Thấy ba mẹ sắp cãi nhau vì chuyện xem mắt, Hạ Mạt vội vàng chen vào hòa giải: “Con biết ba mẹ đều là vì tốt cho con, nếu không phải vì con, sao ba mẹ phải lo lắng xem con có bạn trai hay không, ba mẹ thúc giục con tìm bạn trai cũng chỉ vì con là con gái của hai người, hai người yêu thương con mà thôi.”
Cô vòng tay còn lại ôm lấy cánh tay Lâm Ninh, cười nói: “Mẹ, hôm nay mẹ đẹp lắm nha, con nghe thấy rất nhiều người khen mẹ trẻ trung.”
Lâm Ninh mấp máy môi: “Đừng hòng dỗ mẹ.”
Hạ Mạt cười: “Con đâu có dỗ mẹ. Hôm nay mẹ thật sự rất đẹp, mẹ không tin thì hỏi ba đi.”
Hạ Đức Hải lập tức phụ họa: “Mẹ con không chỉ đẹp hôm nay, mà từ ngày đầu tiên ba gặp mẹ, mẹ đã đẹp rồi, đẹp mấy chục năm nay.”
Hai ba con thay phiên nhau dỗ dành, Lâm Ninh chẳng còn chút giận nào, cũng không khiêm tốn mà cười đáp: “Chưa gặp ông, tôi cũng đã đẹp rồi, hồi đó trai tráng mười dặm tám làng xếp hàng theo đuổi tôi.”
Hạ Đức Hải còn đắc ý hơn: “Vậy cuối cùng bà cũng lấy tôi mà.”
Lâm Ninh liếc ông ấy một cái: “Tôi chỉ là chọn nhiều quá đến hoa mắt, không muốn chọn nữa, nên ông được lợi thôi.”
Hạ Đức Hải cười hề hề: “Dù sao thì cuối cùng bà cũng là vợ tôi.”
Vừa đẩy cửa nhà, Hạ Đức Hải đã không kìm được mà hỏi Hạ Mạt: “Mạt Mạt, dây chuyền con mua cho ba đâu rồi?”
Lâm Ninh tự mình bước đến tủ, cầm chiếc gương nhỏ lên rồi ngồi xuống ghế soi, châm chọc Hạ Đức Hải: “Trông cái vẻ của ông kìa, được mỗi thế.”
Hạ Đức Hải nhướng mày, hai tay chống hông: “Con gái tôi mua dây chuyền vàng cho tôi, tôi phải đắc ý chứ.”
Hạ Mạt lấy chiếc dây chuyền mua cho ba ra khỏi vali, cười nói với ông:
“Ba tự đeo hay để con giúp ba đeo?”
“Để con gái giúp ba đeo đi.”
Hạ Đức Hải kéo ghế ngồi cạnh Lâm Ninh, Hạ Mạt cầm dây chuyền đeo lên cổ ông ấy.
Hạ Đức Hải sờ sợi dây chuyền trên cổ, cười tươi không khép miệng được, Lâm Ninh nghiêng đầu, nheo mắt ngắm dây chuyền trên cổ ông ấy, rồi cúi xuống nhìn vòng tay trên cổ tay mình: “Sợi dây chuyền này có phải nặng hơn cái vòng tay của tôi không?”
Hạ Đức Hải giật mình, nhìn Hạ Mạt đầy lo lắng.
Hạ Mạt đã đoán trước mẹ sẽ so sánh với ba, liền nhắc nhở: “Mẹ còn có một đôi bông tai, vòng tay nhẹ hơn dây chuyền một chút, nhưng cộng thêm bông tai là gần bằng nhau rồi.”
Lâm Ninh ồ lên một tiếng, không còn gì để nói nữa, quay lại tiếp tục soi gương.
Hạ Đức Hải thở phào, trêu Lâm Ninh: “Đúng là nhỏ nhen, đến cả tôi mà bà cũng ghen tị.”
Lâm Ninh liếc xéo ông một cái, Hạ Đức Hải vội khen: “Đôi bông tai này đeo lên tai bà thật đẹp.”
Khóe miệng Lâm Ninh cong lên, không giấu nổi nụ cười: “Cũng phải xem là ai mua cho tôi chứ.”
“Con gái mình mắt thẩm mỹ tốt mà.” Hạ Đức Hải sờ sợi dây chuyền trên cổ, hỏi Lâm Ninh: “Tôi đeo sợi dây chuyền này có đẹp không? Nhìn tôi có giống ông chủ lớn không?”
Lâm Ninh: “Ông giống nhà giàu mới nổi thì có.”
Hạ Đức Hải cười còn tươi hơn: “Tôi mà thật sự là người giàu thì tốt rồi, như vậy Mạt Mạt nhà mình sẽ không phải vất vả đi làm kiếm tiền nữa, nhưng mà con gái mình có tương lai, tôi cũng được thơm lây.”
Hạ Mạt đứng một bên cầm ly nước, nhìn ba mẹ vui vẻ vì món quà, trong khoảnh khắc này, cô dường như cảm nhận được ý nghĩa cụ thể của việc nỗ lực làm việc kiếm tiền.
Ngồi dưới lầu trò chuyện với ba mẹ một lúc, Hạ Mạt lên phòng ngủ ở tầng hai, cắm dây sạc vào điện thoại và để lên tủ đầu giường sạc pin.
Cô cầm đồ ngủ vào phòng tắm, nhưng khi tắm mới phát hiện mắt cá chân mình đã nổi lên một bọng nước lớn, là do bị tia lửa của pháo hoa bắn vào, lúc đó không thấy đau lắm, chỉ nhìn thấy da có vết ửng đỏ nhẹ, ai ngờ một giờ sau lại phồng lên thành một bọng nước to như vậy.
Hạ Mạt đưa tay chạm nhẹ vào, đau đến mức rít lên một tiếng.
Tắm xong, cô ra khỏi phòng tắm và xuống lầu tìm Lâm Ninh.
“Mẹ, nhà mình có thuốc trị bỏng không?”
Lâm Ninh hỏi: “Con cần thuốc trị bỏng làm gì, bị bỏng ở đâu vậy?”
Hạ Mạt đáp: “Lúc chơi pháo hoa không cẩn thận bị bắn trúng, mắt cá chân bị nổi bọng nước.”
Sắc mặt Lâm Ninh hơi thay đổi, cúi xuống nhìn mắt cá chân cô: “Ở đâu, để mẹ xem.”
Hạ Mạt đưa chân ra cho mẹ nhìn: “Không nghiêm trọng, chỉ là một bọng nước thôi ạ.”
Bọng nước phồng lên cỡ bằng móng tay cái, quả thực không tính là nghiêm trọng.
Nhìn xong, Lâm Ninh quay lại mở ngăn kéo dưới tủ tìm thuốc: “Tuýp kem này có lẽ trị bỏng được, con xem thử đi.”
Lâm Ninh đưa cho Hạ Mạt một tuýp kem. Hạ Mạt cầm lên xem phần chỉ định công dụng, thấy có chữa trị bỏng, liền gật đầu nói: “Cái này được ạ.”
Lâm Ninh thắc mắc: “Lúc chơi pháo hoa con đứng gần mẹ, đứng cũng khá xa mà, sao lại bị pháo hoa bắn trúng nhỉ?”
Hạ Mạt thật thà nói: “Nhìn người khác chơi pháo hoa thấy vui quá, con cũng muốn tự trải nghiệm một lần, nên rủ Tĩnh Tĩnh và bạn trai em ấy ra ngoài mua pháo hoa.”
Lâm Ninh nói: “Mẹ còn thắc mắc nửa đêm các con chạy đi đâu, hóa ra là lén ra ngoài mua pháo hoa à? Bảo sao con về nhà mà toàn mùi khói thuốc pháo.”
Hạ Mạt cười cười, sợ bà ấy hỏi tại sao không mang pháo hoa về nhà bắn, liền nhanh chóng xoay người lên lầu.
Điện thoại đã gần đầy pin, Hạ Mạt rút dây sạc ra, dựa vào đầu giường nhắn tin cho L.
Hạ Mạt: [L, anh ngủ chưa?]
…
Đã hơn một giờ sáng, đại sảnh tầng một của biệt thự nhà họ Lục vẫn sáng đèn. Hôm nay có họ hàng đến chơi, dì của Lục Nghiễn Lễ, Chu Ngọc, vốn thích chơi mạt chược nên đã dựng một bàn ở phòng khách. Ban đầu là Tống Kỳ chơi cùng mấy vị trưởng bối, nhưng vì vừa chơi vừa nghịch điện thoại nên đánh mạt chược rất dở, cuối cùng bị Chu Ngọc đuổi khỏi bàn, gọi Lục Nghiễn Lễ xuống thay chỗ.
Lục Nghiễn Lễ kiên nhẫn ngồi cùng các trưởng bối, dì của anh nhìn người cháu trai ưu tú đang ngồi bên phải mình, rồi lại nhìn đứa con trai đang vắt chân ngồi trên sofa, không biết đang nhắn tin với ai, đầy vẻ chê bai.
Tống Kỳ không phục, nói: “Mẹ, con đang nhắn tin với con dâu tương lai của mẹ đây này.”
Chu Ngọc hừ lạnh: “Nếu con thật sự nghiêm túc tìm một cô bạn gái tử tế để dẫn về ra mắt, thì mẹ đây còn phải đốt hương cảm tạ trời đất đấy.”
Từ hồi mười mấy tuổi là Tống Kỳ đã không thiếu bạn gái, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc yêu đương, chẳng cô gái nào bên cạnh anh ấy quá ba tháng.
“Không biết cô gái nhà nào mà mắt mũi kém thế, lại đi để ý một thằng lông bông như con.” Chu Ngọc chán ghét nói: “Con cũng học anh con một chút đi…”
Lục Nghiễn Lễ từ nhỏ đã là niềm tự hào của các bậc cha chú trong nhà, Tống Kỳ thì ngược lại, đánh nhau, trốn học, dù Chu Ngọc đã đánh gãy cả móc áo cũng không sửa được tính xấu, cuối cùng bà ấy chỉ có thể bất lực nói một câu “Con học anh con một chút đi”, câu nói này gần như đã trở thành câu cửa miệng của bà ấy, vừa nói xong, bà ấy chợt nhận ra lời mình có chút không ổn, liền ngậm lại, nuốt nốt phần sau vào trong.
Tống Kỳ bật cười: “Mẹ, chuyện này mẹ cũng bảo con học anh con à? Anh con đến giờ còn chưa từng yêu một ai đấy, mẹ chắc là muốn con học theo à?”
Chu Ngọc chán nản nhìn con trai, còn Tống Văn Nhân thì rất yêu chiều đứa cháu này, quay sang nói với Tống Kỳ: “Kỳ Kỳ, chuyện này không thể học theo anh đâu, mà phải để anh học theo cháu mới đúng.”
Chu Ngọc liền nói: “Thằng này nó đào hoa thay bạn gái như thay áo, còn Nghiên Lễ là đứa trẻ ngoan, không giống nó đâu.”
Tống Văn Nhân khẽ nhíu mày, vẻ mặt mang theo nỗi lo không thể hóa giải: “Kỳ Kỳ tuy đổi bạn gái hơi nhanh, nhưng vẫn còn hơn Nghiễn Lễ, bên cạnh đến một cô gái cũng chẳng có.”
Tống Văn Nhân vừa nói vừa tùy ý đánh ra một quân bài, Lục Nghiễn Lễ nhìn bài trước mặt mình rồi đẩy ra, bình thản nhìn về phía Tống Văn Nhân.
Tống Văn Nhân nhìn lướt qua quân bài trước mặt anh, lúc này mới nhận ra mình đã đánh trúng bài anh cần, liền không vui nói: “Quân này lúc nãy dì con mới đánh rồi, mẹ chỉ đánh theo thôi, sao quân ấy lúc dì con đánh thì con không ù, mà đến lượt mẹ thì lại ù?”
Lục Nghiễn Lễ chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Chơi mạt chược với các trưởng bối là để họ vui vẻ, cần nhường thì phải nhường.
Tống Văn Nhân giả vờ tức giận: “Con nhường nước cho dì con mà lại không nhường mẹ, mẹ thật sự nghi ngờ con không phải do mẹ sinh ra đấy.”
Chu Ngọc cười không ngớt: “Ai bảo chị nói điều Nghiễn Lễ không thích nghe, nếu chị thực sự nghi ngờ nó là con em, thì cũng được thôi, em đổi với chị, để Kỳ Kỳ làm con chị đi.”
Tống Kỳ cứ thế bị mẹ mình “bán” đi, nhưng anh ấy cũng rất vui vẻ, lập tức gọi Chu Ngọc là: “Dì.”
Chu Ngọc tức đến mức muốn cầm đế giày đánh anh ấy.
Bàn mạt chược nhanh chóng nâng những quân bài đã được xào lên, ván này Lục Nghiễn Lễ làm nhà cái, anh cầm lấy xúc xắc lắc mạnh, nhìn điểm số rồi chuẩn bị lấy bài. Điện thoại bỗng rung lên, có tin nhắn gửi đến.
Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ liếc qua màn hình điện thoại, liền gọi Tống Kỳ đến thay mình.
Chu Ngọc hỏi anh: “Muộn thế này rồi còn phải xử lý công việc à?”
Điện thoại của Lục Nghiễn Lễ hầu như chỉ có tin nhắn công việc, người nhà họ Lục đã quen với điều này, lúc này điện thoại anh nhận được tin nhắn, Chu Ngọc và Tống Văn Nhân cũng không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ rằng đó lại là tin nhắn công việc.
Lục Nghiễn Lễ không nói đó là công việc, chỉ đáp: “Con đi trả lời tin nhắn.”
Anh cầm điện thoại lên lầu, phía sau Chu Ngọc liền dạy bảo con trai: “Học anh con mà xem, người ta khuya thế này vẫn trả lời tin nhắn công việc, còn con thì chỉ biết nhắn tin với mấy cô gái, mà lại là những cô khác nhau nữa chứ.”
Lục Nghiễn Lễ ngồi xuống ghế sofa trong phòng sinh hoạt ở tầng hai.
Căn phòng rộng rãi và mát mẻ, anh mở lại video pháo hoa mà Hạ Mạt đã gửi, trong video, cô cười rạng rỡ, hoạt bát và đầy sức sống. Đó là dáng vẻ mà Lục Nghiễn Lễ chưa từng thấy.
Đó là màn pháo hoa cô dành tặng cho L, nếu cô biết Lục Nghiễn Lễ chính là L...
Lục Nghiễn Lễ mím chặt môi, trong đầu hiện lên dáng vẻ tối qua khi cô thấy anh rồi che mặt chạy mất.
Suy nghĩ chìm vào giây lát, anh thoát khỏi giao diện trò chuyện với Hạ Mạt, ngón tay giữ lâu trên biểu tượng ứng dụng chuẩn bị gỡ cài đặt, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô dưới ánh pháo hoa, tinh nghịch và sinh động.
Ngón tay dừng lại, Lục Nghiễn Lễ đưa tay lên day day chân mày, cuối cùng vẫn nhấn vào lại giao diện trò chuyện.
L: [Chưa ngủ.]
Hạ Mạt nhận được tin nhắn anh trả lời, liền hỏi: [Sao anh chưa nghỉ ngơi? Đang làm việc à?]
L: [Đang chơi mạt chược với người nhà.]
Hạ Mạt: [Người nhà anh cũng thích chơi mạt chược hả? Mẹ em cũng rất thích. Từ nhỏ em đã nhìn mẹ chơi, thành ra bị ảnh hưởng, chơi cũng không tệ đâu. Có ngày chúng ta cùng lập một bàn chơi thử xem.]
L: [Pháo hoa rất đẹp.]
Hạ Mạt: [Anh chỉ thấy pháo hoa thôi à? Không thấy gì khác sao?]
L: [Thấy em.]
Hạ Mạt: [Vậy anh nói cho em nghe, phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy pháo hoa là gì? Là thấy pháo hoa đẹp, hay thấy người đẹp hơn?]
L im lặng vài giây, rồi trả lời: [Người đẹp hơn.]
Hạ Mạt mỉm cười, hỏi tiếp: [Anh thích không?]
Cứ tưởng lần này anh sẽ lại im lặng rất lâu, không ngờ chỉ đợi hai phút đã nhận được câu trả lời của anh.
L: [Thích.]
Hạ Mạt hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của anh: [Thích pháo hoa hay thích người?]
L không trả lời trực diện: [Em muốn đáp án nào, thì đó chính là đáp án ấy.]
Hạ Mạt: [Sao anh biết đáp án của anh chính là cái em muốn?]
L: [Anh biết.]
Hạ Mạt: [Vậy anh nói đi.]
L: [Sao tự nhiên em lại muốn bắn pháo hoa cho anh xem?]
Hạ Mạt nhận ra anh cố ý chuyển chủ đề, nghĩ đến tối qua cô quấn lấy anh đòi gặp mặt, khiến anh giận, Hạ Mạt không ép anh nữa mà thuận theo câu chuyện của anh.
Hạ Mạt: [Vì anh nói anh chưa từng bắn pháo hoa, mà trong thành phố pháo hoa bị cấm nên khó thấy được, vậy nên em muốn bắn cho anh xem, để anh vui.]
L: [Khiến anh vui?]
Hạ Mạt: [Ừm.]
L: [Tại sao lại muốn khiến anh vui?]
Hạ Mạt: [Tối qua anh giận đúng không?]
L: [Không giận.]
Hạ Mạt: [Anh giận, tối qua anh còn gọi em là Summer nữa, qua màn hình em cũng cảm nhận được lúc anh nhập cái tên ấy, mặt anh trông khó chịu cỡ nào, khi đó em sợ lắm, sợ anh sẽ không thèm để ý đến em nữa.]
Tin nhắn này gửi đi xong, L đột nhiên im lặng.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chờ hơn mười phút vẫn không thấy anh trả lời, cô tự trách mình lắm lời, lại nhắc đến chuyện tối qua làm anh giận.
Chuyện đó vốn đã qua rồi, cô lại khơi lên, khiến anh nhớ đến việc cô cứ quấn lấy không buông, nên không muốn để ý đến cô nữa.
Hạ Mạt mím môi, dùng điện thoại chụp lại bọng nước trên mắt cá chân rồi gửi cho L.
[Nhìn người khác châm pháo hoa em cứ tưởng là dễ, ai ngờ không dễ chút nào, pháo hoa nổ nhanh quá, em còn chưa châm xong cây pháo thứ hai, thì cây pháo thứ nhất đã bắn lên rồi. Em cứ thế châm từng cây, pháo hoa nổ tung làm tro thuốc pháo rơi đầy tóc em, còn bị bỏng ở mắt cá chân, đau lắm, nhưng nghĩ đến việc anh có thể nhìn thấy pháo hoa đẹp và em cũng đẹp dưới pháo hoa, thì đau cũng đáng.]
L: [Đã bôi thuốc chưa?]
Hạ Mạt: [Bôi rồi, nhưng vẫn đau lắm, anh thổi giúp em đi.]
L không để ý lời làm nũng của cô, đột nhiên hỏi: [Hạ Mạt, em không chấp nhận tình cảm của tổng giám đốc Lục là vì anh ta là sếp của em à?]
Hạ Mạt không hiểu sao anh lại nhắc đến tổng giám đốc Lục. Lẽ nào là vì tổng giám đốc Lục thích cô, nên anh ghen?
Hình như hôm qua cũng là lúc nhắc đến tổng giám đốc Lục nên anh mới đột nhiên tức giận.
Suy nghĩ một chút, Hạ Mạt nói: [Vì tổng giám đốc Lục là sếp của em, nên em chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên anh ấy, anh yên tâm, giữa em và tổng giám đốc Lục không thể nào có chuyện gì.]
L im lặng vài phút rồi hỏi tiếp: [Nếu anh ta không phải sếp của em thì sao? Em có chấp nhận anh ta không?]
Hạ Mạt: [Không có nếu, anh ấy là sếp em, và em sẽ luôn cố gắng làm việc để anh ấy hài lòng với một nhân viên như em, để tăng lương cho em.]
L đổi cách nói: [Giả sử anh ta không phải sếp của em.]
Giả sử tổng giám đốc Lục không phải sếp của cô.
Thì cô sẽ không phải nhân viên của tập đoàn nhà họ Lục nữa.
Ý của L là muốn cô bị sa thải, hoặc là tự nghỉ việc sao?
Hạ Mạt nheo mắt, đoán ý định của L.
Chẳng lẽ anh ghen vì tổng giám đốc Lục thích cô, nên anh không muốn cô tiếp tục làm việc bên cạnh anh ấy?
Thế thì không được!!!
Cô là một nhân viên tốt của Tập đoàn nhà họ Lục, đã quyết tâm cả đời làm việc cho tổng giám đốc Lục, ghen tuông cũng phải có giới hạn, dù cô thích anh, anh cũng không được ảnh hưởng đến công việc của cô.
Nghĩ đến đây, Hạ Mạt cảm thấy tình cảm của mình dành cho L hình như đã nhạt đi một chút.
Đối phương quá tùy hứng!
Nụ cười trên gương mặt Hạ Mạt tắt dần, cô nhắn lại với giọng điệu lạnh nhạt:
[L, anh đừng tùy hứng như vậy.]
Comments