Đúng vào giờ cao điểm các cặp đôi tan sở đi hẹn hò, trước cửa rạp chiếu phim đông nghịt người, quầy bán hàng nào cũng xếp hàng dài.
Lục Nghiễn Lễ bước vào rạp chiếu phim, ánh mắt anh lướt qua thấy hầu hết các cô gái đều ôm một xô bắp rang bơ nên cũng đi đến xếp hàng mua.
Anh vừa đứng vào hàng thì có người khác xếp hàng phía sau.
Hạ Mạt thấy tổng giám đốc Lục bị chen chúc trong đám đông, thậm chí còn bị người phía sau vô ý xô đẩy, cô sợ đến dựng cả tóc gáy, vội bước lên: "Tổng giám đốc Lục, để tôi xếp hàng cho."
Lục Nghiễn Lễ nhìn Hạ Mạt: "Gọi tôi là gì?"
Hạ Mạt cắn môi, ánh mắt ngây thơ vô tội, lí nhí sửa lời: "L."
Khóe môi Lục Nghiễn Lễ cong lên.
Nụ cười của anh khiến Hạ Mạt tê cả da đầu, mặt cô nóng bừng. Cô quay mặt đi tránh ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ. Thấy trong tủ lạnh ở quầy bên cạnh có nước, cô liền đi mua một lon coca lạnh và một chai nước suối.
Người mua nước không đông bằng người mua bắp rang, Hạ Mạt mua nước xong quay lại thì Lục Nghiễn Lễ vẫn đang đứng xếp hàng trong đám đông. Dáng người anh cao thẳng cùng với gương mặt lạnh lùng, ngón tay thon dài đang cầm chậu hoa lan chuông mà cô tặng.
Hình như sợ người khác đụng vào chậu hoa trên tay nên anh giữ một khoảng cách với người phía trước. Dưới ánh đèn, vẻ mặt anh lạnh nhạt và xa cách, khí chất điềm tĩnh đứng giữa đám đông những người trẻ tuổi đang cười đùa với bạn gái, trông có vẻ lạc lõng, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Nghiễn Lễ quay đầu nhìn lại, ánh mắt chạm nhau.
Hạ Mạt chợt nhận ra mình đã đứng nhìn tổng giám đốc Lục một lúc lâu, bị anh nhìn như vậy, cô bỗng cảm thấy bối rối như bị bắt quả tang, vội cúi đầu, giơ bó hoa trong tay lên che đi khuôn mặt đỏ bừng.
Một lúc sau, Lục Nghiễn Lễ cầm một xô bắp rang bơ đi tới, hỏi cô: "Còn muốn ăn gì nữa không?"
Hạ Mạt lắc đầu, tỏ vẻ không muốn ăn gì nữa.
"Bắt đầu soát vé rồi." Sợ anh lại đi xếp hàng mua gì đó, Hạ Mạt nhắc nhở.
Lục Nghiễn Lễ nói: "Đi thôi."
Khi hai người đến cửa soát vé, hầu hết mọi người đã vào trong nên không cần xếp hàng, rất nhanh chóng qua cửa.
Bộ phim này là phim hài nhẹ nhàng, diễn viên chính đều là những diễn viên hài khá nổi tiếng, phim mới công chiếu được vài ngày nên phòng chiếu chật kín người.
Chỗ ngồi của Hạ Mạt và Lục Nghiễn Lễ ở hàng cuối cùng. Khi đi vào trong, Hạ Mạt nhớ lại ban ngày, khi cô nói với L rằng vé xem phim cô mua ở hàng cuối cùng L còn hỏi cô chỗ này có quá xa không, lúc đó cô còn cười nhạo L là trai thẳng, bảo sao anh phải lên mạng xã hội tìm bạn gái.
Cô còn ra vẻ hiểu biết phổ cập cho anh, các cặp đôi xem phim đều thích mua chỗ ngồi hàng cuối, tiện làm những việc không thể để người khác thấy, lúc đó L còn thành khẩn trả lời cô, đã được học hỏi.
Nghĩ đến đây, Hạ Mạt cảm thấy khó chịu, tim cô đập thình thịch, mặt lại nóng bừng.
Tìm được chỗ ngồi, Lục Nghiễn Lễ đưa xô bắp rang bơ cho Hạ Mạt. Hạ Mạt nhận lấy bắp rang, đưa chai nước suối mình mua cho Lục Nghiễn Lễ: "Anh uống nước không?"
Lục Nghiễn Lễ nhận lấy chai nước, đặt lên tay vịn giữa hai người.
Phim chưa chính thức bắt đầu, trên màn hình đang chiếu quảng cáo.
Hạ Mạt một tay ôm bắp rang, một tay cầm lon coca lạnh áp vào mặt để giảm bớt cái nóng trên má.
Cô ngồi ngay ngắn trên ghế, liếc mắt thấy Lục Nghiễn Lễ đeo một chiếc kính gọng vàng trên sống mũi cao.
"Nhìn rõ không?" Lục Nghiễn Lễ nghiêng đầu hỏi cô.
Hai người ngồi cạnh nhau, khi anh nghiêng đầu như vậy Hạ Mạt mơ hồ cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào má.
Cô thẳng lưng, chuyển lon coca từ má phải sang má trái, nhỏ giọng nói: "Rõ ạ.”
"Thị lực tốt đấy." Lục Nghiễn Lễ như đang khen cô: "Thị lực của tôi không tốt bằng em, ngồi chỗ này, tôi phải đeo kính mới nhìn rõ màn hình."
Sếp ngồi chỗ này không nhìn rõ màn hình, Hạ Mạt theo bản năng nói: "Lần sau tôi sẽ mua chỗ ngồi phía trước."
Vừa nói ra, Hạ Mạt mới nhận ra mình nói sai.
Lần sau cái gì mà lần sau!
Cô và tổng giám đốc Lục sẽ không xem phim cùng nhau nữa, đây là lần cuối cùng, không có lần sau.
Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ ánh lên ý cười: "Không phải em nói hàng sau mới là chỗ ngồi của các cặp đôi sao?"
Hạ Mạt thở gấp, ngón tay cô siết chặt lon coca, mím chặt môi không nói gì.
Lục Nghiễn Lễ thấy cô mặt đỏ bừng như sắp chín tới nơi, khóe môi anh không khỏi cong lên một nụ cười.
Phim chính thức bắt đầu, những tiếng xì xào bàn tán trong phòng chiếu im bặt.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía màn hình, phim có nhiều tình tiết hài hước, trong phòng chiếu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.
Hạ Mạt ngồi trên ghế, hoàn toàn không thể đồng cảm với những khán giả khác đang cười nghiêng ngả vì nội dung phim, bởi vì từ lúc phim bắt đầu, cô đã bồn chồn lo lắng, hoàn toàn không biết phim chiếu gì.
Ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang bên trái, vô tình nhìn thấy sống mũi cao thẳng và đôi lông mày rậm của tổng giám đốc Lục liền như bị lửa đốt, vội quay mặt đi chỗ khác.
Một bộ phim dài hơn hai tiếng đồng hồ, Hạ Mạt nóng đến mức lon coca trong tay đã sớm không còn chút hơi lạnh nào.
Hạ Mạt l**m môi khô, cô ôm lấy má nóng bừng, ánh mắt dừng lại trên chai nước suối ở tay vịn giữa hai người.
Chai nước đó cũng được lấy ra từ tủ lạnh, chưa bị tay cô ủ ấm, chắc là còn mát hơn lon coca của cô một chút.
Phim gần kết thúc, Lục Nghiễn Lễ đưa tay ra lấy nước, tay anh đưa xuống chạm vào một xô bắp rang.
Lục Nghiễn Lễ nghiêng đầu nhìn sang, chai nước suối đặt ở giữa không biết từ lúc nào đã bị Hạ Mạt đổi thành bắp rang. Một tay cô cầm chai nước suối, một tay cầm lon Coca áp vào hai bên má, người thì dựa vào lưng ghế. Không biết nghĩ đến điều gì, nhưng ánh mắt cô hiện lên vẻ ngại ngùng, vẻ mặt thì buồn bực lấy lon coca gõ lên trán.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Hạ Mạt lo lắng bất an, chỉ sợ Lục Nghiễn Lễ đề nghị đi đâu đó chơi tiếp.
Đứng trước cửa trung tâm thương mại, Hạ Mạt cẩn thận liếc nhìn Lục Nghiễn Lễ, cô không dám lên tiếng chờ anh sắp xếp.
Lục Nghiễn Lễ nhìn đồng hồ, nói: "Đi thôi, tôi đưa em về."
Lục Nghiễn Lễ đi về phía bãi đậu xe, Hạ Mạt đi theo sau anh. Mấy lần cô muốn nói không cần đưa đâu, căn hộ của cô ở rất gần, cô có thể tự đi về. Nhưng lại sợ tổng giám đốc Lục nói ra những lời khiến cô muốn ngất xỉu tại chỗ, do dự mãi cuối cùng vẫn không mở miệng.
Ban đầu Hạ Mạt đi phía sau Lục Nghiễn Lễ, trong lúc tâm trạng rối bời, không biết từ lúc nào tổng giám đốc Lục đã đi chậm lại, đến bãi đậu xe thì hai người đi cạnh nhau.
Hôm nay Lục Nghiễn Lễ không dùng tài xế, tự mình lái xe, Hạ Mạt ngồi ghế phụ.
Cửa xe đóng lại, cách biệt với âm thanh bên ngoài, không khí trong xe dường như càng thêm loãng. Hạ Mạt ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn lung tung.
Bởi vì Lục Nghiễn Lễ vừa lên xe đã cởi hai cúc áo sơ mi, cổ áo hơi xộc xệch, trông có vẻ lộn xộn.
Hạ Mạt dễ dàng nghĩ đến những lời mình đã nói, rất khó không nghi ngờ Lục Nghiễn Lễ cố ý. Nhưng cô không dám nói, chỉ dám giữ chút may mắn trong lòng, may mà là anh tự cởi cúc áo sơ mi, chứ không phải bắt cô thực hiện lời hứa, xé áo sơ mi của anh.
Ngón tay Hạ Mạt vô thức bấu vào ghế ngồi, chóp mũi ngửi thấy mùi hương trên người Lục Nghiễn Lễ, từng giây từng phút đều dài như cả năm.
Xe dừng lại dưới toà nhà căn hộ, Hạ Mạt lập tức cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe.
"L, tạm biệt."
Vội vàng chào tạm biệt, Hạ Mạt quay người bỏ chạy.
"Summer."
Lục Nghiễn Lễ cũng xuống xe, gọi cô lại.
Hạ Mạt cứng người quay đầu nhìn anh.
Lục Nghiễn Lễ nuốt nước bọt, vốn định nói chuyện với cô, nhưng thấy bộ dáng cô lo lắng bất an như vậy, anh liền mỉm cười: "Sao mặt em vẫn còn đỏ thế, lúc nói chuyện không nhìn ra em dễ ngại ngùng như vậy."
Hạ Mạt hít sâu một hơi, giải thích: "Đó là vì lúc nói chuyện qua màn hình, tôi không biết là anh."
Lục Nghiễn Lễ nhướn mày: "Tôi thì sao?"
Hạ Mạt thành thật: "Tôi dễ đỏ mặt khi nói chuyện với trai đẹp."
Lục Nghiễn Lễ cười nói: "Nói chuyện trên mạng thì không đỏ mặt phải không?"
Hạ Mạt nhỏ giọng biện minh cho mình: "Nhiều người khi nói chuyện trên mạng và ngoài đời thực là khác nhau, con gái càng kín đáo thì trên mạng càng dễ..."
Hạ Mạt mím môi, không nói tiếp được nữa, nhìn anh với ánh mắt cầu xin: "Muộn rồi, tôi về trước nhé."
Lục Nghiễn Lễ hỏi cô: "Summer, tối nay trước khi ngủ, em vẫn sẽ chia sẻ những chuyện xảy ra trong ngày với L chứ?"
Suốt thời gian nói chuyện trên mạng, hầu như tối nào trước khi ngủ Hạ Mạt cũng chia sẻ với L những chuyện đã xảy ra trong ngày.
Hạ Mạt nhỏ giọng: "Chuyện hôm nay anh không phải đều biết rồi sao?"
Lục Nghiễn Lễ: "Không biết em nghĩ gì, em cứ đỏ mặt mãi."
Hạ Mạt cúi đầu thấp hơn.
Lục Nghiễn Lễ nói: "Lát nữa, chúng ta nói chuyện trên mạng nhé?"
Lúc này Hạ Mạt chỉ muốn nhanh chóng rời đi, anh nói gì cô cũng đồng ý.
"Được, lát nữa nói chuyện trên mạng." Hạ Mạt gật đầu.
Lục Nghiễn Lễ nhìn cô một lúc: "Về đi."
…
Về đến nhà, Hạ Mạt như người mất hồn ngã xuống ghế sô pha.
Mắt cô nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi ngẩn người một lúc, trong đầu cô gộp L và Lục Nghiễn Lễ thành một.
L chính là tổng giám đốc Lục.
Tổng giám đốc Lục chính là L.
Mà hàng ngày chủ đề cô nói chuyện với L nhiều nhất chính là than phiền về tổng giám đốc Lục.
Nghĩ đến những lời mình đã nói, Hạ Mạt túm lấy chiếc gối ôm bên cạnh vùi mặt vào gối, hét lên một tiếng.
Diệp Dao Dao đang tắm trong phòng tắm, tiếng nước ào ào không át được tiếng hét thảm thiết này.
Diệp Dao Dao giật mình, vội vàng xả nước tắm sạch bọt trên người, cô ấy lấy khăn khô lau người, mặc đồ ngủ rồi ra khỏi phòng tắm.
Trên ghế sô pha phòng khách, Hạ Mạt ngồi thẫn thờ ôm gối ôm trong lòng, còn tóc tai rối bù, mặt đỏ bừng. Cô còn đang cúi đầu, răng cắn xé chiếc gối ôm, ánh mắt tuyệt vọng đờ đẫn.
Diệp Dao Dao sững người, bước tới chỗ cô: "Mạt Mạt, cậu sao vậy? Sao trông như phi tần phát điên trong lãnh cung thế?"
Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô mím môi im lặng một lát, đột nhiên ngửa mặt kêu lên một tiếng ai oán.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Dao Dao ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy vai cô: "Hôm nay cậu không phải đi hẹn hò với L sao, sao về nhà lại thành ra thế này? Anh ấy bắt nạt cậu à?"
Hạ Mạt lắc đầu.
Diệp Dao Dao: "Anh ấy xấu đến mức không thể chịu nổi sao?"
Hạ Mạt kêu lên một tiếng ai oán: "Còn đáng sợ hơn cả không thể chịu nổi, Dao Dao, tớ tiêu rồi, tớ xong đời rồi!!!"
Hạ Mạt vùi mặt vào vai Diệp Dao Dao, trông như sắp khóc.
"Đừng khóc đừng khóc."
Diệp Dao Dao vỗ vai an ủi cô, bên tai vang lên tiếng vải vóc bị cắn xé. Diệp Dao Dao cúi đầu nhìn Hạ Mạt đang ngậm miếng vải trên cổ áo mình, cô ấy nhận ra vấn đề nghiêm trọng hơn cô tưởng.
"Mạt Mạt, cậu bình tĩnh lại đã, nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Dao Dao nắm cằm nâng mặt cô lên: "Đừng cắn áo tớ nữa."
Hạ Mạt quay mặt vùi vào gối ôm, giọng nói vô cùng tuyệt vọng: "Anh ấy là Lục Nghiễn Lễ."
Diệp Dao Dao nhất thời không hiểu cô có ý gì: "Ai là Lục Nghiễn Lễ?"
Hạ Mạt yếu ớt nói: "L."
Diệp Dao Dao: "..."
Phòng khách rơi vào im lặng, một lúc lâu sau, Hạ Mạt uể oải lên tiếng: "Dao Dao, có phải cậu cũng thấy tớ sắp tiêu đời không?”
Diệp Dao Dao suy nghĩ: "Chuyện này... đúng là hơi ngại thật, nhưng cũng không đến mức tiêu đời đâu, yêu đương qua mạng không phải là chuyện của cả hai bên sao? Cậu yêu đương qua mạng trúng ngay sếp thì ngại, anh ấy yêu đương qua mạng trúng ngay nhân viên cũng chẳng khá hơn cậu là bao."
Diệp Dao Dao cứ tưởng cô chỉ đơn giản là thấy ngại ngùng vì yêu đương qua mạng trúng ngay sếp.
Hạ Mạt: "Lúc nói chuyện với anh ấy, tớ thường xuyên than phiền sếp tớ là b**n th**."
Diệp Dao Dao: "..."
Hạ Mạt: "Tớ còn nói sếp tớ yếu sinh lý."
Diệp Dao Dao: "..."
Hạ Mạt: "Tớ còn nói anh ấy thần kinh."
Diệp Dao Dao: "..."
Giọng nói lạnh tanh Hạ Mạt: "Tớ có phải sắp tiêu đời rồi không?"
Diệp Dao Dao nói giảm nói tránh: "Là trời muốn diệt cậu rồi."
Comments