Chương 3

Chương 3

Hạ Mạt đã gửi một tin nhắn thoại đi nhưng mãi cho đến khi lên xe, cô vẫn chưa nhận được tin nhắn phản hồi từ L. Tuy nhiên, tin nhắn thoại vừa rồi của cô đã được gửi đi ở ngay trước mặt dì Trần, dù không nhận được tin nhắn hồi âm của L thì cô cũng đã đạt được mục đích của mình.

 

Chiếc xe vững vàng lăn bánh trên đường, tài xế đưa cô trở về căn hộ.

 

Hạ Mạt ngồi ở ghế phụ, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. Phía trên khung trò chuyện với L hiển thị đối phương đang online nhưng mãi vẫn không thấy phản hồi.

 

Hạ Mạt mím môi, suy nghĩ liệu có phải lời nói vừa rồi của mình đã quá đường đột khiến đối phương khó hiểu rồi không.

 

Cô gửi một tin nhắn: [Xin lỗi nhé, anh L, tôi hơi bất lịch sự quá]

 

Sau đó, cô sắp xếp từ ngữ để giải thích: [Hiện tại tôi đang làm thư ký trong một công ty. Bởi vì tôi và cấp trên của tôi đều độc thân nên có những tin đồn đoán về mối quan hệ giữa tôi và anh ấy. Có lẽ những lời đồn đó đã đến tai mẹ của cấp trên, vừa nãy tôi đến nhà của anh ấy để lấy tài liệu, mẹ của anh ấy còn cố ý nhắc đến chuyện mong anh ấy sớm có bạn gái ở trước mặt tôi. Bà ấy còn nói tôi và anh ấy rất hợp nhau, hình như bà ấy đang thăm dò xem tôi có ý gì với anh ấy hay không. Để xóa tan nghi ngờ của bà ấy, tôi đành phải giả vờ mình đã có bạn trai rồi.]

 

Sau khi gửi đi một đoạn tin nhắn dài ngoằng, Hạ Mạt nhìn lại đoạn văn vừa gửi, nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung: [Tôi không hề có ý gì với cấp trên của mình, anh ấy cũng không có bất kỳ ý gì với tôi. Quan hệ giữa tôi và anh ấy chỉ là mối quan hệ công việc đơn thuần mà thôi.]

 

Mục đích sử dụng ứng dụng hẹn hò của Hạ Mạt rất rõ ràng, đó là tìm được một người bạn trai phù hợp, những cuộc trò chuyện với đối phương cũng đều hướng đến mục tiêu tiến tới yêu đương. Còn về mối quan hệ giữa cô và Lục Nghiễn Lễ, cô cảm thấy mình cần phải có lời bảo đảm với đối phương.

 

Sau khi tin nhắn thứ hai được gửi đi vài giây, L trả lời: [Tại sao không nói thẳng những suy nghĩ của cô với mẹ của sếp?]

 

Hạ Mạt đáp lại: [Tất nhiên là không thể nói thẳng được. Đó là mẹ của sếp tôi mà, nếu tôi thẳng thắn nói rằng tôi không có ý gì với sếp của mình thì chẳng khác nào tôi đang coi thường anh ấy sao? Dù người ta cũng không để ý đến tôi đâu nhưng khi nghe được những lời như thế thì cũng sẽ không vui.]

 

Khung trò chuyện yên lặng vài giây, L lại hỏi cô: [Vậy cô có coi thường sếp của mình không?]

 

Hạ Mạt cảm thấy trọng tâm chú ý của đối phương rất kỳ lạ.

 

Cô gõ bàn phím trả lời: [Không phải là tôi coi thường anh ấy, mà là tôi tuyệt đối sẽ không hẹn hò với kiểu người như anh ấy.]

 

Khung trò chuyện lại im lặng một lúc, L tiếp tục hỏi: [Anh ta là kiểu người như thế nào?]

 

[Anh ấy ...]

 

Hạ Mạt đang chuẩn bị miêu tả cho đối phương nhưng khi vừa mới gõ được một từ thì bất giác nhận ra nội dung cuộc trò chuyện của mình với L luôn là đối phương đặt câu hỏi còn cô trả lời, như thể cô bị đối phương dẫn dắt vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể L sẽ biết rõ mọi thứ về cô mà cô lại chẳng biết gì về L cả.

 

Ngón tay của Hạ Mạt khựng lại, xóa đi dòng vừa gõ rồi gõ lại: [Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là tôi muốn làm việc một cách yên ổn, không thể để những lời đồn đó ảnh hưởng đến công việc của tôi được. Đây cũng là lý do tôi tải và đăng ký ứng dụng này.]

 

Hạ Mạt: [Còn anh thì sao? Tại sao anh lại tải ứng dụng này?]

 

Hạ Mạt hỏi lại anh, cô muốn giành lại quyền chủ động.

 

L không trả lời câu hỏi của cô: [Xin lỗi nhé, cô nhờ tôi giúp mà tôi lại chưa trả lời tin nhắn thoại của cô.]

 

L lại chuyển chủ đề về phía cô, đúng là một người đàn ông lươn lẹo.

 

Hạ Mạt cầm điện thoại, khóe miệng của cô bất giác cong lên. Sự hứng thú của cô dành cho người đàn ông tên L này lại tăng thêm một chút.

 

Vì mục tiêu là hẹn hò nên khi trò chuyện cũng không cần quá nguyên tắc.

 

Hạ Mạt mím môi, nhấn giữ nút ghi âm giọng nói rồi nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Không sao, đã muộn thế này rồi mà tôi vẫn chưa về nhà, việc bạn trai tức giận và không trả lời tin nhắn của tôi là chuyện bình thường thôi.”

 

Sau khi tin nhắn thoại này được gửi đi thì giống như đá chìm xuống biển vậy, L hoàn toàn phớt lờ cô.

 

Hạ Mạt cũng không hề cảm thấy xấu hổ. Lợi ích của việc trò chuyện qua mạng thể hiện rất rõ ràng vào lúc này, cả hai đều không ai biết ai, nói năng suồng sã một chút thì cũng không lo bị mất mặt.

 

Trong lòng Hạ Mạt bỗng dâng lên một cảm giác thích thú khi được làm bất cứ điều gì mình muốn. Sau khi tốt nghiệp, cô gia nhập Tập đoàn Lục thị và trở thành thư ký của Lục Nghiễn Lễ, đi theo anh tham dự các cuộc họp quan trọng và các bữa tiệc lớn nhỏ trong giới kinh doanh, tiếp xúc với những người đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp. Cô luôn phải cẩn thận từng lời nói, hành động của mình, thường xuyên phải để ý đến thân phận đối phương và hoàn cảnh xung quanh, phải nói những lời trái lòng và vui vẻ mỉm cười trong khi bản thân không hề thấy vui.

 

Trong mấy năm làm việc này, trên khuôn mặt của cô luôn mang theo nụ cười nhưng cô gần như đã quên mất lần cuối cùng mình mỉm cười từ tận đáy lòng là khi nào. Công việc chiếm trọn thời gian đã khiến cô dần trở nên tê liệt, cô gần như quên mất thời sinh viên mình từng là một cô gái hoạt bát, vui vẻ và thú vị.

 

Cảm giác không cần bận tâm đến hậu quả, có thể thoải mái nói bất cứ điều gì mình muốn khiến cô cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm.

 

Cô ngả lưng vào ghế, tiếp tục chủ động tấn công một cách thong thả: [L, sao anh không nói gì vậy, anh ngại à?]

 

Hạ Mạt nhìn vào màn hình điện thoại, đợi một lúc mà đối phương vẫn không trả lời. Mí mắt của cô dần trở nên nặng trĩu, cơn buồn ngủ kéo đến. Hạ Mạt đang định đặt điện thoại xuống để chợp mắt một lúc thì đối phương gửi tin nhắn đến.

 

L: [Gì cơ?]

 

Mặc dù chỉ có hai chữ nhưng Hạ Mạt lập tức hiểu được L đang hỏi câu ngại à mà cô nói là có ý gì.

 

Hạ Mạt cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mà gõ tin nhắn: [Tôi nói việc bạn trai tức giận và không trả lời tin nhắn của tôi là chuyện bình thường, ý của tôi là khi ở trước mặt cô giúp việc trong nhà sếp, tôi đã gửi tin nhắn thoại cho anh. Anh không trả lời tôi, chắc hẳn dì ấy sẽ nghĩ là bạn trai tôi đang giận dỗi nên mới không trả lời tin nhắn của tôi. Dù sao thì tôi cũng chỉ giả vờ gửi tin nhắn cho bạn trai ở trước mặt dì ấy thôi, không thật sự coi anh là bạn trai đâu nên anh không cần phải thấy ngại.]

 

L: [Tôi đang làm việc.]

 

Hàm ý là, anh không trả lời tin nhắn không phải vì ngại mà là vì đang bận công việc.

 

Hạ Mạt: [Đã muộn thế này rồi mà vẫn đang làm việc, xem ra công việc của anh cũng bận rộn quá nhỉ.]

 

Hạ Mạt đã sắp không chịu nổi nữa, bèn thuận thế kết thúc cuộc trò chuyện: [Vậy không làm phiền anh làm việc nữa, chúc ngủ ngon.]

 

Hạ Mạt thoát ứng dụng, đặt điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Khi lê thân thể mệt mỏi về đến căn hộ, vừa mới cởi đôi giày cao gót ra thì điện thoại lại đổ chuông, là mẹ của cô gọi đến.

 

Hạ Mạt vừa đi về phía ghế sô pha trong phòng khách vừa nhấn nút nhận cuộc gọi: “Mẹ à, sao muộn vậy rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ thế ạ?”

 

“Mẹ đang ở nhà chú hai của con.” Giọng nói của Lâm Ninh hạ xuống rất thấp, như là sợ người khác nghe thấy: “Hôm nay Tĩnh Tĩnh dẫn bạn trai về nhà, thím hai của con mời mẹ và ba của con qua đây ăn cơm. Cả vợ chồng chú thím ba cũng đang ở đây, tối nay mọi người đều không về nhà mà ở lại đây hết.”

 

“Tĩnh Tĩnh có bạn trai rồi ạ?” Hạ Tĩnh là con gái của chú hai cô.

 

Lâm Ninh đáp ừm một tiếng rồi không ngừng khen ngợi: “Chàng trai đó trắng trẻo, thư sinh, rất lễ phép. Hôm nay cậu ấy mang theo một đống quà đến tặng cho chú thím hai của con, vợ chồng chú thím ấy cười đến nỗi không khép được miệng rồi đây.”

 

Giọng điệu của Lâm Ninh tràn đầy hâm mộ.

 

Hạ Mạt nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”

 

Lâm Ninh: “Tĩnh Tĩnh và bạn trai của con bé dự định sẽ tổ chức đám cưới vào dịp Quốc Khánh năm nay.”

 

“Sớm thế ạ?” Hạ Mạt hơi ngạc nhiên: “Vợ chồng chú thím hai có đồng ý không ạ?”

 

Hạ Tĩnh nhỏ hơn Hạ Mạt ba tuổi, tháng trước vừa mới tốt nghiệp đại học.

 

“Đồng ý chứ, sao lại không đồng ý được. Có ba mẹ nào mà không mong con cái của mình lập gia đình càng sớm càng tốt chứ, hôn nhân của con cái là chuyện quan trọng nhất trong lòng ba mẹ. Ngày nào đêm nào mẹ cũng mong con có thể dẫn bạn trai về ra mắt ấy chứ.”

 

Lâm Ninh đổi chủ đề, từ chuyện của Hạ Tĩnh chuyển sang Hạ Mạt: “Tĩnh Tĩnh còn nhỏ hơn con ba tuổi, vậy mà người ta đã có bạn trai dẫn về nhà chuẩn bị kết hôn rồi đấy, còn con đến giờ vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Con định khi nào mới dẫn con rể về cho mẹ đây?”

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hạ Mạt thường xuyên bị gia đình thúc giục chuyện kết hôn, cô đã quen với chuyện này từ lâu rồi.

 

“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, con mới 25 tuổi thôi mà.” Hạ Mạt khẽ đáp.

 

“Mẹ không sốt ruột sao được? Con đã 25 tuổi rồi mà đến giờ vẫn chưa có bạn trai. Ở trong thôn mình, con gái ở độ tuổi như con mà chưa kết hôn cũng chỉ còn có mỗi mình con thôi đấy. Càng về sau, con sẽ càng khó tìm được một người bạn trai tốt.” Giọng điệu của Lâm Ninh càng ngày càng trở nên gấp gáp.

 

Hiển nhiên, quan điểm của Hạ Mạt và mẹ của cô về độ tuổi 25 này hoàn toàn khác nhau.

 

Trong mắt Hạ Mạt, 25 tuổi là độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân, là thời điểm để tập trung cho sự nghiệp. Nhưng với Lâm Ninh, con gái 25 tuổi chưa có bạn trai thì chất lượng người bạn trai tìm được sau này sẽ giảm đi rất nhiều.

Comments