Chương 37

Chương 37

Hạ Mạt khẽ nhếch môi, trên mặt nở một nụ cười.

 

Nhìn tin nhắn L gửi tới, cô xác nhận đi xác nhận lại rằng anh đúng có ý muốn hẹn gặp cô vào ngày mai. Sợ anh đổi ý nên cô lập tức đồng ý ngay: [Được, ngày mai em sẽ mặc chiếc váy này để gặp anh.]

 

Đột nhiên, cô không kìm được sự tò mò mà hỏi anh: [L, tại sao anh lại đột nhiên muốn gặp em?]

 

Tại sao đột nhiên anh lại muốn gặp cô?

 

Lục Nghiễn Lễ ngồi sau bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn qua kính cửa sổ. Ánh mắt anh dừng lại ở bó hoa hồng đỏ rực rỡ bắt mắt trên bàn làm việc của Hạ Mạt.

 

Đó là bó hoa cô cố tình để lại văn phòng, đặt ở nơi ai cũng nhìn thấy. Mục đích là để anh biết rằng, cô có bạn trai rồi, để anh từ bỏ ý định với cô.

 

Mặc dù anh thừa biết bó hoa ấy chỉ là màn kịch do cô tự biên tự diễn, là do cô mua về rồi giả vờ như được bạn trai tặng. Nhưng phản ứng của cô hôm nay đủ để anh nhận ra rõ một điều rằng với trạng thái hiện tại của anh và cô, anh hoàn toàn không thể tiến gần thêm dù chỉ một bước.

 

Chỉ khi mang danh nghĩa L, anh mới có thể chiếm được tình cảm của cô.

 

Anh cảm nhận được rằng, cô ngày càng dựa dẫm vào L.

 

Cô càng dựa dẫm vào L thì sẽ càng kháng cự sự quan tâm của Lục Nghiễn Lễ. Bởi vì trong tâm trí cô, L đã chiếm trọn vị trí của một người bạn trai. Nhưng anh không thể mãi mãi chỉ là một nhân vật L ảo trên mạng. Anh không muốn khi anh quan tâm cô, đến cả một thân phận rõ ràng cũng không có.

 

Anh cũng không muốn khi cô đối diện với anh chỉ toàn là áp lực và sự căng thẳng.

 

Anh muốn cô biết được rằng, Lục Nghiễn Lễ chính là L, là người vẫn luôn trò chuyện cùng cô mỗi ngày. Ngoài thân phận là cấp trên của cô, anh còn có thể trở thành người bạn trai để cô chia sẻ mọi tâm sự.

 

Anh nghĩ, có lẽ bản thân đã bị mê hoặc nên mới để cảm xúc bị những chiêu trò nhỏ nhặt của cô dẫn dắt như vậy.

 

Lục Nghiễn Lễ ngả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt, day nhẹ chân mày.

 

Hạ Mạt chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đợi hai phút mà vẫn không nhận được phản hồi từ anh, cô bắt đầu có chút hối hận vì đã hỏi câu hỏi đó.

 

Anh đã quyết định hẹn gặp cô vào ngày mai, vậy mà cô còn hỏi tại sao anh muốn gặp. Nhỡ đâu trong lúc suy nghĩ, anh lại sinh ra do dự nào đó và không muốn gặp cô nữa thì sao?

 

Đang lúc Hạ Mạt âm thầm tự trách, cửa sổ trò chuyện bật lên tin nhắn từ L: [Muốn em biết anh là ai.]

 

Hạ Mạt càng thêm tò mò, không nhịn được mà tiếp tục hỏi: [Em đã từng gặp anh ở công ty sao?]

 

L dường như muốn giữ chút bí ẩn nên không nói thêm nhiều: [Ngày mai em sẽ biết.]

 

Câu nói ấy khiến Hạ Mạt tràn ngập mong đợi cho ngày mai.

 

Hạ Mạt: [Ngày mai chúng ta hẹn gặp ở đâu?]

 

L hỏi ý kiến cô: [Em muốn hẹn ở đâu?]

 

Ban đầu, Hạ Mạt định bảo L chọn nhà hàng, nhưng khi gõ được nửa câu thì cô chợt nhận ra đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Lần đầu gặp mặt thì cô tự chọn nhà hàng sẽ tốt hơn.

 

Gần khu căn hộ của cô có một trung tâm thương mại, trong đó có một nhà hàng trang trí rất đẹp, món ăn cũng ngon, lại cách nhà cô không xa.

 

Hạ Mạt gửi địa chỉ nhà hàng cho L.

 

L: [Anh sẽ đặt một phòng riêng.]

 

Điều này ngầm hiểu rằng bữa ăn này là do anh mời.

 

Hạ Mạt không tranh phần thanh toán: [Trong trung tâm thương mại đó có một rạp chiếu phim. Gần đây đang chiếu một bộ phim mới, chúng ta ăn xong có thể cùng đi xem được không?]

 

L: [Ừm.]

 

Sau khi thảo luận xong lịch trình cho ngày mai, Hạ Mạt càng thêm phần mong đợi.

 

Hạ Mạt: [L, bây giờ em đã rất mong chờ ngày mai, còn anh thì sao?]

 

L: [Giống em.]

 

Khóe môi Hạ Mạt không kìm được mà cong lên: [L, mai gặp.]

 

L: [Ừ, mai gặp.]

 

 

Trước khi đi ngủ, Hạ Mạt đặt đồng hồ báo thức sớm hơn mười lăm phút.

 

Sáng hôm sau, Hạ Mạt đến công ty sớm hơn bình thường. Cô vào văn phòng của Lục Nghiễn Lễ để dọn dẹp qua một lượt, sau đó vào phòng trà pha sẵn cà phê. Khi cô ngồi xuống bàn làm việc, đúng lúc Lục Nghiễn Lễ cũng bước từ bên ngoài vào.

 

Ánh mắt Hạ Mạt khẽ liếc qua anh, cô lập tức đứng dậy. Khi anh đi ngang qua bàn làm việc của mình, cô lễ phép chào: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lục.”

 

Lục Nghiễn Lễ nghiêng đầu nhìn cô khiến tim Hạ Mạt thoáng căng thẳng, trong đầu thầm nghĩ chẳng lẽ anh vẫn nghĩ cô không có bạn trai, còn muốn vượt quá giới hạn nữa?

 

May mắn thay, Lục Nghiễn Lễ rất nhanh đã dời ánh mắt khỏi cô. Anh chỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, coi như đáp lại lời chào.

 

Nhìn Lục Nghiễn Lễ đẩy cửa bước vào văn phòng, Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm.

 

Cả ngày hôm nay, Lục Nghiễn Lễ không có bất kỳ hành động nào vượt ra khỏi khuôn khổ mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Hạ Mạt thầm cảm thấy may mắn vì hôm qua đã nhanh trí tự mua hoa, giả vờ như là quà bạn trai tặng để qua mặt tổng giám đốc Lục.

 

Mặc dù bó hoa đó là cô tự mua, nhưng việc cô có bạn trai không phải là nói dối.

 

Hơn nữa tối nay, cô sẽ đi hẹn hò với bạn trai của mình.

 

Nghĩ đến việc tối nay sẽ được gặp L, khóe môi Hạ Mạt không kìm được mà cong lên, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

 

Các đồng nghiệp trong công ty đều biết cô vừa mới bắt đầu một mối tình nên khi thấy bộ dạng ngọt ngào, đắm chìm trong tình yêu của cô họ cũng không quá bất ngờ, chỉ thỉnh thoảng trêu chọc cô vài câu.

 

Hôm nay, tổng giám đốc Lục dường như có việc bận nên anh đã rời khỏi công ty lúc bốn giờ rưỡi, còn thông báo với Hạ Mạt rằng anh sẽ không quay lại.

 

Đối với Hạ Mạt, đây quả thực là một tin vui bất ngờ. Hôm qua, cô tan làm sớm, thậm chí còn trước cả tổng giám đốc Lục. Vì thế, hôm nay cô quyết tâm không được về trước anh.

 

Cô vốn lo lắng rằng tổng giám đốc Lục sẽ làm việc muộn, khiến cô lỡ mất buổi hẹn với L. Nhưng giờ anh lại tan làm sớm, chẳng khác nào ông trời giúp cô cả.

 

Còn lại nửa tiếng nữa, Hạ Mạt không còn tâm trí làm việc. Cô tranh thủ nhắn tin cho L.

 

Hạ Mạt: [Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời, tổng giám đốc Lục đã tan làm sớm! Em có thể rời khỏi công ty lúc năm giờ. Còn anh, anh tan làm lúc mấy giờ?]

 

L: [Hôm nay không tăng ca.]

 

Hạ Mạt: [Vậy có lẽ anh phải đợi em một chút rồi, em tan làm xong sẽ về nhà thay đồ trước.]

 

[Thay chiếc váy đẹp mà anh tặng em.] Cô bổ sung

 

L: [Ừm, anh sẽ đợi em ở nhà hàng. Không cần vội.]

 

Gần đến giờ gặp mặt, Hạ Mạt bỗng cảm thấy hồi hộp.

 

Hạ Mạt: [L, em cảm thấy hơi căng thẳng, phải làm sao đây?]

 

L: [Căng thẳng chuyện gì?]

 

Hạ Mạt: [Em không biết nữa. Tim em cứ đập thình thịch, chắc là vì sắp được gặp người mình thích.]

 

L dường như bị câu nói của cô làm cho không biết nên trả lời thế nào nên anh im lặng hồi lâu.

 

Mãi sau, anh mới đáp: [Chỉ lát nữa là được gặp rồi.]

 

Hạ Mạt: [Ừm, lát gặp.]

 

Còn hai phút nữa là hết giờ làm, Hạ Mạt đã thu dọn xong túi xách, ngồi chờ tan làm.

 

Ngay khi thời gian trên màn hình điện thoại nhảy sang năm giờ, cô lập tức đứng dậy rời khỏi bàn làm việc và đi ra ngoài.

 

Hạ Mạt bắt xe về căn hộ, cô đặt túi xuống rồi vào phòng tắm tắm rửa trước.

 

Sau khi bước ra, cô sấy khô tóc, thay chiếc váy mà L đã tặng, rồi ngồi trước bàn trang điểm để trang điểm thật tỉ mỉ.

 

Hạ Mạt đứng trước gương ngắm nhìn chính mình. Làn da trắng mịn, đường nét ngọt ngào và thanh thoát. L chắc hẳn đã sớm đã biết cô là ai, chắc là vì thấy cô xinh đẹp nhỉ.

 

Hạ Mạt xoay một vòng trước gương, kiểm tra kỹ lớp trang điểm của mình. Chiếc váy mà L tặng rất vừa vặn, tôn lên những đường cong mềm mại trên cơ thể cô, như thể nó được thiết kế riêng cho cô vậy.

 

Hạ Mạt nghi ngờ anh đã thường xuyên âm thầm quan sát cô.

 

Sau khi xác nhận trang phục và vẻ ngoài từ đầu đến chân đều hoàn hảo, Hạ Mạt cầm lấy chai nước hoa trên bàn trang điểm, xịt nhẹ một chút. Hương thơm nhẹ nhàng phảng phất quanh đầu mũi khiến cô cảm thấy thêm tự tin. Hạ Mạt đeo túi xách và cầm theo món quà mà cô chuẩn bị cho L là một chậu hoa lan chuông nhỏ rồi hài lòng rời khỏi nhà.

 

Nhà hàng nằm trên tầng năm của trung tâm thương mại, được trang trí theo phong cách cổ điển. Không gian được chia cắt bởi những tấm bình phong, vừa bước vào đã nghe tiếng đàn cổ nhẹ nhàng ngân vang, âm điệu uyển chuyển, khiến lòng người thư thái.

 

L đã đặt phòng riêng, nhân viên nhà hàng dẫn Hạ Mạt đến đó. 

 

L đã ngồi chờ sẵn trong phòng. Khi đến trước cửa, nhân viên định mở cửa giúp cô thì Hạ Mạt vội giơ tay ngăn lại, mỉm cười nói: “Để tôi tự mở là được.”

 

Đây là lần đầu tiên cô và L gặp mặt, nếu nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chắc chắn sẽ không tránh khỏi lúng túng.

 

Nhân viên hiểu ý, mỉm cười đáp: “Có gì cần, cô cứ gọi tôi nhé.”

 

Nói xong, nhân viên quay đi, để lại Hạ Mạt một mình đứng trước cửa phòng.

 

Cô lấy một chiếc gương nhỏ từ túi ra, kiểm tra lại lớp trang điểm, vẫn tỉ mỉ không tì vết. 

 

Cô cất gương vào túi rồi khẽ gõ cửa.

 

Từ bên trong vọng ra một giọng nói trầm thấp: “Mời vào.”

 

Giọng nói ấy khiến Hạ Mạt cảm thấy quen thuộc, nhưng chỉ là một âm điệu ngắn gọn nên cô không suy nghĩ nhiều. Cô từ từ đẩy cửa bước vào.

 

Khi cánh cửa mở được một nửa, Hạ Mạt nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi bên trong. Nụ cười trên môi và tay cô lập tức đông cứng lại.

 

Lục Nghiễn Lễ đang nhấp trà, ngón tay thon dài, trắng trẻo cầm một chén trà sứ xanh trắng. Thái độ anh điềm tĩnh, ung dung như một đám mây trôi.

 

Hạ Mạt sững sờ nhìn anh, đầu óc trống rỗng vài giây.

 

Lục Nghiễn Lễ ngước mắt lên nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành đường cong.

 

Hạ Mạt cúi nhìn chiếc áo sơ mi trắng anh mặc, nó giống hệt chiếc áo cô đã mua tặng L. Cuối cùng cô cũng chợt nhận ra điều gì đó, một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cô, tựa như sét đánh.

 

Cảm giác nghẹt thở dâng lên trong lồng ngực, hàng mi khẽ run, cô bối rối lấy tay che mặt, lặng lẽ quay lưng đóng cửa lại, định bỏ chạy nhưng giọng nói trầm thấp của Lục Nghiễn Lễ vang lên sau lưng: “Summer, quay lại.”

 

Cơ thể Hạ Mạt cứng đờ tại chỗ, đôi chân như muốn nhũn ra.

 

Lúc này, cô chẳng còn tâm trí suy nghĩ tại sao L lại là tổng giám đốc Lục. Trong đầu cô chỉ hiện lên từng đoạn hội thoại giữa mình và L, càng cố gắng không nghĩ nhiều, cô lại càng muốn đập đầu vào tường.

 

Hạ Mạt vịn tay lên tường, cố gắng đứng vững.

 

“Summer.” Lục Nghiễn Lễ nói: “Em định chạy trốn đấy à?”

 

Tay Hạ Mạt khẽ cào nhẹ vào tường, cô hít sâu một hơi, sau đó xoay người lại bước vào phòng.

 

“Chào... Chào tổng giám đốc Lục.” Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, nở một nụ cười gượng gạo với anh.

 

Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, ra hiệu cô ngồi xuống.

 

Hạ Mạt rụt rè ngồi đối diện anh, mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng.

 

Ngón tay thon dài của Lục Nghiễn Lễ đưa tới một quyển thực đơn: “Muốn ăn gì?”

 

Hạ Mạt bối rối nhận lấy thực đơn nhưng không có tâm trí chọn món, chỉ dám lén lút nhìn anh. Cả người cô nóng bừng vì xấu hổ.

 

Lục Nghiễn Lễ thoải mái lật xem thực đơn, dáng vẻ nhàn nhã. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, bình thản hỏi: “Không phải em từng nói khi gặp mặt sẽ hôn chết tôi sao, sao bây giờ lại đỏ mặt vậy?”

 

Hạ Mạt hít vào một hơi, thực đơn trong tay cô bất giác dựng thẳng đứng lên, cổ cô co rụt lại, mặt vùi vào thực đơn.

 

“Summer.” Giọng Lục Nghiễn Lễ đều đều: “Các món trong thực đơn chỉ là hình minh họa thôi, không ăn được đâu.”

Comments