Hạ Mạt đang từ từ thu mình, trượt xuống ghế thì bỗng khựng lại. Ngón tay cô bối rối nắm chặt lấy quyển thực đơn.
Cuốn thực đơn đã chắn tầm mắt cô, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ đang bao phủ toàn thân mình. Ánh mắt ấy như một ngọn lửa, đốt cháy toàn thân cô, khiến cô cảm thấy nóng bừng, chỉ muốn tìm một cái hố để tự chôn mình ngay tại chỗ.
Trong lòng Hạ Mạt như có một trận chiến dữ dội, đủ loại cảm xúc xáo trộn không ngừng khiến cô khó lòng đối diện với thực tại, nhưng lại không thể thực sự tìm đến cái chết.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Hạ Mạt cố gắng điều chỉnh hơi thở, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
"Summer."
Lục Nghiễn Lễ lại gọi cô một tiếng, giọng điệu bình thản không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Thế nhưng Hạ Mạt vẫn cảm nhận được sự sỉ nhục tr*n tr** từ giọng nói vô cảm ấy. Bởi hôm nay từ lúc gặp mặt đến giờ, anh luôn gọi cô bằng cái tên trên mạng xã hội là Summer, thay vì gọi bằng tên thật của cô.
Anh rõ ràng biết tên thật của cô, nhưng vẫn cố tình gọi cô là Summer.
Thật quá cố ý!
Hạ Mạt thực sự không thể nghe nổi cái tên Summer này. Cái tên đó như một lời nguyền, không ngừng nhắc nhở cô rằng, người bạn trên mạng mà cô ngày ngày tâm sự, than phiền về tổng giám đốc Lục, lại chính là tổng giám đốc Lục đang ngồi trước mặt cô lúc này.
Hạ Mạt từ từ ngẩng đầu lên khỏi thực đơn, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, lấy hết can đảm, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tổng giám đốc Lục, anh cứ gọi tôi là thư ký Hạ là được rồi.”
Lục Nghiễn Lễ nhàn nhạt đáp: “Bây giờ đang là ngoài giờ làm việc, không cần dùng cách gọi trong công ty. Em cũng không cần gọi tôi là tổng giám đốc Lục, cứ thoải mái đi.”
Không gọi anh là tổng giám đốc Lục thì gọi là gì? Chẳng lẽ gọi thẳng tên anh sao?
Lục Nghiễn Lễ?
Hạ Mạt nào có gan trực tiếp gọi tên anh. Cô lập tức lên tiếng: “Dù là đang ngoài giờ làm thì anh vẫn là tổng giám đốc Lục. Sao tôi có thể tùy tiện thất lễ với anh được chứ?”
“Em thích gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy.” Lục Nghiễn Lễ thu ánh mắt đang đặt trên người cô lại, cúi đầu chậm rãi lật xem thực đơn.
So với dáng vẻ nhàn nhã của Lục Nghiễn Lễ thì Hạ Mạt cảm thấy mình như đang ngồi trên đống gai, cô dường như còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cô lại hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Trong phòng riêng, bầu không khí rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng Lục Nghiễn Lễ lật giở thực đơn.
Hạ Mạt thấy cổ họng khô khốc, cô l**m môi, ánh mắt nhìn về phía ấm trà bằng sứ trắng đặt giữa bàn.
Lục Nghiễn Lễ dường như nhận ra ánh mắt của cô, anh liền đưa tay cầm lấy ấm trà.
Hạ Mạt vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc Lục, để tôi rót cho ạ.”
Lục Nghiễn Lễ không nhìn cô, bàn tay anh thon dài, các khớp xương rõ ràng cầm lấy ấm trà, từ tốn rót nước trà xanh nhạt trong suốt vào chén trà rồi tự mình đưa chén đưa cho cô.
Hạ Mạt vô cùng lo sợ, hai tay cô cẩn thận nhận lấy: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục.”
Cô cầm chén trà, nhấp một ngụm.
“Tôi nhớ em thích gọi tôi là anh trai.” Lục Nghiễn Lễ buông một câu bâng quơ.
“Khụ…”
Tay Hạ Mạt run lên một chút, suýt làm đổ chén trà. Khuôn mặt vốn đang dần bình tĩnh trở lại của cô bỗng đỏ bừng vì xấu hổ.
Lục Nghiễn Lễ khẽ nâng mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô.
Dưới ánh mắt của anh, bờ vai mảnh khảnh của Hạ Mạt bất giác co lại. Cuốn thực đơn vốn vừa được cô đặt trên bàn lại một lần nữa được dựng đứng lên, che kín gương mặt đỏ bừng của cô, chỉ còn lộ ra đôi tai nhỏ xinh cũng đỏ ửng.
Khóe môi Lục Nghiễn Lễ không kìm được khẽ cong lên, ánh mắt lướt qua thực đơn, cất giọng hỏi: “Summer, em muốn ăn gì? Sườn heo kho có được không?”
Hạ Mạt ừ một tiếng.
Lục Nghiễn Lễ tiếp tục lật thực đơn: “Summer, món tôm cua bọc trứng thì sao?”
Cô lí nhí đáp: “Được.”
Lục Nghiễn Lễ: “Summer, tôm hùm hấp thì sao?”
Hạ Mạt thực sự không chịu nổi việc anh cứ gọi tên món ăn xong lại phải gọi tên trên mạng của cô một lần. Cô ngước mắt lên từ thực đơn, nửa khuôn mặt vẫn giấu sau cuốn sách, chỉ lộ ra đôi mắt đầy lúng túng, khẽ nói:
“Tổng giám đốc Lục, để tôi tự gọi món được không?”
“Tổng giám đốc Lục?” Lục Nghiễn Lễ khẽ nhếch khóe môi, nụ cười như có như không: “Sao không gọi cái tên mà em thích gọi nữa?”
Sao không gọi cái tên mà em thích gọi nữa?
Ý anh là muốn cô gọi anh là anh trai sao?
Thà để cô chết còn hơn!
Cứ để cô chết đi cũng được!
Sống trên đời thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Hạ Mạt cảm giác như mình đang bị đặt trên vỉ nướng, xoay qua xoay lại, nướng cả mặt trước lẫn mặt sau.
Tay trái của cô lặng lẽ buông xuống dưới bàn, véo vào đùi mình một cái, rồi cúi đầu tiếp tục giả vờ xem thực đơn, làm như không nghe thấy anh vừa nói gì.
Hạ Mạt nhanh chóng chọn vài món trên thực đơn rồi đẩy thực đơn ra giữa bàn, nói với Lục Nghiễn Lễ: “Tôi gọi món xong rồi.”
Lục Nghiễn Lễ liếc qua các món cô chọn, sau đó đặt đơn trên điện thoại.
Trong lúc chờ món ăn được mang lên, không khí trong phòng bao lại rơi vào trạng thái ngột ngạt.
Hạ Mạt cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.
Sau vài phút im lặng, Lục Nghiễn Lễ cất giọng phá vỡ bầu không khí: “Summer.”
Vừa nghe anh gọi, da đầu Hạ Mạt lập tức tê dại.
"Chiếc váy có vừa không?"
Anh dường như không cảm nhận được sự lúng túng của cô, vẫn tiếp tục nói chuyện với cô theo cách của L trên mạng.
Hạ Mạt gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Ừm, vừa ạ.”
Lục Nghiễn Lễ hỏi tiếp: “Em có thích không?”
Hạ Mạt tiếp tục gật đầu lia lịa.
“Summer, em thấy ngoại hình tôi tệ đến mức không dám nhìn sao?”
Hạ Mạt vội lắc đầu, giọng trong trẻo, đầy nịnh nọt: “Không có, tổng giám đốc Lục. Anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp!”
Dù cảm giác xấu hổ có thể khiến cô muốn tan biến ngay tại chỗ, nhưng trước khi điều đó xảy ra, cô không thể mạo phạm sếp được.
Lục Nghiễn Lễ không khỏi bật cười: “Nếu không thấy tệ, tại sao em lại không dám ngẩng đầu nhìn tôi?”
Tại sao không dám nhìn anh, anh còn không biết sao?
Hạ Mạt không tin anh không hiểu tại sao cô lại không dám ngẩng đầu.
Rõ ràng là anh cố tình!
Anh chỉ muốn cười nhạo cô!
Thật quá đáng!
Dù trong lòng Hạ Mạt đang âm thầm trách móc anh nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ chút bất mãn nào. Cô khẽ bấm vào lòng bàn tay để lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn anh, nở nụ cười tươi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh, giọng đầy vẻ chân thành: “Tổng giám đốc Lục, anh có sống mũi cao, đường nét khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm. Từng đường nét trên gương mặt anh, nếu nhìn riêng từng phần, đã hoàn hảo không chê vào đâu được. Khi ghép lại, lại càng hoàn mỹ như kiệt tác trời ban. Đồng nghiệp chúng tôi thường nói gương mặt của anh chính là đồ án tốt nghiệp của Nữ Oa."
Lục Nghiễn Lễ nhướng mày, cười nói: “Các em còn khen tôi sau lưng nữa sao? Tôi chưa từng nghe em khen tôi như vậy. Tôi còn nghĩ các em chỉ nói xấu tôi thôi cơ đấy.”
Nụ cười trên môi Hạ Mạt cứng đờ. Cô bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, nhanh chóng điều chỉnh lại nụ cười, giả vờ như hoàn toàn quên mất đoạn trò chuyện giữa Summer và L, làm bộ ngạc nhiên: “Làm sao có chuyện đó chứ? Tổng giám đốc Lục, anh đã cung cấp cho chúng tôi một môi trường làm việc tốt và mức lương hấp dẫn. Chúng tôi vô cùng biết ơn anh. Ngay cả trong những lúc riêng tư, chúng tôi cũng không bao giờ thất lễ với anh. Làm như vậy chẳng phải là lấy oán báo ơn sao?"
Nhìn dáng vẻ cô cố vắt óc nghĩ cách khen mình, Lục Nghiễn Lễ khẽ cười thành tiếng, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ.
"Sao lại nói đến nhân viên công ty rồi? Đừng bàn mấy chuyện đó. Hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện riêng thôi."
Chuyện riêng?
Cô và anh có thể có chuyện riêng gì được chứ?
Quan hệ giữa họ là cấp trên và cấp dưới, giữa hai người chỉ có công việc mà thôi.
Hạ Mạt cố gắng kéo câu chuyện về chủ đề công việc: “Tổng giám đốc Lục, tối ngày kia có một buổi tiệc rượu thương mại, có cần tôi đi cùng anh không?”
Đầu óc Hạ Mạt lúc này rối tung lên, không nghĩ ra được công việc quan trọng nào để thảo luận với anh nên đành chọn bừa một lịch trình để báo cáo.
Lục Nghiễn Lễ không trả lời ngay, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt như cười như không nhìn cô.
Hạ Mạt cố gắng giữ nụ cười trên gương mặt, bàn tay dưới bàn đã bấu mạnh vào lòng bàn tay, diễn tròn vai thư ký Hạ tận tụy của anh.
Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng Lục Nghiễn Lễ là người đầu tiên thu lại ánh mắt. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay trắng mịn, thon dài lướt trên màn hình, như thể nhượng bộ cô.
Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm, cô cầm chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Không khí trong phòng bao im lặng vài giây, bỗng nhiên từ điện thoại của Lục Nghiễn Lễ vang lên một giọng nữ cố tình nũng nịu: “L, anh thích em gọi anh là anh trai không?”
Hạ Mạt giật mình đặt chén trà xuống, hai tay ôm mặt.
“Anh trai ~, anh có thích em gọi anh như vậy không? Hay anh thích nghe em gọi anh là L hơn?”
Hạ Mạt vội cầm lấy thực đơn, lại một lần nữa vùi mặt mình vào đó.
“Anh trai~~, anh đừng thiếu tự tin như vậy. Trong mắt em, anh là người đàn ông rất xuất sắc. Một người như anh, gặp mặt xong chỉ muốn lao vào lòng anh mà hôn anh đến chết, làm sao em lại không thích anh được cơ chứ?”
Hạ Mạt ôm đầu, hai tay bịt chặt tai, nhưng vẫn không thể ngăn được âm thanh ấy lọt vào. Tiếng nói đầy ngượng ngùng đó như một đoạn hồi ức chết chóc khiến cô xấu hổ đến phát nổ.
“Chỉ là… Chỉ là muốn nhìn cổ áo của anh bị kéo lệch, trông như vừa bị người ta xé toạc, thật sự rất gợi cảm.”
Đủ rồi!
Quá đủ rồi!
Con đường phía trước còn dài nhưng Hạ Mạt chẳng còn nhìn thấy chút hy vọng nào cho tương lai nữa. Cô chỉ mong có thể quay ngược thời gian, trở về lúc mình nói ra những lời này để b*p ch*t chính mình.
Hạ Mạt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn nhìn anh: “L…”
Thủ đoạn của người đàn ông này thật sự quá hèn hạ. Cô đã không còn cách nào để giả vờ như những đoạn hội thoại trên ứng dụng kia chưa từng tồn tại, chỉ đành đối mặt với cuộc sống phũ phàng này.
Còn từ hai từ anh trai ấy, dù thế nào thì cô cũng nhất quyết không thể nào thốt ra khi nhìn thẳng vào gương mặt của Lục Nghiễn Lễ.
Cô không còn gọi anh là tổng giám đốc Lục nữa.
Lục Nghiễn Lễ thu điện thoại lại, ngón tay dài chỉ về phía chậu hoa lan chuông bên cạnh cô: “Tặng tôi à?”
Hạ Mạt đã bị những tin nhắn thoại mà anh phát ra khiến cô hoàn toàn khuất phục. Giờ đây, cảm giác ngượng ngùng đến mức chỉ muốn chạy trốn khỏi trái đất chính là hậu quả của việc cô ngốc nghếch dùng ứng dụng kết bạn khi trước.
Hạ Mạt thầm thở dài trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Nghiễn Lễ vẫn ngồi yên, ngón tay trắng trẻo khẽ gõ lên mặt bàn.
Ánh mắt của Hạ Mạt bất giác rơi vào đôi tay sạch sẽ, đẹp đẽ của anh. Làm việc bên cạnh Lục Nghiễn Lễ suốt ba năm, cô luôn biết anh có một đôi tay rất đẹp. Khi anh dùng ứng dụng mạng xã hội, ảnh đại diện chính là bức ảnh chụp tay anh.
Cô nhớ lại, lúc đầu lý do cô chú ý đến L trong hàng ngàn người dùng trên nền tảng chính là vì đôi tay trong bức ảnh quá đẹp.
Sao cô lại không nhận ra đôi tay đó chính là của tổng giám đốc Lục nhỉ?
Nếu ngay lúc đó cô nhận ra đôi tay ấy chính là của tổng giám đốc Lục thì hôm nay làm gì đến mức này.
Hạ Mạt cảm thấy hối hận vô cùng.
Nhìn thấy tổng giám đốc Lục nhìn chậu hoa lan chuông mà không có ý định tự tay cầm lấy, Hạ Mạt lập tức hiểu ý. Cô nâng chậu hoa nhỏ bằng cả hai tay, chủ động đứng lên đưa cho anh.
Lục Nghiễn Lễ nhận lấy chậu hoa, hỏi: “Sao em lại nghĩ đến việc tặng tôi cái này?”
Hạ Mạt đã hoàn toàn tê liệt, chẳng còn tâm trí nào để bịa chuyện, bèn nói thật:
“Lần đầu gặp mặt, không thể tay không đến nên tôi nghĩ mình nên tặng một món quà nhỏ làm quà gặp mặt. Hoa lan chuông có màu trắng, khi tôi nhìn thấy nó thì liền nghĩ đến hình ảnh tổng giám đốc Lục mặc sơ mi trắng, trông sạch sẽ, tươi sáng. Tôi thấy rất hợp với anh.”
Lục Nghiễn Lễ nhướng mày: “Tổng giám đốc Lục?”
Hạ Mạt vội sửa lại: “L.”
Ngón tay của anh nhẹ nhàng v**t v* cánh hoa lan chuông, chậm rãi nói: “Chữ L này, nghe giống như đang gọi một con robot.”
Câu nói này nghe rất quen tai. Gần như ngay lập tức, Hạ Mạt nhớ ra đây chính là câu cô từng nói với anh trên ứng dụng trò chuyện cách đây không lâu.
Lúc đó, để trêu chọc anh, cô cố tình nói rằng gọi anh là L thì nghe lạnh lùng quá, rồi bắt đầu đùa cợt, trêu ghẹo anh bằng cách gọi anh trai.
Giờ đây, anh lại dùng chính lời cô từng nói, không thay đổi một chữ, để trêu ngược lại cô.
Hạ Mạt lại một lần nữa chỉ muốn tự b*p ch*t mình.
Dù vậy, cô vẫn kiên quyết sẽ không gọi anh là anh trai.
Ngay cả khi anh phát những tin nhắn thoại cô từng gửi cho anh, phát đi phát lại bên tai cô như âm thanh vòm, thì chữ anh trai đó, cô cũng không tài nào nói ra được.
Nếu anh còn ép cô thì cô thà đâm đầu vào tường còn hơn!
Hạ Mạt cắn chặt môi, giả vờ không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh. Ánh mắt cô cố tỏ vẻ kiên cường, ngước lên đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của anh, nhưng chỉ giữ được hai giây đã vội vàng cúi đầu né tránh.
Bữa ăn này, Hạ Mạt ăn trong tâm trạng lo âu, bất an, hầu như suốt bữa chỉ cúi đầu.
Thỉnh thoảng vô tình ngẩng lên, cô liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Lục Nghiễn Lễ.
Khóe môi anh khẽ nhếch, nụ cười thoáng qua ấy khiến cô không thể không nhớ đến ánh mắt anh nhìn cô ở công ty. Khi đó, cô không hiểu nên đã lên ứng dụng kết bạn phàn nàn với L rằng tổng giám đốc Lục lúc nào cũng quái gở.
Tất nhiên.
L chính là anh, chính là tổng giám đốc Lục mà cô đã phàn nàn.
Hạ Mạt không biết khi cô nói những lời đó với L qua màn hình điện thoại, thì người ngồi phía sau màn hình chính là Lục Nghiễn Lễ trong vỏ bọc L, lúc ấy trong lòng đã nghĩ gì.
Cô chỉ biết rằng, khi nghĩ lại những gì mình đã nói, cô chỉ muốn dưới chân mình nứt ra một cái lỗ để chui xuống.
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong sự dày vò.
Hạ Mạt cảm giác như mình vừa trải qua một cuộc chạy marathon đầy áp lực.
Hạ Mạt đặt đũa xuống rồi ngồi ngay ngắn, cẩn thận dùng ánh mắt hỏi Lục Nghiễn Lễ rằng liệu bữa ăn này đã có thể chính thức kết thúc và cô có thể rời khỏi phòng bao chưa.
Lục Nghiễn Lễ đang cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo, nhận ra vẻ mặt lộ rõ sự mong muốn rời đi của cô thì bèn lấy từ ghế bên cạnh một bó hoa đưa cho cô.
Hạ Mạt đã sớm nhìn thấy bó hoa đó, cũng đoán được anh định tặng mình. Khi anh đưa hoa tới, cô không cảm thấy ngạc nhiên, cũng chẳng lãng phí thời gian khách sáo hay từ chối. Lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi hẹn hò đầy căng thẳng như nhảy bungee này nên liền không chút do dự nhận lấy bó hoa, ánh mắt mong ngóng nhìn anh.
Lục Nghiễn Lễ đứng dậy, vạt áo sơ mi sơ vin trong quần tây hơi nhăn nhúm vì động tác đứng lên của anh. Hạ Mạt biết rõ thói quen của anh nên cô lập tức quay lưng đi.
Lục Nghiễn Lễ cúi đầu, chỉnh lại áo sơ mi ngay ngắn rồi bước ra khỏi phòng.
“Đi thôi.” Anh nói.
Hạ Mạt lập tức đi theo anh.
Bước vào thang máy của trung tâm thương mại, cô bấm nút tầng một, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
Ngay giây sau, một bàn tay trắng trẻo, thon dài đưa ra trước mắt Hạ Mạt và bấm vào số tầng ba của thang máy.
Trái tim vừa nhẹ nhõm của Hạ Mạt lại thót lên lần nữa. Cô cẩn thận nghiêng đầu nhìn Lục Nghiễn Lễ.
“Tổng giám đốc Lục, anh còn muốn đi dạo trung tâm thương mại sao?”
Lục Nghiễn Lễ rũ mắt, im lặng nhìn cô.
Ánh mắt ấy như muốn nói, em quên rồi à?
Hạ Mạt mím môi, sửa lại cách gọi: “L.”
Thang máy dừng ở tầng ba, cửa thang máy từ từ mở ra. Hạ Mạt lập tức giơ tay chặn cửa, tránh việc cảm biến không nhạy làm cửa kẹp phải anh khi bước ra.
Cô nghiêng người nhìn anh, chờ anh bước ra trước.
Lục Nghiễn Lễ vẫn đứng yên, anh nói với cô: “Em ra trước đi.”
Cô ra trước?
Sắc mặt Hạ Mạt thoáng cứng lại, cô từ chối: “L, muộn rồi, tôi phải về nhà.”
Ngụ ý là cô không thể tiếp tục cùng anh đi dạo trung tâm thương mại.
Lục Nghiễn Lễ hơi nhíu mày: “Summer, tôi nhớ em nói sẽ mời tôi đi xem phim.”
Như có tiếng sét nổ tung trên đầu, Hạ Mạt cảm giác chân mình mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.
Tại sao còn có cả vụ xem phim?
Tại sao hôm qua cô lại mời anh đi xem phim cơ chứ?
Hơn nữa, cô còn mua vé ngồi cạnh nhau cho một bộ phim dài hơn hai tiếng.
Nghĩ đến việc phải ngồi cạnh tổng giám đốc Lục suốt hai tiếng đồng hồ trong rạp chiếu phim, Hạ Mạt cảm thấy không khí xung quanh trở nên cực kỳ loãng, khó thở đến mức như thể trái đất này không còn phù hợp để cô tiếp tục sống nữa.
Lục Nghiễn Lễ thấy cô cắn môi không nói gì, anh liền cố ý hiểu sai ý cô: “Quên mua vé rồi sao?”
Ánh mắt Hạ Mạt đầy hy vọng nhìn anh.
Nếu quên mua vé thì có phải cô có thể về nhà không?
Lục Nghiễn Lễ cúi đầu, mở điện thoại kiểm tra vé xem phim.
“Bộ phim em muốn xem, suất chiếu gần nhất đã hết vé. Suất tiếp theo còn vé, bắt đầu lúc mười hai giờ. Bây giờ là tám giờ rưỡi, chúng ta phải đợi ba tiếng rưỡi.”
Lục Nghiễn Lễ nhìn vào ánh mắt ngày càng tuyệt vọng của Hạ Mạt, khóe môi khẽ nhếch nụ cười: “Chúng ta có thể ngồi đây chờ ba tiếng rưỡi, hoặc nếu em muốn đi đâu, tôi sẽ đi cùng. Đợi đến giờ chiếu phim, chúng ta quay lại.”
Anh chu đáo sắp xếp toàn bộ kế hoạch tiếp theo cho buổi hẹn.
Hạ Mạt suýt nghẹn đến chết. Trong lúc Lục Nghiễn Lễ chuẩn bị bấm mua vé suất chiếu mười hai giờ trên điện thoại, cô vội nắm lấy tay anh, khó khăn nói:
“Không, tôi không quên mua vé. Suất chiếu là tám giờ bốn mươi, sắp đến giờ soát vé rồi. Mau đi thôi!”
Comments