Chương 31

Chương 31

Khi về đến nhà, thu dọn xong hành lý và tắm rửa, Hạ Mạt nhìn đồng hồ thì đã muộn. Ngày mai phải dậy sớm để kịp chuyến tàu cao tốc, tối nay cô không thể thức khuya được. Nhưng nằm trên giường, cô cứ lăn qua lộn lại, mãi vẫn không ngủ được. Cô với lấy điện thoại từ đầu giường, mở trang trò chuyện với L, do dự không biết có nên nhắn tin cho anh hay không.

 

Hôm nay chắc anh giận rồi, phải không?

 

Hạ Mạt gõ gõ vài dòng trong khung chat, định hỏi xem có phải do anh đã nói rõ ràng về việc cân nhắc gặp mặt, mà cô cứ thúc ép anh, khiến anh không vui hay không. Đang chỉnh sửa câu chữ thì bất ngờ, trên màn hình hiển thị: Đối phương đang nhập tin nhắn…

 

L chủ động nhắn trước.

 

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Một lát sau, tin nhắn từ anh gửi đến.

 

L: [Áo sơ mi rất vừa.]

 

Hạ Mạt: [Vừa là tốt rồi, em còn lo anh mặc không vừa nữa.]

 

Hạ Mạt vốn định bảo anh gửi cho cô một tấm hình để xem, nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa làm anh giận, cô không dám đùa với anh.

 

L: [Mai mấy giờ em lên tàu?]

 

Hạ Mạt: [Bảy giờ sáng.]

 

L: [Ngủ sớm đi.]

 

Hạ Mạt: [Ừm, anh cũng ngủ sớm nhé, chúc anh ngủ ngon.]

 

Hạ Mạt mím môi nhìn màn hình. Hai giây sau, anh nhắn lại: "Ngủ ngon."

 

Nhận được lời chúc ngủ ngon từ anh, Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc hai người mới bắt đầu trò chuyện, mỗi lần cô chúc anh ngủ ngon, anh đều không trả lời. Chỉ từ khi cả hai xác định đang quen nhau trên danh nghĩa người yêu, anh mới đáp lại lời chúc của cô.

 

Hạ Mạt cảm nhận được rằng, trong mắt anh, lời chúc ngủ ngon là một lời nói mang tính thân mật. Anh đã trả lời cô, điều đó chứng tỏ anh không hề thấy phiền vì cô.

 

Sau mấy câu trò chuyện ngắn gọn với L, Hạ Mạt cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Cô đặt điện thoại xuống, đầu óc dần chìm vào mộng đẹp.

 

Sáng hôm sau, Hạ Mạt dậy từ năm giờ rưỡi, thu dọn hành lý rồi bắt taxi ra ga tàu cao tốc.

 

Sau một chặng đường dài, đến nhà thì đã là giữa trưa. Lâm Ninh đứng trước cửa trông ngóng, thấy xe taxi chạy từ từ vào con ngõ nhỏ rồi dừng lại, bà lập tức bước nhanh tới.

 

"Cuối cùng cũng về rồi, đi đường có bị say xe không?"

 

Hạ Mạt vừa xuống xe, Lâm Ninh đã kéo tay cô, lo lắng quan sát sắc mặt của con gái.

Hạ Mạt mỉm cười đáp: "Không bị say đâu ạ."

 

Ngày nhỏ Hạ Mạt bị say xe rất nặng, chỉ cần từ thị trấn lên huyện, đoạn đường đi một tiếng đồng hồ cũng khiến cô nôn thốc nôn tháo. Sau này đi làm, ngồi xe nhiều hơn, cô dần không còn bị say xe nữa.

 

Tài xế lấy hành lý của Hạ Mạt từ cốp xe ra. Lâm Ninh hỏi: "Trả tiền xe chưa con?”

 

Tài xế trả lời: "Một trăm tệ."

 

Lâm Ninh lấy từ túi nhỏ ra một cái ví, định trả tiền.

 

Hạ Mạt ngăn lại: "Mẹ, để con trả, con trả qua mạng tiện hơn."

 

Lâm Ninh thản nhiên phẩy tay, rút tờ một trăm đồng từ ví đưa cho tài xế, lớn giọng nói: "Cũng vậy cả thôi, tiền này chẳng phải con gửi về cho mẹ tiêu sao."

 

Ở nhà hàng xóm đối diện có người đứng trước cửa, nghe thấy lời Lâm Ninh liền bật cười, đi đến gần nói:

 

"Cháu Mạt từ nhỏ đã hiếu thảo, biết nghĩ cho ba mẹ."

 

Từ khi đi làm, mỗi tháng Hạ Mạt đều gửi tiền về cho gia đình. Thực ra ba mẹ cô kiếm đủ tiền tiêu, không cần đến khoản cô gửi về, nhưng số tiền ấy ba mẹ cô lại để dành trong thẻ cho cô. Dẫu vậy, điều đó không ngăn được Lâm Ninh khoe khoang với hàng xóm rằng giờ mọi chi tiêu trong nhà đều là tiền con gái gửi về.

 

Hạ Mạt kéo vali vào trong nhà, không thấy ba đâu, liền hỏi: "Ba đang ở nhà chú hai ạ?"

 

Lâm Ninh gật đầu: "Ba con đang giúp bên ấy, không dứt ra được. Tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau qua đó thôi."

 

Lâm Ninh kéo cổ tay Hạ Mạt định đi ra ngoài.

 

"Khoan đã, mẹ, con có mua quà cho mẹ đây." Hạ Mạt ngồi xổm xuống, mở vali ra.

 

Lâm Ninh cằn nhằn: "Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, về là được, mua quà làm gì."

 

Hạ Mạt cười, nói: "Con mua cho mẹ một chiếc vòng tay."

 

Lâm Ninh nhăn mặt: "Trong nhà đầy vòng tay rồi, mua làm gì nữa, mẹ có mỗi hai tay, đeo không hết đâu. Lần sau..."

 

Tiếng bà đột nhiên ngừng lại khi nhìn thấy chiếc vòng tay vàng trong tay con gái.

 

Hạ Mạt cười, kéo tay bà đeo vào: "Mẹ xem này, chiếc vòng này đeo lên tay mẹ đẹp biết bao."

 

Biểu cảm trên mặt Lâm Ninh dần chuyển sang ngạc nhiên xen lẫn vui sướng. Bà giơ tay lên ngắm nghía: "Cái này bao nhiêu gram? Chắc đắt lắm nhỉ."

 

Hạ Mạt khoác tay bà, nói: "Không đắt đâu, con biết mẹ thích mà, đừng có giả vờ nữa."

 

Lâm Ninh cười không ngừng được: "Ai giả vờ chứ, mẹ có nói là không thích đâu. Từ năm ngoái mẹ đã muốn mua một cái vòng vàng, nhưng giá vàng cứ tăng mãi, đắt quá mẹ không nỡ mua. Bạn trai của Tĩnh Tĩnh mới mua cho thím hai con một cái vòng, mấy ngày nay bà ấy cứ đeo khoe với mẹ, mà cái đó không nặng bằng cái con mua cho mẹ đâu."


 

Hạ Mạt bật cười, lại lấy thêm một đôi hoa tai vàng đưa cho bà: "Cái này cũng là quà cho mẹ."

 

"Sao con mua nhiều thế? Đúng là tiêu tiền hoang phí, con chẳng phải nói muốn tiết kiệm tiền để mua nhà ở Hải Thành sao? Chi tiêu thế này không ổn chút nào."

 

Lâm Ninh vừa mắng con phung phí, vừa vui vẻ đeo hoa tai lên tai mình.

 

Hạ Mạt nói: "Giá nhà ở Hải Thành cao lắm, con phải tiết kiệm nhiều năm mới mua được. Số tiền này chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đâu mẹ."

 

Lâm Ninh không nhịn được, nói: "Lương con cao thế, nếu ở huyện nhà mình, số tiền tiết kiệm đó chắc mua được hai, ba căn rồi."

 

Hạ Mạt mỉm cười: "Nhưng nếu ở huyện nhà mình, con cũng chẳng có mức lương cao như vậy đâu ạ."

 

"Nếu con ở huyện mình, mẹ với ba con tiết kiệm cũng có thể mua cho con một căn nhà. Còn ở Hải Thành, chút tiền của ba mẹ chẳng giúp được gì cho con. Đúng là không hiểu nổi các con bây giờ, sống ở huyện nhà an ổn mua nhà, làm việc trong cơ quan ổn định không tốt sao? Lại cứ phải chen chúc lên thành phố lớn làm gì chứ."

 

Hạ Mạt chuyển chủ đề: “Mẹ, tiệc sắp bắt đầu rồi đúng không?”

 

Lâm Ninh đang soi gương, nhìn đôi bông tai vàng trên tai mình, suýt chút nữa quên mất việc chính.

 

“Đúng rồi, tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh qua đó thôi.”

 

Từ nhà Hạ Mạt đến nhà chú hai rất gần, chỉ mất ba phút đi bộ.

 

Sân nhà đông nghịt người, ba cô, Hạ Đức Hải đang giúp bê đồ ăn, ngang hông buộc một chiếc tạp dề. Thấy cô đi tới, ông đặt đĩa thức ăn xuống, đứng giữa sân cười vui vẻ: “Con gái về rồi à, đói chưa? Mau tìm chỗ ngồi đi.”

 

Hạ Mạt ghé sát tai ông, khẽ nói: “Ba, con mua cho ba một sợi dây chuyền vàng, lát nữa về con sẽ đeo cho ba.”

 

Hạ Đức Hải vốn là người trầm tính, ít nói, bỗng dưng ông lớn giọng: “Cái gì? Con gái, con vừa nói con mua cho ba cái gì? Ồn quá, ba nghe không rõ, con bảo mua cho ba một sợi dây chuyền vàng phải không?”

 

Hạ Mạt: “…”

 

Không xa đó, Lâm Ninh đang xoay xoay chiếc vòng vàng trên tay, vừa khoe với thím ba vừa ra vẻ trách móc: “Cô xem con bé nhà tôi, tôi bảo nó đừng mua vòng vàng với bông tai vàng làm gì, vậy mà nó cứ khăng khăng mua. Con bé này đúng là tiêu tiền chẳng tiếc tay, lại còn mua cả dây chuyền vàng cho ba nó nữa.”

 

Thím ba nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Đấy là con gái biết hiếu thảo, chị có đứa con như thế thì cứ vui mừng đi. Em đây số khổ, chẳng sinh được đứa con gái nào, toàn là con trai, sau này còn phải cưới vợ, mua nhà, không biết tốn bao nhiêu tiền. Đừng nói đến vòng vàng, ngay cả vòng bạc em cũng chẳng có mà đeo.”

 

Lâm Ninh nói: “Con gái cũng phải mua nhà đấy, con bé Hạ Mạt nhà tôi bảo muốn mua nhà ở Hải Thành, tôi bảo giá nhà ở đó cao quá, chi bằng mua vài căn trong huyện mình, tôi còn có thể giúp được ít nhiều. Nhưng nó nói không cần tôi giúp, nó tự lo được.”

 

Hạ Mạt bị mấy câu nửa như trách nửa như khoe của mẹ mà đỏ cả mặt, nghĩ bụng liệu có nên nhắc mẹ đừng nói nữa không.


 

Từ trong nhà chính, Hạ Tĩnh bước ra, thân thiết khoác lấy tay cô: “Chị, chị về rồi à.”


Hạ Mạt giơ tay ôm lấy vai Hạ Tĩnh, cười nói: “Hôm nay em đẹp lắm.”

 

Hạ Tĩnh không khiêm tốn: “Đương nhiên rồi, em giống chị mà, đương nhiên là đẹp.”

 

Thấy ánh mắt Hạ Mạt liếc về phía bác gái và thím ba, Hạ Tĩnh ghé sát tai cô, hạ giọng nói: “Mấy người lớn trong nhà thì lúc nào chả thế, cứ tụm lại là thích so đo, chị đừng để ý đến họ. Chúng ta vào nhà đi, em giới thiệu cho chị gặp Khưu Duy Sinh, chị vẫn chưa gặp anh ấy đúng không?”

 

Khưu Duy Sinh là bạn trai của Hạ Tĩnh. Lâm Ninh từng gửi ảnh anh ấy cho Hạ Mạt xem, ngoài đời Khưu Duy Sinh không khác trên ảnh mấy, trắng trẻo, nho nhã, rất lịch sự. Khi Hạ Tĩnh dẫn cô tới trước mặt thì anh ấy đã nhận ra cô là ai, cười chào: “Chị về rồi ạ.”

 

Hạ Mạt khẽ gật đầu: “Chào em rể.”

 

Khưu Duy Sinh bị cách gọi của Hạ Mạt làm cho hơi ngượng, anh ấy mím môi cười rồi quay đi lấy bánh kẹo mời cô.

 

Quy trình làm lễ đính hôn ở quê rất rườm rà, Hạ Tĩnh ngồi nói chuyện với cô một lát thì bị gọi đi làm lễ. Hôm nay Hạ Tĩnh là nhân vật chính, mọi người đều xoay quanh cô ấy, cũng chẳng ai hỏi đến chuyện Hạ Mạt có bạn trai hay chưa.

 

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, tối đến, bầu trời tối đen, Khưu Duy Sinh từ trong nhà khiêng ra mấy thùng pháo hoa rồi đặt ở cửa. Mọi người đều đứng xem pháo hoa, tiếng cười nói rộn ràng, náo nhiệt mà Hải Thành không thể nào có được.

 

Hạ Mạt bật điện thoại quay video, quay lại cảnh pháo hoa rồi gửi cho L.

 

[Cho anh xem pháo hoa nè.]

 

L: [Đốt ở đâu vậy?]

 

Hạ Mạt: [Ở nhà em.]

 

L: [Không cấm đốt pháo hoa à?]

 

Hạ Mạt: [Quê em không cấm nên tha hồ đốt thoải mái. Anh đã từng đốt pháo hoa chưa?]

 

L: [Chưa.]

 

Hạ Mạt không thấy bất ngờ. L là người Hải Thành, mà ở đó không chỉ cấm đốt pháo hoa trong nội thành mà cả ngoại thành muốn đốt cũng phải xin phép. Anh chưa từng đốt pháo hoa cũng là bình thường.

 

Nghĩ vậy, cô quay sang bên cạnh, nói nhỏ vào tai Hạ Tĩnh.
 

Đôi mắt Hạ Tĩnh sáng bừng: “Chị, chị có…”
 

Hạ Mạt đưa tay ra hiệu “suỵt,” nhỏ giọng dặn: “Chưa ổn định đâu, đừng nói ra vội.”

 

Hạ Tĩnh biết chị mình đã có bạn trai, vui sướng không thôi, gật đầu đáp: “Được, để em đi bảo Duy Sinh lái xe đưa bọn mình đi.”

 

Hai mươi phút sau, Khưu Duy Sinh khiêng mấy thùng pháo hoa mà Hạ Mạt mới mua ra đặt thành một hàng trên bãi đất trống ở quảng trường. Hạ Tĩnh cầm điện thoại chuẩn bị quay, Khưu Duy Sinh đưa bật lửa cho Hạ Mạt, vẻ mặt lo lắng.

 

“Chị, cẩn thận chút nhé, đừng để pháo nổ vào người.”

 

Cả ba giấu người lớn trong nhà lén ra đây, chuyện Hạ Mạt có bạn trai cũng chỉ Hạ Tĩnh và Khưu Duy Sinh biết. Hạ Mạt bảo họ giữ bí mật, giữa đêm khuya còn kéo hai người ra ngoài đốt pháo, cô lại kiên quyết đòi tự mình châm lửa, lỡ có chuyện gì thì Khưu Duy Sinh sợ không biết ăn nói với người lớn thế nào.

 

Hạ Mạt cười nói: “Không sao đâu, hồi nhỏ chị đốt pháo hoa suốt mà.”


Hạ Tĩnh cũng liều không kém, vẫy tay bảo Khưu Duy Sinh tránh ra, đừng chắn mất góc quay.

 

Hôm nay, Lục Nghiễn Lễ trở về nhà cũ của nhà họ Lục. Sau bữa tối, anh bị ba gọi vào thư phòng bàn chuyện. Ra khỏi thư phòng, anh đang chuẩn bị đi tắm thì nhận được video Hạ Mạt vừa gửi.

 

Lục Nghiễn Lễ mở video.
 

Trong video, Hạ Mạt mặc chiếc váy xanh dương bồng bềnh, tà váy dài đến đầu gối, hai chân trắng nõn chạy tung tăng. Cô cầm bật lửa châm vào một thùng pháo, rồi lập tức chạy tới thùng tiếp theo. Mười thùng pháo được cô lần lượt châm lửa. Gương mặt trắng trẻo của cô ửng đỏ, ánh lên nét rạng rỡ.

 

Khi cả mười thùng pháo hoa cùng sáng rực trên bầu trời, gương mặt cô bất ngờ áp sát vào ống kính, đôi mày cong cong, ánh mắt trong veo, lấp lánh như nước. Trên trán cô còn lấm tấm mồ hôi, giọng cô trong trẻo pha chút th* d*c: “L, pháo hoa mùa hè, em tặng anh.”

Comments