Chương 30

Chương 30

Hạ Mạt nói với Lục Nghiễn Lễ rằng em họ của cô ngày mai sẽ đính hôn, và đây không phải là cái cớ bịa ra cho có. Hạ Tĩnh thực sự tổ chức lễ đính hôn vào ngày mai.

 

Mấy ngày trước, Lâm Ninh đã gọi điện hỏi cô liệu cuối tuần có về tham dự lễ đính hôn của Hạ Tĩnh không. Tuy nhiên, với vai trò là thư ký của Lục Nghiễn Lễ, dù là cuối tuần, Hạ Mạt vẫn phải phối hợp theo lịch trình công việc của anh, luôn trong trạng thái sẵn sàng hai mươi tư trên hai mươi tư giờ. Cô không thể tự do sắp xếp thời gian như những nhân viên bình thường khác. Vì suy nghĩ rằng cuối tuần anh có thể phát sinh công việc đột xuất cần cô hỗ trợ, nên ban đầu Hạ Mạt không định về, chỉ chuẩn bị gửi phong bì mừng cho Hạ Tĩnh vào ngày đính hôn.

 

Thế nhưng, vừa nãy, khi chính Diệp Tuần nói rằng cuối tuần này anh sẽ nghỉ ngơi ở khu nghỉ dưỡng ngoại ô và đã dời hết công việc sang thời gian khác, Hạ Mạt nhân cơ hội này dùng lý do về quê tham dự lễ đính hôn của Hạ Tĩnh để từ chối lời mời của anh. Điều này vừa hay giúp cô có thời gian để trở về.

 

Sau khi quyết định về, Hạ Mạt lập tức mở ứng dụng đặt vé tàu để tìm chuyến về quê.

 

Lễ đính hôn của Hạ Tĩnh sẽ diễn ra vào khoảng 12 giờ trưa mai. Từ Hải Thành đến thị trấn quê nhà của Hạ Mạt không có tuyến tàu cao tốc trực tiếp. Cô phải đi tàu đến thành phố lớn gần đó rồi bắt taxi về.

 

Hạ Mạt đặt vé tàu cao tốc lúc 7 giờ sáng mai. Chặng từ Hải Thành đến thành phố gần quê nhà mất khoảng ba tiếng, sau đó đi taxi thêm một tiếng rưỡi nữa, vừa khớp để kịp dự tiệc.

 

Tối sau khi tan làm, Hạ Mạt đến trung tâm thương mại để chọn quà cho ba mẹ. Từ khi tốt nghiệp và đi làm, mỗi lần về nhà, cô đều mua quà tặng ba mẹ. Dù lần nào ba mẹ cũng bảo cô không cần mua, khuyên cô nên để dành tiền, đừng tiêu xài hoang phí, nhưng mỗi lần nhận được quà họ vẫn rất vui.

 

Việc mua quà cho ba mẹ không quá khó khăn. Mấy năm gần đây, người lớn trong nhà đều thích đeo vàng. Khi đến trung tâm thương mại, Hạ Mạt vào ngay cửa hàng vàng, mua một chiếc vòng tay bằng vàng cho mẹ và một sợi dây chuyền vàng cho ba. Dây chuyền nặng hơn chiếc vòng tay một chút, sợ mẹ ganh tị, cô lại mua thêm một đôi hoa tai vàng, tổng trọng lượng của vòng tay và hoa tai vừa bằng với dây chuyền.

 

Rời khỏi cửa hàng vàng, Hạ Mạt dạo quanh trung tâm thương mại, mua thêm cho ba mẹ mỗi người hai bộ quần áo.

 

Lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt Hạ Mạt bị thu hút bởi một cửa hàng quần áo nam.

 

Cô đứng ở cửa, nhìn qua tấm kính vào hàng áo sơ mi trắng bên trong, vô thức nhớ đến L.

 

Anh có dáng người rất đẹp, mặc sơ mi trắng chắc chắn sẽ rất hợp.

 

Hạ Mạt luôn nghĩ rằng kiểu phối đồ đẹp nhất của đàn ông chính là áo sơ mi trắng, đặc biệt là những người có khí chất như L. Sơ mi trắng sẽ càng làm nổi bật vẻ thanh lịch và sạch sẽ của họ.

 

Thế nhưng, quần áo trong cửa hàng này rất đắt. Vừa nãy cô đã tốn khá nhiều tiền mua quà cho ba mẹ, lương và tiền thưởng tháng này gần như đã hết. Nếu tiếp tục mua nữa thì phải dùng đến lương tháng trước. Điều này khiến Hạ Mạt chần chừ.

 

Nhân viên bán hàng trong cửa hàng chú ý đến ánh mắt của cô, lập tức nở nụ cười tươi, bước ra chào đón: “Cô đang muốn mua áo cho bạn trai phải không ạ?”

 

Hạ Mạt vô thức gật đầu theo lời cô ấy.

 

“Mời cô vào trong xem thêm. Hôm nay cửa hàng vừa nhập vài mẫu mới nhất, vẫn chưa kịp bày ra. Mời cô xem thử ạ.”

 

Nhân viên rất nhiệt tình, vừa dẫn cô vào cửa hàng đã giới thiệu vài mẫu áo.

 

Hạ Mạt nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở một chiếc áo sơ mi. Nhân viên lập tức lấy áo xuống từ giá.

 

“Chiếc này rất được ưa chuộng trong cửa hàng chúng tôi. Rất nhiều đôi tình nhân đến đây, các cô gái đều chọn mẫu này cho bạn trai. Nhưng hôm nay cửa hàng chỉ còn lại chiếc cuối cùng này. Không biết bạn trai cô mặc size nào, tôi sẽ kiểm tra xem có vừa không. Nếu không vừa, tôi sẽ giúp cô đặt hàng.”

 

Hạ Mạt không biết L mặc size nào, nhưng điều đó hiện tại không quan trọng bằng việc cô đang nhìn giá tiền.

 

Chiếc áo này giá hơn mười nghìn. Đúng là khá đắt, nhưng lần trước, L đã tặng cô một bó hoa rất lớn, theo ước lượng của cô, giá bó hoa đó cũng không dưới năm chữ số. Hạ Mạt không thích để người khác tiêu tiền vì mình mà bản thân không đáp lại. Có qua có lại mới hợp lẽ.

 

Nhân viên thấy cô đang chần chừ nhìn giá cả, đoán có lẽ vì cô cảm thấy giá cao, nên định nói thêm vài lời thuyết phục. Nhưng vừa lúc đó, cô ấy nghe Hạ Mạt nói:

 

“Chờ tôi chút, để tôi hỏi bạn trai tôi mặc size nào.”

 

Nhân viên mỉm cười: “Được ạ, cô cứ ngồi đây nhắn tin.”

 

Hạ Mạt ngồi xuống sofa trong cửa hàng, nhắn tin cho L.

 

[Anh mặc áo size bao nhiêu? Em đang ở cửa hàng quần áo nam, thấy một chiếc áo sơ mi rất hợp với anh mà không biết có vừa không.]

 

L trả lời ngắn gọn: [Không cần đâu.]

 

Hạ Mạt nhắn lại: [Em muốn tặng anh mà. Em đã chọn xong áo rồi, nhân viên cửa hàng cũng đang chờ em quyết định, không mua thì ngại lắm, rất khó xử.]

 

L đáp: [Với năng lực của em, chuyện nhỏ như vậy chắc chắn em xử lý được.]

 

Cô giục anh: [Anh nói nhanh size đi. Nếu anh không nói em sẽ mua đại đấy.]

L vẫn từ chối, bảo cô đừng mua.

 

Hạ Mạt dứt khoát bảo nhân viên gói chiếc áo lại. Lần trước, khi anh gửi cho cô một bức ảnh, cô đã chú ý thấy dáng người và khung xương của anh khá giống với sếp Lục. Mà vì cô biết size áo của sếp Lục nên chiếc áo này vừa đúng size đó, chắc chắn L cũng mặc vừa.

 

Sau khi thanh toán xong, Hạ Mạt nhắn tin xin địa chỉ của anh.

 

[Em đã mua rồi, anh gửi địa chỉ cho em đi.]

 

Lần này, Lục Nghiễn Lễ không từ chối nữa, gửi tên một khu căn hộ cho cô.

 

Hạ Mạt nhìn địa chỉ anh gửi, có chút ngạc nhiên: [Căn hộ này em biết, ở ngay đối diện nhà của tổng giám đốc Lục. Chẳng phải từ nhà anh đến công ty mất hơn một tiếng đi xe sao? Từ đây đến công ty chỉ mất mười phút thôi mà.]

 

L giải thích: [Lần trước anh đi gặp ba mẹ.]

 

Hạ Mạt đã hiểu ra, thì ra anh không phải vì áp lực kinh tế mà phải thuê nhà ở khu vực xa xôi, mà nhà anh ở Hải Thành giống tổng giám đốc Lục. Thường ngày ở trong căn hộ gần công ty để tiện đi làm, thỉnh thoảng mới về nhà thăm ba mẹ.

 

Hạ Mạt: [Căn hộ anh ở cách nhà em cũng không xa. Cuối tuần sau này em có thể hẹn anh đi uống trà chiều, rất tiện đó.]


L: [Ừ.]

 

Ban đầu, Hạ Mạt định gọi người giao hàng giúp mang quần áo tới căn hộ của anh. Nhưng khi rời trung tâm thương mại, chuẩn bị bắt xe về nhà, cô đột nhiên thay đổi ý định.

 

Căn hộ của anh không xa, cô có thể tự bắt xe mang quần áo đến, biết đâu anh mềm lòng xuống lầu gặp cô. Nghĩ vậy, Hạ Mạt đổi điểm đến trên ứng dụng gọi xe thành địa chỉ căn hộ của anh.

 

Mười phút sau, Hạ Mạt đứng trước cổng khu căn hộ của L và nhắn tin: “L anh đoán xem em đang ở đâu?”

 

Lục Nghiễn Lễ đang ngồi trong phòng làm việc, nghe giọng nói vui vẻ của cô gái qua điện thoại, không cần đoán cũng biết cô đang ở đâu.

 

“Em đang ở dưới nhà anh. Em mang quần áo đến cho anh, anh có muốn xuống gặp em không?”

 

Lục Nghiễn Lễ: [Để ở phòng bảo vệ đi.]

 

Hạ Mạt: “Đây là lần đầu em mua quần áo cho anh, em muốn tự tay đưa cho anh, xem anh mặc có vừa không.”


“Anh à~” Cô bất ngờ thay đổi cách xưng hô, làm nũng: “Hôm nay nóng quá, gió thổi lên mặt cũng dính dính khó chịu. Em đi giày cao gót cả ngày, chân sắp bị rộp rồi. Anh mau xuống đi, nếu anh không xuống, em sẽ đứng đây đợi anh. Anh nỡ lòng để cô gái yếu đuối như em đứng chờ dưới nhà anh giữa đêm hôm khuya khoắt thế này sao?”

 

Cô như đã quyết tâm, nếu anh không xuống, cô sẽ không rời đi.

 

Lục Nghiễn Lễ tháo kính trên sống mũi, cúi đầu nhắn tin: [Về đi.]

 

Hạ Mạt cứng giọng: “Em không về. Em đã đến đây rồi mà anh còn không xuống gặp em, đúng là tàn nhẫn.”

 

Lúc này đã 9 giờ tối, trăng sáng sao thưa, trong gió mang theo cảm giác oi bức khó chịu. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Hạ Mạt cúi đầu nhìn điện thoại, tố cáo sự vô tâm của anh.

 

Khu căn hộ rất yên tĩnh vào giờ này, một chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh tới. Hạ Mạt ngẩng đầu khỏi màn hình, bước sang một bên để nhường đường cho xe.

 

Khi xe đi vào khu căn hộ, cô định tiếp tục nhắn tin cho L để cố nài nỉ. Nhưng lúc này, cô chợt thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ cổng của khu căn hộ đối diện.

 

Lục Nghiễn Lễ đang cúi đầu chỉnh tay áo, ánh đèn chỉ chiếu đến nửa gương mặt lạnh lùng của anh. Dáng anh cao thẳng, nghiêm nghị.

 

Hai cổng căn hộ đối diện nhau, chỉ cách một con đường. Hạ Mạt thậm chí có thể nhìn rõ những ngón tay thon dài của anh.

 

Cô ngây người vài giây, chắc chắn rằng anh không nhìn về phía mình, rồi vội đưa hai tay che mặt, xoay người bỏ chạy.

 

Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy biến vào bóng tối, tay anh đưa lên day nhẹ chân mày.

 

Hạ Mạt chạy một mạch không dám ngoảnh lại. Đến khi rẽ sang một góc khác, đảm bảo không còn bị sếp Lục nhìn thấy, cô mới thở hổn hển dừng lại và nhắn tin:


“L em đi rồi. Quần áo em để ở phòng bảo vệ, anh tự xuống lấy nhé.”

 

Một câu nói mà cô phải thở gấp vài lần mới viết xong.

 

Lục Nghiễn Lễ: [Ừ, anh lấy rồi.]

 

Hạ Mạt ngẩn người: [Anh xuống lấy rồi à?]
 

Lục Nghiễn Lễ: [Ừ.]

 

Hạ Mạt tiếc nuối: [Em vừa đi anh đã lấy ngay, chẳng phải em chỉ cần đợi thêm hai phút là gặp được anh rồi sao?]

 

L: [Anh vừa xuống thì thấy em chạy đi.]

 

Hạ Mạt: “….”

 

Vậy là anh còn thấy cô nữa. Thế chẳng phải họ vừa chạm trán hụt sao?

 

Cô tiếc nuối thở dài: “Em vốn không định đi, ai ngờ tổng giám đốc Lục lại đột nhiên xuất hiện ở căn hộ đối diện, làm em hoảng loạn không biết làm sao, chẳng biết anh ấy có nhìn thấy em không nữa.”

 

L: [Giờ là giờ tan làm, em sợ anh ta làm gì, nhìn thấy thì đã sao?]

 

Hạ Mạt: [Chính vì là giờ tan làm nên em càng không muốn gặp sếp. Ai mà muốn lúc làm việc đã đối diện với sếp, tan làm cũng phải cười gượng với sếp nữa chứ.]


[Trời ơi, em suýt chút nữa là gặp được anh rồi.] Hạ Mạt than thở: [Tổng giám đốc Lục không ở nhà đi, tối rồi còn ra ngoài làm gì không biết.]

 

Nghĩ mãi cô càng tiếc nuối, lại không dám quay lại, sợ chạm mặt tổng giám đốc Lục. Nhưng vừa nãy Lục Nghiễn Lễ biết cô ở ngoài mà vẫn xuống lấy quần áo, chẳng phải nghĩa là anh không còn né tránh việc gặp cô sao?

 

Hạ Mạt: “L, mai em về quê, chiều ngày kia về lại Hải Thành. Sau khi em về, tụi mình hẹn ăn một bữa được không?]


L: [Để sau đi.]

 

Câu trả lời này rõ là đang khéo léo từ chối.

 

Hạ Mạt khó hiểu: “Tại sao? Anh vừa xuống lầu mà, chẳng phải đã nghĩ thông chuyện gặp em rồi sao?”
 

L: [Anh nhìn thấy em bỏ chạy rồi. Chạy nhanh lắm, anh sợ không bắt kịp em.]

 

Ý anh là sợ gặp nhau rồi cô cũng sẽ chạy như khi gặp tổng giám đốc Lục vậy.

 

Hạ Mạt nói: “Đó là vì em thấy sếp Lục. Anh và sếp Lục không giống nhau, gặp anh em sẽ không chạy đâu.”

 

L: [Summer, anh có việc cần xử lý. Chúng ta để khi khác nói, được không?]

 

Giọng điệu là lời đề nghị, nhưng thực chất không thể phản bác.

 

Anh biết tên cô, nhưng lại gọi cô là Summer. Hạ Mạt rõ ràng cảm nhận được tâm trạng anh không vui, chắc hẳn anh chưa nghĩ xong chuyện gặp cô, còn cô thì liên tục ép anh, làm anh bực mình.

 

Hạ Mạt bối rối, gõ chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ gửi hai từ: [Được thôi.]

Comments