cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn hỏi anh có đẹp không của cô vẫn chưa được anh trả lời nhưng với hiểu biết của cô về L, anh sẽ không trả lời loại câu hỏi này.

 

Hạ Mạt chỉ tùy tiện trêu chọc, không mong anh sẽ trả lời cô là đẹp.

 

[Em lấy được bữa tối rồi, cũng lấy được hộp thuốc rồi. L, em tuyên bố, ưu điểm của anh lại tăng thêm một điều, đó là chu đáo.]

 

L: [Anh không biết em thích ăn gì.]

 

[Chỉ cần là anh gọi thì em đều thích ăn nhưng anh gọi nhiều quá.] Hạ Mạt cố tình hỏi: [Sao anh còn gọi hai suất cơm thế?]

 

L: [Không phải bạn em ở cùng với em à?]

 

[Đúng rồi, cô ấy ở nhà em nhưng tối nay không về nhà ăn. Trời mưa to thế này, bạn trai cô ấy lái xe đến công ty đón tan làm rồi, hôm nay cô ấy ăn ở ngoài.]

 

Hạ Mạt thở dài: [Ôi, không biết đến bao giờ em mới được cùng bạn trai dùng bữa tối nhỉ.]

 

L nghe ra ý đồ của cô, vòng vo cứu nước: [Ảnh đẹp.]

 

Hạ Mạt không dễ bị lừa: [Ảnh đẹp là vì em đẹp, em đẹp như vậy, sao anh không muốn gặp em?]

 

L im lặng hồi lâu: [Gặp rồi em sẽ thất vọng.]

 

Hạ Mạt ngẩn ra: [Gặp rồi sao lại thất vọng?]

 

L không trả lời câu hỏi này của cô.

 

Hạ Mạt suy nghĩ một chút rồi nói: [Em không biết tại sao anh lại nghĩ em gặp anh sẽ thất vọng, ấn tượng của em về anh rất tốt, dịu dàng, chu đáo, rất có phong độ của một quý ông. Em rất có cảm tình với anh, nếu không thì cũng sẽ không muốn anh làm bạn trai mà còn chưa nhìn thấy ảnh. Em rất muốn gặp anh, em nghĩ em sẽ không thất vọng.]

 

L: [Để thêm một thời gian nữa đi.]

 

[Bao lâu nữa?] Hạ Mạt hỏi.

 

L dường như rất không tự tin, không cho cô thời gian chính xác: [Anh không chắc.]

 

Hạ Mạt cảm thấy anh như đã chắc chắn rằng sau khi gặp mặt cô chắc chắn sẽ không thích anh nữa. Anh vừa an ủi cô lâu như vậy, cô thực sự có cảm tình với anh nên không muốn anh tự ti buồn bã, Hạ Mạt đảo mắt nghĩ cách dỗ dành anh.

 

“Anh~, anh đừng không tự tin. Trong lòng em, anh là một người đàn ông rất ưu tú, một người đàn ông như anh, sau khi gặp mặt em chỉ muốn nhào vào lòng anh hôn anh đến chết, sao có thể không thích anh được chứ.”

 

L im lặng vài phút, trả lời cô: [Nhớ lấy lời em nói nhé.]

Comments