Chương 29

Chương 29

Lục Nghiễn Lễ đang cúi đầu xem tài liệu, không ngẩng đầu lên.

 

Hạ Mạt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đặt cà phê lên bàn làm việc.

 

Đang chuẩn bị rời đi, Lục Nghiễn Lễ đưa cho cô một tài liệu, nói: “Đưa tài liệu này cho bộ phận kỹ thuật.”

 

“Vâng, tổng giám đốc Lục.” Hạ Mạt đưa tay nhận tài liệu.

 

Lục Nghiễn Lễ liếc nhìn tay cô, thấy có miếng băng cá nhân, hỏi: “Tay bị sao vậy?”

 

Hạ Mạt ngẩn người một chút, mặc dù trong lòng cô biết tổng giám đốc Lục có ý với mình nhưng khi thực sự nhận ra sự quan tâm của anh lại khiến cô cảm thấy rất không thoải mái. Cô vô thức giấu tay ra sau lưng, giọng điệu bình tĩnh: “Không có gì.”

 

Về việc vô tình làm vỡ một cái cốc và bị thương tay khi nhặt mảnh vỡ, Hạ Mạt không muốn nói với Lục Nghiễn Lễ, cô cũng cảm thấy không thích hợp.

 

Lục Nghiễn Lễ có vẻ như hiểu được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng nói: “Ra ngoài đi.”

 

Hạ Mạt cầm tài liệu đi đến bộ kỹ thuật, khi trở về từ bộ kỹ thuật, cô vừa đúng lúc gặp phải Diệp Tuần trong thang máy.

 

Diệp Tuần hôm nay đến gặp Lục Nghiễn Lễ để bàn công việc, đồng thời cũng nhân dịp này xin lỗi Hạ Mạt về chuyện Diệp Uyển cố ý ép cô uống rượu lần trước ở câu lạc bộ.

 

"Thư ký Hạ.” Diệp Tuần rất thân thiện với Hạ Mạt, chủ động chào hỏi.

 

Hạ Mạt lúc này đang suy nghĩ điều gì đó, thang máy mở ra, khi nhìn thấy Diệp Tuần, cô lập tức mỉm cười: “Tổng giám đốc Diệp.”

 

Diệp Tuần hỏi: “Thư ký Hạ, cô vừa từ đâu về vậy?”

 

Hạ Mạt trả lời: “Vừa đi tới bộ phận kỹ thuật đưa tài liệu.”

 

Diệp Tuần cảm thấy bất bình dùm cô: “Sao Nghiên Lễ lại để thư ký Hạ làm việc nặng thế?”

 

Hạ Mạt: “...”

 

Đưa tài liệu có thể coi là công việc nặng sao? Cô là thư ký của tổng giám đốc Lục, không làm việc này thì làm gì?

 

Nụ cười trên mặt Hạ Mạt không thay đổi, cô không tiếp tục câu chuyện này mà chuyển đề tài: “Tổng giám đốc Diệp, lát nữa anh muốn uống chút gì không?”

 

Diệp Tuần đáp: “Nước lọc là được.”

 

Hạ Mạt gật đầu nhẹ, thang máy đến tầng, cô làm một động tác mời, để Diệp Tuần ra trước: “Tổng giám đốc Diệp.”

 

Ra khỏi thang máy, Hạ Mạt vừa định dẫn Diệp Tuần đi về văn phòng Lục Nghiễn Lễ thì Diệp Tuần gọi cô lại: “Thư ký Hạ, xin dừng bước.”

 

Hạ Mạt quay đầu nhìn anh ấy.

 

"Tôi muốn thành khẩn xin lỗi thư ký Hạ từ sớm mà hôm kia tôi đến cô lại không có mặt, tối hôm đó ở nhà hàng gặp cô, bạn trai của cô cũng ở bên nên không tiện.”

 

Diệp Tuần nói rất nghiêm túc và chân thành: “Ngày hôm đó ở câu lạc bộ là do Diệp Uyển làm việc thiếu suy nghĩ. Là anh trai của con bé, tôi không quản lý tốt, tôi thay mặt Diệp Uyển xin lỗi thư ký Hạ.”

 

Hạ Mạt vội vàng nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh không cần phải nói vậy đâu, cô Diệp chỉ nghe nói tôi rượu uống tốt nên mời tôi uống mấy ly thôi. Do tửu lượng tôi kém, không chịu được mấy ly đã say và làm trò cười, không liên quan đến cô Diệp.”

 

Diệp Tuần nói: “Thư ký Hạ không cần phải bao che cho con bé, tính tình nó kiêu căng, bị gia đình chiều hư lâu rồi.”

 

Hạ Mạt không bình luận gì thêm.

 

Trên đường từ hành lang đến văn phòng, Diệp Tuần hỏi Hạ Mạt: “Thư ký Hạ, bạn trai của cô làm việc ở đâu?”

 

Hạ Mạt đáp: “Anh ta không phải là bạn trai của tôi nữa.”

 

Diệp Tuần nhướng mày: “Chia tay rồi?”

 

Hạ Mạt ừ một tiếng.

 

Diệp Tuần an ủi cô: “Thư ký Hạ đừng buồn, bạn trai cũ của cô có vẻ không hợp với cô, thư ký Hạ sẽ gặp được người tốt hơn.”

 

Hạ Mạt gật đầu, giọng nói bình tĩnh: “Cảm ơn tổng giám đốc Diệp.”

 

Cô dẫn Diệp Tuần đến trước cửa văn phòng của Lục Nghiễn Lễ, gõ cửa và nói: “Sếp Lục, tổng giám đốc Diệp đã đến.”

 

Lục Nghiễn Lễ đáp một tiếng vào.

 

Hạ Mạt quay lại nhìn Diệp Tuần, mời anh ấy vào.

 

Hạ Mạt quay người đi ra phòng giải khát để rót nước. Diệp Tuần đợi cô đi xa rồi mới quay sang nhìn Lục Nghiễn Lễ nhướng mày: “Nghiên Lễ, thư ký Hạ và bạn trai cô ấy chia tay rồi, cậu có biết chuyện này không?”

 

Lục Nghiễn Lễ giữ vẻ mặt lãnh đạm, không trả lời anh ấy.

 

Diệp Tuần nheo mắt, quan sát Lục Nghiễn Lễ: “Cậu không quan tâm sao?”

 

Lục Nghiễn Lễ đáp, giọng lạnh nhạt: “Đó là chuyện riêng của thư ký Hạ.”

 

Diệp Tuần lắc đầu một cái: “Cậu cứ giả vờ đi, hôm đó ở nhà hàng gặp thư ký Hạ và bạn trai cô ấy, ánh mắt của cậu như muốn lao vào cắt cổ bạn trai người ta. Giờ thư ký Hạ chia tay rồi, chắc trong lòng cậu đang vui mừng lắm.”

 

Lục Nghiễn Lễ liếc anh ấy một cái: “Đó không phải là bạn trai cô ấy.”

 

“Đúng, đúng, chia tay rồi, không thể gọi là bạn trai nữa, phải gọi là bạn trai cũ mới đúng.” Diệp Tuần như phát hiện ra một điểm yếu của Lục Nghiễn Lễ, cười nhạo: “Ngay cả việc gọi bạn trai của thư ký Hạ cậu cũng để bụng mà còn giả vờ không quan tâm.”

 

Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, Lục Nghiễn Lễ liếc anh ấy một cái, ánh mắt cảnh cáo. Diệp Tuần biết ý, lập tức ngưng bỡn cợt rồi không nói gì thêm.

 

Khi Hạ Mạt bưng nước vào văn phòng của Lục Nghiễn Lễ, cô thấy anh và Diệp Tuần một người ngồi sau bàn làm việc, một người dựa vào ghế sofa, cả hai không ai lên tiếng, không khí như trở nên đóng băng.

 

Cô đặt nước vào tay của Diệp Tuần và Lục Nghiễn Lễ, không quan tâm liệu hai vị tổng giám đốc này có xảy ra bất đồng ý kiến hay không, chỉ lặng lẽ bước nhanh ra khỏi văn phòng của Lục Nghiễn Lễ.

 

Quay lại vị trí làm việc, Hạ Mạt mở lịch trình của sếp từ tệp tin trên máy tính, lướt qua các email và tin nhắn WeChat để cập nhật thông tin về lịch trình mới.

 

Công việc này cô làm rất thuần thục nên nhanh chóng hoàn thành. Lục Nghiễn Lễ và Diệp Tuần còn đang trao đổi công việc trong phòng, không liên quan đến cô, Hạ Mạt liền mở máy ảnh trên điện thoại, chụp một bức ảnh ngón tay đang dán băng cá nhân và gửi cho L để tìm sự an ủi.

 

Hạ Mạt: [Em bị thương rồi. [Khóc òa]]

 

Vào giờ này, cô nghĩ rằng L đang làm việc nên sẽ không trả lời nhanh. Hạ Mạt định để điện thoại xuống để sắp xếp tài liệu thì thấy trên màn hình xuất hiện dòng chữ đang nhập...

 

L: [Sao lại bị thương vậy?]

 

Hạ Mạt lập tức làm bộ đáng thương: [Sáng nay khi pha cà phê, em vô tình làm vỡ cốc, khi nhặt mảnh vỡ bị cắt tay, đau lắm, chảy rất nhiều máu.]

 

L: [Vết thương sâu không? Nếu sâu thì đi bệnh viện kiểm tra một chút.]

 

Hạ Mạt: [Vết thương không sâu lắm đâu.]

 

Đi bệnh viện có lẽ đã lành rồi.

 

Hạ Mạt: [Nhưng thật sự là chảy rất nhiều máu, mà lại đau lắm, cần anh thổi mới hết đau.]

 

L: [Tối nay anh đặt cho em một bát canh bồ câu.]

 

Hạ Mạt: [Em không muốn uống canh bồ câu, em chỉ cần anh thổi thôi.]

 

L không trả lời nữa.

 

Hạ Mạt tố cáo anh: [Lòng dạ sắt đá, người ta yểu điệu đáng yêu như vậy bị thương nặng thế mà anh không thấy đau lòng à, cũng không nói gì như cục cưng ơi, thổi cho em gì cả.]

 

L dường như không chịu nổi những lời nói ngọt ngấy này: [Anh chưa bao giờ nói mấy câu như vậy.]

 

Hạ Mạt: [Hôm qua không phải anh đã gọi người ta là cục cưng sao? Chỉ qua một đêm mà anh đã thay lòng rồi sao? Em giận rồi, em sẽ nổi giận đấy.]

 

L không biết phải làm sao với cô, một lúc lâu sau mới đánh chữ: [Cục cưng, thổi thổi.]

 

Mỗi lần nhìn anh nghiêm túc như vậy, Hạ Mạt không nhịn được mà trêu đùa anh: [Anh có thể chủ động một chút không, lần nào cũng để em chỉ cách, em là con gái đấy, cũng biết xấu hổ chứ.]

 

Trong văn phòng, Diệp Tuần thấy Lục Nghiễn Lễ cứ cúi đầu gõ chữ mãi liền lại gần nhìn.

 

“Đang nói chuyện với ai thế? Tôi ngồi đây mà cậu như không nhìn thấy vậy.” 

 

Lục Nghiễn Lễ tắt màn hình điện thoại, giọng điệu bình thản: “Tin nhắn công việc.”

 

Diệp Tuần suýt nữa chửi ra tiếng: “Tôi quan tâm đến chuyện lớn cả đời của cậu mà cậu lại chạy đi nói chuyện công việc. Khó trách gần tháp cầu mà vẫn không thể hái được trăng, cậu như vậy, lần sau thư ký Hạ có yêu đương cũng không tới lượt cậu đâu.”

 

Lục Nghiễn Lễ ngay lập tức không vui: “Cậu nói cái gì?”

 

Diệp Tuần lập tức sửa lời: “Khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô của tôi có môi trường rất tốt, hôm nay là thứ Sáu, tan làm rồi cậu có thể dẫn thư ký Hạ đi chơi hai ngày, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm đi.”

 

Lục Nghiễn Lễ không mấy quan tâm: “Cô ấy đi với tôi thì không thể thoải mái được.”

 

Diệp Tuần: “Cô ấy ra ngoài với tư cách là thư ký đương nhiên sẽ không thể thoải mái, các cậu là quan hệ cấp trên cấp dưới, cô ấy là cấp dưới của cậu, phải làm việc cho cậu. Nếu cô ấy đi với tư cách khách của tôi, vậy thì cô ấy sẽ không phải làm việc cho cậu nữa.”

 

Lục Nghiễn Lễ liếc nhìn anh ấy.

 

Diệp Tuần nói: “Mấy ngày trước Uyển Uyển làm ra chuyện vô liêm sỉ thế nên hôm nay tôi đến là để xin lỗi thư ký Hạ. Để bày tỏ lòng thành, tôi muốn mời thư ký Hạ đến khu nghỉ dưỡng của tôi chơi vài ngày, cậu thấy thế nào?”

 

Lục Nghiễn Lễ không nói gì.

 

Diệp Tuần nói: “Tôi đây là thật lòng muốn giúp cậu, cậu chỉ cần gật đầu, tôi sẽ đi nói với thư ký Hạ luôn.”

 

Lục Nghiễn Lễ tựa người vào lưng ghế, im lặng vài giây, nhẹ gật đầu, nói: “Tùy cậu.”

 

Diệp Tuần cười rạng rỡ, đứng dậy từ ghế sofa: “Được, tôi đi hỏi thư ký Hạ ngay.”

 

Diệp Tuần mỉm cười đi ra khỏi văn phòng, đến trước bàn làm việc của Hạ Mạt, ý cười trong mắt rõ rành rành: “Thư ký Hạ.”

 

Hạ Mạt đứng dậy khỏi ghế: “Tổng giám đốc Diệp.”

 

Diệp Tuần đi thẳng vào vấn đề: “Cái chuyện Uyển Uyển làm mấy ngày trước, tôi suy đi tính lại cảm thấy chỉ một câu xin lỗi là quá nhẹ, trong lòng cảm thấy rất áy náy.”

 

Hạ Mạt cười nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh đừng khách sáo, tôi thật sự không sao.”

 

Diệp Tuần nói: “Tôi thật sự cảm thấy rất áy náy, muốn tặng thư ký Hạ một ít quà để bày tỏ lòng xin lỗi, nhưng lại không biết thư ký Hạ thích gì.”

 

Hạ Mạt đâu dám nhận quà xin lỗi của anh ấy: “Xin lỗi anh. Sếp Lục đã ra quy định là không thể nhận quà, anh đừng tặng cho tôi.”

 

Diệp Tuần suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy thế này đi, tôi có một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô có đầy đủ các tiện nghi vui chơi, cô có thể đi chơi vài ngày.”

 

Trong lòng Hạ Mạt cảm thấy cảnh giác: “Tổng giám đốc Lục có đi không?”

 

Diệp Tuần cười nói: “Tổng giám đốc Lục cũng sẽ đi, tôi mời cả hai người.”

 

Hạ Mạt cười còn tươi hơn cả anh ấy: “Tổng giám đốc Lục đi là để nghỉ ngơi hay là có công việc vậy ạ?”

 

Diệp Tuần: “Cuối tuần này không có công việc, tôi sẽ bảo cậu ấy dời hết công việc lại, đi nghỉ ngơi hai ngày.” 

 

Hạ Mạt mỉm cười: “Nếu đã là kỳ nghỉ thì tôi xin phép không đi cùng. Ngày mai em họ tôi sẽ đính hôn, tổng giám đốc Lục nghỉ phép, tôi vừa lúc có thể về tham dự tiệc đính hôn của em họ. Cảm ơn tổng giám đốc Diệp đã có lòng tốt, tôi xin nhận.”

 

Diệp Tuần: “...”

 

“Nghiên Lễ, rốt cuộc thư ký Hạ chê cậu đến mức nào mà tôi vừa nói cậu đi cùng, cô ấy liền tìm lý do từ chối.”

 

Diệp Tuần gặp phải thất bại với Hạ Mạt, cảm thấy rằng cuối cùng vấn đề này vẫn là vì Hạ Mạt thật sự không muốn đi chơi với Lục Nghiễn Lễ.

 

Lục Nghiễn Lễ không nói gì, dường như đã đoán trước kết quả này.

 

Diệp Tuần đã xây dựng khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô từ lâu, hôm nay đột nhiên mời Hạ Mạt đến chơi, Hạ Mạt nhìn cách anh ấy nói chuyện và biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ một chút thôi cô đã hiểu ý đồ của anh ấy.

 

Trước đây, mỗi khi gặp cô, Diệp Tuần mặc dù cũng rất thân thiện nhưng không nói quá nhiều. Nhưng vừa rồi khi mời cô đến khu nghỉ dưỡng, trong ánh mắt của anh ấy mang theo nụ cười, nụ cười ấy còn pha lẫn chút đùa cợt, rõ ràng là đã biết tổng giám đốc Lục có ý với cô, còn đang cố tình thúc đẩy chuyện này.

 

[L, anh định khi nào gặp em?]

 

L: [Anh đang cân nhắc.]

 

Hạ Mạt: [Có thể nhanh một chút không?]

 

L hỏi cô: [Có chuyện gì vậy?]

 

Hạ Mạt kể lại cho L về việc Diệp Tuần muốn làm mai cô và Lục Nghiễn Lễ, mời cô đến khu nghỉ dưỡng.

 

Hạ Mạt: [Em muốn gặp anh trước khi tổng giám đốc Lục thổ lộ với em.]

 

Như thế thì cô có thể nói với Lục Nghiễn Lễ rằng mình đã có bạn trai mới trước khi anh thổ lộ tình cảm. 

 

Phía bên kia im lặng.

 

Hạ Mạt biết anh rất thận trọng về chuyện gặp mặt, cô cố tình nói với anh rằng tổng giám đốc Lục muốn theo đuổi cô nhằm k*ch th*ch anh gặp cô càng sớm càng tốt, nhưng cô cũng không muốn ép anh quá mức.

 

Chờ một lúc, L vẫn không phản hồi,

 

Hạ Mạt phá vỡ không khí im lặng: [Anh yên tâm đi, dù tổng giám đốc Lục có thổ lộ với em thì em cũng sẽ không đồng ý đâu, em chỉ thích anh thôi.]

Comments