Mấy năm nay Hạ Mạt đã quen với công việc bận rộn, đột nhiên nhàn rỗi lại khiến cô thấy là lạ không quen.
Buổi sáng tỉnh dậy, nằm trên giường lướt điện thoại lại chợt thấy lòng trống rỗng một cách khó hiểu, cô luôn cảm thấy mình đang lãng phí thời gian, sống vô ích.
Lý Tự gửi cho cô mấy tin nhắn Wechat, có một số công việc anh ấy không thể tự quyết định nên đã hỏi Hạ Mạt nên xử lý thế nào mới ổn thỏa.
Hạ Mạt lần lượt trả lời tin nhắn, cô nghĩ các đồng nghiệp của mình lúc này đang làm việc chăm chỉ thì lại càng khó chịu hơn khi nằm trên giường, vì vậy cô ngồi dậy, đeo dép đi đến tủ sách, cầm muốn cuốn sách tiếng Nga rồi ngồi xuống bàn, học từ vựng tiếng Nga.
Buổi sáng Diệp Dao Dao tranh thủ thời gian rảnh rỗi trong lúc làm việc gửi tin nhắn cho cô.
Diệp Dao Dao: [Đang làm gì đấy?]
Hạ Mạt trả lời thật thà: [Học từ vựng.]
Diệp Dao Dao: [Tiếng Nga à?]
Hạ Mạt: [Ừm.]
Diệp Dao Dao thật sự bội phục cô: [Cậu làm việc lâu như vậy, khó lắm mới được nghỉ mà không ra ngoài chơi, ở nhà học từ vựng làm gì.]
Hạ Mạt: [Có một mình không biết đi đâu.]
Diệp Dao Dao tiếc nuối: [Đáng tiếc là năm nay tớ dùng hết ngày nghỉ phép rồi, nếu không đã đi chơi du lịch với cậu, năm ngoái cả hai chúng ta đều nói muốn đi du lịch nhưng đến bây giờ vẫn chưa đi được.]
Hạ Mạt: [Lần sau chúng ta cùng nghỉ, lúc đó sẽ đi.]
Diệp Dao Dao: [Hôm nay tớ xem hai ngôi nhà trên mạng với một môi giới, cảm thấy khá ổn, chuẩn bị hẹn cuối tuần này đi xem nhà với môi giới.]
Hạ Mạt: [Cậu tìm nhà sớm vậy sao?]
Mấy ngày trước Diệp Dao Dao đã nói với Hạ Mạt về việc tìm nhà, nhà cô chỉ có một phòng ngủ, hai người ở không tiện.
Diệp Dao Dao: [Tớ vừa xem video do môi giới gửi đến, trông không hợp lắm, nếu không phù hợp thì tớ sẽ tìm lại, thuê nhà thật phiền phức, khi nào tớ mới tự mua nhà được đây.]
Hạ Mạt: [Vậy cuối tuần tớ đi xem nhà với cậu, hay cậu bảo Đổng Chiêu đi cùng?]
Diệp Dao Dao: [Cậu nghỉ nhiều ngày như vậy mà không đến thành phố khác thăm thú à?]
Hạ Mạt: [Tạm thời tớ không có ý định đấy, để sau này xem đã, nói một lại nói đến việc đi du lịch không chừng.]
Diệp Dao Dao: [Được, cuối tuần nếu cậu ở nhà thì đi theo xem nhà với tớ, dạo này Đổng Chiêu bận đi công tác, hai ngày trước đã đi rồi, anh ấy không có thời gian đi xem nhà với tớ.]
Hạ Mạt: [Ừm.]
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Hạ Mạt học thuộc từ vựng xong thì ra siêu thị mua đồ, lúc sau cô trở về với hai túi đồ lớn, nhét chật tủ lạnh.
Nhìn các loại rau củ quả trái cây được sắp xếp gọn gàng trong tủ, cô vô thức lấy điện thoại ra chụp lại, cúi đầu lướt điện thoại chuẩn bị tìm mạng xã hội chia sẻ ảnh với L, đột nhiên cô nhớ ra mình đã gỡ cài đặt.
Cô cầm điện thoại đứng trước tủ lạnh một lúc, Hạ Mạt thở nhẹ ra một hơi, lấy một quả cà chua và hai quả trứng từ tủ lạnh rồi quay người đi bật máy hút mùi, bật bếp nấu ăn.
Ăn trưa xong, buổi chiều cô tiếp tục ngồi vào bàn làm việc, chuyển từ từ vựng tiếng Nga sang giao tiếp, cô bật máy tính lên tìm khóa học cho mình.
Đôi mắt cô dán chặt vào máy tính, đang đọc một bài báo của giáo viên tiếng Nga trong video thì điện thoại rung và reo lên, báo có cuộc gọi đến.
Hạ Mạt nhìn màn hình, thấy tên người gọi đến thì lập tức cầm điện thoại lên nghe.
"Tổng giám đốc Lục."
Lục Nghiễn Lễ ở đầu bên kia nói với giọng nói dịu dàng chậm rãi: "Em có ở nhà không?"
Hạ Mạt định trả lời câu hỏi của anh ngay theo thói quen, đang định nói ở nhà thì khi lời sắp nói ra lại cứ cảm thấy kỳ lạ, hiện giờ cô đang nghỉ, anh hỏi cô có ở nhà không làm gì.
Cô sửa lại: "Tôi không ở nhà."
Lục Nghiễn Lễ nói: "Tôi đang ở dưới nhà em."
Hạ Mạt không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, cô hỏi: "Anh ở dưới nhà tôi làm gì?"
Lục Nghiễn Lễ nói: "Đợi em, đưa em ra ngoài một lúc."
Giọng điệu của Hạ Mạt tiếc nuối: "Đáng tiếc tôi không ở nhà, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, để anh đi mất công rồi."
Lục Nghiễn Lễ cười khẽ một tiếng từ trong cổ họng: "Tôi thấy em đứng bên cửa sổ nhìn xuống."
Hạ Mạt: "Tôi không đứng bên cửa sổ, anh nhìn nhầm..."
Khi nói xong cô lại ý thức được không đúng, bị lừa rồi.
Lục Nghiễn Lễ cười nói: "Ừ, tôi nhìn nhầm."
Hạ Mạt có hơi xấu hổ: "Tổng giám đốc Lục, hiện giờ là thời gian đi làm, anh không bận sao?"
Giọng điệu của Lục Nghiễn Lễ trêu đùa: "Em đã gọi tôi là tổng giám đốc Lục, tôi còn không thể tự điều chỉnh thời gian theo ý mình sao?"
Hạ Mạt cầm điện thoại, không biết nói gì.
Lục Nghiễn Lễ nói tiếp: "Diệp Tuần muốn mời em một bữa cơm, đền bù cho em chuyện trước đó."
Hạ Mạt nói: "Tổng giám đốc Diệp đã xin lỗi tôi rồi, không phải chuyện gì quan trọng, không cần thiết đâu."
Lục Nghiễn Lễ: "Cậu ấy muốn sắp xếp một phòng riêng, nếu biết tôi dùng danh nghĩa của cậu ấy cũng không mời được em thì tôi sợ mình sẽ bị cười nhạo ba năm mất."
Khi anh nói những lời này, giọng điệu đầy ý cười nhẹ nhàng, rất khác với tổng giám đốc Lục uy nghiêm lạnh lùng trong ấn tượng của Hạ Mạt. Cách điện thoại nhưng trong lòng cô dâng lên cảm giác khác thường, giống như L dịu dàng ấm áp và chu đáo khi trò chuyện với cô trên phần mềm vậy.
Anh nói nếu không thể hẹn cô ra sẽ bị Diệp Tuần cười nhạo ba năm, Hạ Mạt tin anh nói thật.
Tổng giám đốc Lục có mấy người bạn rất thân, quan hệ thân thiết đến mức nói chuyện không kiêng nể gì, vô cùng thoải mái tự nhiên.
Hạ Mạt hơi do dự rồi nói: "Được, anh đợi tôi một lát."
Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, nói: "Không cần vội, em cứ từ từ chuẩn bị, xong thì xuống."
Cúp máy xong, Hạ Mạt đứng bên cửa sổ nhìn xuống.
Xe của Lục Nghiễn Lễ dừng trước tòa nhà của cô, anh đứng cạnh cửa ghế lái. Thân hình cao lớn, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lạnh lùng của anh ôn hòa hơn rất nhiều, áo sơ mi trắng, vai rộng lưng thẳng, mang đến cảm giác như gió mát trăng sáng.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt chạm nhau, Hạ Mạt nhìn thấy khóe miệng anh hơi cong lên, cả lông mày nhướng lên.
Tim Hạ Mạt nhảy dựng lên, nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi quay người đi đến tủ quần áo, chọn một cái váy rồi đóng rèm thay đồ.
Ngồi xuống trước bàn trang điểm, Hạ Mạt gửi tin nhắn cho Lục Nghiễn Lễ.
[Tổng giám đốc Lục, bên ngoài nắng, anh cứ vào xe ngồi đi.]
Lục Nghiễn Lễ trả lời lại rất nhanh: [Ừm.]
Cô không dám để Lục Nghiễn Lễ đợi quá lâu nên nhanh chóng trang điểm.
Mười phút sau, Hạ Mạt cầm túi xách đi xuống.
Lục Nghiễn Lễ nhìn thấy cô bước ra khỏi tòa nhà qua cửa sổ xe, đẩy cửa ra khỏi xe.
Hạ Mạt thấy anh ra khỏi xe, dáng vẻ như nghênh đón cô thì hốt hoảng, vội vàng chạy chậm qua: "Tổng giám đốc Lục."
Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, đi vòng qua bên ghế phụ, mở cửa xe cho Hạ Mạt.
Hạ Mạt vô cùng lo lắng, luôn là cô bưng trà rót nước mở cửa xe cho tổng giám đốc Lục, nào ngờ có ngày lại để tổng giám đốc Lục mở cửa cho cô.
"Tổng giám đốc Lục."
Hạ Mạt ngẩng lên nhìn anh.
Lục Nghiễn Lễ hơi cúi đầu, nghiêng tai ghé sát lại cô, anh cao hơn cô rất nhiều, tư thế của anh như đang lắng nghe cô nói chuyện.
Vẻ mặt Hạ Mạt hơi sững sờ, lập tức quên hết những gì định nói.
Lục Nghiễn Lễ nhướng mày: "Sao vậy?"
Hạ Mạt lắc đầu: "Không có gì."
Lục Nghiễn Lễ không hỏi tiếp, nghiêng người để cô lên xe.
Hạ Mạt ngồi vào ghế phục, tay cài dây an toàn lại, thấy sếp đóng cửa xe lại cho cô rồi đi vòng sang ghế lái, cô hít sâu vào một hơi.
Xe chậm rãi ra khỏi khu nhà, Hạ Mạt không hỏi Lục Nghiễn Lễ đi đâu, cô chỉ ngồi im lặng.
"Thả lỏng đi."
Đầu óc Hạ Mạt đang trống rỗng, Lục Nghiễn Lễ đột nhiên lên tiếng khiến cô sợ đến mức tim đập mạnh mấy giây, khi tỉnh táo cô mới phát hiện cơ thể mình căng thẳng.
Cô thở ra một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc.
Đến ngã tư có đèn đỏ, xe dừng lại, Lục Nghiễn Lễ quay đầu nhìn Hạ Mạt nói: "Em căng thẳng cái gì?"
Cô căng thẳng chuyện gì à?
Hạ Mạt cảm thấy anh biết rõ còn hỏi.
Đi riêng cùng sếp, sếp lái xe, còn cô ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng sếp còn chăm sóc cô, cô có thể không căng thẳng sao?
"Tổng giám đốc Lục, anh có thể đừng..."
Lục Nghiễn Lễ: "Đừng cái gì?"
Hạ Mạt: "Thì... cái đó..."
Hạ Mạt cảm thấy cô không nói thì Lục Nghiễn Lễ cũng hiểu.
Nhưng Lục Nghiễn Lễ lại cố ý giả vờ: "Em nói đi."
Hạ Mạt mím môi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy, tôi không quen."
Đèn đỏ chuyển xanh, Lục Nghiễn Lễ không nhìn cô nữa mà nhìn về phía trước.
"Tôi đối tốt với em?" Lục Nghiễn Lễ hỏi: "Ví dụ như?"
Hạ Mạt nói: "Ví dụ như hôm nay chúng ta ra ngoài, không có tài xế thì người lái xe là tôi mới phải."
Lục Nghiễn Lễ nói: "Còn gì nữa?"
Hạ Mạt: "Còn nữa, anh mở cửa hộ tôi như này tôi thật sự không quen, anh có thể đối xử với tôi như trước không, không cần chăm sóc đặc biệt cho tôi."
"Không thể." Lục Nghiễn Lễ từ chối không chút do dự.
Hạ Mạt không muốn nói thêm gì nữa.
Trong xe im lặng một lúc, lúc sau Lục Nghiễn Lễ mới nói: "Em phải thông cảm cho tôi."
Hạ Mạt nhìn sườn mặt anh.
Tay anh đặt trên vô lăng, đôi mắt nhìn về phía trước mà không nhìn cô.
"Em cũng biết tôi đối xử rất nghiêm khắc với cấp dưới."
Hạ Mạt nhìn góc nghiêng của anh rất chăm chú, trong lòng đồng ý với câu nói của anh nhưng vẫn nịnh nọt theo thói quen: "Tổng giám đốc Lục, anh không nghiêm khắc với cấp dưới, anh chỉ là người có trách nhiệm với công việc mà thôi."
"..."
Lục Nghiễn Lễ không nhịn được đỗ xe vào bên đường, anh nghiêng mặt sang thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt chân thành thì thấy buồn cười.
"Trước tiên cất mấy mánh khóe lấy lòng của em đi, nghe tôi nói xong đã."
Hạ Mạt cười ngượng ngùng: "Anh nói đi, tổng giám đốc Lục."
Một tay anh nắm vô lăng, đôi mắt sâu thẳm lặp lại những gì mình vừa nói: "Em phải thông cảm cho tôi, tôi nghiêm khắc với cấp dưới nhưng nếu tôi theo đuổi một cô gái với thái độ như với cấp dưới thì sợ là cả đời này cũng không theo đuổi được."
Hàng lông mi của Hạ Mạt run rẩy: "Anh... anh đang theo đuổi tôi?"
Lục Nghiễn Lễ hơi dừng lại một lúc rồi nhướng mày: "Là tôi sai, tôi thể hiện không được rõ ràng."
Mặc dù Lục Nghiễn Lễ không hề che giấu Hạ Mạt kể từ khi họ gặp nhau nhưng cô vẫn hơi bối rối khi nghe thấy chuyện được theo đuổi này từ trong miệng anh.
Lục Nghiễn Lễ nhìn dáng vẻ không biết phải làm sao của cô thì cong môi mỉm cười: "Tôi đáng sợ vậy sao?"
Hạ Mạt: "Không phải."
"Vậy sao em lại căng thẳng?"
Hạ Mạt cắn môi, không biết nên nói gì.
Lục Nghiễn Lễ nói: "Người nên căng thẳng là tôi mới phải.”
Hạ Mạt không hiểu tại sao một người đứng trên đỉnh kim tự tháp như tổng giám đốc Lục lại căng thẳng, điều này khiến cô bất giác ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt của Lục Nghiễn Lễ nhìn thẳng vào cô đầy tình cảm chân thành, dễ dàng mời gọi người ta rơi vào trong đó.
"Người theo đuổi là tôi, người lo lắng đoạn tình cảm này không thể viên mãn cũng là tôi, vậy em sợ cái gì?"
Hơi thở của Hạ Mạt dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, lập tức xoay mặt đi tránh ánh mắt của anh, không dám đối diện với anh.
Xe tiếp tục đi về phía trước, cả hai đều không nhắc lại chủ đề tình cảm vừa rồi nữa.
Xe đi vào một khu nghỉ dưỡng, Hạ Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khắp nơi đều là những biệt thự phong cách châu Âu, núi sông bao quanh, gió mát thổi qua khu vườn. Không khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng, đi qua con đường màu xanh là những tiếng côn trùng kêu.
Xe đỗ lại trước một căn biệt thự bên bờ sông, có một nhân viên phục vụ đứng đợi trước cổng, dẫn họ đi vào.
Trong sảnh lớn, Diệp Tuần đang chơi cờ ca rô với một cô gái nhỏ. Cô bé đó khoảng tám chín tuổi, là em họ của Diệp Tuần, thấy có người đi vào thì ngẩng đầu nhìn, nhận ra là Lục Nghiễn Lễ mới cười chào: "Em chào anh Lục ạ.”
Cô bé nhìn sang Hạ Mạt, dù chưa từng gặp cô nhưng rất lễ phép: "Em chào chị."
Hạ Mạt gật đầu, mỉm cười với cô bé: "Chào em nhé."
Cô bé như trút được gánh nặng mà bỏ quân cờ xuống, nói: "Em phải chơi với anh Lục và chị gái, không chơi cờ nữa."
Diệp Tuần cười nhéo mặt cô bé: "Anh thấy em sắp thua rồi nên không dám chơi chứ gì, nhóc xấu xa."
Cô bé không phục: "Còn chưa phân thắng bại đâu, em còn lâu mới sợ không dám chơi. Em thấy anh Lục với chị gái đến đây nên em phải chơi với bọn họ, đây là đạo tiếp khách."
Nói xong, cô bé quay đầu nhìn Lục Nghiễn Lễ và Hạ Mạt: "Anh Lục với chị có muốn ăn gì không ạ?”
Cô nhóc cầm ipad bên cạnh lên muốn giúp hai người gọi đồ ăn.
Diệp Tuần xoa tóc con bé rồi nhìn lướt qua Lục Nghiễn Lễ, nói chuyện với Hạ Mạt: "Thư ký Hạ, cuối cùng cũng mời được cô, nếu cô không nhận lời xin lỗi thì Nghiên Lễ ăn tươi nuốt sống tôi mất."
Hạ Mạt cười nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh không cần khách sáo như vậy."
Diệp Tuần đưa tay cầm lấy ipad của cô bé kia rồi đưa cho Hạ Mạt: "Vẫn còn sớm, thư ký Hạ xem có gì muốn chơi không, để Nghiên Lễ đưa cô đi chơi."
Hạ Mạt vô thức ngẩng đầu lên nhìn Lục Nghiễn Lễ, anh cũng cúi đầu nhìn cô, ý đó có nghĩa là cô muốn chơi gì cũng được.
Hạ Mạt đưa ipad cho Lục Nghiễn Lễ, nói: "Tổng giám đốc Lục, anh xem đi."
"Chúng ta cưỡi ngựa nhé." Thấy Hạ Mạt mãi không quyết định được, cô gái nhỏ trượt xuống ghế, đưa tay kéo DIệp Tuần: "Anh ơi, không phải anh nói sẽ đưa em đi cưỡi ngựa sao?"
Diệp Tuần nhìn sang Lục Nghiễn Lễ, dùng ánh mặt hỏi anh có muốn cưỡi ngựa không.
Lục Nghiễn Lễ không nhìn anh ấy, đôi mắt dừng trên người Hạ Mạt, hỏi cô: "Em có muốn cưỡi ngựa không?"
Hạ Mạt gật đầu đáp: "Được ạ."
Lục Nghiễn Lễ hỏi: "Em biết cưỡi không?"
Sếp hỏi có biết không, đương nhiên không thể nói không được.
Hạ Mạt trả lời theo bản năng: "Tôi có thể học."
Diệp Tuần nói tiếp: "Trùng hợp quá, Nghiên Lễ cưỡi ngựa không tệ, để cậu ấy dạy cô."
Hạ Mạt: “…”
Hạ Mạt mặc váy nên không tiện cưỡi ngựa, vì vậy Lục Nghiễn Lễ đưa cô đi thay quần áo.
Ra khỏi phòng thay đồ, Lục Nghiễn Lễ đưa cô ra sân cưỡi ngựa.
"Đừng đứng sau ngựa, rất dễ bị ngựa đá." Lục Nghiễn Lễ nhắc nhở Hạ Mạt.
Cô gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Trên đường ra sân cưỡi ngựa, Lục Nghiễn Lễ nói qua cho Hạ Mạt về những thứ cần chú ý khi cưỡi ngựa.
Lúc họ tới thì Diệp Tuần đã đang cưỡi ngựa với cô em họ, ngựa phi như bay.
Nhân viên sân cưỡi ngựa dắt một con ngựa trắng đến và đưa dây cương cho Lục Nghiễn Lễ.
Lục Nghiễn Lễ đưa tay ra nắm dây cương, quay sang ra hiệu cho Hạ Mạt lên ngựa.
Hạ Mạt cũng không khó chịu, hai tay nắm lấy yên ngựa, xoay người trèo lên.
Ngồi lên ngựa, trong đầu Hạ Mạt nhớ lại Lục Nghiễn Lễ vừa dạy cô cưỡi ngựa như thế nào, cô cảm thấy không khó lắm, vì vậy đưa tay nắm lấy dây cương từ tay Lục Nghiễn Lễ.
"Tổng giám đốc Lục, anh đưa dây cương cho tôi đi."
Lục Nghiễn Lễ liếc nhìn tay cô rồi đi đến sau lưng cô, trước ánh mắt khó hiểu của Hạ Mạt, anh giẫm lên bàn đạp, động tác lưu loát trèo lên ngựa.
Anh ngồi sau lưng cô, tay nắm lấy dây cương, gần như giam cả cơ thể cô trong lồng ngực mình.
Thân thể Hạ Mạt cứng đờ, lo lắng sẽ chạm vào lồng ngực anh nên cả người cô vô thức nghiêng về phía trước.
"Ngồi cẩn thận." GIọng nói của Lục Nghiễn Lễ trầm thấp.
Hạ Mạt đáp một tiếng, cảm thấy vị trí giữa mình và Lục Nghiễn Lễ duy trì ở một khoảng cách nhất định, sẽ không có tiếp xúc cơ thể nên Hạ Mạt mới ngồi thẳng lại.
Một lát sau, những ngón tay của Lục Nghiễn Lễ đang giữ dây cương hơi kéo, ngựa bắt đầu chạy chậm.
Có lẽ lo lần đầu tiên cô cưỡi ngựa nên Lục Nghiễn Lễ kiểm soát dây cương, để ngựa không chạy quá nhanh.
Sau khi chạy chậm một lúc, Diệp Tuần đưa Nhiễm Nhiễm đi ngang qua họ, Nhiễm Nhiễm quay đầu hét lên với Lục Nghiễn Lễ: "Anh Lục, anh cưỡi nhanh lên, ngựa chạy nhanh mới vui."
Cô bé này không lớn nhưng lại rất to gan, vừa bảo Lục Nghiễn Lễ cưỡi nhanh lên vừa thúc giục Diệp Tuần tăng tốc.
Trong gió truyền đến tiếng reo hò của cô gái nhỏ, Hạ Mạt vô thức nhìn qua.
"Có muốn tăng tốc không?" Lục Nghiễn Lễ hỏi.
Hạ Mạt vốn là người thích mạo hiểm k*ch th*ch, mặc dù là lần đầu tiên cưỡi ngựa nhưng người ngồi phía sau cô là Lục Nghiễn Lễ, cô hoàn toàn không lo lắng điều gì.
"Ừm." Hạ Mạt gật đầu.
Vừa nói xong thì con ngựa bên dưới lập tức giơ nâng chân lên phi nước đại.
Cơ thể Hạ Mạt không ổn định đập lưng vào ngực anh, chóp mũi tràn ngập mùi hương cơ thể anh. Khi lưng va chạm vào, cơ thể cô càng nghiêng đi dựa hẳn vào người anh.
Cột sống như chạm phải thứ gì đó, hai hơi thở nặng nề gấp gáp giao nhau trong không khí.
Đôi mắt Lục Nghiễn Lễ hơi di chuyển, khi anh rũ mắt xuống thì thấy hai bàn tay hoảng loạn của Hạ Mạt đang kéo lông con ngựa lao về phía trước.
Comments