Hạ Mạt giải thích với Chu Linh Trạch qua Wechat rằng mình gặp một người bạn, Chu Linh Trạch biết cô không bị bọn buôn người bắt đi mới yên tâm.
Sở dĩ anh ấy tin vào vài dòng giải thích qua tin nhắn của Hạ Mạt, không nghi ngờ quá nhiều liệu Hạ Mạt có bị đe dọa khi ở trên xe không, là vì Chu Linh Trạch nhận ra chiếc Maybach của người bắt Hạ Mạt lên xe. Biển số xe cũng hiện rõ ràng, thật sự là không giống bọn buôn người.
Chu Linh Trạch: [Không sao là tốt rồi, vừa nãy đúng là giật mình, tôi còn tưởng mình gặp phải bọn buôn người nên mới bám theo sau.]
Hạ Mạt xin lỗi anh ấy: [Xin lỗi.]
Chu Linh Trạch: [May mà đó chỉ là do tôi sợ bóng sợ gió, bây giờ tôi mới phát hiện ra không biết giày của tôi rơi ở đâu nữa, tôi phải đi tìm giày đây.]
Hạ Mạt nghe Chu Linh Trạch nói bị rơi giày, cô nhớ đến hành động kì quái của Lục Nghiễn Lễ lúc nãy như xã hội đen mà muốn bật cười.
Cô quay mặt về phía cửa sổ xe, khóe miệng khẽ giương lên.
Hôm nay cô dùng một chiếc trâm cài tóc để búi, tóc mái rũ xuống hai bên má được uốn cong nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng, bụm miệng cười trộm, mí mắt cong cong thêm phần tinh nghịch.
Lục Nghiễn Lễ thấy cô gửi tin nhắn cho người kia xong cũng không nhịn được cười, những tâm tư trong ánh mắt trở nên hỗn loạn, anh ngả lưng ra phía sau, lòng không giữ được bình tĩnh.
Hạ Mạt thoáng nhận ra tâm trạng của người bên cạnh có gì đó không ổn nên liếc nhìn anh một cái.
Anh đang nhắm mắt, hai chân vắt chéo, hơi thở đều đặn, nhìn giống như đang ngủ, vì uống rượu nên người anh tỏa ra toàn mùi rượu.
Ánh đèn sáng chói ở đầu cửa sổ xe xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối, Hạ Mạt nhìn thấy ba vệt máu do móng tay cào ở trên cổ anh.
Như nghĩ đến điều gì đó, Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy áy náy và hụt hẫng.
Chỉ mới lúc nãy thôi, anh còn ôm cô lên xe, trong lúc tối đen như mực, cô sợ đến mức hồn bay phách lạc, nhất thời không nhận ra anh, nên mới giãy giụa trong vòng tay anh, hai tay khua loạn xạ trên người anh, có lẽ cổ của anh đã bị thương vào lúc đó.
Hạ Mạt nhìn sang chỗ khác, đôi tay thon dài trắng trẻo của Lục Nghiễn Lễ đặt trên đùi nên có thể nhìn thấy rõ vệt máu trên mu bàn tay, thậm chí còn rách da và hơi rướm máu.
Hạ Mạt giật mình, tóc gáy dựng lên, vội bảo Trần Thành tìm một hiệu thuốc, lát nữa cô sẽ ghé qua mua thuốc.
Lục Nghiễn Lễ nghe vậy mới chậm rãi mở mắt ra, anh cười nói: “Ngạc nhiên làm gì, chỉ là mấy vết móng tay thôi mà.”
“Không cần đến hiệu thuốc.” Anh dặn Trần Thành.
Hạ Mạt mím môi, lo lắng nói: “Trầy cả da rồi, không bôi thuốc thì lâu khỏi lắm, dễ bị người khác nhìn thấy, đến lúc đó người ta lại hỏi.”
Lục Nghiễn Lễ cau mày: “Ai dám hỏi?”
Hạ Mạt nghẹn lại.
Cũng đúng, chuyện bị người khác cào như vậy thì thật sự là không ai dám hỏi thẳng anh.
Nhưng chắc chắn các đồng nghiệp sẽ lén lút bàn tán.
Hạ Mạt nhìn vết thương trên cổ anh, vừa sợ hãi vì mình đã cào tổng giám đốc Lục, vừa cảm thấy anh đáng bị như vậy.
Ai bảo anh đêm hôm tự dưng ôm cô như thế, lúc đó cô còn tưởng gặp phải người xấu, suýt thì bị anh dọa chết.
Lục Nghiễn Lễ thấy bộ dạng lo lắng bất an của cô, biết cô không hề nhát gan, giọng điệu anh mang vẻ trêu chọc: “Yểu điệu thục nữ mà khỏe gớm nhỉ.”
Khi Hạ Mạt chưa biết anh là L, mỗi khi trêu anh ở trên mạng thì cô tự gọi mình là yểu điệu thục nữ.
Nghe thấy anh trêu mình, Hạ Mạt mím môi, nghĩ đến chuyện anh làm hôm nay thì không nén nổi cơn giận nữa: “Không giỏi giang bằng anh đây được. Đi đâu cũng gặp anh, việc cướp người trước mặt người khác anh cũng làm rất suôn sẻ, còn việc gì anh không làm được không?”
Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt dám đối đáp với anh như vậy.
Lục Nghiễn Lễ mỉm cười: “Bây giờ em dám nói chuyện với tôi như thế rồi à?”
Hạ Mạt sững lại, sau đó mới nhận ra bản thân đang quá xấc xược trước mặt anh, không còn thái độ của một nhân viên đối với sếp.
“Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Lục.” Hạ Mạt lập tức xin lỗi.
Lục Nghiễn Lễ chỉ đang đùa, không ngờ Hạ Mạt lại tưởng thật, anh khẽ cười rồi nói: “Lúc nào cũng xin lỗi thật lòng như thế, trong lòng không khó chịu à?”
Hạ Mạt cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, im lặng không nói.
Lục Nghiễn Lễ nhìn cô nhưng mãi không dời mắt.
Hạ Mạt bị anh nhìn đến mức tai đỏ lên, đầu ngày càng cúi thấp hơn.
Lục Nghiễn Lễ cực kì kiên nhẫn, hai bên giằng co như thế, cuối cùng Hạ Mạt là người không chịu nổi trước. Cô buông tay đầu hàng, giọng điệu của cô vừa ngượng ngùng vừa ảo não: “Tôi có giận hay không, chẳng phải anh biết rõ nhất hay sao.”
Trước kia không ít lần cô lấy tư cách là thư ký Hạ để nịnh nọt anh, rồi quay sang tâm sự với anh qua ứng dụng.
Nghĩ lại lúc cô tâm sự hết lòng với anh, sao người này lại có thể ung dung nhìn cô làm trò hề thế, thỉnh thoảng còn dần dần dụ cô nói ra những điều bất mãn đối với anh. Hạ Mạt giận bao nhiêu thì miệng lưỡi lại càng sắc bén trước mặt anh bấy nhiêu.
Lục Nghiễn Lễ nhìn cô ngại đến mức tai đỏ lên, anh cười nói: “Sao tôi biết được em đang nghĩ gì trong lòng?”
Hạ Mạt im lặng một lúc, cuối cùng cô không nhịn được nữa: “Anh biết là tôi chưa giấu anh chuyện gì cả, mọi tâm tư suy nghĩ của tôi đều lộ ra hết trước mặt anh.”
Lục Nghiễn Lễ nhướng mày: “Không diễn nữa à?”
Hạ Mạt trả đũa lại: “Không diễn sâu bằng tổng giám đốc Lục, tôi sao mà bì nổi, chút kỹ năng diễn xuất này của tôi chỉ là diễn trò hề trước mặt tổng giám đốc Lục, không đáng để lên sân khấu.”
Lục Nghiễn Lễ nói: “Giận rồi?”
Đôi mắt Hạ Mạt cong lên, mỉm cười ngọt ngào nhưng lời nói đều mang ý châm chọc: “Tôi đâu dám, tôi có là gì đâu mà.”
Giọng nói Lục Nghiễn Lễ ấm áp, dịu dàng: “Bây giờ lại tự ti rồi à, chẳng phải em từng bảo tôi gọi em là cục cưng sao?”
Hạ Mạt cứng họng, cô quay mặt sang phía cửa sổ xe, không nhìn anh: “Anh coi tôi là trò đùa.”
Lục Nghiễn Lễ: “Không hề.”
“Anh có.” Hạ Mạt tranh luận với anh: “Ngay từ đầu anh đã biết tôi là ai, nhưng lại cố tình không nói với tôi, anh coi tôi như trò đùa.”
Lục Nghiễn Lễ nói: “Không phải từ đầu tôi đã biết, lúc em gửi tin nhắn thoại ở nhà tổ thì tôi mới biết.”
Trước đó họ còn chẳng nói với nhau được mấy câu.
Hạ Mạt thầm giận trong lòng, cô thở nhẹ: “Khác gì với việc anh biết ngay từ đầu không? Giấu tôi lâu như thế.”
Lục Nghiễn Lễ im lặng một lúc rồi nói: “Đúng là tôi đã sai khi đã giấu em lâu như vậy, nhưng tôi chưa từng coi em là trò đùa.”
“Thế coi là gì?” Hạ Mạt vô thức hỏi lại.
Lục Nghiễn Lễ mấp máy môi, anh định nói nhưng Hạ Mạt bỗng cảm thấy sợ hãi nên ngắt lời anh, như thể đang trốn tránh sự thật: “Thôi bỏ đi, anh đừng nói nữa, không cần đâu, không quan trọng.”
Lục Nghiễn Lễ nói: “Trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề, chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
Giọng nói của anh bình tĩnh, ung dung, không hấp tấp.
So với tâm trạng rối bời của cô bây giờ, nhìn anh vô cùng bình tĩnh giống như đã nắm rõ mọi thứ trong tay.
Hạ Mạt không khỏi tức giận: “Tôi nói chuyện thẳng thắn với anh, lúc hẹn anh gặp mặt, anh có thẳng thắn với tôi không? Chẳng phải anh luôn tìm cớ trốn tôi, không muốn gặp tôi hay sao?”
Lục Nghiễn Lễ: “Không phải tìm cớ trốn tránh, những gì tôi nói khi từ chối gặp mặt em đều là thật.”
Hạ Mạt sững lại, cố gắng nhớ lại chi tiết đó.
Khi anh từ chối gặp cô, anh nói rằng sợ cô gặp anh rồi sẽ thất vọng, sẽ sợ hãi bỏ trốn.
Kết quả là đúng như những gì anh nói.
“Vậy tại sao về sau anh lại chủ động hẹn gặp tôi?”
Hạ Mạt bỗng dưng bắt đầu giận anh, rõ ràng anh chọn giấu giếm thân phận, vậy sao không giấu luôn đi.
Cô thà không biết thân phận của anh, cứ mơ mơ hồ hồ coi anh là bạn trai qua mạng chưa từng gặp mặt.
Còn tốt hơn bây giờ, ngày nào gặp anh cũng thấy xấu hổ, lại phải tiếp tục công việc dưới quyền quản lý của anh.
Mà đó không phải là điều cô khó chấp nhận nhất, điều đau khổ nhất đấy là trong những lúc căng thẳng và áp lực công việc, cô đã L là nơi nương tựa tinh thần của mình. Nhưng L, người khiến cô thoải mái trút bầu tâm sự và chia sẻ cuộc sống, không còn ngại ngần trêu đùa sẽ không xuất hiện nữa.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, nó như thể đã thấm vào xương tủy, khi cố gắng bóc tách nó ra khỏi cơ thể, chắc chắn sẽ đau thấu lòng.
Trong hai đêm sau khi xóa ứng dụng, mỗi khi đêm về lòng cô lại trống rỗng, lạc lõng, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô, thậm chí cô còn nghĩ, nếu ngày hôm đó không gặp thì tốt biết bao.
Lục Nghiễn Lễ nhìn cô không rời mắt: “Tại sao tôi chủ động hẹn em, em không biết sao?”
Hạ Mạt hỏi: “Sao tôi biết được?”
Lục Nghiễn Lễ cười, giọng anh trầm xuống: “Em giả vờ cái gì?”
Lần này Hạ Mạt thật sự không giả vờ, cô không hiểu Lục Nghiễn Lễ nói cô biết rõ chuyện gì.
Cô hơi nhướng mày và ngơ ngác nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt sâu thẳm của Lục Nghiễn Lễ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nóng rực, giọng nói bình thản: “Có người không ngừng thả mồi với tôi, tôi bị mê hoặc nên cắn câu rồi.”
Hạ Mạt không nói gì.
Khoang xe rơi vào tĩnh lặng.
Hạ Mạt cúi đầu lục trong túi, cô lấy sạc dự phòng và dây sạc ra rồi cắm sạc điện thoại.
Cô chủ động nhắn tin cho Diệp Dao Dao để thông báo rằng mình đang trên đường về nhà, khoảng một tiếng nữa sẽ về.
Rồi lại nhìn vòng bạn bè, trả lời lại tất cả những người bạn đã bình luận trên vòng bạn bè của mình hôm nay.
Ngón tay không ngừng soạn tin nhắn trên màn hình, trông có vẻ rất bận rộn.
Nói chung là không hề rảnh rỗi.
Cuối cùng, khi không tìm được người để trả lời tin nhắn nữa, Hạ Mạt mím môi nhìn anh, trở về phong thái khách sáo của một nhân viên đối với sếp: “Tổng giám đốc Lục, tôi vừa mới xuống thuyền, còn hơi chóng mặt, tôi ngủ một lát, có việc gì thì anh gọi tôi dậy để dặn dò.”
Phản ứng này của cô hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lục Nghiễn Lễ, anh ừ một tiếng, mi mắt hơi rũ xuống: “Em ngủ đi.”
Hạ Mạt nghiêng đầu sang bên kia, gò má dựa vào ghế ngồi, hướng mặt hoàn toàn ngược lại với vị trí của Lục Nghiễn Lễ.
Đôi mắt Lục Nghiễn Lễ tối lại, môi mím chặt không nói gì.
Hạ Mạt nói buồn ngủ nhưng thật ra không thể ngủ được. Khi nhắm mắt lại, hình như khứu giác càng nhạy cảm hơn, chóp mũi vẫn còn vương mùi của anh. Mùi cồn của rượu quá nồng, cô không thể không nghĩ đến việc hôm nay anh đã uống bao nhiêu rượu, có cần cô chuẩn bị canh giải rượu cho anh không.
Nhìn bộ dạng của anh hình như là không say.
Comments