Chương 42

Chương 42

Sau khi rời khỏi nhà của Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.

 

Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày dám tùy tiện như vậy trước mặt tổng giám đốc Lục.

 

Không biết khi phát hiện ra chiếc áo sơ mi bị cô lấy đi, Lục Nghiễn Lễ sẽ có phản ứng thế nào. Hạ Mạt có hơi căng thẳng. Cô cúi đầu liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng trong túi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác sảng khoái không thể diễn tả.

 

Chiếc áo sơ mi này vốn là quà cô tặng anh, cô lấy lại cũng không có gì sai cả.

 

Ai bảo anh lấy việc công làm việc tư, ỷ vào thân phận để bắt nạt cô. Khiến cô không dám phản kháng, rồi nói cô là bạn gái của anh.

 

Rõ ràng anh biết cô không muốn phát triển mối quan hệ vượt ngoài cấp trên cấp dưới với sếp của mình, cũng biết rõ rằng người sếp mà cô hay nhắc tới chính là anh. Nhưng anh lại cố ý giấu danh tính để trò chuyện với cô.

 

Cô lén lút phàn nàn về anh là lỗi của cô. Nhưng người này ngày nào cũng nhìn thấu mọi chuyện mà không nói gì, âm thầm ngồi đó xem cô làm trò cười, càng đáng ghét hơn.

 

Nửa đêm gọi cô đến, lại ăn mặc kiểu đó để hấp dẫn cô. Ai mà không nhận ra anh cố ý chứ?

 

Người này thủ đoạn đê tiện, lại còn là cấp trên trực tiếp của cô.

 

Cô mới không muốn yêu đương với anh!

 

Một khi vượt qua ranh giới, mối quan hệ cấp trên - cấp dưới giữa họ sẽ bị biến chất. Nếu chẳng may sau này tình cảm rạn nứt và chia tay, họ không thể đơn thuần quay lại làm mối quan hệ cấp trên - cấp dưới như trước được.

 

Anh là tổng giám đốc, còn cô là thư ký. Nếu tình cảm thất bại thì không nghi ngờ gì nữa, cô chắc chắn phải rời khỏi Tập đoàn Lục thị.

 

Thân phận giữa cô và anh khác biệt như trời với đất, môn không đăng, hộ không đối. Cho dù anh nhất thời có chút tình ý với cô, nhiều nhất cũng chỉ là một mối tình ngắn ngủi. Dựa vào thân phận của anh, việc cưới cô là điều không thể. Ở bên anh, nhất định chỉ là một mối tình không có kết quả.

 

Những năm qua cô ở bên cạnh anh, đã chứng kiến quá nhiều những người đàn ông trong vòng tròn của anh yêu đương với những cô gái xinh đẹp xuất thân bình thường. Nhưng đợi đến lúc chơi đủ rồi, đến tuổi kết hôn, họ không chút do dự chia tay với những cô bạn gái bình thường đó để chọn kết hôn với những thiên kim nhà giàu môn đăng hộ đối.

 

Cô đã làm việc vất vả, cố gắng suốt bao năm trời mới miễn cưỡng có thể an cư tại Hải Thành. Cô không muốn đánh đổi công việc của mình vì một mối tình chắc chắn không có kết quả.

 

Cô không có gia thế hiển hách để dựa lưng, cũng không có vốn liếng để thử và sai. Cô không chơi nổi.

 

Cô chỉ muốn tìm một người bình thường, có mức lương tương đương mình, đủ để tự lo cho bản thân. Hai người cùng nhau phấn đấu, sống một cuộc sống bình dị nhưng ổn định và yên bình.

 

Cô đã gỡ bỏ ứng dụng mạng xã hội.

 

Áo sơ mi và chậu hoa lan chuông cô tặng anh, cô đã lấy lại. Còn chiếc váy anh tặng cô, cô cũng trả lại.

 

Từ giờ, ngoài công việc, ngoài đời họ sẽ như hai người xa lạ, đi trên hai con đường khác nhau. Không còn chút liên hệ nào, giống như trước đây.

 

Vì không phải đi làm trong kỳ nghỉ, Hạ Mạt tắt chuông báo thức.

 

Hôm sau, Hạ Mạt ngủ một mạch đến trưa. Lúc cô mở mắt, bên ngoài trời đã nắng rực rỡ.

 

Cô không thấy đói bụng, bèn dậy tìm nguyên liệu trong tủ lạnh rồi làm một bữa trưa đơn giản.

 

Ăn trưa xong, cô nằm dài trên ghế sofa và lướt điện thoại.

 

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xiên lên người cô. Cả cơ thể cô như đắm mình trong ánh sáng vàng ấm áp. Cô lập tức cảm nhận được một chút cảm giác nhàn nhã hiếm hoi trong cuộc sống bận rộn.

 

Kỳ nghỉ vẫn còn rất dài. Hạ Mạt suy nghĩ xem có nên đi du lịch đâu đó để tận hưởng kỳ nghỉ không.

 

Hạ Mạt mở điện thoại, bắt đầu lập kế hoạch và tìm kiếm những điểm đến phù hợp để tham quan trong mùa này.

 

Không biết là do dữ liệu lớn dựa trên vị trí địa lý hiện tại của cô đề xuất. hay vì Hải Thành vốn là một thành phố du lịch kinh tế phát triển, mà các điểm đến được gợi ý đều nằm trong Hải Thành.

 

Ngón tay Hạ Mạt lướt trên màn hình, cô nhìn thấy một video giới thiệu về một ngôi chùa và bị phần nội dung thu hút:

 

[Ngôi chùa linh thiêng nhất Hải Thành để cầu tài lộc và nhân duyên, chùa Thiên Viên.]

 

Hạ Mạt dừng lại ở video này một lúc, sau đó mở phần bình luận ra xem.

 

Chùa Thiên Viên cách căn hộ cô đang ở khoảng một giờ lái xe. gần ngôi chùa có một thị trấn cổ, từ chùa đi ra còn có thể đi dạo ở thị trấn đó.

 

Khoảng cách không xa, đi lại rất thuận tiện. Vừa hay buổi chiều ở nhà một mình không có việc gì làm, Hạ Mạt đứng dậy từ sofa, thay quần áo, rồi gọi xe đi chùa Thiên Viên.

 

Vé vào cửa chùa Thiên Viên không đắt. Chỉ năm đồng một vé, kèm theo ba nén hương miễn phí.

 

Ngày trong tuần không có nhiều người, ở quầy bán vé cũng không có ai xếp hàng.

 

Hạ Mạt đi thẳng tới mua vé, soát vé rồi vào chùa. Cô nhận ba nén hương từ một vị sư bên cạnh cửa của gian thờ Phật đầu tiên.

 

Trên xe đến đây, Hạ Mạt đã xem qua hướng dẫn. Tượng Phật được thờ ở gian thứ hai, nằm giữa chùa Thiên Viên, nổi tiếng linh thiêng về cầu tài lộc.

 

Hạ Mạt bước vào gian thứ hai. Cô đứng trước tượng Phật, chắp hai tay thành kính cầu nguyện.

 

Bái tượng Phật xong, cô bỏ một ít tiền hương khói vào hòm công đức bên cạnh.

 

Cô tiếp tục đi sâu vào trong. Ở gian tiếp theo, có tượng Phật được đồn đại là linh thiêng nhất trong việc cầu nhân duyên.

 

Sau khi Hạ Mạt lễ bái tượng Phật và quyên góp tiền nhan đèn, vị tăng nhân trao cho cô một sợi dây đỏ, bảo cô đeo vào cổ tay.

 

Chùa Thiên Viên không lớn lắm, nên Hạ Mạt đi qua từng điện Phật một lần, rồi lại dạo một vòng quanh chùa. Thời gian trôi qua chưa đầy một giờ.

 

Rời khỏi chùa Thiên Viên, Hạ Mạt bắt taxi đến một thị trấn cổ gần đó.

 

Thị trấn cổ đông khách du lịch hơn cô tưởng, phần lớn những người đến vào thời điểm này đều là khách du lịch từ nơi khác. Trên cây cầu ở lối vào, có rất nhiều người đứng chụp ảnh.

 

Thị trấn cổ này Hạ Mạt đã từng đến khi còn học đại học. Qua vài năm, thị trấn đã bị thương mại hóa nhiều. Hầu hết các nơi đều là chỗ buôn bán. Hạ Mạt lang thang không mục đích, thấy nơi nào có phong cảnh đẹp thì dừng lại chụp vài tấm ảnh.

 

Sau khi dạo quanh một vòng thị trấn cổ, trời cũng đã về chiều. Cảnh đêm ở thị trấn cổ đẹp hơn ban ngày rất nhiều. Hạ Mạt ghé vào một tiệm sách. Cô chọn một cuốn, rồi lên tầng hai, ngồi cạnh cửa sổ. Cô vừa đợi trời tối vừa thưởng thức cảnh đêm ở thị trấn cổ.

 

“Cô Hạ.”

 

Hạ Mạt đang cúi đầu lật sách một cách tùy ý, đột nhiên nghe thấy có người gọi “cô Hạ”. Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, bắt gặp một gương mặt nho nhã, trắng trẻo.

 

“Anh Chu.”

 

Hạ Mạt nhận ra anh là Chu Linh Trạch, người không lâu trước đây đã từng gặp cô trong buổi xem mắt tại quê nhà. Trong lòng cô hơi bất ngờ khi lại gặp anh ấy ở đây, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười chào hỏi.

 

“Cô Hạ đi một mình sao?” Chu Linh Trạch thận trọng hỏi.

 

Hạ Mạt khẽ gật đầu.

 

Chu Linh Trạch nói: “Cô có phiền không nếu tôi ngồi đối diện?”

 

Hạ Mạt gấp sách lại, đáp: “Anh Chu cứ tự nhiên.”

 

Chu Linh Trạch ngồi xuống đối diện Hạ Mạt. Anh ấy cầm lấy bình nước trên bàn rót thêm một ít vào cốc trước mặt cô.

 

Hạ Mạt: “Cảm ơn anh.”

 

“Vừa nãy ở dưới lầu nhìn thấy cô Hạ ngồi đây, tôi còn tưởng nhìn nhầm. Hôm nay là ngày làm việc, cô không đi làm à?”

 

Hạ Mạt theo lời anh ấy nhìn xuống lầu. Từ vị trí này, đúng là có thể nhìn thấy rõ khi đi qua dưới lầu.

 

“Hôm nay tôi nghỉ, ra ngoài đi dạo một chút.” Hạ Mạt không nói đó là nghỉ phép năm, rồi hỏi anh ấy: “Còn anh thì sao, hôm nay cũng không đi làm à?”

 

Chu Linh Trạch đáp: “Bệnh viện của tôi ở gần đây. Tan làm rồi mới qua đây.”

 

Hạ Mạt lúc này mới để ý đến thời gian, đã hơn sáu giờ rồi. Chỉ là mùa hè mặt trời lặn muộn, bên ngoài trời vẫn còn sáng.

 

“Tôi bình thường rất ít khi đến khu này dạo. Hôm nay đi cùng đồng nghiệp qua đây, không ngờ lại trùng hợp gặp cô ở đây.”

 

Hạ Mạt cười nói: “Đúng là trùng hợp thật.”

 

Ánh mắt Chu Linh Trạch dừng lại trên sợi dây đỏ ở cổ tay Hạ Mạt: “Hôm nay cô Hạ đã đến chùa Thiên Viên à?”

 

Hạ Mạt có chút ngượng ngùng: “Chỉ là tiện đường ghé qua thôi.”

 

Chu Linh Trạch: “Nghe nói chùa Thiên Viên cầu duyên rất linh. Tôi cũng đang định đến đó cúng bái.”

 

Hạ Mạt thuận theo lời anh ấy mà tán gẫu: “Bốn giờ rưỡi ngừng vào cổng. Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi. Hôm nay anh đi sẽ không kịp đâu. Phải đợi đến sáng mai đi sớm hơn.”

 

Chu Linh Trạch gật đầu, hỏi cô: “Cô đã từng đi thuyền ở đây chưa?”

 

Hạ Mạt lắc đầu.

 

Chu Linh Trạch đề nghị: “Hôm nay cô có thể thử một lần. Thuyền tham quan ở đây gần đây có mời vài bạn trẻ biểu diễn cổ cầm và tỳ bà. Nghe nói họ vẫn là sinh viên nhưng trình độ biểu diễn rất tốt, đáng giá vé.”

 

Hạ Mạt nghe anh ấy nói vậy, liền mở điện thoại hỏi: “Mua vé ở đâu?”

 

Chu Linh Trạch nói: “Tôi có hai vé, là chuyến lúc chín giờ. Thời gian này ngắm cảnh trên thuyền là đẹp nhất. Ban đầu, đồng nghiệp của tôi định đi cùng, nhưng anh ấy vừa cho tôi leo cây. Hiện giờ chỉ còn mỗi mình tôi lẻ loi. Nếu cô không ngại, tôi có thể tặng lại vé của anh ấy cho cô.”

 

Hạ Mạt vốn dĩ định mua vé nhưng khi nghe anh ấy nói đến mức này, Hạ Mạt không tiện từ chối, liền hỏi: “Giá vé là bao nhiêu? Để tôi chuyển khoản cho anh nhé.”

 

Chu Linh Trạch nói: “Không cần chuyển đâu, tôi mời cô.”

 

“Thế thì không được. Tôi không quen nhận lợi từ người khác.”

 

Chu Linh Trạch mỉm cười, nói: “Vậy tôi cũng không khách sáo nữa. Cô cứ chuyển qua WeChat cho tôi nhé.”

 

Chu Linh Trạch mở mã QR trên WeChat và đưa màn hình điện thoại về phía cô.

 

Hạ Mạt quét mã để thêm anh ấy vào WeChat, vừa thêm thành công liền nghe thấy Chu Linh Trạch nói: “Muốn làm việc tốt thường gặp trở ngại. Cuối cùng cũng kết bạn được với cô trên WeChat rồi.”

 

Hạ Mạt mỉm cười, chuyển tiền vé cho anh ấy.

 

 

Trăng lên, đêm sáng. Lục Nghiễn Lễ từ chối một ván bài. Anh rời khỏi khách sạn, ngồi lên xe và bảo Trần Thành lái đi.

 

Trần Thành khéo léo nhắc nhở: “Thư ký Hạ đã nghỉ phép rồi ạ.”

 

Lục Nghiễn Lễ tựa vào ghế sau không nói lời nào.

 

Trần Thành nói: “Tôi thấy thư ký Hạ đăng ảnh trên tường WeChat. Hình như là ở thị trấn cổ gần đây. Từ đây qua đó chỉ có năm cây số, khá gần đấy.”

 

Lục Nghiễn Lễ mở WeChat, nhấn vào tường WeChat của Hạ Mạt.

 

Trang trống trơn, bên trong không có bất kỳ bài đăng nào.

 

Cô đã chặn anh rồi.

 

 

Sau khi Hạ Mạt lên thuyền không bao lâu thì đã hối hận. Đây là lần đầu tiên cô đi loại thuyền tham quan này. Thuyền vừa chạy được vài phút, trong lòng cô đã mơ hồ dâng lên một dự cảm không tốt. Cô ngồi trên thuyền mà đầu óc cảm thấy hơi choáng váng.

 

Hành trình kéo dài bốn mươi lăm phút, cô khó chịu khoảng hơn nửa tiếng.

 

Vào nửa sau của hành trình, Chu Linh Trạch thấy sắc mặt cô tái nhợt. Anh ấy áy náy không ngừng xin lỗi cô.

 

Hạ Mạt khó chịu đến mức không thể nói được lời nào. May mắn là hôm nay cô ăn không nhiều. Trong dạ dày gần như không có gì, nên cũng không bị nôn.

 

Khi thuyền vừa cập bến, Hạ Mạt lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

 

Bước chân cô loạng choạng. Chu Linh Trạch sợ cô ngã, vội vàng đưa tay đỡ cô.

 

“Hôm nay thật sự xin lỗi cô. Tôi đã không nghĩ đến việc cô sẽ say sóng.”

 

Lúc xuống khỏi thuyền, Chu Linh Trạch vẫn không ngừng xin lỗi cô.

 

Hạ Mạt yếu ớt khoát tay: “Không sao, anh đừng nói xin lỗi nữa. Ngay cả bản thân tôi còn không biết mình say sóng. Không liên quan đến anh.”

 

Chu Linh Trạch vẫn tự trách: “Ban đầu cô không định đi thuyền. Là tôi mời cô lên, làm cô khó chịu thế này.”

 

Đầu óc Hạ Mạt choáng váng. Cô đẩy tay anh ấy ra, cơ thể lảo đảo sắp ngã.

 

Chu Linh Trạch thấy cô như sắp ngã xuống, liền vươn tay đỡ lần nữa: “Cô vẫn nên dựa vào tôi đi. Tôi sợ cô sẽ ngã mất.”

 

“Không cần, tôi thật sự không sao.”

 

Hạ Mạt lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Chu Linh Trạch.

 

Không hiểu tại sao, Hạ Mạt có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai đang nhìn mình cả.

 

Chu Linh Trạch hỏi: “Sao thế? Cô đang nhìn gì vậy?”

 

Hạ Mạt bị cảm giác kỳ lạ ấy làm cho đầu óc càng thêm choáng váng, bèn hỏi Chu Linh Trạch: “Anh có cảm thấy có ai đó đang nhìn chúng ta không?”

 

Chu Linh Trạch nói: “Không có ai nhìn chúng ta cả.”

 

Hạ Mạt: “Có lẽ là do đầu tôi choáng quá, nên cứ có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

 

Chu Linh Trạch nói: “Để tôi đưa cô về nhé. Muộn thế này rồi. Cô là con gái, bắt taxi về một mình không an toàn đâu.”

 

Hạ Mạt vẫn cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô hơi sợ hãi, liền bước dịch một bước nhỏ về phía bên cạnh của Chu Linh Trạch.

 

Chu Linh Trạch cho rằng cô sợ bóng tối vì là con gái, liền an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”

 

Hạ Mạt gật đầu, trong lòng vẫn bất an: “Chúng ta đi thôi.”

 

“Xe tôi đỗ ở phía trước.” Chu Linh Trạch giơ tay chỉ về phía trước, trấn an Hạ Mạt đừng sợ: “Một lát nữa sẽ đến thôi.”

 

Lời vừa dứt, một chiếc xe màu đen đột ngột lao ra từ ngã rẽ. Cửa xe bị đẩy ra từ bên trong. Một cánh tay thò ra, vòng qua eo và bế Hạ Mạt vào trong xe.

 

Chỉ trong chớp mắt, người bên cạnh Chu Linh Trạch đã biến mất. Khí thải từ chiếc ô tô phả vào mặt anh ấy khiến Chu Linh Trạch sững sờ vài giây. Khi hoàn hồn lại, anh ấy liền đuổi theo xe, vừa chạy vừa hét lớn: “Bớ người ta, có kẻ bắt cóc!”

 

Trong xe, Hạ Mạt vẫn chưa hoàn hồn. Cô kinh ngạc nhìn Lục Nghiễn Lễ, không thể tin nổi mà hỏi: “Tổng giám đốc Lục, anh đang làm gì vậy?”

 

Lục Nghiễn Lễ cúi đầu chỉnh lại tay áo. Động tác thong thả, hoàn toàn không giống bộ dạng cướp người vừa rồi. Khóe môi anh nhếch lên một đường cong, tựa như cười mà không phải cười:

 

“Trời tối, nhận nhầm người thôi. Tôi tưởng Summer đang lén hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng tôi.”

 

Hạ Mạt cạn lời, trong lòng âm thầm mắng anh.

 

“Thần kinh.” Lục Nghiễn Lễ thản nhiên nói.

 

Hạ Mạt ngơ ngác. Cô vừa lỡ nói những lời trong lòng ra thành tiếng sao?

 

Ánh mắt sâu thẳm của Lục Nghiễn Lễ dừng lại trên người cô: “Tôi đoán đúng rồi?”

 

Hạ Mạt mím môi, chột dạ cúi đầu. Cô vội nhắn tin cho Chu Linh Trạch vẫn đang mải mê đuổi theo phía sau, bảo anh ấy đừng đuổi theo nữa.

Comments