Ở lại trên núi một lúc, Lục Nghiễn Lễ lái xe đưa Hạ Mạt về.
Dọc đường đi, hai người không nói gì, thỉnh thoảng Hạ Mạt lại liếc nhìn anh, lòng cô tính toán xem khi nào Lục Nghiễn Lễ sẽ chính thức xác nhận mối quan hệ giữa họ.
Thật ra lúc còn ở trên núi, dưới bầu trời đầy sao, cô đã nghĩ anh sẽ nói điều gì đó. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như anh nói chuyện thì cô sẽ lảng tránh ra sao, nhưng anh chẳng nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào cô với vẻ dịu dàng như thế. Trong một tích tắc nào đó, bỗng dưng cô lại nghĩ hay là thử bắt đầu với anh xem sao.
Lúc về đến nhà đã là rạng sáng, anh bước xuống xe, đứng bên cạnh cửa xe, nhìn cô đi vào.
Hạ Mạt bước vào thang máy, khi cô rẽ trái thì thoáng thấy anh vẫn đứng yên ở đó. Bóng dáng cao lớn hiện rõ giữa màn đêm tăm tối, đôi mắt đen lạnh lẽo chăm chú dõi theo cô. Anh như một tên thợ săn kiên cực kỳ kiên nhẫn, đã giăng thiên la địa võng chờ cô nhảy vào.
Đến cuối tuần, Hạ Mạt đi xem nhà cùng Diệp Dao Dao. Người môi giới đề cử cho bọn họ hai căn hộ ở cùng một khu. Nơi này khá gần công ty của Diệp Dao Dao, chỉ cần bước ra ngoài khoảng hai phút là đến ga tàu điện ngầm, giao thông rất thuận tiện. Hai căn hộ này đều là loại có một phòng ngủ, một phòng khách, rất thích hợp cho các cô gái thuê nhà.
Diệp Dao Dao rất hài lòng với cả hai căn hộ này, cô ấy chọn một căn hộ ngay trong ngày hôm đó, ký hợp đồng và trả tiền.
Đến chiều, Hạ Mạt dọn đồ giúp Diệp Dao Dao, chuẩn bị dọn vào căn hộ mới vào ngày mai.
Nhìn từng bộ quần áo của Diệp Dao Dao dần vơi khỏi chiếc tủ vốn thuộc về cô ấy, tủ quần áo chật chội giờ lại trống đi hơn một nửa, một cảm giác cô đơn khó nói thành lời chợt trỗi dậy trong lòng Hạ Mạt.
Diệp Dao Dao gấp gọn quần áo rồi cho vào vali, sau khi quay lại, thấy Hạ Mạt ngồi ngơ ngác trên giường, hàng mi dài cụp xuống, cả người toát ra vẻ cô đơn, cô ấy bèn hỏi: “Cậu làm sao đấy Mạt Mạt?”
Hạ Mạt hoàn hồn, cô tiếp tục gấp quần áo đang dở dang rồi thở dài: “Tớ đã quen sống với cậu hàng ngày rồi, giờ cậu chuyển đi tự dưng thấy quạnh quẽ quá, vậy là chỉ còn lại mình tớ.”
Diệp Dao Dao an ủi cô: “Căn hộ mới của tớ cũng không xa nơi này mà, sau này chúng ta có thể hẹn gặp nhau bất kỳ lúc nào, đâu phải không được gặp nhau nữa.”
Hạ Mạt khẽ thở dài, Diệp Dao Dao tiến đến nắm tay cô, cười nói: “Được rồi được rồi, tớ biết cậu không nỡ để tớ đi, sau này mỗi khi có thời gian rảnh vào cuối tuần thì tớ sẽ đến đây chơi với cậu, đừng có buồn mà. Tối nay chúng ta đi ăn lẩu nhé, tớ bao.”
Hạ Mạt nói: “Gần đây tớ muốn ăn gì đó cay cay, cậu chọn cửa hàng lẩu nào cay một tí nhé, đa phần những cửa hàng lẩu ở Hải Thành đều không chuẩn vị, không đủ cay.”
Diệp Dao Dao gật đầu: “Lần trước tớ và Đổng Chiêu có ăn thử một cửa hàng lẩu ở quảng trường Chính Nghiệp, ở đó có lẩu cay thơm chính tông, ngon đến nỗi ngất ngây luôn.”
Nhắc đến Đổng Chiêu, Hạ Mạt hỏi cô: “Đổng Chiêu đi công tác còn chưa về sao?”
“Vẫn chưa, ban đầu anh ấy bảo là ngày mốt sẽ về. Hôm nay, khi bọn tớ nói chuyện với nhau, anh ấy nói cấp trên đột ngột quyết định muốn đến Bắc Thành, anh ấy cũng không chắc khi nào sẽ về nữa, còn phải xem sự sắp xếp của bên trên.”
Diệp Dao Dao không nhịn được mà phàn nàn: “Đàn ông đúng là chẳng đáng tin tí nào, lúc bình thường cứ em yêu à em yêu ơi, khi cần thiết thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Từ chuyện tìm nhà cho đến chuyện chuyển nhà đều nhờ có cậu giúp tớ, người làm bạn trai như anh ấy lại chẳng giúp được chút gì. Lúc tớ chuẩn bị tìm nhà mới, anh ấy còn khều tớ thuê căn hai phòng, nói là nếu sau này ở chung, anh ấy có tăng ca tối cũng không làm phiền tớ. Sáng nay tớ bảo tìm được căn hộ mới thì anh ấy lại hỏi sao không thuê căn hai phòng.”
Diệp Dao Dao càng nói càng giận: “Cậu nói xem, có phải anh ấy muốn tớ bỏ tiền thuê nhà ra nuôi anh ấy không? Ngoài miệng cứ nói muốn sống chung với tớ, nhưng khi đóng tiền nhà thì chẳng thấy mặt mũi đâu, còn muốn tớ thuê căn hai phòng, vậy anh ấy cứ chuyển một nửa tiền thuê nhà cho tớ đi này? Giá thuê nhà ở Hải Thành đắt đến thế, căn hai phòng tớ thuê trên đoạn đường kia có giá hơn sáu nghìn tệ một tháng. Anh ấy tưởng tiền được gió thổi tới chắc?”
Lần đầu tiên Hạ Mạt mới nghe cô ấy nhắc đến mâu thuẫn với Đổng Chiêu về việc thuê nhà, nghe cô ấy nói vậy, cô thầm cảm thấy Đổng Chiêu này có vấn đề. Làm gì có ai muốn sống cùng bạn gái nhưng lại không đi tìm nhà chung, khi bạn gái thuê được nhà thì muốn căn đó to hơn một tí, chẳng phải muốn ở không nhà bạn gái sao?
Đúng là một tên đàn ông bủn xỉn đầy mưu mô.
Lòng Hạ Mạt nghĩ thế nhưng lại không tiện khuyên bọn họ chia tay.
“Khi cậu hẹn hò với anh ta, cậu cảm thấy anh ta đối xử với cậu như thế nào?” Hạ Mạt hỏi cô ấy.
Diệp Dao Dao nói: “Ban đầu, lúc bọn tớ mới quen nhau, anh ấy đối xử tốt với tớ lắm nhé. Nếu bọn tớ đi ăn ngoài, anh ấy sẽ giành trả tiền, khi tớ muốn trả tiền, anh ấy còn tỏ thái độ, nói không có người đàn ông nào lại để phụ nữ trả tiền. Nhưng hai người đi hẹn hò nhiều thì chi tiêu lớn, đến giữa tháng thì anh ấy không còn đủ tiền, đa phần là tớ phải trả, sau đó… Tớ cảm giác nửa tháng đầu anh ấy dẫn tớ đến những quán ăn bình dân, giá cả bình thường, còn nửa tháng sau thì cứ đi tới những nhà hàng cao cấp hơn nhiều.”
Càng nói, ánh mắt Diệp Dao Dao nhìn Hạ Mạt dần trở nên chột dạ, sợ Hạ Mạt cười nhạo mình, trước đó cô ấy chưa dám nói chuyện này cho Hạ Mạt nghe.
Hạ Mạt nói: “Mồm thì bảo nào có đàn ông lại để phụ nữ trả tiền, lại vừa kêu than mình không dư dả, không đủ tiền xài, để bạn gái trả tiền ăn cơm. Cậu đừng nói với tớ là cậu không phát hiện ra anh ta có vấn đề đấy nhé.”
Diệp Dao Dao vô thức biện hộ cho Đổng Chiêu: “Anh ấy không bảo tớ trả tiền, là tớ chủ động trả mà.”
Hạ Mạt không còn gì để nói: “Lúc trước ai là người đã nói tuyệt đối không được tiêu tiền cho đàn ông đấy nhỉ?”
Bản thân Diệp Dao Dao cũng biết dạo này mình bị “mù quáng vì tình yêu”: “Chắc là tớ hơi u mê thôi, thì tớ cảm thấy anh ấy đối xử rất tốt với tớ, lúc bọn tớ gặp nhau, hẹn hò, anh ấy cũng săn sóc ân cần. Điều kiện gia đình của anh ấy không ổn lắm, mỗi tháng còn phải trích tiền lương gửi cho ba mẹ dưỡng già.”
Người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc lại tỉnh táo.
Chiêu trò rõ ràng như vậy mà cô ấy vẫn tin.
Đây đâu phải là u mê, đây rõ là mù quáng rồi.
Hạ Mạt biết, giờ đây lòng Diệp Dao Dao đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cô ấy đã chìm trong cơn lốc tình yêu, biết người ta không phải kiểu đàn ông tốt trong sự tưởng tượng của mình nhưng cô ấy vẫn không ngừng tìm cớ biện hộ cho anh ta.
Hạ Mạt hỏi Diệp Dao Dao: “Rốt cuộc Đổng Chiêu đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cậu thế, ngoài chuyện nửa đêm đặt thức ăn ngoài khi mới theo đuổi cậu, lúc đi hẹn hò thì rót nước gắp đồ ăn cho cậu ra, anh ta còn chỗ nào đáng để cậu si mê nữa đâu?”
Lòng Diệp Dao Dao biết rõ: “Sức hấp dẫn của anh ấy nằm ở trí tưởng tượng của tớ, tớ đã nghĩ là anh ấy rất tốt.”
Hạ Mạt bật cười vì tức giận: “Bây giờ cậu định làm thế nào?”
Diệp Dao Dao gãi gãi đầu, cô ấy rất hoang mang trước đường tình cảm mai sau: “Mặc dù bây giờ trong lòng tớ có hơi thất vọng về anh ấy, nhưng chưa đến mức muốn chia tay, đợi anh ấy đi công tác về rồi tính. Nếu sau này Đổng Chiêu vẫn tính toán chi li, bắt tớ tiêu tiền cho anh ấy thì tớ sẽ say bye bye với anh ấy vậy.”
Đây rõ ràng là lòng cô ấy đã nhận ra sự thật nhưng vẫn còn ôm lòng níu kéo chút hy vọng cuối cùng cho cuộc tình này.
Người ta đã bắt đầu hờ hững với mối quan hệ này rồi, khi thời gian dần trôi, yêu đương lâu dài thì người ta chỉ càng bộc lộ nhiều tật xấu hơn thôi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ chia tay.
Hạ Mạt không nhắc đến Đổng Chiêu với cô ấy nữa, cô đổi chủ đề: “Lần trước tớ nghe cậu nói cấp trên chuẩn bị cho cậu thăng chức à, biết là khi nào chưa?”
Diệp Dao Dao nói: “Ngày 15 tháng sau sẽ là buổi báo cáo công tác đầu tiên, nếu thành công, tổng cộng tiền lương và hiệu suất từng tháng có thể tăng thêm khoảng năm nghìn tệ.”
Hạ Mạt: “Chúc cậu thành công nhé.”
Diệp Dao Dao khí phách nói: “Nếu tớ thành công, tớ sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn. Chúng ta tới nhà hàng cao cấp, cậu muốn ăn gì thì gọi.”
Hạ Mạt cười nói: “Được, tớ chờ bữa ngon của cậu đấy nhé.”
Quảng trường Chính Nghiệp ở không xa căn hộ của Hạ Mạt là bao, chỉ cần đi taxi mười mấy phút là đến. Đang là cuối tuần nên quảng trường đông nghịt người qua kẻ lại, Hạ Mạt và Diệp Dao Dao tìm một chỗ ngồi trong cửa hàng lẩu, bọn họ lấy số rồi đi dạo trong trung tâm thương mại hơn nửa tiếng mới đến lượt.
Bọn họ gọi lẩu uyên ương, nước lẩu bên ngăn cay có màu đỏ rực, vừa bưng lên là mùi thơm ngào ngạt tỏa ra. Nhân viên phục vụ giới thiệu nước lẩu là do chính chủ quán tự pha chế. Quán chỉ có một chi nhánh, không mở rộng thêm.
Đáy nồi sôi lên, Diệp Dao Dao vội thả ngay dạ dày bò vào, chần vài giây rồi gắp vào bát của Hạ Mạt.
“Cậu ăn đi, dạ dày bò ở đây siêu đỉnh!”
Hạ Mạt cúi đầu ăn miếng dạ dày bò, gật đầu nói: “Ừ, rất ngon, vị cay chính tông.”
Diệp Dao Dao khẽ hất cằm, khoái chí nói: “Đúng không? Tớ đây là chuyên gia khám phá món ngon hàng đầu, những quán tớ đề cử không bao giờ khiến cậu thất vọng.”
Trong cửa hàng lẩu ồn ào náo nhiệt, hai người trò chuyện vu vơ vừa ăn. Lẩu cay rát cả miệng, Hạ Mạt cúi đầu ngậm ống hút, uống chút nước trái cây lạnh, đột nhiên, Diệp Dao Dao đang thao thao bất tuyệt ở chỗ đối diện lại im bặt.
Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Ánh mắt của Diệp Dao Dao lướt qua Hạ Mạt, nhìn chằm chằm ra sau lưng cô.
Hạ Mạt quay đầu lại, trông theo tầm mắt của Diệp Dao Dao.
Có hai người vừa bước vào cửa, người đàn ông đeo kính đen, trông tao nhã như thư sinh, người con gái thì mặc một chiếc váy trắng, vóc người gầy nhỏ, dựa vào lòng người đàn ông với tư thế hết sức thân mật, có thể thấy được bọn họ là gì của nhau.
Hạ Mạt nhận ra người đàn ông đó là ai, cô lo lắng quay lại nhìn Diệp Dao Dao.
Diệp Dao Dao ngơ ngác trong chốc lát, cô ấy bóp vẹo cả nửa ly nước trái cây trong tay, chất lỏng màu cam chảy ngược lên ống hút, xối lên mu bàn tay của Diệp Dao Dao.
“Đệch.” Diệp Dao Dao giận đến độ chửi thề: “Thằng chó chết này nói với tớ là đi công tác, ai ngờ lại ăn lẩu với gái ở đây. Mẹ kiếp, anh ta biết rõ tớ thích ăn hàng, thường hay ra ngoài ăn cơm mà còn dám dẫn gái đến ăn ở ngay cái quán lúc trước bọn tớ từng ăn. Đúng là đồ đần! Anh ta tới đây ăn cơm, chẳng phải có thể sẽ bị tớ phát hiện ra anh ta ngoại tình sao? Thằng ngu! Sao tớ lại hẹn hò với loại ngu xuẩn như thế này chứ!”
Hạ Mạt: “…”
Diệp Dao Dao mắng xong, tiếp tục cúi đầu ăn lẩu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hạ Mạt lo lắng: “Dao Dao, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao cả.” Vẻ mặt của Diệp Dao Dao lại trở về vẻ bình tĩnh: “Chẳng phải là chia tay à? Anh ta vừa tồi vừa ngu ngốc, tớ chia tay với anh ta xong, phải đốt pháo ăn mừng đấy chứ, sao có chuyện gì được.”
Cô ấy buông đũa xuống, ngả người dựa vào lưng ghế, nỏ nụ cười tự giễu: “Gần đây, khi ra ngoài ăn cơm với tớ, anh ta thường hay chơi điện thoại, nhắn tin cho người khác. Tớ đã cãi nhau với anh ta mấy lần vì chuyện này, nghi ngờ không biết có phải anh ta ngoại tình hay không. Anh ta lại nói mình trả lời tin nhắn của cấp trên trong công ty, còn cho tớ biết mật khẩu điện thoại để tớ có thể kiểm tra điện thoại bất kỳ lúc nào, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Tớ cứ tưởng mình đã trách nhầm anh ta, thậm chí còn tự xem lại bản thân, xem mình có quá nhạy cảm trong tình yêu không. Thậm chí tớ còn viết một bài tiểu luận xin lỗi anh ta vì sự đa nghi của mình.”
“Mẹ bà, chẳng biết lúc thằng chó này đọc được bài tiểu luận đó, lòng anh ta thầm cười nhạo tớ đến mức nào.”
Hạ Mạt xoay xoay cổ tay, hất cằm về phía Đổng Chiêu: “Cậu chỉ cần lên tiếng là tớ xé xác anh ta giúp cậu ngay.”
Diệp Dao Dao nói: “Thôi bỏ đi, cứ thế là hết.”
Hạ Mạt giận: “Tớ không nhịn được cơn tức này.”
Lòng Diệp Dao Dao như tro tàn, ỉu xìu nói: “Nhìn anh ta trắng trẻo, trông thư sinh yếu đuối thế kia thôi nhưng lúc còn bé, anh ta có luyện Taekwondo, một đấm hạ gục ba người đấy.”
Hạ Mạt từ tốn đặt tay xuống, cẩn thận nói: “Chúng ta đừng xung đột trực diện với tên này, chuyện anh ta ngoại tình đã rành rành ra đấy, nếu anh ta tới tìm cậu thì cậu đừng để ý tới anh ta.”
Diệp Dao Dao đáp “ừ” một tiếng, giơ điện thoại lên chụp ảnh Đổng Chiêu với cô gái ngồi đối diện anh ta coi như là chứng cứ.
Đổng Chiêu một lòng một dạ dỗ dành cô gái nọ, không hề phát hiện ra Diệp Dao Dao đang ăn lẩu ở cùng một tiệm với anh ta.
Khi còn ở tiệm lẩu, Diệp Dao Dao còn có vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi bước ra ngoài thì sắc mặt cô ấy thay đổi, trở nên ủ rũ chán chường: “Tớ muốn uống rượu.”
Hạ Mạt gật đầu: “Được, giờ tớ đi mua rượu nhé.”
Diệp Dao Dao: “Tới quán bar đi.”
Hạ Mạt: “Được, chúng ta tới quán bar.”
Diệp Dao Dao: “Tớ quán bar có người mẫu nam ấy, tớ muốn gọi tám người.”
Hạ Mạt dung túng: “Được, gọi tám người.”
Nửa tiếng sau, ở một quán bar trong trung tâm thành phố.
Hạ Mạt và Diệp Dao Dao ngồi ở bàn cạnh sân khấu, một tay Diệp Dao Dao cầm ly rượu, ngồi dựa vào lưng ghế với dáng vẻ lười nhác.
Tiếng nhạc ầm ĩ vang lên, trên sân khấu, một nhóm trai trẻ mặc sơ mi trắng, quần tây đen đang nhảy nhiệt tình. Bọn họ là những người mẫu nam đã qua đào tạo bài bản của quán bar. Diệp Dao Dao đảo mắt nhìn quanh, chỉ vào người mẫu nam đang lắc lư nhiệt tình bên cạnh người đẹp tóc đỏ trên sân khấu: “Tôi muốn người đó.”
Nhân viên phục vụ đứng cạnh cô bèn cúi đầu nhìn đơn hàng trên iPad rồi nói: “Thưa cô, anh ta đang phục vụ khách khác, còn khoảng nửa tiếng nữa mới xong. Cô muốn đợi hay gọi người khác?”
Diệp Dao Dao cũng không kén chọn, cô ấy chọn hết: “Anh gọi hai người trẻ tuổi đến đây với tôi đi, phải cao hơn một mét tám mươi lăm, gọi cả cái người mà tôi vừa chọn nữa nhé, nửa tiếng sau, bảo anh ta tới đây.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Vâng, cô chờ chút nhé.”
Comments