Nhưng nửa đêm lao ra kéo cô vào trong xe mà không nói tiếng nào, quả thực không giống phong cách thường ngày của anh.
Rượu sẽ khiến người ta dễ bị kích động hơn, nên có lẽ hôm nay anh đã uống hơi quá.
Một tiếng sau, xe dừng lại ở dưới khu chung cư Hạ Mạt ở.
Hạ Mạt mở mắt ra, cô quay sang nhìn Lục Nghiễn Lễ.
Lục Nghiễn Lễ nhắm mắt nên Hạ Mạt không biết anh có ngủ không, cô nhìn anh mấy giây rồi quay người chuẩn bị mở cửa xuống xe.
“Người ngồi thuyền cùng em ở thị trấn cổ hôm nay là ai?” Bỗng nhiên giọng của Lục Nghiễn Lễ vang lên, giọng điệu bình thản không nghe ra được cảm xúc gì.
Hạ Mạt không ngoảnh lại, ngón tay đặt trên cửa xe, trả lời anh: “Bạn.”
Lục Nghiễn Lễ hỏi tiếp: “Bạn kiểu gì?”
Tuy giọng anh vẫn bình tĩnh, nhưng vấn đề lại nối tiếp vấn đề, anh hỏi đến mức mà Hạ Mạt cảm thấy bản thân dường như đã làm chuyện gì có lỗi với anh.
“Thì là bạn, còn có thể là bạn kiểu gì được nữa?” Hạ Mạt cười hỏi anh: “Tổng giám đốc Lục, anh hỏi chuyện này làm gì?”
Lục Nghiễn Lễ nhìn cô, ánh đèn ngoài cửa xe chiếu lên người anh, chỉ chiếu lên nửa mặt, nửa mặt còn lại bị che khuất, che đi cả những tâm tư trong lòng anh.
“Chắc không phải là đối tượng xem mắt của em đâu nhỉ.”
Hạ Mạt bị anh nói trúng tim đen, đâm ra lại chột dạ, nói năng ấp úng: “Đây là chuyện riêng của tôi, có lẽ không cần báo cáo cho tổng giám đốc Lục.”
Lục Nghiễn Lễ cười khẩy: “Nếu em thấy đây là việc riêng của em, thế em chột dạ làm gì?”
Hạ Mạt vẫn cứng miệng: “Tôi không hề.”
Lục Nghiễn Lễ nói: “Có những việc, không phải giả vờ như không xảy ra mà nghĩ thật sự không xảy ra, tôi cần một lời giải thích hợp lý.”
Hạ Mạt suy nghĩ trong chốc lát: “Tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích gì với anh cả.”
Hạ Mạt dứt khoát đẩy cửa xe ra, cửa xe không nhúc nhích, bị khóa chính khống chế, chẳng biết Trần Thành xuống xe từ bao giờ, trong xe chỉ còn lại hai người họ.
Hạ Mạt không thể không quay lại nhìn anh rồi trả lời thật lòng: “Đúng, anh ấy là đối tượng xem mắt của tôi.”
Đôi mắt của Lục Nghiễn Lễ hơi tối lại, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Tôi không nhớ là chúng ta đã từng chia tay.”
Hạ Mạt không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của anh, như thể anh đã bắt gặp cô đang cắm sừng mình ngay tại chỗ.
“Tổng giám đốc Lục, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”
Cô dè dặt nhìn vẻ mặt Lục Nghiễn Lễ, đôi mắt của Lục Nghiễn Lễ cực kì tối, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc.
Hạ Mạt thấy anh không hài lòng với việc hôm nay cô đi xem mắt, đành giải thích: “Không phải hôm nay tôi đi xem mắt với anh ấy, chỉ tình cờ gặp thôi.”
Biểu cảm của Lục Nghiễn Lễ hơi giãn ra, đợi cô nói tiếp.
Hạ Mạt lo lắng nói: “Anh ấy là người mà gia đình giới thiệu khi tôi về quê, lúc đó chú họ tôi đưa anh ấy đến nhà, vốn dĩ lúc đó tôi không hề có suy nghĩ đi xem mắt nên tôi còn chẳng kết bạn WeChat với anh ấy.”
Sắc mặt của Lục Nghiễn Lễ càng lạnh lùng hơn: “Bây giờ kết bạn rồi, là có ý nghĩ đi xem mắt rồi đúng không?”
Hạ Mạt nói nhỏ: “Đây là chuyện riêng của tôi.”
Lục Nghiễn Lễ lạnh lùng nói: “Cách em trốn tránh tôi là đi yêu người đàn ông khác?”
“Không phải.” Hạ Mạt giải thích: “Tôi nói với anh rồi, hôm nay chỉ tình cờ gặp anh ấy. Tôi đi chơi ở trấn cổ, còn anh ấy làm việc ở bệnh viện gần đó, tan làm về đi qua thì tình cờ gặp tôi. Kết bạn WeChat là vì anh ấy mời tôi đi thuyền, anh ấy mua vé thuyền, tôi chuyển tiền cho anh ấy qua WeChat.”
Lông mày Lục Nghiễn Lễ giãn ra, anh ừ một tiếng, chấp nhận lời giải thích của cô.
Hạ Mạt chợt cảm thấy bản thân mình giống như phạm nhân bị anh tra khảo, hoàn toàn bị anh dắt mũi.
Cô giành lại quyền chủ động: “Tổng giám đốc Lục, chuyện yêu qua mạng, anh cũng biết trên mạng thì nói chuyện mượt lắm, nhưng khi gặp trực tiếp, hầu như ai cũng phát hiện ra người kia không giống như trong tưởng tượng, không phù hợp, nên chọn cách không tiếp tục đi cùng nhau nữa.”
Lục Nghiễn Lễ hiểu suy nghĩ của cô: “Chỉ vì tôi là sếp nên em thấy chúng ta không hợp?”
Hạ Mạt sực tỉnh: “Tổng giám đốc Lục, anh sẽ không đuổi việc tôi đâu chứ?”
Lục Nghiễn Lễ hỏi: “Tại sao phải đuổi em?”
Hạ Mạt lắp bắp: “Thì... Thì lúc nãy anh hỏi tôi câu đó, có phải vì tôi thấy anh là sếp tôi nên thấy chúng ta không hợp.”
Lục Nghiễn Lễ nhướng mày.
Hạ Mạt mím môi: “Trước kia anh còn hỏi tôi, nếu anh không phải là sếp của tôi, tôi sẽ chấp nhận anh không?”
Lục Nghiễn Lễ bật cười: “Trong lòng em, tôi là người sẽ cố tình đuổi việc em vì muốn ở bên em à?”
Hạ Mạt nghe ra anh không có ý như vậy bèn thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Lục, dĩ nhiên anh không phải là người lấy việc công làm việc tư rồi.”
Lục Nghiễn Lễ nói: “Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, tôi sẽ không để hai chuyện đó lẫn lộn với nhau, tôi yêu ai thì không quan tâm đến thân phận của người đó.”
Anh nói ám chỉ.
Nếu đã nói chuyện thẳng thắn, Hạ Mạt dứt khoát nói: “Anh là người có địa vị cao, dĩ nhiên không cần kiêng dè quá nhiều, còn tôi thì phải suy nghĩ đến việc nếu ở bên anh. Nếu một ngày nào đó anh không còn yêu tôi thì sao, trạng thái khi yêu là điều không thể giấu, chắc chắn đồng nghiệp sẽ biết chuyện chúng ta yêu nhau. Đến khi chúng ta chia tay, sẽ không ai nói gì về anh mà họ sẽ chỉ nói tôi mơ mộng hão huyền, giấc mộng bước chân vào nhà giàu bị đổ bể.”
Lục Nghiễn Lễ nói: “Hình như em dường như luôn thích đưa mọi việc theo kết quả xấu nhất, việc còn chưa xảy ra đã tuyên án rồi.”
Hồi đầu, khi anh và cô mới quen nhau trên phần mềm kết bạn, cô đã từng suy đoán mỗi ngày liệu anh có đuổi việc cô hay không, và mỗi ngày cô đều bị áp lực và lo âu bao phủ.
Hạ Mạt nói: “Cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Lục Nghiễn Lễ nhìn cô chằm chằm: “Dựa theo logic của em thì tôi không hợp với em? Nhưng đấy là dựa vào suy đoán của em. Suy diễn sau khi chúng ta rạn nứt tình cảm, kết cục mà em phải đối diện sẽ khiến em không chịu nổi.”
Hạ Mạt gật đầu: “Đúng.”
Lục Nghiễn Lễ hỏi cô: “Em muốn một người bạn đời như thế nào?”
Hạ Mạt nói: “Tôi muốn tìm một người bình thường, một người cũng đi làm công ăn lương như tôi, cùng nhau sống một cuộc sống bình yên, ấm áp, tổng giám đốc Lục, anh quá ưu tú, tôi cảm thấy bản thân không xứng đáng với anh.”
“Sao em biết bình yên thì chắc chắn sẽ đầm ấm, em đã không suy diễn theo logic của mình khi đứng từ điểm khởi đầu của câu chuyện để dự đoán kết quả sao?”
Lục Nghiễn Lễ nói hời hợt: “Em và người bình thường mà em muốn kết hôn cũng có thể sẽ rạn nứt tình cảm, em sẽ phải đối mặt với việc giành quyền nuôi con, bạo lực gia đình, bị chuyển tài sản và rời khỏi nhà.”
Hạ Mạt không nói nên lời.
Lục Nghiễn Lễ dịu dàng nói: “Em luôn tưởng tượng rằng tôi là người đáng sợ, ở bên cạnh tôi áp lực rất lớn, nhưng khi em không biết thân phận của tôi, chẳng phải chúng ta đã rất vui vẻ sao.”
Hạ Mạt mím môi không nói.
Lục Nghiễn Lễ thuyết phục: “Nếu em lo lắng việc yêu tôi sẽ phải chịu gièm pha, chúng ta có thể tạm thời không công khai, Summer, hãy cho chúng ta một cơ hội để thử.”
Anh gọi cô là Summer, khiến cô coi anh là L, mà không phải là cấp trên khiến cô sợ hãi.
Hạ Mạt trầm ngâm vài giây: “Nhưng điều tôi lo lắng không chỉ là những lời đồn nhảm, điều tôi lo hơn là lỡ một ngày nào đó anh không còn yêu tôi, sau khi chia tay nhìn thấy tôi là chán ghét, không muốn cho tôi ở lại công ty tiếp tục làm việc thì sao?”
Lục Nghiễn Lễ: “Nhân cách của tôi trong lòng em tồi tệ đến mức đấy à?”
“Không phải tồi tệ.” Hạ mạt nói: “Đây là chuyện bình thường, không ai thích người yêu cũ đứng trước mắt mình, nhìn là thấy phiền phức bực bội, chắc chắn sẽ muốn đuổi người ta ra xa.”
Lục Nghiễn Lễ: “Vậy chẳng lẽ cô gái tôi thích nhưng không theo đuổi được ở trước mặt tôi ngày nào cũng đi xem mắt với người đàn ông khác, thì tôi sẽ không thấy buồn phiền sao?”
Hạ Mạt lập tức cam kết: “Trước khi anh thích người khác, chắc chắn tôi sẽ không đi xem mắt, tôi sẽ tập trung vào công việc, làm một thư ký giỏi của anh.”
Lục Nghiễn Lễ ngả người ra sau, ánh mắt sâu thẳm, sắc sảo giống như cấp trên đang kiểm tra cấp dưới.
“Em định làm thế nào để trở thành một thư ký giỏi của tôi?”
Hạ Mạt ngồi thẳng dậy, cân nhắc từng lời nói: “Tôi sẽ tăng ca vô điều kiện, lúc nào cũng sẽ làm theo lời dặn của anh, anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm nấy, tôi sẽ nghe theo anh mọi thứ.”
“Nghe theo tôi hết?” Sắc mặt của Lục Nghiễn Lễ trở nên nghiêm túc: “Em làm được?”
Hạ Mạt: “Ba năm trước tôi vẫn làm như thế, về sau sẽ ngày càng cố gắng hơn lúc trước, quyết không lười biếng, tôi...”
Hạ Mạt vẫn chưa nói xong, Lục Nghiễn Lễ tiến lại gần cô.
Hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt cô, Hạ Mạt đã bị ép vào cửa xe, không thể lùi lại được nữa, tim đập thình thịch, cô đưa tay lên đẩy anh ra.
Lục Nghiễn Lễ chống một tay lên cửa, bao bọc toàn bộ cơ thể cô trước mặt anh, từ từ sát lại gần mặt cô.
Hạ Mạt giật mình, quay mặt sang bên khác, hoảng loạn không thôi: “Tổng giám đốc Lục, anh đừng làm vậy.”
“Như vậy là như nào?” Môi của Lục Nghiễn Lễ đang tiến lại gần đôi tai đang đỏ ửng của cô, giọng anh trầm xuống: “Không phải em nói chuyện gì cũng sẽ nghe theo tôi à?”
Hạ Mạt vội nói: “Tôi nói là chuyện công việc sẽ nghe theo anh, không phải chuyện này.”
Lục Nghiễn Lễ cười nhẹ, bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy cổ tay cô rồi kéo tay cô xuống, anh hỏi cô: “Đã chạm vào rồi, thấy sao?”
Cách một lớp vải sơ mi mỏng, phần cơ bắp dưới tay cô rắn chắc vô cùng.
Hai má Hạ Mạt đỏ bừng, nói chẳng nên câu: “Tổng, tổng giám đốc Lục, muộn rồi, tôi phải về nhà.”
Lục Nghiễn Lễ mím môi: “Em chưa trả lời tôi, có mạnh mẽ không?”
Hạ Mạt cắn môi im lặng.
Lục Nghiễn Lễ trêu cô bằng những lời cô nói lúc nãy: “Chuyện gì cũng nghe tôi mà tôi hỏi thì lại không nói.”
Hạ Mạt vừa ngại vừa giận, cảm thấy mình chẳng còn gì để nói với tên lưu manh như anh cả, nên càng nghiến răng chặt hơn.
Lục Nghiễn Lễ: “Nói đi.”
Hạ Mạt trừng mắt nhìn anh.
Lục Nghiễn Lễ: “Nghe lời tôi thì tôi sẽ cho em về.”
Hạ Mạt hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rất mạnh, rất khỏe.”
Lần này Lục Nghiễn Lễ thật sự đã bị cô chọc cười.
Hạ Mạt càng đỏ mặt hơn khi thấy anh cười như vậy, cúi đầu nói: “Tôi đã nói rồi, anh để tôi về được chưa.”
Lục Nghiễn Lễ giữ lời hứa và đã buông cổ tay cô ra.
Khóa xe được mở, Hạ Mạt vội vàng xuống xe.
Lục Nghiễn Lễ hạ cửa xe xuống, thấy bóng lưng hoảng loạn của cô, ánh mắt trở nên âm u.
Hạ Mạt đi đến trước cổng khu chung cư, càng nghĩ càng tức, cảm giác mình như kẻ ngốc bị Lục Nghiễn Lễ trêu đùa, cứ mặc cho anh đùa giỡn, làm càn.
Càng nghĩ càng thấy mình chưa thể hiện tốt.
Lục Nghiễn Lễ nhìn bóng lưng cô biến mất ở ngã rẽ, đang định bảo Trần Thành lái xe thì Hạ Mạt đột nhiên xách túi giận đùng đùng tới, đứng trước cửa xe nhìn chằm chằm vào mặt anh, khóe miệng cong lên với nụ cười rạng rỡ.
“Tổng giám đốc Lục, tôi có chuyện muốn nói.”
Lục Nghiễn Lễ nhướng mày: “Nói đi.”
Hạ Mạt bỗng nhiên đưa tay vào trong cửa sổ xe, sờ lên ngực anh một cách thô lỗ rồi nhíu mày chê bai, giọng điệu bình thản nhưng tràn đầy ác ý: “Chẳng có gì cả, cũng chỉ được đến thế mà thôi.”
Lục Nghiễn Lễ nhếch miệng, tay vỗ lên chỗ ngồi ở bên cạnh: “Lên đây rồi nói.”
Hạ Mạt co chân bỏ chạy.
Comments