Ngựa phi nhanh như bay, Hạ Mạt vừa bò về phía trước một chút thì lại bị xóc nảy ngã về chỗ cũ. Cứ liên tục va vào ngực anh nhiều lần như vậy, mà lần nào hai người cũng áp sát chặt vào nhau, cảm giác từ dọc theo sống lưng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Gió gào rít bên tai, nhưng Hạ Mạt lại cảm thấy không khí như bị ngưng đọng, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thân thể lại một lần nữa bị dính sát vào nhau không một chút kẽ hở, Lục Nghiễn Lễ khẽ nín thở một cái, dùng tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, cố định cơ thể cô lại, trầm giọng nói: “Ngồi yên, đừng nhúc nhích."
Hạ Mạt bị anh ôm chặt vào lòng, toàn thân như bốc hỏa, cố gắng giãy dụa bò về phía trước.
Yết hầu của Lục Nghiễn Lễ khẽ động, ngón tay siết mạnh eo cô hơn, trầm giọng nói hơn chút: "Đừng động đậy."
Cảm giác tê dại từ thắt lưng lan ra, Hạ Mạt cảm nhận được hơi nóng được thở ra từ phía sau gáy, phảng phất nghe được tiếng tim đập từ lồng ngực anh. Cả người cô cứng đờ, cố gắng trấn tĩnh, nói: “Ngừng, dừng lại, tôi không cưỡi ngựa nữa, tôi muốn xuống ngựa. "
Con ngựa đang phi điên cuồng dần chậm lại. Vừa dừng xong, Hạ Mạt lập tức nhảy xuống ngựa, ngực phập phồng thở dữ dội, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Tuần cùng Nhiễm Nhiên cưỡi ngựa vòng qua vòng một vòng, chậm rãi đi tới cạnh Hạ Mạt.
"Chị, sao chị không cưỡi ngựa nữa vậy?" Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu tò mò hỏi.
Sao lại không cưỡi ngựa nữa?
Lý do thật khó có thể nói ra được.
Hạ Mạt hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Chị cảm thấy hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi một lúc, em cứ chơi đi."
Cô ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt lộ ra dưới ánh mắt của Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm nhìn đôi má phiếm hồng của cô, kêu lên: "Chị ơi, mặt chị đỏ quá, chị bị sốt à?"
Hạ Mạt đưa tay sờ lên gò má nóng bừng của mình, cảm thấy xấu hổ đến mức không biết trả lời như thế nào.
Đằng sau, Lục Nghiễn Lễ giao ngựa lại cho nhân viên, nhấc chân bước về phía bên này.
Diệp Tuần đầy ẩn ý nhìn Lục Nghiễn Lễ, nhướng mày với vẻ mặt đầy giễu cợt.
Lục Nghiễn Lễ không để ý đến anh ấy, đi tới bên cạnh Hạ Mạt rồi nghiêng người hỏi cô: “Em còn muốn chơi gì nữa?”
Hạ Mạt căn bản không dám ngước mắt lên nhìn anh, ấp úng nói: "Tổng, tổng giám đốc Lục, tôi hơi mệt rồi."
Lục Nghiễn Lễ "ừ" một tiếng, nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi."
Hai người sóng vai nhau đi về phía biệt thự. Hoàng hôn đã buông xuống, những đám mây trên trời dần chuyển sang màu vàng óng. Dưới ánh hoàng hôn, Hạ Mạt vẫn cúi đầu. Khi đi ngang qua một hồ nước, cô thoáng nhìn bóng hai người phản chiếu dưới nước. Cô thì cúi đầu như một chú chim cút, còn anh thì đứng thẳng bước đi nhàn nhã, vẫn giữ vẻ ngoài lãnh đạm không bị ảnh hưởng như thường ngày.
Cứ như thể người vừa rồi ngồi trên lưng ngựa cố gắng kiềm chế cảm xúc không phải anh vậy.
Sao anh có thể bình tĩnh đến vậy chứ?
Hạ Mạt không nhịn được lén nhìn sang Lục Nghiễn Lễ, đúng lúc ấy Lục Nghiễn Lễ cũng quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt giao nhau, Hạ Mạt lập tức quay mặt sang hướng khác.
Lục Nghiễn Lễ khẽ cười một tiếng, hỏi cô: "Em định đỏ mặt đến khi nào đây?"
Mặt Hạ Mạt lại càng đỏ hơn.
Lục Nghiễn Lễ dịu dàng cười: "Sao em lại dễ dàng xấu hổ như vậy? Tôi nhớ trước đây em đâu phải người ngại ngùng, câu nào cũng dám nói mà."
Hạ Mạt nghe thấy những anh đang lấy những lời táo bạo của mình trên ứng dụng hẹn hò để trêu chọc cô, không nhịn được mà biện minh cho mình: "Đó là trên mạng. Ai trò chuyện trên mạng mà chả "không mặc quần". Ngoài đời tôi không bao giờ nói chuyện như vậy cả.”
“Không mặc quần?”
Lục Nghiễn Lễ rõ ràng không hiểu những từ ngữ trên mạng của cô, nhưng anh cũng không nghĩ khi cô sử dụng điện thoại di động để trò chuyện với anh lại không mặc quần, vì thế anh nhìn cô với ánh mắt tò mò, chờ đợi câu giải thích của cô.
Hạ Mạt mím môi: “‘Không mặc quần’ nghĩa là có khi nói chuyện trên mạng, ai cũng thoải mái, không phải kiêng nể gì, tóm lại muốn nói gì thì nói đó, dù sao trên mạng không ai nhận ra nên không cần lo lắng, xấu hổ."
Lục Nghiễn Lễ nói: "Điều đó có nghĩa là em rất dè dặt ngoài đời, còn người lúc nói chuyện trên mạng mới là em thật sự."
Hạ Mạt phủ nhận: "Không, người trên mạng chỉ là giả thôi, còn ngoài đời mới là tôi thật.”
Lục Nghiễn Lễ bật cười.
Hạ Mạt cảm thấy anh như đang cười nhạo cô, ngượng đến mức không nói được lời nào cả.
Trở về biệt thự, nhân viên phục vụ mang mang trà bánh lên.
Hạ Mạt vừa bị "lửa" trong lòng thiêu đốt, môi khô khốc nên cầm cốc nước trên bàn lên rồi uống liền một hơi hơn nửa cốc.
Lục Nghiễn Lễ nhận được một cuộc điện thoại ngay trước khi vào biệt thự, lúc này anh đang ngồi trên ghế sofa nghe máy.
Hạ Mạt ngồi một bên, đang xem phong cảnh và trò chơi của khu nghỉ dưỡng bằng iPad. Tất cả khung cảnh trong khu nghỉ dưỡng đều được hiển thị trên iPad, nhưng không thể nào sánh bằng cảm giác thực tế khi tự mình trải nghiệm được.
Lục Nghiễn Lễ không rời mắt khỏi cô dù đang nói chuyện điện thoại, thấy cô có vẻ thích thú với khung cảnh bên ngoài, anh nhìn cô một cái, ý bảo cô có thể tự mình ra ngoài đi dạo.
Hạ Mạt đang định ra ngoài đi dạo, nhưng vì ông chủ đang ngồi ở đây nên không dám tự ý đi ra ngoài. Lúc này Lục Nghiễn Lễ lại chủ động cho phép nên cô cũng không chần chừ nữa, quay vào thay chiếc váy, cầm điện thoại di động rồi bước ra ngoài.
Khu nghỉ dưỡng rất rộng, Lục Nghiễn Lễ lo cô sẽ đi lạc nên đã nhờ một nhân viên phục vụ đi theo cô.
Nhân viên phục vụ đã dẫn Hạ Mạt đi tham quan khu nghỉ dưỡng, đồng thời chu đáo giới thiệu các trò chơi cho Hạ Mạt.
Trên đường đi, Hạ Mạt đã thử qua tám, chín trò chơi giải trí khác nhau. Cuối cùng, khi cô đi qua một ao cá, cô nhìn thấy mấy cụ già đang ngồi câu cá ở bên đó. Ánh mắt cô thoáng lướt qua một vòng, nhân viên phục vụ liền nói: “Quý cô có muốn thử câu cá không? Tôi sẽ đi lấy cần câu cho cô."
Hạ Mạt nghĩ dù gì cũng đã đến đây rồi, cũng nên thử một chút xem sao.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang cần câu cho cô, Hạ Mạt ngồi bên ao bắt chước ông lão bên cạnh thả dây câu xuống nước. Không biết có phải là do là người mới nên được ưu ái hay do cô gặp may nữa, mà chỉ trong vài giây sau khi mồi câu được thả xuống, một con cá đã cắn câu.
Hạ Mạt cảm thấy cần câu trong tay có chút nặng, nghiêng đầu nhìn người phục vụ bên cạnh:"Có phải cá đã cắn câu không?"
Người phục vụ không rõ nên mới hỏi một ông cụ tóc trắng ngồi bên trái Hạ Mạt.
Ông cụ đó thậm chí còn không nhìn về phía này, rất có kinh nghiệm và nói: “Không nhanh như vậy được.”
Vừa nói xong, Hạ Mạt nhấc cần câu lên, lôi được một con cá còn đang giãy, ước chừng nặng bốn năm cân. Nó vung đuôi điên cuồng trên mặt nước, khiến ông lão bên cạnh kinh ngạc.
Trước ánh mắt ghen tị của ông ấy, Hạ Mạt bình tĩnh thả con cá vào thùng.
Khoảng ba bốn phút sau lần thả thứ hai, một con cá khác đã lại cắn câu, con này nhỏ hơn con đầu tiên một chút. Với kinh nghiệm từ lần đầu tiên câu cá lên, Hạ Mạt lần này đã thu dây một cách rất gọn gàng, dứt khoát.
Xung quanh có mấy ông cụ đã ngừng câu, họ qua xem Hạ Mạt câu cá với ánh mắt nhìn cô đầy vẻ ngưỡng mộ.
Nhân viên phục vụ đi theo cô càng không tiếc lời khen ngợi, khiến Hạ Mạt rất hứng chí. Thấy cũng hòm hòm, cô bèn đứng dậy xách thùng đi về.
Khi đi tới cửa biệt thự, Hạ Mạt tình cờ đụng phải Diệp Tuần và Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm nhìn thấy trong tay cô đang cầm một cái xô, tò mò đi tới hỏi: "Chị ơi, trong thùng có gì thế? "
Hạ Mạt cười nói: "Chị câu được hai con cá."
Nhiễm Nhiễm nhìn vào trong thùng, nói: "Wow, con cá to quá, chị giỏi thật đó.”
Cùng lúc ấy Lục Nghiễn Lễ bước ra khỏi biệt thự.
Có lẽ là do vừa được mấy ông cụ nhìn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nên lòng tự tin của cô bỗng trở nên bùng nổ, Hạ Mạt nhìn thấy Lục Nghiễn Lễ thì không nhịn được xách xô đi tới khoe với anh: “Sếp Lục, anh nhìn xem, tôi câu được hai con cá này.”
Nhân viên phục vụ bên cạnh cũng phụ họa: "Chưa đầy năm phút mà cô Hạ đã câu được hai con cá.”
Diệp Tuần: "Lợi hại vậy, thư ký Hạ đúng là cao thủ câu cá."
Hạ Mạt mỉm cười nói: "Không phải đâu, đây là lần đầu tiên tôi câu cá đó, thậm chí tôi còn không biết sao tôi câu được nữa kìa.”
Lục Nghiễn Lễ lấy cái thùng từ tay cô rồi hỏi: "Em có muốn lấy cá mang về không?"
Hạ Mạt hơi do dự: "Tôi không biết làm cá."
Lấy về thì lại lãng phí, nhưng đây là cá do chính tay cô câu được, bỏ đi thì thấy tiếc quá.
Diệp Tuần đề nghị: “Vậy tối nay để đầu bếp chế biến thêm đồ ăn, chúng ta thử ăn món cá do thư ký Hạ câu được đi."
Hạ Mạt gật đầu: "Được."
Thế là hai con cá được cho vào nồi làm thực đơn cho mấy người họ. Một con làm cá kho, con còn lại để nấu canh.
Đầu bếp ở đây rất có tay nghề, món canh cá có nước dùng màu trắng như sữa, hương vị ngon tới nỗi Hạ Mạt uống ba bát liên tục.
Sau bữa tối, Lục Nghiễn Lễ lái xe đưa Hạ Mạt về. Hạ Mạt ngồi trên xe, tâm lý thoải mái hơn nhiều so với lúc vừa đến.
Lục Nghiễn Lễ hỏi cô: "Chiều nay em ra ngoài chơi những gì vậy?"
Hạ Mạt nói: “Nhiều lắm, bắn súng này, câu cá này, rồi đu quay ngựa gỗ, thuyền hải tặc, đu quay khổng lồ, đua xe giả lập.”
Cô kể từng trò mà mình đã chơi một cách chi tiết.
Lục Nghiễn Lễ cười cười, hỏi: "Vui không?"
Hạ Mạt: "Vui lắm."
Lục Nghiễn Lễ khẽ "ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Không khí trong xe thoáng chốc rơi vào yên tĩnh. Một lúc sau, Hạ Mạt không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi môi mỏng của Lục Nghiễn Lễ hơi nhếch nhưng trên mặt không có chút biểu cảm gì, anh tập trung nhìn thẳng về phía trước nghiêm túc lái xe.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Anh đưa cô đến đây, cô lại đi chơi một mình, bỏ anh ở biệt thự, rồi còn nói rằng mình đã chơi rất vui vẻ nữa.
"Tổng giám đốc Lục." Hạ Mạt cẩn thận gọi anh.
Lục Nghiễn Lễ: "Ừ."
Hạ Mạt: "Anh..."
Lục Nghiễn Lễ nghiêng đầu nhìn cô.
Hạ Mạt thấp thỏm bất an: "Anh không tức giận đúng không?"
Lục Nghiễn Lễ hỏi: "Sao em lại nghĩ tôi giận?”
Hạ Mạt mấp máy môi, dưới ánh mắt sâu thẳm của anh, thẳng thắn nói: “Hôm nay tôi ra ngoài chơi một mình, để anh ở lại biệt thự.”
Lục Nghiễn Lễ nói: “Tôi không tức giận, tôi chỉ đang tự suy ngẫm thôi.”
Hạ Mặc thuận theo lời anh mà nói: "Suy ngẫm về cái gì cơ?"
Khóe miệng Lục Nghiễn Lễ khẽ nhếch lên, nói với giọng pha chút đùa giỡn: "Suy ngẫm tại sao tôi lại bị bỏ lại một mình trong biệt thự."
Hạ Mạt lúng ta lúng túng, nói: "Không phải là lỗi của anh, là tôi không suy nghĩ chu toàn."
Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, Hạ Mạt phát hiện ra đây không phải con đường lúc đầu họ tới mà giống như là đang lái xe lên núi, càng đi đường càng vắng vẻ.
Ngoài cửa sổ khung cảnh vắng vẻ, đêm đã khuya, xung quanh hầu như không thấy bóng người nữa.
Hạ Mạt cúi đầu mở bản đồ trên điện thoại ra, nói: “Sếp, anh không đi nhầm đường chứ?"
Lục Nghiễn Lễ: "Không có nhầm."
Hạ Mạt mấp máy môi, nói: "Đây không phải là đường về nhà."
Lục Nghiễn Lễ trêu chọc cô: “Em sợ tôi bán em đi à?"
Hạ Mạt bị anh trêu suốt, cô phản kháng: “Sếp, anh theo đuổi con gái kiểu gì vậy?"
Lục Nghiễn Lễ đột nhiên dừng xe rồi nhìn cô, giọng điệu như tự hỏi nhưng ánh mắt lại rất sâu xa: “Đây là lần đầu tôi theo đuổi con gái, không có kinh nghiệm cho lắm. Summer dạy tôi với nhé.”
Đôi mắt anh dịu dàng mà cũng tràn đầy sự quyết đoán khó tránh khỏi, khiến Hạ Mạt không thể cưỡng lại được, hàng mi khẽ rủ xuống run rẩy.
"Hạ Mạt, ngẩng đầu lên."
Hạ Mạt ngước nhìn lên theo lời anh nói, ngay lúc đó, mui xe từ từ mở ra.
Bầu trời đêm rực rỡ ánh sao dần hiện ra, tựa như dải ngân hà vậy.
Comments