Chương 40

Chương 40

Hạ Mạt cảm thấy Diệp Dao Dao nói rất đúng, đúng là trời muốn diệt cô.

 

Trong số rất nhiều người dùng trên ứng dụng hẹn hò thì xác suất ngẫu nhiên ghép đôi với sếp của mình phải gọi là một trên một triệu phần trăm, ấy vậy mà lại xảy ra trên người cô, không phải là trời muốn diệt cô thì là gì.

 

Tắm xong, cô nằm trên giường mà mãi vẫn không thể bình tĩnh lại.

 

Tại sao L lại là tổng giám đốc Lục!

 

Trên đời này có biết bao nhiêu đàn ông, tại sao lại là tổng giám đốc Lục!

 

Khi biết L cũng làm việc ở Tập đoàn Lục thị thì cô đã thử đoán thân phận của L, lúc đó cô nghi ngờ L có thể là chữ cái đầu tiên trong tên thật của anh. Cô đối chiếu với danh sách nhân viên của Tập đoàn Lục thị, hầu như tất cả những người đàn ông có chữ cái đầu tiên là L đều bị cô nghi ngờ, chỉ duy nhất không nghi ngờ đến tổng giám đốc Lục.

 

Thậm chí ngay khi nhìn thấy tên của tổng giám đốc Lục, cô đã loại trừ anh.

 

Hèn chi tổng giám đốc Lục thường xuyên nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, trên mặt mang theo nụ cười nửa vời.

 

Hèn chi hôm đó cô đưa áo sơ mi cho L, tổng giám đốc Lục lại đột nhiên xuất hiện từ căn hộ.

 

Hèn chi áo sơ mi mà tổng giám đốc Lục mặc lại giống hệt áo mà cô mua cho L.

 

Nhiều sự trùng hợp như vậy, cô lại chưa từng nghi ngờ tổng giám đốc Lục chính là L.

 

Hạ Mạt thật muốn chết vì sự ngu ngốc của chính mình.

 

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà hối hận hồi lâu, Hạ Mạt hít sâu một hơi, cô không nhịn được mở trang trò chuyện với L trên ứng dụng hẹn hò. Cô muốn xem thử mình còn cơ hội cứu vãn không.

 

Vừa nhìn, Hạ Mạt tối sầm mặt mày, suýt chút nữa ngất xỉu.

 

Ngoại trừ những ngày đầu mới ghép đôi với L, khi lời nói của cô vẫn giữ được sự lý trí và lịch sự cơ bản. Sau đó phong cách của cô bắt đầu dần lệch lạc, mỗi ngày đều nói nhảm nhí với L, không phải than phiền về sếp thì lại như một kẻ háo sắc thèm muốn thân thể của đối phương.

 

Hạ Mạt càng xem càng thấy lạnh lẽo, nhưng cơ thể lại nóng bừng vì xấu hổ vô cùng, vừa nóng vừa lạnh, chiếc chăn trong ngực bị vò nát.

 

Thật sự không thể đối mặt với đoạn hồi ức đáng xấu hổ này, Hạ Mạt ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường vài vòng. Sau đó thoát khỏi trang trò chuyện, ngón tay nhấn giữ ứng dụng chuẩn bị xóa thì dừng lại. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh thư thả và vui vẻ khi mỗi ngày chia sẻ tâm sự với L trong khoảng thời gian này.

 

Do dự một lát, trong đầu cô lập tức hiện lên khuôn mặt nửa cười nửa không của tổng giám đốc Lục. Hạ Mạt nhắm mắt lại, cuối cùng cô nhấn xóa, gỡ cài đặt ứng dụng.

 

Tòa nhà Ngự Cảnh.

 

Lục Nghiễn Lễ vừa kết thúc một cuộc họp qua điện thoại, anh đứng dậy đi vào bếp rót nước.

 

Đã mười một giờ rưỡi, Hạ Mạt đã hứa tối nay sẽ chia sẻ chuyện trong ngày trên ứng dụng với anh nhưng giờ lại không có động tĩnh gì.

 

Tình huống này nằm trong dự đoán của Lục Nghiễn Lễ, sau khi biết anh là Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt không thể nào chủ động nhắn tin cho anh như trước nữa.

 

L: [Chào buổi tối.]

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, Hạ Mạt không trả lời.

 

Anh đặt điện thoại xuống rồi đi vào phòng tắm.

 

Tắm xong đi ra, Lục Nghiễn Lễ một tay dùng khăn lau mái tóc ướt, một tay anh cầm điện thoại trên bàn lên nhìn, vẫn không thấy Hạ Mạt trả lời.

 

Anh ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt liếc nhìn chậu hoa linh lan bên giường.

 

Lục Nghiễn Lễ thoát khỏi ứng dụng trò chuyện, anh mở WeChat tìm tên Hạ Mạt.

 

Lục Nghiễn Lễ: [Thư ký Hạ, hoa linh lan chăm sóc như thế nào?]

 

Hai phút sau, Lục Nghiễn Lễ nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Mạt trên WeChat.

 

Năm mẹo nhỏ và lưu ý khi trồng hoa linh lan.

 

Cô viết trong một tài liệu rồi chụp màn hình rất rõ ràng gửi cho anh.

 

Lục Nghiễn Lễ thoát khỏi WeChat, lại gửi cho cô một tin nhắn trên ứng dụng trò chuyện.

 

Tin nhắn này như đá chìm xuống biển, Hạ Mạt không trả lời.

 

 

Ngày hôm sau, Diệp Dao Dao bị đồng hồ báo thức đánh thức,  cô ấy vừa mở mắt ra đã thấy Hạ Mạt đứng bên giường.

 

Diệp Dao Dao dụi mắt, cô ấy cố gắng chống lại cơn buồn ngủ ngồi dậy, ngáp một cái.

 

"Mạt Mạt, sao cậu dậy sớm vậy?"

 

Hạ Mạt uể oải nói: "Tớ không phải dậy sớm, mà là tớ chưa ngủ."

 

Tối qua cô trằn trọc trên giường, chỉ cần nhắm mắt lại, suy nghĩ liền bị những lời cô đã nói với Lục Nghiễn Lễ trên ứng dụng trò chuyện quấn lấy.

 

Cả đêm không ngủ được.

 

Trời vừa tờ mờ sáng, cô liền dậy rửa mặt chuẩn bị đi làm.

 

Lúc này Diệp Dao Dao mới nhận ra cô đã trang điểm xong, ăn mặc chỉnh tề, lo lắng hỏi: "Cậu cả đêm không ngủ, bây giờ còn phải đi làm à, hay là xin nghỉ một ngày. Hôm nay đừng đến công ty nữa, nghỉ ngơi ở nhà một ngày, dù sao Lục Nghiễn Lễ cũng nên hiểu tại sao cậu xin nghỉ."

 

Thật là đề cập đến điều không nên đề cập.

 

Hạ Mạt trừng mắt nhìn cô ấy, Diệp Dao Dao lập tức xin lỗi: "Tớ sai rồi."

 

Hạ Mạt đưa tay xoa xoa thái dương, xoay người đi ra ngoài: "Tớ đi đây."

 

Diệp Dao Dao xuống giường, cô ấy không yên tâm về cô, nói với theo sau lưng cô: "Tớ nói thật đấy, hôm nay cậu vẫn nên nghỉ ở nhà đi. Tớ thật sự sợ cậu ngất xỉu ở công ty."

 

Hạ Mạt nói: "Không sao, cũng không phải lần đầu tiên thức trắng đêm rồi đi làm."

 

Mấy năm làm việc, thức trắng đêm làm thêm giờ rồi tiếp tục làm việc vào ngày hôm sau là chuyện thường, Hạ Mạt đã quen rồi.

 

Hôm nay đến công ty cực kỳ sớm, Hạ Mạt đến văn phòng của Lục Nghiễn Lễ dọn dẹp xong, lại đi pha một tách cà phê uống xong mà trong văn phòng vẫn chưa có ai đến.

 

Hạ Mạt nhìn đồng hồ, còn một lúc nữa mới đến giờ làm việc, cô chống cằm nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Không biết qua bao lâu, mơ màng nghe thấy có người nói chào buổi sáng với mình, cô mở mắt ra thấy Lâm Táp đứng trước bàn làm việc của cô.

 

"Em đang ngủ à?" Giọng Lâm Táp nhỏ hơn một chút, trên mặt có chút áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi chị từ bên ngoài vào không để ý đã đánh thức em rồi."

 

Hạ Mạt duỗi thẳng eo ra sau, hoạt động cơ thể tỉnh táo lại, cười nói: "Không sao, em chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại ngủ quên. May mà chị gọi em dậy, nếu không lát nữa tổng giám đốc Lục đến mà em còn đang ngủ thì nguy rồi."

 

Cô bưng tách cà phê bên cạnh lên nhấp một ngụm.

 

Lâm Táp thấy cô có vẻ mệt mỏi, hỏi: "Tối qua không ngủ ngon à?"

 

Hạ Mạt ừ một tiếng, nói: "Cả đêm không ngủ được."

 

Lâm Táp đoán: "Cãi nhau với bạn trai hả?"

 

Hạ Mạt nghe thấy hai chữ "bạn trai", vẻ mặt cô hơi cứng lại.

 

Lâm Táp thấy phản ứng của cô, cho rằng mình đoán đúng: "Chị đã nói bó hoa mà bạn trai em tặng sao lại không thấy đâu nữa, tối qua tan làm còn thấy đặt trên bàn làm việc của em, tươi tốt như vậy mà sáng nay đã biến mất, hóa ra là cãi nhau với bạn trai rồi vứt đi."

 

Mặc dù Hạ Mạt vứt hoa không phải như Lâm Táp đoán, nhưng cô ấy nói như vậy, Hạ Mạt cũng không tiện giải thích.

 

Lúc đó cô tự mua bó hoa đó, là để cho tổng giám đốc Lục tưởng rằng hoa là do bạn trai cô tặng, từ bỏ ý định theo đuổi cô. Cô cố tình đặt trên bàn làm việc, cũng là để luôn nhắc nhở tổng giám đốc Lục rằng cô có bạn trai.

 

Ai ngờ tổng giám đốc Lục lại là L.

 

Những màn kịch nhỏ tự biên tự diễn của cô, anh đều biết rõ, chỉ là không vạch trần cô.

 

Sáng nay Hạ Mạt vào văn phòng nhìn thấy bó hoa đó, cảm giác xấu hổ ập đến. Cô không chịu đựng nổi một giây phút nào nên lập tức vứt bó hoa vào thùng rác.

 

Lâm Táp thấy cô không nói gì, an ủi: "Có đôi nào yêu nhau mà không cãi nhau đâu. Tình cảm có tốt đến đâu cũng sẽ có mâu thuẫn, ngàn vạn lần đừng vì cãi nhau khiến tâm trạng không tốt mà không ăn không uống không ngủ. Lúc em giận dỗi, người ta có khi đang ngủ ngon lành đấy, đàn ông đều vô tâm, giận họ chính là làm khó bản thân mình. Em cứ ăn uống bình thường, cơ thể của chúng ta mới là quan trọng nhất."

 

Hạ Mạt biết Lâm Táp có ý tốt, nhưng cô thật sự không thể nói chuyện này với cô ấy được.

 

"Em không sao, không cãi nhau, chỉ đơn giản là không ngủ được thôi.”

 

Cô ngẩng đầu uống cạn chỗ cà phê còn lại trong cốc rồi đứng dậy hỏi Lâm Táp: "Em đi pha thêm cốc cà phê nữa, chị có muốn không?"

 

Lâm Táp: "Chị đi cho, em ngồi nghỉ thêm một chút đi."

 

Hạ Mạt không khách sáo với cô ấy, đưa cốc cho cô ấy: "Cảm ơn chị."

 

"Không cần khách sáo."

 

Lâm Táp nhanh chóng bưng hai tách cà phê từ pantry ra, một tách đưa cho Hạ Mạt, một tách bưng về bàn làm việc của mình.

 

Hạ Mạt lại uống thêm nửa cốc cà phê, cô lấy lại tinh thần, bắt đầu làm việc.

 

Mọi người trong văn phòng lần lượt đến đủ. Đến gần chín giờ, Lục Nghiễn Lễ mới từ bên ngoài đi vào, bộ đồ âu phục thẳng thớm, vẻ mặt lạnh lùng, trên bàn tay thon dài sạch sẽ đang cầm chậu cây linh lan.

 

"Tổng giám đốc Lục, chào buổi sáng." Hạ Mạt đứng dậy chào Lục Nghiễn Lễ.

 

Lục Nghiễn Lễ đi ngang qua bàn làm việc của Hạ Mạt thì dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô.

 

Hạ Mạt chạm mắt với Lục Nghiễn Lễ, trong lòng cô run lên.

 

Cô vô thức cúi đầu tránh né ánh mắt của anh rồi thoáng liếc nhìn chậu hoa linh lan trong tay anh, không biết tại sao Lục Nghiễn Lễ lại mang chậu cây mà cô tặng anh đến công ty.

 

Hít sâu một hơi trong lòng để điều chỉnh cảm xúc, cô ngẩng đầu lên cười tươi: "Tổng giám đốc Lục, anh có gì dặn dò không?"

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm, Lý Tự ở cách đó không xa cũng phải đổ mồ hôi thay cho Hạ Mạt.

 

Căn phòng im lặng, Lục Nghiễn Lễ không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, nhưng sự lạnh lùng kiêu ngạo trong xương cốt tỏa ra khí chất rất áp lực, đặc biệt là khi nhìn chằm chằm vào người khác mà không nói gì, khiến người ta vô thức căng thẳng.

 

Hạ Mạt vốn đã chột dạ, bị anh nhìn như vậy nhịp tim càng lúc càng nhanh, nụ cười trên mặt suýt nữa không giữ được.

 

Một lúc sau, Lục Nghiễn Lễ dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Thư ký Hạ, pha cho tôi một tách cà phê."

 

"Vâng, tổng giám đốc Lục."

 

Cửa văn phòng tổng giám đốc đóng lại từ bên trong, bóng dáng Lục Nghiễn Lễ biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế.

 

Lý Tự không nhịn được nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô: "Vừa rồi tổng giám đốc Lục không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào chị, tôi nhìn mà thấy hồi hộp thay, còn tưởng chị phạm lỗi gì chứ."

 

Hạ Mạt mỉm cười, thở dài trong lòng.

 

Nào chỉ là tưởng cô phạm lỗi, cô đúng là đã phạm lỗi.

 

Ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, Hạ Mạt đứng dậy đi đến pantry.

 

“Tổng giám đốc Lục, cà phê của anh đây."

 

Hạ Mạt bưng cà phê vào văn phòng của Lục Nghiễn Lễ.

 

Lục Nghiễn Lễ dựa vào ghế sofa, hai chân anh bắt chéo tư thế thoải mái, áo khoác vest cởi ra để sang một bên, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay. Trên tay anh còn cầm chậu cây linh lan, những ngón tay thon dài thỉnh thoảng nghịch nghịch những bông hoa màu trắng.

 

Hạ Mạt đặt cà phê lên bàn trà trước mặt Lục Nghiễn Lễ, cô đang định xoay người ra khỏi văn phòng thì Lục Nghiễn Lễ bỗng nhìn về phía cô rồi đưa chậu cây linh lan trong tay cho cô.

 

Hạ Mạt nhận lấy chậu cây, dùng ánh mắt hỏi Lục Nghiễn Lễ muốn đặt ở đâu.

 

Lục Nghiễn Lễ mím môi không nói gì, anh đưa tay cởi cúc áo trên cùng của áo sơ mi.

 

Anh không chỉ thị, Hạ Mạt liền tự quyết định. Cô xoay người đặt chậu cây lên kệ sách phía sau bàn làm việc của Lục Nghiễn Lễ, cùng với những chậu cây xanh khác.

 

"Thư ký Hạ."

 

Lục Nghiễn Lễ đột nhiên lên tiếng.

 

"Tổng giám đốc Lục." Hạ Mạt quay đầu lại, cô lo lắng bất an nhìn anh, chờ anh dặn dò.

 

Lục Nghiễn Lễ thản nhiên nói: "Chăm sóc kỹ chậu hoa linh lan đó, đừng để nó chết."

 

Hạ Mạt gật đầu: "Vâng, thưa sếp.”

 

Tối qua Hạ Mạt mới tra cách chăm sóc hoa linh lan. Mùa hè nhiệt độ cao, hoa linh lan cần tưới nước hàng ngày.

 

“Tổng giám đốc Lục, lần cuối cùng chậu hoa này được tưới nước là khi nào vậy?"

 

Lục Nghiễn Lễ đưa tay bưng cà phê lên, thờ ơ nói: "Nó là do bạn gái tôi tặng tối qua, tôi không biết cô ấy tưới nước khi nào."

 

Hạ Mạt: "..."

 

Hạ Mạt sững người một lúc, mỉm cười hỏi: "Tổng giám đốc Lục, anh... anh có bạn gái rồi sao?"

 

Lục Nghiễn Lễ khẽ nhếch mép: "Thư ký Hạ có thắc mắc gì sao?"

 

Hạ Mạt mím môi, lắc đầu nói: "Không, không có thắc mắc gì, chúc mừng tổng giám đốc Lục."

 

Sáng nay Hạ Mạt dùng bình tưới nước tưới cây trong văn phòng của Lục Nghiễn Lễ, trong bình vẫn còn một ít nước nên Hạ Mạt lấy ra xịt một ít lên đất và lá của hoa linh lan.

 

Lục Nghiễn Lễ thong thả nhìn cô tưới hoa, chậm rãi nói: "Thư ký Hạ, tối qua bạn gái tôi không trả lời tin nhắn của tôi, cô chuẩn bị một món quà tặng cô ấy thay tôi."

 

Hạ Mạt dừng động tác tưới nước, nhẹ nhàng nói: "Vâng, tổng giám đốc Lục, xin hỏi bạn gái anh có sở thích gì ạ?"

 

Lục Nghiễn Lễ nhấp một ngụm cà phê: "Tôi không hiểu tâm tư con gái, em cứ tự lo liệu là được."

 

Hạ Mạt mỉm cười nói: "Vâng.”

 

Hạ Mạt tưới nước xong, cô xoay người đi ra ngoài.

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn theo cô, giọng điệu đều đều: "Summer."

 

Hạ Mạt không trả lời, cô vờ như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng về phía trước.

 

Ngón tay đặt lên tay nắm cửa văn phòng, Lục Nghiễn Lễ trầm giọng: "Summer."

 

Hạ Mạt nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt hoang mang: "Tổng giám đốc Lục, anh đang gọi ai vậy, cần tôi ra ngoài gọi giúp anh không?"

Comments