Điện thoại của Hạ Mạt cả ngày chưa sạc, vừa gửi xong video cho L, máy liền hiện thông báo pin yếu.
Hạ Mạt: [L, em đang ở bên ngoài, điện thoại em sắp sập nguồn rồi, em không thể nói chuyện với anh nữa. Tối về rảnh rỗi thì em lại tìm anh.]
“Chị ơi, lại đây, cầm cây pháo hoa bông này rồi tụi mình chụp một tấm hình đi.”
Bên cạnh, Hạ Tĩnh cầm mấy cây pháo hoa, hối thúc Hạ Mạt đến cùng chụp hình với cô ấy.
Hạ Mạt đáp một tiếng, không chờ L trả lời, tắt màn hình điện thoại rồi đưa cho Khưu Duy Sinh nhờ cầm giúp, sau đó, cô xoay người nhận cây pháo hoa từ tay Hạ Tĩnh, châm lửa.
Hai chị em quơ quơ pháo hoa, đứng sát vào nhau để chụp ảnh. Khưu Duy Sinh ngồi xổm xuống, cầm điện thoại tìm góc chụp đẹp, vừa chụp vừa không yên tâm dặn dò: “Chị, Tiểu Tĩnh, hai người cẩn thận chút, đừng để lửa bén vào tóc.”
Hạ Tĩnh thấy phiền, lè lưỡi với anh ấy: “Biết rồi biết rồi, anh đừng lải nhải nữa, chị em em bị anh nói đến đau tai rồi, tập trung vào, chụp đẹp vào, chụp làm sao cho bọn em thật xinh là được.”
Khưu Duy Sinh hiền lành nên bị mắng mà không giận, chỉ cười hiền: “Đẹp sẵn rồi, hai người chụp kiểu gì cũng đẹp.”
Ba người chơi ở quảng trường thêm hơn nửa tiếng, chụp rất nhiều ảnh. Trên người ai cũng đẫm mồ hôi, Khưu Duy Sinh đi mua trà sữa, còn Hạ Tĩnh và Hạ Mạt lên xe bật điều hòa chờ anh ấy quay lại.
“Chị, em gửi hết ảnh mới chụp cho chị rồi đó. Chị chọn tấm nào đẹp đẹp để em đăng lên WeChat cho.”
Hạ Tĩnh ngả lưng vào ghế, tay lướt qua album, gửi cả chục bức ảnh mới chụp qua cho cô.
Hạ Mạt lấy giấy lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Chọn mấy tấm?”
Hạ Tĩnh: “Chín tấm đi, đăng hẳn một hình vuông chín ô luôn.”
“Được, để chị xem.”
Hạ Mạt cầm điện thoại lên, mở khung bat WeChat với Hạ Tĩnh, ảnh gửi qua nhiều đến mức chưa tải xong hết, cô dán mắt vào màn hình nhìn từng tấm ảnh dần hiện lên, tựa lưng vào ghế chờ toàn bộ ảnh được tải xong.
Một lát sau, khi ảnh đã tải hết, Hạ Mạt lướt màn hình đến bức đầu tiên định xem, thì điện thoại bỗng tắt ngúm, hết pin tự động tắt nguồn.
Hạ Mạt ngơ ngác một lúc, quay sang nhìn Hạ Tĩnh, cả hai bỗng thấy tình huống này buồn cười.
Hạ Tĩnh đưa điện thoại của mình cho Hạ Mạt: “Dùng điện thoại của em nè.”
Hai chị em cùng chọn ra chín tấm ảnh, đều là ảnh chụp chung của cả hai. Khi Hạ Tĩnh chuẩn bị đăng lên WeChat, Hạ Mạt hỏi: “Em không chọn mấy tấm có Khưu Duy Sinh sao?”
Hạ Tĩnh không chút do dự: “Không chọn, em đăng lên để khoe em có một người chị gái xinh đẹp, liên quan gì đến anh ấy đâu.”
Đúng lúc này, Khưu Duy Sinh xách trà sữa quay lại, vừa nghe câu “liên quan gì đến anh ấy” là hiểu ngay đang nói đến mình. Anh ấy cười hỏi: “Lại nói gì về anh thế?”
Hạ Tĩnh liền bịa chuyện: “Em nói anh đẹp trai, tính cách tốt, tam quan đúng đắn.”
Khưu Duy Sinh cười cười, đưa trà sữa cho Hạ Tĩnh và Hạ Mạt, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Anh ấy quay đầu hỏi: “Chị, lần này về nhà chị ở mấy ngày?”
Hạ Mạt đáp: “Thứ Hai phải đi làm, mai chị đi rồi.”
Khưu Duy Sinh ngạc nhiên: “Hôm nay mới về mà mai đã đi, sao không ở lại thêm mấy ngày?”
Hạ Tĩnh xen vào: “Chị gái em bận làm việc, tranh thủ cuối tuần mới về được.”
Khưu Duy Sinh hỏi tiếp: “Vé xe là buổi sáng hay buổi chiều ạ?”
Hạ Mạt: “Buổi chiều.”
Khưu Duy Sinh nhìn sang Hạ Tĩnh: “Vậy chiều ngày mai em và Tiểu Tĩnh đưa chị ra ga tàu cao tốc nhé, chiều mai chắc không có việc gì chứ?"
Anh ấy vốn không phải người ở đây nên không rõ phong tục địa phương, Hạ Tĩnh chỉ từng nói rằng ở quê cô ấy, sau lễ cưới, gia đình sẽ tiếp tục mở tiệc mời người trong thôn.
Hạ Tĩnh lườm anh ấy một cái, giọng không mấy vui vẻ: “Không có việc gì, chuyện này còn phải hỏi sao? Dù có việc, thì việc gì có thể quan trọng hơn việc đưa chị em đi chứ.”
Khưu Duy Sinh vẫn cười hiền, hỏi thêm: “Vậy mọi người còn muốn đi đâu chơi không?”
Hạ Tĩnh nghiêng đầu nhìn Hạ Mạt, chờ cô quyết định.
Hạ Mạt cúi đầu uống một ngụm trà sữa, nói: “Muộn rồi, điện thoại chị cũng sập nguồn mất rồi, mình về thôi.”
Nghe vậy, Khưu Duy Sinh quay đầu lại, tay đặt lên vô lăng, chậm rãi khởi động xe, lái về nhà.
Trên đường về, Hạ Tĩnh không nhịn được hỏi: “Chị, rốt cuộc anh rể trông như thế nào, chị cho em xem ảnh anh ấy đi.”
Hạ Mạt không tiện nói với Hạ Tĩnh rằng mối quan hệ này là yêu qua mạng, ngay cả cô cũng không có ảnh của L, cô chỉ nói rằng mối quan hệ này vẫn chưa ổn định, khi nào ổn định rồi sẽ giới thiệu với Hạ Tĩnh.
Hạ Tĩnh là người nhạy bén, nghe ra được chị mình không muốn nói thêm về bạn trai nên không hỏi nữa.
“Anh rể em không biết kiếp trước tích được phước gì, kiếp này mới gặp được người bạn gái như chị, dáng xinh tính tốt, lại lãng mạn, muộn thế này còn đặc biệt ra ngoài đốt pháo hoa cho anh ấy xem, không biết khiến bao nhiêu người đàn ông khác phải ghen tị."
Khưu Duy Sinh tiếp lời: “Có lẽ không chỉ kiếp trước, mà còn cả kiếp trước nữa cũng đang tích phúc đức.”
Hạ Mạt nghe hai người họ một người tung, một người hứng, bật cười: “Hai người đừng tâng bốc chị nữa, chị nghe mà ngại giùm mình luôn nè.”
Hạ Tĩnh ôm lấy cánh tay chị, tựa đầu vào vai cô: “Đỏ mặt gì chứ, em nói toàn sự thật, chị lúc nào cũng rất xuất sắc, từ nhỏ đã là tấm gương của em rồi.”
Hạ Mạt cười, xoa đầu cô ấy.
Trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Hạ Tĩnh.
Hạ Tĩnh cúi đầu nhìn màn hình hiển thị người gọi, nói với Hạ Mạt và Khưu Duy Sinh: “Mẹ em gọi, chắc giục về nhà đây mà.”
Vừa nói, cô ấy vừa trượt màn hình để nghe máy: “A lô, mẹ ạ.”
Không bật loa ngoài, nhưng vì Hạ Tĩnh ngồi sát Hạ Mạt nên cô vẫn loáng thoáng nghe được tiếng thím hai Hạ từ đầu dây bên kia: “Các con đi đâu mà giờ này còn chưa về? Chị con đâu, sao điện thoại gọi không được?”
Hạ Tĩnh trả lời: “Tụi con đi chơi ở quảng trường gần trường học, điện thoại của chị con hết pin nên tắt máy rồi.”
Thím hai Hạ nói: “Muộn thế này còn chạy ra đó làm gì, nhà có khách đến rồi, mấy đứa về nhanh đi.”
Hạ Tĩnh ngẩn người: “Ai đến thế ạ? Không phải lễ đính hôn kết thúc rồi sao? Sao muộn thế này còn có khách?”
Bên kia im lặng vài giây, rồi thím hai Hạ hạ thấp giọng nói: “Con bé này, nói chuyện sao chẳng suy nghĩ gì thế, là chú ba họ của con, chú vừa đứng cạnh mẹ, con hỏi thế khiến chú ba họ ngại đấy.”
Hạ Tĩnh không ngờ lại có người thân đứng ngay đó, ngượng ngùng đáp: “Chú ba họ nào vậy ạ?”
Dạo này ở quê cô ấy đã gặp quá nhiều chú họ, cô họ, dì họ, cô ấy hoàn toàn không nhớ nổi chú ba họ này là ai.
Thím hai Hạ mất kiên nhẫn: “Chú ba họ là chú ba họ, gặp mặt thì gọi chú ba họ là được.”
Hạ Tĩnh ậm ừ đáp.
Thím hai Hạ lại giục: “Mau về đi, đừng để chú ba họ đợi lâu.”
Hạ Tĩnh an ủi bà ấy: “Sắp về tới nơi rồi, mẹ đừng lo.”
Cúp máy, Hạ Tĩnh quay sang nói với Hạ Mạt: “Chị nói xem, muộn thế này rồi, chú ba họ tới nhà em làm gì?”
Hạ Mạt đoán: “Chắc là có việc, về rồi sẽ biết.”
Xe dừng trước cổng nhà Hạ Tĩnh, Hạ Mạt mở cửa xe bước xuống, liền thấy mẹ mình từ trong nhà vội vã bước ra, cô lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, Lâm Ninh bước đến bên Hạ Mạt, nắm lấy tay cô rồi ghé sát tai nói nhỏ: “Chú ba họ của con muốn giới thiệu đối tượng cho con, chàng trai đó cũng đến rồi, đang ngồi trong nhà, mẹ nhìn thấy cậu ấy trông khá ổn.”
Hạ Mạt bất lực nói: “Mẹ, chẳng phải mẹ đã nói sẽ không sắp xếp xem mắt cho con, để con tự tìm bạn trai bên ngoài sao?”
Lâm Ninh mỉm cười, gương mặt rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh vẻ đắc ý: “Có phải là mẹ cố ý tìm đâu, tại hôm nay có người đến dự tiệc nhìn thấy con xinh đẹp, mà nhà họ có con trai, nên muốn giới thiệu con trai họ cho con, người ta nhờ chú ba họ làm mai.”
Con gái mình xinh đẹp, gia đình nào có con trai nhìn thấy cũng muốn cưới về làm dâu, Lâm Ninh cảm thấy rất tự hào.
Hạ Mạt nói: “Con không muốn xem mắt đâu, hôm nay từ sáng sớm con đã dậy sớm bắt xe, đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, con mệt rồi, muốn về nhà nghỉ một lát.”
Cô rút tay ra, xoay người định về nhà.
Lâm Ninh giữ tay cô lại: “Đợi chút đã, người ta đã đến rồi, con vào xem thử một chút đi.”
Hạ Mạt mím môi: “Mẹ, con thật sự không muốn…”
“Nghe lời mẹ đi.” Lâm Ninh lại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay, giọng đầy kỳ vọng: “Xem thử một chút cũng không mất gì, duyên phận không biết khi nào đến, biết đâu lại là cậu này thì sao.”
Bà ấy khẽ dùng sức kéo Hạ Mạt đi vào trong nhà.
Trong phòng khách, ba của Hạ Mạt, chú hai, thím hai, chú ba, thím ba đều có mặt, chú ba họ ngồi ở giữa sofa, nói chuyện rất rôm rả, đối tượng xem mắt của Hạ Mạt cùng mẹ anh ấy ngồi bên phải của chú ba họ.
Hạ Mạt vừa bước vào, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô, cô mỉm cười chào chú ba họ: “Chú ba họ.”
Chú ba họ khẽ gật đầu, quay sang giới thiệu với chàng trai trẻ ngồi bên cạnh: “Đây là Mạt Mạt.”
Rồi quay sang Hạ Mạt, nói: “Mạt Mạt, đây là Chu Linh Trạch.”
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, trông rất lịch sự và chỉn chu, anh ấy đứng dậy, khẽ gật đầu với Hạ Mạt như một lời chào.
Hạ Mạt không ngờ rằng về nhà tham dự lễ đính hôn lại phải gặp đối tượng xem mắt vào hơn 10 giờ tối, cô cảm thấy bất lực vô cùng.
Lâm Ninh kéo Hạ Mạt ngồi xuống sofa, trước đó chú ba họ đã giới thiệu sơ lược về Chu Linh Trạch, nhưng vì khi ấy Hạ Mạt chưa về nên đợi cô ngồi xuống, ông ấy lại nói lại một lần nữa: “Linh Trạch là bác sĩ chuyên khoa xương khớp, làm việc tại bệnh viện ở Hải Thành, năm nay 29 tuổi, thu nhập chắc cũng tương đương với con, chú thấy hai đứa rất xứng đôi, hay là thêm bạn trên WeChat rồi trò chuyện thử xem?”
Cả phòng khách đều nhìn về phía Hạ Mạt, cô mỉm cười nhưng không biết phải nói gì.
Mẹ của Chu Linh Trạch đề nghị: “Hay là chúng ta ra ngoài để hai đứa trẻ trò chuyện riêng một chút.”
Bà ấy nhìn về phía Lâm Ninh để hỏi ý kiến.
Lâm Ninh đứng dậy nói: “Chúng ta ra ngoài sân ngồi đi, để bọn trẻ nói chuyện.”
Hạ Tĩnh đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt đầy đồng cảm, nói: “Chị, em ra ngoài trước đây.”
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại Hạ Mạt và Chu Linh Trạch, khoảng cách giữa hai người khá xa, Chu Linh Trạch chủ động ngồi lại gần hơn và hỏi:
“Cô Hạ, sao cô còn trẻ như vậy đã bắt đầu xem mắt rồi?”
Hạ Mạt không ngờ anh ấy lại hỏi vậy, cô ngước lên nhìn anh ấy rồi nói: “Ở quê tôi thường kết hôn sớm, nhà tôi cũng sốt ruột.”
“Giống tôi vậy, gia đình cũng hối thúc, tôi về tham dự đám cưới bạn học cấp ba, vừa về đến nhà lúc hơn 9 giờ thì bị kéo đi xem mắt.” Chu Linh Trạch nói với giọng khá chán nản: “Tôi đoán cô cũng giống tôi, về dự lễ đính hôn của em họ, rồi bị ép đi xem mắt.”
Hạ Mạt gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh ấy nói chuyện khá thẳng thắn, Hạ Mạt cũng thành thật: “Lần này về tôi không hề có ý định đi xem mắt.”
Chu Linh Trạch nói: “Cô còn trẻ, thật ra không cần xem mắt đâu, nhưng vì gia đình giục nhiều quá, tôi đoán cô cũng như tôi, rất phiền lòng, hay là chúng ta thêm WeChat trước, để khi các bậc phụ huynh hỏi, chỉ cần nói là đang trò chuyện với nhau, như vậy sẽ tránh việc họ tiếp tục lo lắng và sắp xếp thêm đối tượng khác.”
Ý của anh ấy là muốn phối hợp với cô để ứng phó với gia đình.
Nếu là trước đây, Hạ Mạt rất sẵn lòng làm như vậy. Nhưng hiện tại, cô đã xác định mối quan hệ với L, nên việc thêm WeChat của đối tượng xem mắt là không phù hợp.
“Xin lỗi, điện thoại của tôi sập nguồn rồi.” Hạ Mạt mỉm cười áy náy với Chu Linh Trạch: “Cứ nói thẳng với gia đình là chúng ta không phù hợp nhé, công việc của tôi rất bận, anh là bác sĩ xương khớp, công việc chắc chắn cũng bận rộn, cứ bảo rằng cả hai đều bận công việc, không hợp nhau.”
Nói đến mức này, Chu Linh Trạch cũng không ép buộc, anh ấy mỉm cười đáp: “Được, vậy nghe theo ý cô Hạ.”
Buổi xem mắt đột ngột này kết thúc rất nhanh vì cả hai bên đều thẳng thắn, sau khi tiễn chú ba họ và mẹ con Chu Linh Trạch ra về, người lớn nhà họ Hạ lập tức vây quanh Hạ Mạt hỏi: “Hai đứa trò chuyện thế nào rồi? Đã thêm thông tin liên lạc chưa?”
Chưa kịp để Hạ Mạt trả lời, Hạ Tĩnh đã lên tiếng giúp cô: “Điện thoại của chị con hết pin rồi, sao mà thêm thông tin liên lạc được?”
Thím hai Hạ trừng mắt với cô ấy: “Hỏi chị con mà, con đừng nói lung tung!”
Hạ Tĩnh chọc ghẹo: “Hỏi chị con cũng vậy thôi, chị con chưa thêm đâu, cả ngày nay chị dậy sớm đi xe đường dài, mệt như vậy rồi, làm gì có tâm trạng xem mắt. Hơn nữa, anh chàng kia lớn hơn chị bốn tuổi, mà người ta nói cách nhau ba tuổi là một thế hệ, lớn hơn bốn tuổi, thế hệ còn phải rẽ thêm một khúc cua nữa, chắc chắn không nói chuyện hợp nhau được.”
Các trưởng bối nhà họ Hạ đều cảm thấy Chu Linh Trạch điều kiện rất tốt, dáng vẻ chính trực, công việc ổn định, nghe Hạ Tĩnh nói leo mà thím hai bực mình đến mức vung tay định đánh cô ấy.
Hạ Tĩnh rụt cổ, trốn ra sau lưng Khưu Duy Sinh.
Thím hai không quan tâm đến cô ấy nữa, quay lại nhìn Hạ Mạt đầy hy vọng.
Bị cả nhà trông đợi như vậy, Hạ Mạt không muốn làm họ thất vọng, nhưng cô không có cách nào khác, cô rũ mắt xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Bọn con không hợp ạ.”
Lâm Ninh vội vàng hỏi: “Sao lại không phù hợp? Cậu ấy chẳng phải rất tốt sao?”
Thím ba nhà họ Hạ cũng tiếp lời: “Điều kiện như vậy là quá ổn rồi, nếu như cậu này còn không được, vậy chúng ta thật sự không tìm được ai tốt hơn nữa đâu.”
Mấy trưởng bối lần lượt khuyên Hạ Mạt thử tìm hiểu, Hạ Mạt giữ im lặng, để họ nói mà không phản bác.
Một lúc lâu sau, Hạ Đức Hải im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng: “Mạt Mạt đã thấy không hợp thì thôi, con bé đã mệt cả ngày rồi, để nó về nghỉ ngơi đi.”
Ông ấy nắm lấy tay Hạ Mạt, kéo cô đi: “Đừng nghe lời mẹ con, bên ngoài đàn ông nhiều lắm, không hợp người này thì còn người khác, nào, đi về nhà trước.”
Trước mặt hai gia đình chú hai và chú ba, Lâm Ninh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo hai ba con.
Vừa bước ra khỏi nhà nhị thúc, Lâm Ninh lập tức nổi giận với Hạ Đức Hải: “Cái gì mà không nghe lời tôi? Tôi chẳng phải muốn Mạt Mạt sớm tìm được bạn trai sao? Ông trước mặt con bé lại tỏ ra dễ dãi như vậy, chẳng lẽ ông không lo lắng chuyện Mạt Mạt tìm bạn trai? Mỗi lần người ta nói muốn giới thiệu đối tượng cho con, ông còn vui hơn ai hết, lần nào thúc giục con tìm bạn trai cũng bắt tôi làm mặt dữ, còn ông thì ở phía sau tỏ vẻ người tốt.”
Hạ Đức Hải bình tĩnh đáp: “Có người giới thiệu đối tượng cho Mạt Mạt, tôi đương nhiên vui, nhưng con bé đã không thích thì ép buộc làm gì?”
Lâm Ninh càng bực hơn: “Ông nói cái gì mà ép buộc? Ông thử nghĩ mà xem, cậu thanh niên vừa rồi điều kiện thế nào, tôi chẳng phải đều là vì tốt cho con bé sao?”
Comments