Câu trả lời của L đã khiến cuộc trò chuyện vốn dĩ chỉ là sự trêu đùa đơn phương từ phía Hạ Mạt cuối cùng cũng lộ ra bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt cảm nhận một cách rõ ràng cảm xúc và sự mất kiểm soát đầy vô thức từ phía L. Qua màn hình, Hạ Mạt hoàn toàn không sợ hãi “lời cảnh báo” ẩn ý trong lời nói của anh. Nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt cô, trái tim như lơ lửng trên những tầng mây.
Cô cầm chặt điện thoại, khóe môi bất giác nhếch lên một cách vô tư. Lời nói của cô cũng táo bạo hơn, cô khiêu khích anh: “Đương nhiên em sẽ nhớ những gì mình nói chứ. Chỉ sợ có người nhát gan, đến khi cô gái mình thích đã đưa tận tay, vậy mà vẫn không dám gặp.”
L: [Đừng nói trước như vậy, kẻo đến lúc gặp mặt, người hoảng sợ chạy trốn lại là em.]
Hạ Mạt không hiểu tại sao anh lại nghĩ rằng cô sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy.
Tạm thời không bàn đến việc cô không nghĩ ngoại hình của anh tệ đến mức khiến cô không thể chấp nhận được, ngay cả khi anh thật sự không đạt mức trung bình về nhan sắc, thì cách anh nói chuyện và cư xử đã gây ấn tượng tốt đẹp với cô cũng đủ để bù đắp khuyết điểm về ngoại hình. Nếu sau khi gặp mặt, cô thật sự không thể chấp nhận được diện mạo của anh, muốn đổi ý, không tiếp tục với anh nữa thì sự giáo dưỡng và phép lịch sự trong lần gặp đầu tiên cô cũng không thể đánh mất.
Ít nhất, cô vẫn sẽ lịch sự ăn xong bữa ăn, dù thế nào đi nữa cũng không có chuyện quay đầu bỏ chạy ngay khi vừa gặp mặt.
“Em chạy trốn thì được gì chứ?” Hạ Mạt nhướng mày, mỉm cười hỏi: “Chẳng lẽ em còn sợ anh ăn thịt em sao?”
Lần này L không né tránh sự khiêu khích của cô bằng cách im lặng mà đáp trả thẳng thắn: [Chưa chắc là sẽ không đâu.]
Hạ Mạt hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời của anh, bối rối trong chốc lát. Trong đầu cô bất giác hiện lên vài hình ảnh khiến vành tai cô nóng lên, có phần không biết phải phản ứng thế nào. Cô vội chuyển chủ đề: "Em phải ăn cơm rồi, nói chuyện với anh sau nhé.”
L: [Vậy mà đã xấu hổ rồi sao?]
Anh dùng chính lời trêu chọc trước đó của cô để chế giễu cô.
Hạ Mạt dần rơi vào thế yếu, nhưng vẫn cứng miệng đáp: “Ai xấu hổ chứ, cơm mang đến từ lâu rồi, em mà không ăn sớm thì sẽ nguội mất, anh nỡ để em ăn cơm nguội sao?”
L không trêu cô nữa: [Ăn đi.]
Hạ Mạt lại không nhịn được hỏi: “Thế anh định khi nào ăn cơm?”
L: [Một lát nữa.]
Hạ Mạt: “Là vì cơm đặt chưa tới, hay đang bận làm việc vậy?”
L: [Có việc cần xử lý.]
Hạ Mạt: “À à, vậy anh làm việc đi, làm xong nhớ ăn cơm sớm nhé. Em không làm phiền nữa.”
“Lại đang nhắn tin với ai mà cười vui thế kia?”
Diệp Dao Dao đẩy cửa bước vào vừa vặn nhìn thấy Hạ Mạt đang ngồi ở bàn ăn, tay cầm điện thoại, khóe môi và ánh mắt đều không giấu nổi nét tươi vui.
Hạ Mạt rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu về sớm vậy? Không phải Đổng Chiêu đã đến công ty đón cậu sao?”
Diệp Dao Dao đặt túi lên tủ ở lối vào, cúi xuống thay giày: “Hôm nay mưa to quá, tối còn có bão nữa. Tớ sợ ở ngoài lâu thì anh ấy về sẽ bất tiện, nên ăn xong tớ bảo anh ấy về luôn rồi.”
Diệp Dao Dao đi dép lê từ cửa vào phòng khách, nhìn thấy bó hoa gần như chiếm trọn cả phòng khách liền ngạc nhiên thốt lên: “Ai tặng cậu bó hoa to thế này? Là L à?”
Hạ Mạt cười gật đầu: “Anh ấy vừa bảo người mang tới. Bữa tối cũng là anh ấy đặt luôn.”
Cô chỉ tay vào bàn ăn trước mặt, nói: “Cậu có muốn ăn thêm chút không? Anh ấy không biết hôm nay cậu không ăn ở nhà, nên đã đặt cả phần của cậu nữa.”
Diệp Dao Dao liếc qua bàn ăn, thấy có cả món nhạt lẫn món cay. Nhà hàng cô ấy đến tối nay toàn phục vụ món ngọt, không hợp khẩu vị của cô ấy nên cô ấy ăn không no. Cô ấy cũng chẳng khách sáo với Hạ Mạt: “Được, tớ ăn thêm chút.”
Cô ấy vào bếp rửa tay, sau đó ngồi xuống đối diện Hạ Mạt. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mạt trắng hồng rạng rỡ, khóe mắt hơi ửng đỏ, Diệp Dao Dao nhướng mày nói: “Mạt Mạt, cậu có biết bây giờ trông cậu rất thẹn thùng không?”
Hạ Mạt ngẩng đầu lên: “Có sao?”
Diệp Dao Dao cầm ly nước trước mặt, uống một ngụm rồi nói: “Có sao? Cậu tự vào phòng tắm soi gương xem mặt mình bây giờ đi. Trán cậu chỉ thiếu mỗi việc viết ba chữ “Tôi đang yêu” thôi đấy.”
Nghe cô ấy nói vậy, Hạ Mạt cũng tò mò không biết mặt mình đỏ đến mức nào. Quả thật cô cảm nhận được hai má mình đang hơi nóng lên.
Đặt đũa xuống, Hạ Mạt đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trong gương phía trên bồn rửa tay phản chiếu gương mặt cô. Hai bên má vẫn còn ửng đỏ chưa tan hết, khóe mắt phớt hồng. Đúng như lời Diệp Dao Dao nói, trông cô rất thẹn thùng, cả người toát lên vẻ đang yêu.
Khi trở lại bàn ăn, Diệp Dao Dao hỏi: “Hai người có hẹn khi nào gặp mặt chưa?”
Hạ Mạt đáp: “Anh ấy nói qua một thời gian ngắn nữa.”
Diệp Dao Dao: “Qua một thời gian ngắn nữa là bao lâu?”
Hạ Mạt: “Anh ấy bảo không chắc, tớ có cảm giác anh ấy vẫn chưa sẵn sàng để gặp tớ.”
Diệp Dao Dao cạn lời: “Anh ta là đàn ông, có gì mà phải chuẩn bị? Một cô gái xinh đẹp ngọt ngào thế này muốn gặp và hẹn hò với anh ta, vậy mà anh ta còn không sốt ruột, không nôn nóng đến mức ngứa ngáy trong lòng.”
Hạ Mạt nói chuyện thay L: “Hình như anh ấy cảm thấy mình không đủ đẹp trai, sợ tớ sẽ không thích vẻ ngoài của anh ấy, gặp mặt rồi sẽ thất vọng.”
Diệp Dao Dao chậc một tiếng, chống cằm nhìn cô: “Bênh anh ta rồi à?”
Hạ Mạt giải thích: “Tớ đâu có bênh, chỉ là anh ấy tự nói với tớ như vậy, nói rằng tớ sẽ thất vọng khi gặp mặt.”
Diệp Dao Dao suy nghĩ rồi nói: “Không lẽ anh ta xấu đến mức không thể nhìn nổi sao?”
"Không thể nào.” Hạ Mạt không cần nghĩ, lập tức phản bác: “Cách anh ấy nói chuyện và cư xử không giống người có ngoại hình xấu.”
Diệp Dao Dao càng cạn lời: “Chị em ơi, mình đừng để tình yêu làm mờ lý trí nữa được không? Cách nói chuyện và cư xử thì liên quan gì đến ngoại hình chứ?”
Hạ Mạt nghẹn lời một chút, rồi nói: “Dù sao thì tớ cảm thấy L chắc chắn không tệ về ngoại hình. Anh ấy là một người rất tự giác và kỷ luật. Có lẽ chỉ là do anh ấy tự đặt yêu cầu cao với bản thân nên mới thiếu tự tin.”
"Chuyện đó cũng có khả năng.” Diệp Dao Dao suy đoán: “Có thể vì cậu quá xinh đẹp. Những người đàn ông có ngoại hình trung bình khi đối diện với cậu sẽ dễ tự ti, nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như cậu lại còn là thư ký của tổng giám đốc một tập đoàn lớn thì tiêu chuẩn chọn bạn trai chắc chắn rất cao. Dù sao, trong mắt L, cậu là kiểu phụ nữ đến cả một người cực phẩm như tổng giám đốc Lục mà cũng không rung động nên anh ta lo cậu không để mắt tới mình, vậy cũng dễ hiểu.”
Hạ Mạt đáp: “Thôi không nghĩ nữa, chờ sau này gặp mặt anh ấy là biết ngay thôi.”
Diệp Dao Dao nói: “Nếu có thể gặp mặt thì cậu nên giục anh ta nhanh chóng hẹn gặp đi. Con người trên mạng và ngoài đời thực khác nhau lắm. Dù nói chuyện trên mạng có hợp đến đâu, khi ra đời thực có khi lại chẳng nói được câu nào. Cậu và L đã nói chuyện trên mạng một thời gian dài rồi, gặp mặt trực tiếp sẽ hiểu rõ nhân cách của anh ta hơn. Tiếp tục nói chuyện trên mạng chỉ tổ tốn thời gian.”
Hạ Mạt nhạy cảm nhận ra điều gì đó: “Cậu và Đổng Chiêu có chuyện gì à?”
Diệp Dao Dao cầm đũa chọc vào cơm, nói: “Hôm nay ăn cơm với tớ, anh ấy cứ mải chơi điện thoại. Tớ nói chuyện mấy lần mà anh ấy không nghe thấy, tâm trí hoàn toàn không đặt ở tớ. Tớ cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói rõ được là gì. Có lẽ đang yêu thì ai cũng hay nghi ngờ vớ vẩn thôi. Mưa to thế mà anh ấy vẫn lái xe đến đón tớ, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Hạ Mạt chưa từng gặp Đổng Chiêu, cũng không rõ tình hình cụ thể giữa Diệp Dao Dao và anh ta nên không tiện phán đoán: “Cậu cứ hẹn gặp anh ta nhiều hơn, quan sát thêm. Nếu thật sự có vấn đề gì, thì nên sớm dừng lại để tránh tổn thất, rút lui càng nhanh càng tốt.”
Diệp Dao Dao gật đầu: “Cậu cũng nên sớm gặp mặt L đi. Nói chuyện trên mạng lúc nào cũng thấy hoàn hảo, ân cần chu đáo, nhưng khi gặp trực tiếp có thể sẽ khác hẳn đấy.”
Hạ Mạt mỉm cười: “Tớ biết rồi, tớ sẽ giục anh ấy hẹn gặp sớm.”
Tối nay Hạ Mạt vẫn còn công việc chưa xử lý xong, nên sau bữa tối cô ôm máy tính ra bàn làm việc để tăng ca. Đến khi xong việc thì đã là 12 giờ rưỡi. Cô vươn vai, ngả người ra sau dựa vào ghế, cầm ly nước trước mặt lên nhấp một ngụm. Sau đó, cô lấy điện thoại, chụp một bức ảnh selfie và gửi cho L.
Hạ Mạt: [Tiểu Hạ bị công việc chà đạp.]
L có lẽ cũng đang tăng ca, vài giây sau đã trả lời: [Vất vả cho em rồi.]
Hạ Mạt: [L, câu trả lời của anh không hề giống lời an ủi từ bạn trai chút nào.]
L: [?]
Hạ Mạt: [Bạn trai an ủi bạn gái làm việc khuya vất vả ít nhất cũng phải thêm một cái tên thân mật, chẳng hạn như cục cưng vất vả rồi, bảo bối vất vả rồi gì đó.]
L không nói gì, Hạ Mạt tiếp tục tố cáo anh: [Ba chữ vất vả rồi lạnh như băng này giống như sếp đang trả lời nhân viên vậy.]
Hạ Mạt gửi một biểu tượng tức giận cho anh.
L hỏi cô: [Giống như sếp của em à?]
Hạ Mạt giả vờ giận dỗi: [Đúng thế, ba chữ vất vả rồi lạnh như băng không có chút cảm xúc nào khiến em cảm giác như là tổng giám đốc Lục đang trả lời tin nhắn của em vậy, em chẳng muốn nói chuyện với anh nữa đâu.]
Cô gần đây thường báo cáo công việc với tổng giám đốc Lục, đôi khi tổng giám đốc Lục sẽ trả lời cô với ba chữ vất vả rồi.
Cửa sổ trò chuyện rơi vào im lặng nhưng phía trên vẫn nhấp nháy chữ đối phương đang nhập...
Có lẽ anh ấy đang suy nghĩ xem nên gọi cô như thế nào thì tốt, chữ đang nhập phía trên nhấp nháy một lúc hơn năm phút.
L: [Cục cưng vất vả rồi.]
Hạ Mạt mỉm cười, gửi tin nhắn thoại cho anh: “Anh cũng vất vả rồi, anh yêu, nghỉ ngơi sớm nhé, chúc anh ngủ ngon.”
L: [Chúc em ngủ ngon.]
…
Sáng hôm sau, tại Tập đoàn Lục thị.
Trong phòng giải khát, Hạ Mạt cảm thấy căng thẳng, đứng cạnh máy pha cà phê chờ đợi.
Tối qua, vì trò chuyện với L mà cô tạm thời quên đi chuyện tối hôm trước khi cô say rượu, tổng giám đốc Lục là người bế cô ra khỏi câu lạc bộ. Cô còn cắn tay tổng giám đốc Lục, chuyện này khiến cô cảm thấy phiền muộn trong lòng mấy ngày nay.
Hôm nay vừa vào văn phòng, cảnh tượng mà Trần Thành kể lại về những việc cô làm khi say rượu tối qua lại hiện lên trong đầu cô. Mới vừa rồi, khi tổng giám đốc Lục đến công ty, khi đi qua chỗ làm của cô, ánh mắt cô không tự chủ được mà liếc về phía tay anh.
Vết tích trên mu bàn tay anh hôm nay nhạt đi rất nhiều so với hôm qua nhưng vẫn có thể nhìn ra là vết cắn. Khi cô đến công ty hôm nay, cô đã lén cắn thử tay mình một chút, cảm thấy rất đau mới chịu buông ra. Tuy nhiên, vết cắn trên tay cô biến mất chỉ trong vài phút, không còn dấu vết gì.
Vết cắn trên tay tổng giám đốc Lục mấy ngày nay vẫn chưa hết, không biết cô đã cắn anh mạnh như thế nào.
Tổng giám đốc Lục thế mà lại không trách cô, nếu nói sếp Lục không có gì ý gì đặc biệt với cô thì ngay cả cô cũng không tin.
Sự lo lắng khiến Hạ Mạt làm rơi một chiếc cốc, khi đang dọn dẹp mảnh vỡ, ngón trỏ của cô không cẩn thận bị mảnh vỡ cắt phải, cô cau mày, không biết làm sao để đối mặt với tổng giám đốc Lục sau này.
Hôm qua không biết tay của tổng giám đốc Lục do cô cắn nên cũng không có gì, nhưng hôm nay đã biết rồi, vậy cô có nên xin lỗi tổng giám đốc Lục không?
“Thư ký Hạ.” Hứa Tương Tương bưng cốc vào phòng giải khát rót nước, thấy Hạ Mạt đang mất tập trung, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô: “Chị đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Mạt hoàn hồn mới nhận ra máy pha cà phê đã ngừng hoạt động, cô tắt nguồn, nói: “Không có gì.”
Hứa Tương Tương ngáp một cái, cầm cốc nước đứng bên cạnh Hạ Mạt uống một ngụm rồi suy nghĩ một chút: “Chắc là tối qua chị không ngủ ngon đúng không? Em thấy hôm nay chị trông không được khỏe lắm.”
“Chắc vậy.”
Hạ Mạt rót đầy một cốc cà phê, hỏi cô ấy: “Em có cần cà phê không?”
Hứa Tương Tương lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn, em không thích uống cà phê.”
Hạ Mạt gật đầu, cầm cà phê đi đến văn phòng của Lục Nghiễn Lễ. Đến trước cửa văn phòng, cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt rồi gõ cửa với vẻ mặt thoải mái.
“Vào đi.”
Giọng nói của Lục Nghiễn Lễ truyền đến tai cô, Hạ Mạt lại vô thức căng thẳng, cô hít thở đều để bình tĩnh lại rồi đẩy cửa bước vào văn phòng.
Comments