Chương 36

Chương 36

Chưa đầy vài phút sau, điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc reo lên. Hạ Mạt nhanh chóng nhấc máy.

 

"Thư ký Hạ." Giọng Lục Nghiễn Lễ nhàn nhạt vang lên: "Mang máy tính của cô vào đây."

 

Đây là ngữ điệu chuẩn bị giao công việc.

 

"Vâng, tổng giám đốc Lục."

 

Cúp máy, Hạ Mạt lập tức rút nguồn máy tính xách tay của mình. Cô ôm máy tính bước tới trước cửa văn phòng của Lục Nghiễn Lễ, gõ cửa rồi bước vào.

 

"Tổng giám đốc Lục."

 

Lục Nghiễn Lễ đang lật xem tài liệu. Hạ Mạt bước đến trước mặt anh rồi khẽ gọi anh.

 

Lục Nghiễn Lễ ngước mắt nhìn cô một cái, lấy từ bên cạnh một chiếc túi đưa cho cô.

 

Đó là chiếc túi mà Trần Thành vừa mới mang đến. Một chiếc túi màu đen không có bất kỳ ký hiệu nào, khiến người ta không thể đoán được bên trong đựng gì.

 

Hạ Mạt nhận lấy túi, không nhìn vào bên trong. Ánh mắt cô vẫn nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ, chờ anh giao việc.

 

“Thay đi.” Lục Nghiễn Lễ nói.

 

Thay?

 

Hạ Mạt cúi đầu nhìn vào trong túi, phát hiện bên trong là một đôi dép nữ.

 

Hạ Mạt thoáng ngây người: "Tổng giám đốc Lục, ý của anh là?"

 

Lục Nghiễn Lễ khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán trong lòng cô: "Thử thay dép xem có vừa không."

 

Hạ Mạt mím môi, giọng điệu khó xử: "Tổng giám đốc Lục, chuyện này không thích hợp thì phải?"

 

Ánh mắt sâu thẳm của Lục Nghiễn Lễ nhìn thẳng vào cô, giọng nói bình thản: "Không thích hợp chỗ nào?"

 

Hạ Mạt nói: “Ở công ty làm sao có thể mang dép ạ?”

 

Lục Nghiễn Lễ hơi nhướng mày: “Công ty có quy định không được mang dép à?”

 

“…”

 

Tập đoàn Lục Thị thực sự không có quy định rõ ràng rằng nhân viên không được mang dép đi làm, nhưng mọi người đều tự giác không mang. Các phòng ban khác thì Hạ Mạt không biết, nhưng ở văn phòng tổng giám đốc nơi cô làm việc ba năm qua, chưa từng thấy ai mang dép lê đi làm cả.

 

“Sếp Lục…”

 

Hạ Mạt còn định nói thêm điều gì đó.

 

Khóe môi Lục Nghiễn Lễ nhếch lên một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng và ôn hòa: “Cần tôi giúp cô thay không?”

 

“Không cần đâu, tổng giám đốc Lục.” Hạ Mạt cười: “Tôi tự thay được.”

 

Hạ Mạt xách theo chiếc túi đến bên cạnh sofa, đặt chiếc máy tính lên bàn trà.

 

Cô ngồi xuống sofa, đặt đôi dép sang một bên. Hạ Mạt cúi đầu nhìn xuống chân mình, do dự nghĩ: liệu mình thay giày ngay trước mặt tổng giám đốc Lục thế này có phải không tốt lắm không?

 

Nhưng ra ngoài thay giày trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp cũng không ổn chút nào.

 

Hạ Mạt nghiêng mặt nhìn về phía tổng giám đốc Lục, vừa khéo bắt gặp ánh mắt nửa như cười, nửa như không của anh.

 

Trong lòng Hạ Mạt thầm oán trách người này giả công làm tư. Nhưng quan to hơn một bậc đè chết người, huống chi đối phương còn là sếp lớn của tập đoàn.

 

Hạ Mạt cắn răng, cúi người cởi giày.

 

Là anh bảo cô thay giày ở đây. Nếu anh không chê phiền, cô cũng không cần phải bận tâm quá nhiều làm gì.

 

Sau khi xỏ vào đôi dép lê, Hạ Mạt đứng dậy từ trên sofa. Đôi chân thoải mái hơn nhiều, nhưng nếu cứ đi dép lê ra ngoài như vậy, chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt kỳ lạ từ đám đồng nghiệp ở phòng tổng giám đốc.

 

Trong lòng Hạ Mạt đầy lo lắng.

 

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Lục Nghiễn Lễ gõ ngón tay lên bàn làm việc, nói bằng giọng điềm tĩnh: "Cô ngồi đây."

 

Hạ Mạt nhìn vào vị trí mà ngón tay Lục Nghiễn Lễ chỉ. Cô nhận ra rằng anh muốn cô làm việc trên bàn làm việc của anh, đầu óc bỗng trống rỗng vài giây.

 

Mặc dù bàn làm việc của tổng giám đốc Lục rất lớn, đủ chỗ cho hai người cùng làm việc.

 

Nhưng việc cô và tổng giám đốc Lục ngồi cùng nhau, làm việc ngay trước mắt anh...

 

Hạ Mạt cảm thấy một trận nghẹt thở nơi lồng ngực. Đôi chân cô như bị đổ chì, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

 

Lục Nghiễn Lễ với giọng điệu nhẹ nhàng và hòa nhã: “Sao vậy, làm việc bên cạnh tôi áp lực lắm à?”

 

Hạ Mạt khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười trông rất thoải mái: “Làm sao có thể? Được làm việc bên cạnh tổng giám đốc Lục là vinh hạnh của tôi.”

 

Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ rời khỏi cô, cúi xuống tiếp tục lật xem tài liệu.

 

Hạ Mạt suy nghĩ ngổn ngang. Mặc dù trong lòng biết rõ người này đang lấy công báo tư, nhưng cuối cùng vẫn không dám trái lệnh của anh. Cô ôm lấy máy tính, như thể đi đến pháp trường chịu chết, chậm rãi bước tới.

 

Sau khi ngồi xuống góc bàn làm việc xa Lục Nghiễn Lễ nhất, Hạ Mạt mở máy tính. Cô ép bản thân không được nghĩ ngợi lung tung, cố gắng tập trung vào công việc trước.

 

Hơi thở của Lục Nghiễn Lễ thoang thoảng bao quanh chóp mũi của Hạ Mạt. May mắn là Hạ Mạt đã ở bên cạnh anh suốt ba năm qua. Mặc dù cô vẫn cảm nhận được áp lực từ anh, không kiềm chế được sự căng thẳng. Nhưng cảm giác này đã dần trở thành thói quen trong trí nhớ của cô, nên cũng không đến mức quá khó chịu.

 

Hôm nay, Hạ Mạt cả ngày đều ở trong văn phòng của Lục Nghiễn Lễ mà không ra ngoài. Bữa trưa là do cô đặt, nhân viên lễ tân của công ty mang lên rồi cô và Lục Nghiễn Lễ cùng ăn trên bàn ăn trong văn phòng.

 

Trong lúc đó, có vài lần Lục Nghiễn Lễ cầm cốc đi đến phòng trà để rót nước. Ngay cả nước của Hạ Mạt cũng do anh tự tay rót.

 

Mỗi lần nhận cốc nước từ tay anh, Hạ Mạt đều cảm thấy lo lắng. Nhưng trừ lần đầu tiên khi tổng giám đốc Lục bảo cô thay giày mà cô còn hơi định chống đối. Thì sau đó, khi tổng giám đốc Lục yêu cầu cô cùng anh ăn trưa trong văn phòng hay tự mình rót nước cho cô, Hạ Mạt đều mỉm cười thuận theo sự sắp xếp của anh.

 

Tâm ý của tổng giám đốc Lục đối với cô, cô đã hiểu rõ. Anh không hề che giấu, chỉ thiếu một lời nói thẳng thắn.

 

Nhưng dù vậy, anh vẫn chưa trực tiếp nói rằng, anh thích cô.

 

Vì vậy, Hạ Mạt cũng giả vờ không biết sự quan tâm đặc biệt của tổng giám đốc Lục dành cho cô hôm nay xuất phát từ tình cảm của anh. Cô cũng không chất vấn tại sao một ông chủ lớn lại hạ mình chăm sóc một thư ký nhỏ bé như cô.

 

Bởi vì một khi chất vấn, rất có thể tổng giám đốc Lục sẽ thuận thế nói rõ, mà cô thì không muốn đối mặt với tình huống đó.

 

Vì vậy, cả ngày hôm nay cô đều ngoan ngoãn một cách đặc biệt.

 

Mặt trời dần lặn về phía Tây. Ánh hoàng hôn vàng óng trải dài trên bầu trời.

 

Đồng hồ điểm qua năm giờ, Hạ Mạt đứng lên khỏi bàn làm việc, hỏi Lục Nghiễn Lễ:

 

"Tổng giám đốc Lục, tôi có thể đổi lại đôi giày của mình không?"

 

Lục Nghiễn Lễ đang xử lý email vừa nhận được, mắt không ngước lên nhìn cô, chỉ đáp: "Tùy cô."

 

Hạ Mạt quay người bước đến bên ghế sofa, thay đôi giày cao gót của mình.

 

Điện thoại nhận được tin nhắn từ quầy lễ tân. Hạ Mạt lướt mắt qua một cách hờ hững, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ. Cô nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói vui vẻ: "Tổng giám đốc Lục, quầy lễ tân có người mang đồ lên cho tôi. Tôi ra ngoài xem thử nhé."

 

Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ lướt qua cô một cái. Anh thấy cô cười tươi như hoa, ánh mắt linh động, trong lòng anh đoán rằng có lẽ cô lại bày ra trò gì đó.

 

"Ừm, ra ngoài đi." Giọng điệu Lục Nghiễn Lễ thản nhiên.

 

Hạ Mạt ôm máy tính bước ra khỏi văn phòng của Lục Nghiễn Lễ. Khi đóng cửa, cô cố ý không đóng kín, để lại một khe hở nhỏ.

 

Cô quay người lại, vừa đúng lúc thấy nhân viên lễ tân đang ôm một bó hoa hồng lớn đi về phía mình.

 

"Thư ký Hạ." Nhân viên lễ tân mỉm cười nhìn cô: "Có người tặng hoa cho cô."

 

Các đồng nghiệp ở văn phòng tổng giám đốc vẫn chưa về. Họ nghe thấy có người gửi hoa cho Hạ Mạt, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

 

Lâm Táp trực tiếp đứng dậy từ chỗ ngồi, nháy mắt trêu đùa Hạ Mạt: “Ai gửi hoa cho em thế? Có người theo đuổi rồi à?”

 

Hạ Mạt nhận bó hoa từ tay lễ tân. Cô nở nụ cười ngượng ngùng, giọng điệu phấn khởi: “Không phải người theo đuổi đâu, là bạn trai em. Bọn em vừa xác nhận mối quan hệ rồi.”

 

“Thật á? Em có bạn trai rồi à!”

 

Lâm Táp còn phấn khích hơn cả cô, hỏi tới tấp:

 

“Em quen bao giờ thế? Mấy hôm trước lúc chị nói chuyện với em, em vẫn bảo chưa có bạn trai cơ mà?”

 

Hạ Mạt đáp: “Hôm qua vừa mới xác nhận mối quan hệ ạ.”

 

Lâm Táp hỏi tiếp: “Em quen thế nào vậy?”

 

Trong văn phòng, các đồng nghiệp khác cũng vây quanh. Ai nấy đều rất tò mò về bạn trai của Hạ Mạt.

 

Lúc này, Hạ Mạt nở nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn mang dáng vẻ của một cô gái nhỏ đang chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu. Cô trả lời mọi câu hỏi một cách vui vẻ: "Gia đình em giới thiệu cho em. Sau khi tìm hiểu thì cả hai đều cảm thấy rất hợp, thế là xác định mối quan hệ."

 

"Chúc mừng nha, thư ký Hạ."

 

Hạ Mạt mỉm cười đáp: "Cảm ơn mọi người. Bọn em mới quen nhau thôi. Đợi qua một thời gian nữa, em sẽ nhờ anh ấy mời mọi người ăn cơm."

 

Lục Nghiễn Lễ đang trả lời email. Những âm thanh ồn ào ngoài cửa không sót một chữ nào lọt vào tai anh.

 

Một lát sau, Hạ Mạt đứng trước cửa văn phòng gõ cửa.

 

Lục Nghiễn Lễ tựa người ra sau ghế: "Vào đi."

 

Hạ Mạt đẩy cửa bước vào, nụ cười trên gương mặt còn rạng rỡ hơn lúc vừa ra ngoài: "Tổng giám đốc Lục, hôm nay anh còn việc gì cần dặn dò tôi không ạ?"

 

Lục Nghiễn Lễ nhướng nhẹ mày, chờ cô lên tiếng.

 

Hạ Mặc mím môi. Dường như cô khó nói ra, nhưng nụ cười trong đôi mắt thì không thể che giấu được.

 

Cô ấp úng, ngại ngùng không biết phải mở lời thế nào.

 

Lục Nghiễn Lễ gõ nhẹ ngón tay lên bàn làm việc. Khóe môi anh cong lên một đường cong hờ hững, vừa như cười vừa như không: "Thư ký Hạ lại có bạn trai mới à?"

 

Từ giọng điệu của anh, Hạ Mặc mơ hồ nghe ra chút giễu cợt. Cô đành gượng cười gật đầu, nói: "Vâng. Lần này về nhà, người nhà giới thiệu cho tôi đối tượng xem mắt."

 

Sau khi Hạ Mạt nói xong, ánh mắt cô cẩn thận quan sát Lục Nghiễn Lễ.

 

Ban đầu, cô không định thể hiện trước mặt tổng giám đốc Lục rằng mình đã có bạn trai nhanh như vậy. Dù sao thì cô và "bạn trai" trước mới chia tay ba ngày. Thế nhưng hôm nay tổng giám đốc Lục đã đi quá giới hạn, cô chỉ còn cách bất đắc dĩ này để khiến anh biết rằng cô không phải người độc thân.

 

Cô đã làm thư ký cho tổng giám đốc Lục suốt ba năm. Và cô tin rằng, với phẩm chất của tổng giám đốc Lục, dù có thích cô đến đâu, anh cũng sẽ không cướp đoạt tình yêu của người khác, trở thành kẻ thứ ba khi cô đã có bạn trai.

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn cô một lúc bằng ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy. Giọng nói anh không bộc lộ cảm xúc gì, anh nhàn nhạt nói: "Không có gì. Cô tan làm đi."

 

Hạ Mạt khẽ gật đầu, xoay người bước ra khỏi văn phòng.

 

Hôm nay tan làm sớm, Hạ Mạt đến siêu thị mua một ít nguyên liệu, dự định tự nấu bữa tối.

 

Hai tay cô xách đầy rau củ và hoa quả tươi. Cô vừa đẩy cửa nhà ra thì điện thoại nhận được cuộc gọi từ người giao hàng. Họ nói rằng có một người tên anh L gửi đồ cho cô, và hỏi địa chỉ cụ thể.

 

Sau khi cúp máy, Hạ Mạt nhắn tin cho L.

 

[Sao tự nhiên anh lại mua đồ cho em vậy?]

 

L: [Nhận được rồi à?]

 

Hạ Mạt: [Chưa, người giao hàng vừa gọi cho em, chắc sắp mang tới rồi. Anh mua gì cho em thế?]

 

L: [Lát nữa em sẽ biết.]

 

Hai phút sau, người giao hàng gõ cửa.

 

Hạ Mạt mở cửa, nhận đồ từ người giao hàng.

 

Một bó hoa hồng màu champagne, một chiếc váy liền màu đỏ.

 

Hạ Mạt lập tức chụp ảnh gửi cho L.

 

Hạ Mạt: [Nhận được rồi.]

 

L: [Có thích cái váy không?]

 

Hạ Mạt: [Thích, có muốn em mặc thử cho anh xem không?]

 

Hạ Mạt vừa nhắn tin cho anh, vừa cầm chiếc váy đi vào phòng ngủ. Cô chuẩn bị thay để chụp ảnh gửi cho anh xem.

 

L: [Bây giờ không cần.]

 

Hạ Mạt khựng lại, một dự cảm dâng lên trong lòng: [Vậy anh muốn xem khi nào?]

 

Vài giây sau, tin nhắn của L đã chứng minh dự cảm của cô.

 

[Anh muốn ngày mai gặp, em mặc cho anh xem.]

Comments