Chương 4

Chương 4

Hạ Mạt có thể hiểu tại sao mẹ cô lại có suy nghĩ như vậy. Cô sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ, ở đó những người trẻ tuổi thường kết hôn sớm. Hầu như những cô gái cùng tuổi với Hạ Mạt đều đã kết hôn và có con rồi.

 

Đây là sự va chạm giữa tư tưởng của thế hệ trẻ và quan niệm của thế hệ trước, không ai có thể thuyết phục được đối phương đồng tình với quan điểm của mình. Người trong gia đình không thể nói chuyện bằng những lý lẽ lớn lao.

 

“Con phải tranh thủ lúc còn trẻ mới dễ chọn được một người đàn ông tốt. Con biết không, bây giờ không tìm thì sau này toàn là đàn ông do người khác chọn bỏ lại thôi.”

 

Hạ Mạt không cãi lại mẹ mà thuận theo lời của bà ấy để dỗ dành: “Vâng, con biết rồi, gặp được người phù hợp thì con sẽ thử hẹn hò xem sao.”

 

Lâm Ninh phàn nàn: “Lần nào con cũng nói cho có như vậy. Năm trước con cũng nói thế đấy, nói với mẹ là sẽ tìm bạn trai mà đến giờ vẫn chưa thấy đưa ai về nhà đâu.”

 

Hạ Mạt cười nói: “Mẹ à, tìm bạn trai đâu phải như chọn bắp cải ở ngoài đường đâu mà nói có là có ngay vậy được. Chuyện kết hôn là chuyện cả đời, con phải chọn lựa cẩn thận chứ.”

 

“Đừng có cợt nhả với mẹ.”

 

“Con biết rồi mà.” Không đợi Lâm Ninh nói hết, Hạ Mạt đã ngắt lời: “Cợt nhả với mẹ chẳng có tác dụng gì, phải tập trung đi tìm bạn trai đúng không mẹ?”

 

Lâm Ninh: “Đừng lúc nào cũng nói con biết rồi như vậy, phải hành động thực tế đi.”

 

“Vâng, vâng, con sẽ nỗ lực hành động thực tế.” Từ đầu đến cuối Hạ Mạt đều thuận theo lời mẹ, khiến bà ấy không có lý do nào nữa.

 

“Thôi được rồi, hôm nay không nói chuyện này nữa, con nghỉ sớm đi.”

 

Hạ Mạt ngoan ngoãn đáp: “Vâng, mẹ cũng nghỉ sớm nhé.”

 

Kết thúc cuộc gọi, Hạ Mạt đặt điện thoại xuống rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong, cô lên giường nằm, trước khi ngủ còn kiểm tra điện thoại một lượt, chắc chắn rằng Lục Nghiễn Lễ không có dặn dò gì về công việc thì cô mới yên tâm đi ngủ.

 

Hôm sau, Lục Nghiễn Lễ không có mặt ở công ty, công việc của Hạ Mạt nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Còn một tiếng nữa mới hết giờ làm, công việc trong tay cô đã gần như hoàn thành, cô xem lại bản báo cáo vừa viết trên màn hình máy tính một lượt, xác nhận không có sai sót gì thì mới gửi vào email của Lục Nghiễn Lễ, chờ anh phê duyệt.

 

Hiếm khi đi làm lại rảnh rỗi như vậy, Hạ Mạt ngả lưng tựa vào ghế, cầm cốc nước ở trước mặt lên uống một ngụm rồi lấy điện thoại nhắn tin cho L.

 

[Hôm nay sếp không có ở đây, cuối cùng cũng có thể chơi điện thoại rồi.]

 

Dường như L không hiểu được điều nhỏ nhặt này của cô: [Sếp ở đó thì không được chơi điện thoại sao?]

 

Hạ Mạt: [Tất nhiên lúc sếp ở công ty thì không thể chơi điện thoại được rồi. Sếp là nhà tư bản, chơi điện thoại ngay trước mặt sếp là điều tối kỵ ở nơi làm việc đấy.]

 

L không đồng tình với quan điểm của cô: [Chỉ cần hoàn thành công việc trong phạm vi của mình, chơi điện thoại trong thời gian rảnh cũng chẳng sao cả.]

 

Hạ Mạt thở dài, đầy oán thán: [L, anh không phải sếp của tôi nên anh không biết được đâu, sếp của tôi đúng là b**n th**.]

 

Đối phương im lặng một lúc rồi hỏi: [Như thế nào?]

 

Hạ Mạt lập tức gõ tin nhắn: [Anh ấy là một người cuồng công việc. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, gần như ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya, mà hôm sau vẫn tràn đầy năng lượng, tiếp tục làm việc chăm chỉ. Cũng không biết anh ấy lấy đâu ra nhiều năng lượng như thế nữa.]

 

Sếp không nghỉ, đương nhiên cô là thư ký thì cũng phải theo anh ấy tăng ca điên cuồng cả ngày lẫn đêm.

 

Hạ Mạt: [Làm việc dưới quyền của anh ấy, chỉ có một núi việc làm không hết, lấy đâu ra thời gian rảnh chứ. Nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi thật sự lo sợ một ngày nào đó mình sẽ đột quỵ ngay tại chỗ làm mất.]

 

L: [Nếu cô cảm thấy công việc vượt quá khả năng chịu đựng, áp lực lớn thì tại sao không phản ánh với sếp của mình?]

 

Hạ Mạt cảm thấy đối phương câu này chắc chắn chưa từng bị xã hội vùi dập. Trong xã hội ngày nay, ai mà dám than phiền áp lực công việc với sếp cơ chứ.

 

Hạ Mạt: [L à, anh ngây thơ thật đấy. Nói với sếp rằng mình đang phải chịu áp lực lớn sẽ không khiến sếp đồng cảm với mình đâu. Sếp sẽ chỉ nghĩ rằng năng lực của anh không đủ, sau đó lạnh lùng bảo rằng nếu không thể đảm nhiệm được phần công việc này thì ngay từ đầu đừng tốn thời gian để ứng tuyển vào vị trí này.]

 

Nhớ lại ba năm trước, lúc  đi phỏng vấn, Lục Nghiễn Lễ từng nhìn ra sự căng thẳng của cô và lạnh lùng hỏi cô tại sao lại lãng phí thời gian, Hạ Mạt không khỏi rùng mình.

 

Hạ Mạt: [L, tôi nói nhỏ cho anh một bí mật nhé.]

 

L: [Cô nói đi.]

 

Hạ Mạt: [Sếp của tôi, anh ấy là một người đàn ông cực kỳ tự luyến!!!]

 

Lần này, đối phương im lặng rất lâu, lâu đến mức Hạ Mạt tưởng đối phương đang bận việc khác, sẽ không trả lời nữa. Đúng lúc đó, khung trò chuyện xuất hiện một tin nhắn.

 

L: [Anh ta tự luyến như thế nào?]

 

Hạ Mạt: [Cùng đợt phỏng vấn trợ lý cho sếp của tôi có tổng cộng tám người, họ đều là những sinh viên xuất sắc có năng lực vượt trội nhưng cuối cùng chỉ có một mình tôi được giữ lại. Ban đầu, sếp của tôi cũng không hài lòng với tôi đâu, suýt chút nữa thì tuyên bố loại tôi rồi. Lúc đó, linh cảm của tôi chợt lóe lên, cứ liều một phen mà tâng bốc sếp đủ điều, vậy mà cuối cùng tôi lại được giữ lại thật.]

 

Hạ Mạt: [Sau này nghĩ lại màn thể hiện trong buổi phỏng vấn hôm đó của tôi, không phải là nhờ vào mấy lời nịnh bợ hợp ý sếp này sao? Mấy năm nay, tôi ở bên cạnh sếp, mỗi lần anh ấy không vui, tôi đều cố gắng hết sức để nịnh nọt, tâng bốc anh ấy lên tận mây xanh.]

 

L có vẻ bất lực: [Những lời cô khen sếp đều không phải thật lòng sao?]

 

Hạ Mạt thấy khó hiểu: [L, anh kỳ lạ thật đấy. Đương nhiên mấy lời khen sếp đều là vì miếng cơm manh áo, trái với lương tâm thôi.]

 

Lục Nghiễn Lễ ngồi trước máy tính, vừa kiểm tra xong bản báo cáo mà Hạ Mạt gửi qua email. Anh mở danh sách liên lạc trên WeChat, tìm tên của cô rồi nhắn tin: [Được rồi.]

 

Câu được rồi này có nghĩa là anh đã đọc email của Hạ Mạt và không có vấn đề gì.

 

Thoát khỏi WeChat, Lục Nghiễn Lễ lại mở ứng dụng hẹn hò lên, rũ mắt nhìn những lời lên án của Hạ Mạt đối với mình, tâm trạng của anh lúc này rất khó tả.

 

Sau một hồi trầm ngâm, Lục Nghiễn Lễ mở lại WeChat.

 

Tổng giám đốc Lục: [Thư ký Hạ, sắp xếp một thư ký thay thế cho tôi.]

 

Hạ Mạt: [Vâng, tổng giám đốc Lục.]

 

Hạ Mạt đang chờ những chỉ thị tiếp theo của anh. Trước đây, mỗi khi Lục Nghiễn Lễ yêu cầu sắp xếp thư ký thay thế, thường là vì anh có công việc khác cần giao cho cô.

 

Tổng giám đốc Lục: [Dạo này cô vất vả rồi, nghỉ phép dài ngày đi.]

 

Hạ Mạt bất ngờ nhận được lời hỏi thăm từ người sếp máu lạnh của mình thì không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa lo.

 

Ba năm làm việc bên cạnh Lục Nghiễn Lễ, cô chưa từng nghỉ phép. Việc Lục Nghiễn Lễ chủ động đề nghị cô nghỉ phép dài ngày khiến Hạ Mạt vừa ngạc nhiên vừa dần nhận ra điều gì đó không bình thường.

 

Dạo gần đây công việc của cô vẫn như thường lệ, cũng không có gì đặc biệt. Đang yên đang lành, tại sao đột nhiên Lục Nghiễn Lễ lại đề nghị cô nghỉ phép dài hạn.

 

Hạ Mạt không thể không liên tưởng đến những lời đầy ẩn ý mà hôm qua bà Tống đã nói với cô khi cô đến nhà họ Lục.

 

Hôm qua bà Tống mới tìm cô nói chuyện, hôm nay Lục Nghiễn Lễ đã đề nghị cô xin nghỉ phép dài ngày.

 

Nếu tin đồn đã đến tai bà Tống thì chắc chắn Lục Nghiễn Lễ cũng sẽ biết.

 

Chẳng lẽ Lục Nghiễn Lễ không hài lòng với những suy đoán của người ngoài về mối quan hệ giữa cô và anh nên lấy cớ cho cô nghỉ phép dài ngày để đuổi cô ra khỏi Tập đoàn Lục thị?

 

Đã lâu rồi Hạ Mạt mới có cảm giác hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Lục Nghiễn Lễ. Cô cảnh giác nhắn lại: [Không vất vả đâu ạ. Tổng giám đốc Lục, có thể được làm việc bên cạnh anh và được một người tài năng như anh dẫn dắt chính là vinh hạnh của tôi. Tôi rất trân trọng từng phút giây được học hỏi từ anh, tôi không cần nghỉ phép đâu ạ.]

 

Lời nói của Hạ Mạt đầy chân thành, sự ngưỡng mộ và kính trọng dành cho Lục Nghiễn Lễ như sắp tràn ra khỏi màn hình.

 

Hầu như ai cũng biết thư ký của tổng giám đốc Lục là người có tính cách hiền lành, ăn nói nhẹ nhàng, phong thái đĩnh đạc và miệng lưỡi rất ngọt khiến ai nói chuyện cũng cảm thấy rất thoải mái.

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn dòng tin nhắn đầy sự ngợi khen của Hạ Mạt trên WeChat, lại mở ứng dụng hẹn hò lên xem lại một lần nữa.

 

[Sếp của tôi đúng là b**n th**.]

 

[Sếp của tôi, anh ấy là một người đàn ông cực kỳ tự luyến!!!]

 

[Đương nhiên mấy lời khen sếp đều là vì miếng cơm manh áo, trái với lương tâm thôi.]

 

Lục Nghiễn Lễ đang nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn đầy oán thán trên màn hình thì phía trên cùng lại nảy ra thông báo có tin nhắn mới từ WeChat.

 

Cô thư ký kia của anh vẫn nói những lời đầy thảo mai như thường lệ.

 

[Tổng giám đốc Lục, có được một người sếp như anh đúng là may mắn của tôi.]

 

Lục Nghiễn Lễ rũ mắt suy nghĩ một lúc rồi trả lời tin nhắn: [Thư ký Hạ, có được một người thư ký như cô cũng là may mắn của tôi.]

Comments