Chương 35

Chương 35

Hạ Mạt ngồi trên ghế sofa. Mắt cô chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mày hơi nhíu lại.

 

Qua rất lâu vẫn không thấy L trả lời. Hạ Mạt không biết liệu có phải anh đang giận không. Dù sao, với tư cách là bạn trai chính thức, việc đụng hàng với tình địch mà vì thân phận của đối phương là sếp nên không thể không nhường bước, chắc chắn chẳng ai vui vẻ nổi khi rơi vào tình huống này.

 

Ngón tay Hạ Mạt lướt trên màn hình. Cô gõ chữ, rồi lại xóa, cân nhắc từng câu để bảo vệ lòng tự tin của L trong vai trò người bạn trai.

 

Hạ Mạt: [L, thật ra việc đụng hàng với sếp cũng không phải vấn đề lớn. Dù sao tập đoàn nhiều người như vậy, không thể tránh được chuyện ai đó mặc trùng với sếp. Em khuyên anh không nên mặc đồ giống sếp. Chủ yếu là vì, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người đó ngại. Dáng của anh đẹp hơn sếp, mặc đồ này nhất định trông đẹp hơn sếp. Nhưng để tránh làm sếp ngại, tốt nhất anh đừng mặc giống. Dù sao đối phương cũng là ông chủ mà, nên giữ thể diện cho người ta một chút.]

 

Thực ra, trong lòng Hạ Mạt hiểu rõ. Dáng người tổng giám đốc Lục cao ráo. Khí chất cao quý. Đường nét khuôn mặt sắc sảo. Sống mũi cao. Lông mày sâu hút. Tổng thể từ gương mặt đến vóc dáng đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.

 

L thân là một nhân viên của Tập đoàn Lục Thị, giá trị nhan sắc của anh khó có thể vượt trội hơn tổng giám đốc Lục. Nếu trong Tập đoàn Lục Thị thực sự có người đàn ông nào đẹp hơn tổng giám đốc Lục, chắc chắn người đó đã nổi tiếng từ lâu.

 

Nhưng là bạn gái của L, Hạ Mạt để dỗ anh vui vẻ, chỉ có thể nói những lời trái lương tâm.

 

Một lúc sau, L hỏi: [Làm sao em biết dáng người anh đẹp hơn anh ta?]

 

Hạ Mạt: [Chuyện này còn phải nói sao? Anh có tám múi cơ bụng. Đường nét cơ bắp cân đối mượt mà. Thân hình anh ấy chắc chắn không đẹp bằng anh.]

 

L: [Làm sao em biết anh ta không có?]

 

Dường như L rất để ý đến đánh giá của cô về thân hình của Lục Nghiễn Lễ. Có lẽ là do lòng tự tôn và tính ganh đua của đàn ông. Khi đàn ông muốn so sánh với người khác, điều họ muốn nghe đương nhiên là đối phương không bằng mình.

 

Nghĩ vậy, Hạ Mạt nhắm mắt nói dối: [Tất nhiên là em biết anh ấy không có. Em là thư ký của anh ấy. Mỗi ngày em đều làm việc bên cạnh. Nhìn anh ấy là biết không có cơ bụng rồi. Đừng thấy tổng giám đốc Lục bên ngoài có vẻ khí thế mạnh mẽ, thật ra cơ thể anh ấy khá yếu đấy.]

 

L dường như không thể chịu nổi việc cô bịa đặt: [... Em chắc là anh ta yếu sao?]

 

Hạ Mạt: [Anh ấy thường xuyên thức khuya tăng ca đến rất muộn. Mỗi sáng lại uống cà phê để tỉnh táo, còn hay làm việc liên tục hai mươi bốn giờ không nghỉ. Anh ấy không yếu thì ai yếu?]

 

L hoàn toàn không còn gì để nói.

 

Hạ Mạt nói: [Chúng ta đừng nhắc đến sếp nữa, mất hứng lắm. Hôm qua anh nói với em rằng bộ đồ đó anh mặc rất hợp. Nhưng em vẫn chưa thấy anh mặc lên trông như thế nào cả. Anh chụp một tấm ảnh cho em xem đi.]

 

L: [Giống như áo sơ mi của sếp em thôi, em xem ảnh của anh ta đi.]

 

Hạ Mạt luôn cảm thấy hôm nay anh nói chuyện có ẩn ý. Tâm trạng anh cũng không ổn, giống như đang ghen tuông. Anh cứ mãi bận lòng về Lục Nghiễn Lễ, lại giống như vì lý do nào khác.

 

Hạ Mạt không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.

 

Hạ Mạt dịu dàng dỗ dành: [Áo sơ mi có giống đi nữa thì người mặc cũng đâu có giống nhau. Người trong lòng em là anh, không phải anh ấy. Em không muốn xem ảnh của anh ấy. Em chỉ muốn xem ảnh của anh thôi.]

 

L lần này im lặng lâu hơn, lâu đến mức Hạ Mạt bắt đầu nghi ngờ liệu có phải anh không muốn tiếp tục với cô nữa hay không.

 

Hạ Mạt cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng: [L, nếu em có làm gì khiến anh không vui, anh nhất định phải nói cho em biết. Việc trò chuyện khi yêu là để tìm một người hợp với mình, có thể mang lại giá trị cảm xúc và khiến cho tâm trạng của mình trở nên tốt hơn. Em không muốn mỗi ngày phải lo lắng bất an chỉ vì đoán tâm trạng của người yêu mình.]

 

L: [Anh không hề giận.]

 

Hạ Mạt: [Nhưng anh rất lâu không trả lời tin nhắn của em.]

 

L giải thích với cô: [Anh đi chụp ảnh. Chẳng phải em muốn xem sao?]

 

Chụp ảnh có lẽ đúng là cần tốn một chút thời gian. Dù sao đây là ảnh chụp cho bạn gái, phải tìm góc đẹp rồi chụp thật ưng ý mới có thể gửi đi.

 

Hạ Mạt chấp nhận lý do này: [Đúng vậy, em muốn xem. Anh gửi nhanh đi.]

 

L lần này gửi ảnh qua rất nhanh.

 

Hạ Mạt phóng to bức ảnh lên để xem.

 

Bức ảnh vẫn chỉ chụp nửa trên, cúc áo sơ mi được cài đến tận nút trên cùng, để lộ một đoạn nhỏ ở cổ cùng yết hầu gợi cảm nổi bật. Dưới ánh đèn, chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người anh tỏa ra cảm giác cấm dục.

 

Hạ Mạt nhìn chăm chú vào phần cổ trắng ngần và chiếc áo sơ mi thẳng thớm của anh. Cô bỗng dưng có chút tò mò muốn xem dáng vẻ chiếc áo sơ mi của anh khi bị xộc xệch.

 

Hạ Mạt mím môi. Cô nhấn giữ nút ghi âm, nói với anh: “L, anh có thể cởi hai cúc áo trên cùng ra không. Khiến cổ áo xộc xệch một chút, để lộ cổ nhiều hơn một chút được không?”

 

L: [Cổ áo xộc xệch?]

 

Hạ Mạt: “Đúng vậy, em thấy cổ áo xộc xệch trông sẽ có cảm giác hơn.”

 

L: [Cảm giác gì?]

 

Tai Hạ Mạt hơi nóng lên: “Chỉ là… chỉ là muốn nhìn cổ áo anh bị xộc xệch, như thể bị người ta xé ra ấy. Cảm giác rất có sức hút.”

 

L: [Vậy em nên là người xé.]

 

Hạ Mạt không ngờ anh lại bất ngờ quay ngược lại trêu chọc cô. Nội dung cuộc trò chuyện dần trở nên mập mờ. Hạ Mạt mặt đỏ tim đập, gõ bàn phím đáp lại.

 

[Em có thể xé cổ áo của anh sao?]

 

L: [Lúc gặp, anh sẽ mặc áo sơ mi trắng. Cổ áo để em xé.]

 

Hạ Mạt mím môi cố giấu đi nụ cười. Hai má hơi nóng lên.

 

[Vậy… cúc áo sơ mi của anh thì sao?]

 

L rất hiểu ý cô: [Để em tự tháo.]

 

Hạ Mạt ôm điện thoại nằm dài trên ghế sofa, đôi mắt đầy ý cười: [Vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi. Gặp nhau rồi em sẽ xé áo sơ mi của anh.]

 

L: [Ừm, quyết định vậy nhé.]

 

 

Tâm trạng tốt, Hạ Mạt hôm sau đi làm ở công ty trông rạng rỡ hẳn.

 

"Hôm nay thư ký Hạ trông đẹp hơn nhiều đấy."

 

Hạ Mạt ngồi ở bàn làm việc, tay cầm cốc cà phê. Cô cúi đầu uống. Khóe mắt và chân mày đều ngập tràn nét cười.

 

Hôm nay, hiếm khi Hứa Tương Tương không đến sát giờ, mà còn đến sớm vài phút. Cô ấy thấy Hạ Mạt có vẻ tâm trạng rất tốt, như thể có chuyện vui, liền bước đến bàn làm việc của Hạ Mạt để chào hỏi.

 

Hạ Mạt ngẩng đầu, cằm hơi hất về phía văn phòng tổng giám đốc.

 

Hứa Tương Tương hiểu ý nhắc nhở của cô, dùng khẩu hình hỏi: "Tổng giám đốc Lục đã đến văn phòng rồi à?"

 

Hạ Mạt khẽ gật đầu.

 

Hứa Tương Tương khẽ nói: “Sao tổng giám đốc Lục lại đến sớm vậy?”

 

Hứa Tương Tương không dám tiếp tục dựa vào bàn làm việc của Hạ Mạt để tám chuyện. Cô ấy xách túi về lại chỗ ngồi của mình.

 

Gần đây, tổng giám đốc Lục thực sự đến công ty rất sớm. Mỗi lần Hạ Mạt đến thì anh đã ngồi trong văn phòng bắt đầu làm việc. Bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, ngay cả cà phê cũng đã tự pha xong.

 

Việc gì tổng giám đốc Lục cũng tự làm, khiến một thư ký như cô cảm thấy rất thiếu trách nhiệm. 

 

Hạ Mạt gõ nhẹ ngón tay lên tách cà phê. Cô nghĩ rằng tối nay phải chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn mười lăm phút, sáng mai đến công ty sớm để chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Tránh việc tổng giám đốc Lục đến sớm hơn cô, lại phải tự tay làm những việc nhỏ như dọn bàn làm việc hay pha cà phê.

 

Vào sáng thứ Hai, trong cuộc họp thường kỳ, các lãnh đạo cấp cao của công ty lần lượt báo cáo công việc. Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Hạ Mạt đi giày cao gót, nhiều lần đứng dậy trong phòng họp để nhận và phát tài liệu.

 

Vết phồng rộp ở mắt cá chân cô vừa vặn nằm ngay ở viền giày cao gót. Khi di chuyển, vết thương bị cọ xát đến trầy da, chảy khá nhiều máu. Sáng sớm lúc đến công ty, Hạ Mạt đã dán băng cá nhân lên vết thương, nhưng mỗi bước đi vẫn khiến cô đau nhói.

 

Sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Mạt cầm theo máy tính và tài liệu của Lục Nghiễn Lễ, đi theo sau anh vào văn phòng tổng giám đốc. Sau khi đặt máy tính và tài liệu lên bàn làm việc của anh, cô cầm lấy chiếc cốc của anh và định xoay người đi đến phòng trà để rót nước.

 

Lục Nghiễn Lễ đột nhiên vươn tay lấy chiếc cốc từ tay cô. Hạ Mạt hơi sững người: "Tổng giám đốc Lục, để tôi đi rót nước cho anh."

 

Cô nhẹ nhàng đưa hai tay lên, cẩn thận thử lấy lại chiếc cốc trong tay Lục Nghiễn Lễ.

 

Lục Nghiễn Lễ thản nhiên né tránh tay cô, hàng mi hơi rủ xuống. Ánh mắt anh thoáng qua chỗ băng dán vết thương ở mắt cá chân cô rồi nói: “Quay lại ngồi đi.”

 

Hạ Mạt nhận ra ánh nhìn của anh, theo hướng ánh mắt vừa rồi nhìn xuống, vừa vặn thấy miếng băng dán trên mắt cá chân mình. Cô lập tức hiểu ra điều gì đó.

 

Cô ngước mắt nhìn tổng giám đốc Lục đã nhấc chân đi ra ngoài, chuẩn bị tự mình rót nước. Đây là cách anh quan tâm đặc biệt đến cô.

 

Hạ Mạt bối rối đến mức mất cả phong thái. Cô chạy chậm đuổi theo Lục Nghiễn Lễ, đưa tay muốn giành lại chiếc cốc.

 

Lục Nghiễn Lễ giơ cánh tay cao lên, khiến cô không với tới. Hạ Mạt theo phản xạ nhón chân, quên mất rằng lúc này mình đang mang giày cao gót. Động tác nhón chân khiến cô mất thăng bằng và ngã về phía trước.

 

Lục Nghiễn Lễ nhanh mắt nhanh tay, đưa tay ra đỡ lấy eo cô một cách chắc chắn.

 

Lòng bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ. Hạ Mạt cảm thấy da thịt quanh eo mình bị nhiệt độ từ lòng bàn tay anh làm bỏng rát.

 

Hạ Mạt hoảng hốt. Sau khi đứng vững, cô không quan tâm đến thân phận của anh mà chỉ vội vàng đưa tay đẩy cánh tay anh ra.

 

Lục Nghiễn Lễ cảm nhận được vòng eo mảnh khảnh trong lòng bàn tay khẽ run lên, liền thu tay lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Anh đối diện với đôi mắt hạnh nhân vừa xấu hổ vừa tức giận đang trợn tròn của cô, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, thản nhiên hỏi: “Cô tranh cái gì vậy?”

 

Hạ Mạt nghe câu hỏi của anh mà ngẩn người. Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi chính cô là người chạy đến tranh ly nước với tổng giám đốc Lục. Vì không đứng vững nên suýt ngã, mà tổng giám đốc Lục chỉ đưa tay đỡ cô vì thấy cô sắp ngã. Cô dường như không có lý do gì để trách tổng giám đốc Lục sàm sỡ mình, càng không nên lớn gan mà nổi giận với anh.

 

Đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Hạ Mạt lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với Lục Nghiễn Lễ. Cô mím môi, hít sâu một hơi trong lòng để điều chỉnh cảm xúc. Rồi cô ngẩng đầu nở nụ cười tươi, lịch sự đưa tay về phía anh nói: “Tổng giám đốc Lục, để tôi đi rót nước cho anh.”

 

Lục Nghiễn Lễ đáp: “Không cần, cô về chỗ ngồi đi.”

 

Lòng Hạ Mạt vẫn bối rối. Cô nào dám quay về ngồi, chỉ rón rén theo sát sau lưng anh.

 

Lục Nghiễn Lễ nghiêng đầu nhìn cô: “Thư ký Hạ, cô quay lại chỗ ngồi đi.”

 

Hạ Mạt lộ vẻ khó xử: “Tổng giám đốc Lục...”

 

Lục Nghiễn Lễ cúi mắt xuống. Lần này không phải là một cái nhìn hờ hững lướt qua mà là ánh mắt chăm chú dừng lại ở cổ chân của cô. Anh nói thẳng: “Cổ chân của cô bị thương, đi lại không tiện.”

 

Hạ Mạt lập tức đáp: “Tôi không sao đâu, tổng giám đốc Lục. Tôi quen rồi.”

 

Giày cao gót vốn dĩ hay gây đau chân. Ngay cả khi cổ chân không bị pháo hoa làm bỏng phồng rộp thì đi giày cao gót lâu ngày cũng dễ bị trầy xước hoặc phồng rộp. Hạ Mạt thực sự đã quen với điều này.

 

“Trước đây tôi không để ý. Nhưng lần này nếu đã nhìn thấy thì chẳng lẽ làm ngơ, không phải sẽ bị coi là ngược đãi cấp dưới sao?”

 

Lời anh nói nghe vô cùng đường hoàng. Chỉ bằng một câu đã biến sự quan tâm đặc biệt có dụng ý khác vào lúc này trở thành một hành động hoàn toàn bình thường trong mối quan hệ cấp trên và cấp dưới. Hạ Mạt không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành quay lại bàn làm việc ngồi xuống. Cô trơ mắt nhìn tổng giám đốc Lục là người có địa vị cao lại phải nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tự hạ mình đi vào phòng trà rót nước.

 

Một lát sau, Lục Nghiễn Lễ cầm ly nước bước ra từ phòng trà. Lúc đi ngang qua cô, bước chân và ánh mắt của anh đều không dừng lại, mà đi thẳng vào văn phòng.

 

Tâm trạng Hạ Mạt phức tạp. Hai tay cô đặt trên bàn phím gõ chữ, nhưng đầu óc rối bời, không biết mình đã gõ những gì. Đến khi hoàn hồn, cô phát hiện trong tài liệu trước mặt toàn là một đống ký tự lộn xộn.

 

Hạ Mạt hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

 

Lúc này đầu óc cô đang rất hỗn loạn. Để viết báo cáo thì cần một mạch suy nghĩ rõ ràng. Mà với trạng thái hiện tại, cô không thích hợp để viết báo cáo.

 

Hạ Mạt tắt tài liệu đi, chuyển sang làm việc khác trước.

 

"Thư ký Hạ."

 

Hạ Mạt nghe thấy có người gọi mình, liền ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính. Cô nhìn thấy Trần Thành đang mỉm cười chào cô.

 

Anh ta cầm theo một chiếc túi, xem ra là đến để đưa đồ cho tổng giám đốc Lục.

 

Hạ Mạt gật đầu, đứng dậy từ ghế. Cô đi đến trước cửa văn phòng của Lục Nghiễn Lễ rồi gõ cửa.

 

Bên trong, Lục Nghiễn Lễ lên tiếng đáp lại. Hạ Mạt đẩy cửa ra, nghiêng người nhường Trần Thành vào.

 

Trần Thành vào văn phòng xong rất nhanh đã đi ra. Hạ Mạt vừa mới ngồi lại vào chỗ làm thì Trần Thành đã đến chào tạm biệt cô: “Thư ký Hạ, tôi đi trước nhé.”

 

Hạ Mạt khẽ gật đầu, không tò mò anh ta đã tặng gì cho tổng giám đốc Lục. Ánh mắt cô quay trở lại màn hình máy tính, tiếp tục công việc.

Comments