Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại suốt hai phút, nhưng L vẫn không trả lời.
Cô nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đi, tự hỏi liệu có phải giọng điệu của mình quá nặng nề không.
Dù sao thì L là bạn trai cô, việc anh không yên tâm khi cô làm việc dưới quyền một cấp trên có tình cảm với cô cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng lời đã nói ra. Nếu bây giờ cô vội vàng dỗ dành anh, chẳng phải sẽ khiến anh nghĩ rằng cô có khả năng vì anh mà nhượng bộ, từ bỏ công việc hiện tại sao?
Hạ Mạt nghĩ ngợi một chút, đặt điện thoại xuống và không nhắn tin dỗ anh nữa.
Cô cần phải thể hiện rõ lập trường của mình, dập tắt ý nghĩ muốn cô từ chức và đổi việc vì ghen tuông của L ngay từ trong trứng nước.
…
"Anh, sao anh lại ngồi đây?"
Tống Kỳ lên lầu, nhìn thấy Lục Nghiễn Lễ đang ngồi trên ghế sofa. Anh rũ mắt, khuôn mặt không cảm xúc đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần nhà kéo dài bóng hình của Lục Nghiễn Lễ trên sàn, khiến anh trông càng cô đơn và u uất hơn.
Tống Kỳ cất tiếng gọi, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu lên. Anh im lặng nhìn vào màn hình điện thoại, không biết đang nghĩ gì.
Không được đáp lại, Tống Kỳ cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng anh đang suy nghĩ về công việc nên không làm phiền. Anh ấy đi thẳng vào trong.
"Anh, em không mang theo quần áo. Mượn đồ của anh mặc nhé."
Tống Kỳ bước đến cửa phòng ngủ của Lục Nghiễn Lễ, đẩy cửa đi vào.
Tống Kỳ đến nhà cũ của nhà họ Lục vốn dĩ chẳng bao giờ mang theo quần áo, đều là dùng đồ của Lục Nghiễn Lễ.
Tống Kỳ thuần thục mở tủ quần áo của Lục Nghiễn Lễ. Trong tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng. Đồ vest được treo ở một khu. Đồ thường ngày một khu. Áo sơ mi một khu…
Tống Kỳ bước đến dãy áo sơ mi. Anh ấy thấy chiếc đặt ở ngay phía trước trông rất ổn, liền đưa tay lấy áo sơ mi ra khỏi móc treo.
Sau khi đóng cửa tủ khu vực áo sơ mi lại, Tống Kỳ bước sang phải vài bước, mở cánh cửa tủ khác để lấy quần.
Lục Nghiễn Lễ từ bên ngoài bước vào. Anh liếc nhìn chiếc áo sơ mi vắt trên tay của Tống Kỳ, không chút biến sắc nhấc chân bước về phía anh ấy.
Tống Kỳ lấy quần xong. Anh ấy quay mặt lại nhìn thấy Lục Nghiễn Lễ, liền tùy ý nói một câu: "Anh, em đi đây."
Lục Nghiễn Lễ khẽ hắng giọng. Khi Tống Kỳ lướt qua, anh liền vươn tay lấy lại chiếc áo sơ mi đang vắt trên tay anh ấy.
Tống Kỳ ngẩn ra hai giây, quay đầu lại nhìn Lục Nghiễn Lễ đang cầm chiếc áo sơ mi mà anh ấy vừa lấy từ tủ quần áo, không hiểu chuyện gì.
Anh trai anh ấy từ lúc nào lại nhỏ nhen như vậy. Ngay cả một chiếc áo sơ mi cũng không muốn cho anh ấy.
Khi thấy Lục Nghiễn Lễ cầm giá treo áo treo lại chiếc áo sơ mi, Tống Kỳ nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy tư: "Anh, chiếc áo sơ mi này có phải là tín vật định tình của một cô gái nhỏ nào đó tặng cho anh không?"
Lục Nghiễn Lễ liếc nhìn anh ấy một cái, giọng điệu nhạt nhẽo: "Chiếc này ngày mai anh sẽ mặc."
Anh tùy tiện lấy một chiếc áo từ trong tủ, đưa cho Tống Kỳ: "Em mặc chiếc này đi."
Tống Kỳ tò mò, ngẩng cằm chỉ về phía chiếc áo vừa nãy, ánh mắt dò xét Lục Nghiễn Lễ: "Hai chiếc này chẳng phải giống nhau sao? Anh, tại sao anh nhất định phải mặc chiếc đó mà đưa chiếc này cho em?"
Tống Kỳ có linh cảm rằng chiếc áo sơ mi này nhất định có chuyện gì mờ ám.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Nghiễn Lễ nhìn thẳng vào Tống Kỳ, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Hai chiếc giống nhau sao?"
Tống Kỳ bị ánh mắt hờ hững không chút để ý xen lẫn nguy hiểm của anh họ làm cho rùng mình.
"Em về tắm đây. Anh nghỉ ngơi sớm đi."
Tống Kỳ nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng ngủ của Lục Nghiễn như bôi dầu lên chân. Anh ấy không dám mở miệng hỏi thêm chuyện riêng tư của anh họ nữa.
…
Sáng hôm sau, Hạ Mạt ngủ một giấc đến hơn mười giờ.
Lúc xuống lầu, cô thấy Lâm Ninh và Hạ Đức Hải đang bận rộn trong bếp. Lâm Ninh nấu chính, còn Hạ Đức Hải phụ bà ấy.
“Ba, mẹ, buổi sáng tốt lành!” Hạ Mạt đứng ở cửa bếp, chào ba mẹ.
Hạ Đức Hải nghe thấy tiếng con gái, bèn ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Ngủ dậy rồi à?”
Hạ Mạt đáp lại một tiếng, đi vào định giúp một tay. Nhưng Hạ Đức Hải đang rửa thịt gà, tay dính đầy nước nên không tiện chạm vào cô. Ông ấy liền giơ tay đẩy cô ra ngoài: “Con ra ngoài nghỉ ngơi đi. Ở đây có ba với mẹ con là đủ rồi. Không cần con giúp.”
Lâm Ninh cũng quay lại nhìn cô, giục cô ra ngoài: “Đừng ở đây thêm phiền.”
Hạ Mạt thấy thức ăn đã rửa gần xong hết, cảm thấy mình quả thật không cần giúp. Cô quay người ra phòng khách ngồi chờ ăn cơm.
Ăn trưa xong, Lâm Ninh lấy từ siêu thị nhỏ trong nhà một đống đồ ăn vặt bỏ vào vali của Hạ Mạt. Lúc này, Hạ Tĩnh và Khưu Duy Sinh đã lái xe đến đợi trước cửa. Trước khi đi, Lâm Ninh không quên dặn dò Hạ Mạt: “Bình thường lúc tan làm không có việc gì thì ra ngoài đi dạo nhiều một chút. Gặp được người phù hợp thì hãy nghiêm túc tìm hiểu. Công việc quan trọng, nhưng tìm bạn trai cũng quan trọng, biết không?”
Hạ Mạt chỉ cười gật đầu trước mọi lời mẹ nói, coi như đáp lại.
Hạ Tĩnh và Khưu Duy Sinh tiễn Hạ Mạt đến ga tàu cao tốc. Thời gian căn vừa khít, gần như sắp đến giờ kiểm vé.
Hạ Mạt nhận lấy vali từ tay Khưu Duy Sinh, vẫy tay chào tạm biệt họ.
Cô quay lưng lại, một mình bước vào trong ga tàu cao tốc. Trong lòng cô cảm thấy nặng trĩu, còn có chút không nỡ rời xa.
Khoảng hơn bảy giờ tối, Hạ Mạt trở về căn hộ nhỏ ở Hải Thành. Diệp Dao Dao không có ở nhà, cô ấy ra ngoài hẹn hò với Đổng Chiêu.
Hạ Mạt thu dọn hành lý đơn giản. Cô mở ứng dụng giao đồ ăn để xem nhưng không thấy món nào mình thích, đành thay đồ rồi xuống lầu.
Bên cạnh căn hộ của Hạ Mạt có một trung tâm thương mại. Trong đó có vài nhà hàng mà cô rất thích, nhưng vì họ không nhận giao hàng tận nơi nên cô đến trung tâm thương mại để ăn tại chỗ.
Cuối tuần, trung tâm thương mại rất đông người. Hầu như trước cửa mỗi nhà hàng đều có người xếp hàng chờ lấy số. Hạ Mạt đi một vòng trên tầng ba, chọn một nhà hàng có ít người xếp hàng hơn.
Cô ngồi bên ngoài đợi khoảng mười lăm phút thì phục vụ gọi số của cô.
Hạ Mạt cùng nhân viên phục vụ bước vào và ngồi vào một bàn gần cửa sổ.
Nhà hàng này mới khai trương không lâu, đây là lần đầu Hạ Mạt đến đây. Cô gọi một bát cơm, một hũ trứng hấp và hai món ăn.
Nhân viên phục vụ thấy cô đi một mình, liền hỏi cô có cần đặt một con thú nhồi bông lên ghế đối diện để làm bạn không. Hạ Mạt ngẩng đầu lên muốn xem có ai khác cũng đang ăn cùng thú nhồi bông không. Cô đảo mắt nhìn một vòng. Các bàn khác đều có từ hai người trở lên, chỉ có cô là đi một mình.
Sau ba năm tốt nghiệp và đi làm, Hạ Mạt đã quen với việc đi ăn một mình. Nhưng khi nhân viên phục vụ bất ngờ hỏi như vậy, sự so sánh này lại khiến việc ăn một mình của cô có vẻ cô đơn lạ thường.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Hạ Mạt lịch sự từ chối ý tốt của nhân viên phục vụ.
Trong lúc chờ món ăn được mang lên, Hạ Mạt xem điện thoại, nhưng trong lòng không thể tránh khỏi việc nghĩ đến L.
Sau tin nhắn tối qua, cô và anh không liên lạc lại nữa.
Hạ Mạt đang do dự không biết có nên nhắn tin cho anh không thì thấy trên đầu trang trò chuyện hiện lên thông báo đối phương đang nhập tin nhắn...
L chủ động gửi tin nhắn cho cô: [Về rồi à?]
Một câu hỏi thăm ngắn ngủi, nhưng cảm giác cô đơn vừa dâng lên trong lòng Hạ Mạt ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một chút ấm áp.
Hạ Mạt: [Ừm, khoảng bảy giờ hơn là về đến nhà.]
L: [Ăn cơm chưa?]
Hạ Mạt: [Chưa. Em đang ở nhà hàng, vừa gọi món xong. L này, anh có ăn cay được không?]
L: [Có thể.]
Hạ Mạt: [Các món của nhà hàng này nhìn có vẻ rất cay. Không biết có ngon không. Chờ lát nữa đồ ăn lên, em nếm thử xem sao. Nếu ngon, lần sau em sẽ dẫn anh đến đây ăn cùng.]
L: [Ừ.]
Nhà hàng này phục vụ món ăn rất nhanh, các món ăn chẳng mấy chốc đã được mang lên đầy đủ.
Hạ Mạt chụp một bức ảnh gửi cho L.
L bảo cô ăn tối trước, về nhà rồi nói chuyện với anh tiếp.
Hạ Mạt ăn tối một mình. Không trò chuyện, không xem phim, rất nhanh cô đã ăn xong.
Ra khỏi nhà hàng, Hạ Mạt xuống siêu thị ở tầng B1 của trung tâm mua sắm để mua vài loại trái cây.
Về đến nhà, Hạ Mạt rửa một chùm nho. Cô đặt lên bàn trà, ngồi xếp bằng trên sofa và xem điện thoại.
Theo thói quen, cô lướt qua tường WeChat. Ngón tay cô trượt trên màn hình, nhanh chóng xem qua các cập nhật trạng thái.
Khi ngón tay lướt đến tường WeChat của Tống Kỳ, Hạ Mạt khựng lại một chút.
Tống Kỳ đăng một bức ảnh chụp chung khi cả nhóm tụ tập ăn cơm ở nhà cũ của nhà họ Lục. Trong ảnh, Lục Nghiễn Lễ cũng có mặt. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông giống hệt chiếc mà hôm qua Hạ Mạt đã mua cho L.
Hạ Mạt chạm tay vào bức ảnh, phóng to hình để xem kỹ. Cô so sánh từng chi tiết và xác nhận rằng chiếc áo Lục Nghiễn Lễ đang mặc giống hệt chiếc cô mua cho L.
Cô chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Sau năm phút, Hạ Mạt do dự mở khung chat với L và gửi bức ảnh mà Tống Kỳ đã đăng trên mạng xã hội cho anh.
Lục Nghiễn Lễ nhận được ảnh. Ánh mắt anh thoáng dừng lại trong giây lát. Sau đó anh liếc nhìn Tống Kỳ đang ngồi trên sofa không xa.
Tống Kỳ cảm nhận được ánh mắt của anh, bèn ngẩng đầu lên và chạm phải cái nhìn sắc bén của Lục Nghiễn Lễ. Anh ấy giật mình, sợ đến mức thả cả hai chân đang bắt chéo lại, ngồi ngay ngắn hơn: "Anh, có chuyện gì vậy?"
Lục Nghiễn Lễ mím chặt môi mỏng. Anh thu hồi ánh mắt, cúi đầu chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Phía trên màn hình điện thoại không ngừng hiển thị dòng chữ "đang nhập". Lúc ngắt quãng, lúc tiếp nối, có thể thấy được đối phương đang phân vân.
Lục Nghiễn Lễ chờ hai phút, nhưng vẫn chưa nhận được tin nhắn.
Anh trầm ngâm một lúc. Ngón tay thon dài gõ chữ trong khung nhập liệu: "Ừm, anh là Lục Nghiễn Lễ."
Ngón tay dừng lại trên nút gửi, chuẩn bị bấm gửi thì tin nhắn từ đối phương đã gửi đến trước.
Hạ Mạt: [L, anh nhìn áo sơ mi của tổng giám đốc Lục kìa, giống hệt cái em mua cho anh. Hay là... Hay là sau này anh đừng mặc chiếc áo đó khi đi làm nữa. Mặc giống sếp không hay lắm đâu.]
Đôi môi mím chặt của Lục Nghiễn Lễ khẽ giãn ra. Anh xóa đi tin nhắn vừa soạn với tâm trạng phức tạp.
Comments