Sau một lát, hai anh chàng trẻ trung, sở hữu gương mặt ngây thơ đến gần, ngồi xuống bên cạnh Hạ Mạt và Diệp Dao Dao gọi chị ơi chị à hết sức nhiệt tình.
Hai chàng trai khéo ăn khéo nói, chơi lắc xúc xắc với hai người bọn họ, khiến hai người vui vẻ cười như nở hoa.
Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt uống rượu kiểu này. Lúc trước, cô đi tham gia những bữa tiệc với tổng giám đốc Lục, khi thấy đám cậu ấm dẫn theo những cô gái khác nhau nhiều lần, trong lòng cô còn khinh thường. Nhưng bây giờ được những chàng trai vừa đẹp trai vừa dễ thương ngọt ngào gọi “chị ơi” hết lần này đến lần khác, cô chợt cảm thấy đã hiểu được niềm vui của người có tiền.
“Chị thua rồi nhé, thua là phải uống rượu, hết rượu thì phải làm sao đây?”
Người ngồi cạnh Hạ Mạt là một anh chàng tóc xoăn, da dẻ trắng trẻo, mắt to mi dài, nhìn rất ngoan ngoãn, cũng biết làm nũng với Hạ Mạt.
Chàng trai đáng yêu xinh đẹp làm nũng sẽ không khiến người ta chán ngán, lòng Hạ Mạt biết đây là chiêu trò bán rượu của cậu ta, nhưng nhìn cậu ta tràn trề sức sống, dạt dào sức trẻ, mang lại niềm vui cho Hạ Mạt, cô bằng lòng trả tiền cho niềm vui.
“Hết rượu thì khui chai mới.” Hạ Mạt hào phóng.
Chàng tóc xoăn mỉm cười tươi tắn: “Cảm ơn chị.”
Anh chàng ngồi cạnh Diệp Dao Dao thấy vậy, lập tức nắm lấy cánh tay cô ấy rồi lay lay: “Chị ơi.”
Chỉ một tiếng gọi mà đôi mắt cậu ta đã nhìn chằm chằm vào Diệp Dao Dao. Diệp Dao Dao uống nhiều rượu, chuếnh choáng say nên giơ tay véo lên gương mặt búng ra sữa kia một cái, cười nói: “Cậu cũng gọi đi.”
“Cảm ơn chị.”
Lúc Diệp Uyển bước vào cùng nhóm người vây quanh, vừa liếc nhìn đã thấy được Hạ Mạt bị mấy anh chàng người mẫu dụ gọi thêm rượu, trông có vẻ đang vui lắm.
Diệp Uyển nhướng mày, mỉm cười tiến về phía Hạ Mạt: “Cô Hạ, trùng hợp ghê, lại gặp cô ở đây.”
Hạ Mạt ngước mắt nhìn Diệp Uyển, nụ cười trên môi cô cứng đờ. Khi Diệp Uyển đi đến gần, cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, còn mỉm cười tươi tắn hơn: “Chào cô Diệp.”
Diệp Uyển hất cằm về phía người mẫu nam đang ngồi cạnh Hạ Mạt, chống tay lên cằm rồi ra vẻ lơ đãng: “Lục Nghiễn Lễ có biết cô Hạ chơi ở đây không?”
Hạ Mạt biết lần trước Diệp Uyển nhắm vào mình là vì Lục Nghiễn Lễ.
Cô mỉm cười phủi sạch quan hệ với Lục Nghiễn Lễ: “Làm sao tổng giám đốc Lục biết tôi tới đây được, tổng giám đốc Lục đâu có quan tâm tới đời sống cá nhân của cấp dưới.”
Diệp Uyển nheo mắt: “Theo những gì tôi biết, cô cũng không phải là cấp dưới bình thường với Lục Nghiễn Lễ.”
Cô ta có ý gì đó.
Hạ Mạt cười đáp: “Đúng là tôi không được coi như cấp dưới bình thường, tôi đã đi theo tổng giám đốc Lục ba năm, trong công ty, tôi là người làm việc với Lục tổng nhiều nhất hằng ngày. Mọi người đều nói tôi là cấp dưới được Lục tổng tin tưởng nhất.”
Diệp Uyển chớp chớp mắt: “Nhưng anh tôi nói với ông nội, cô là người Lục Nghiễn Lễ để tâm nhất, vì cô mà anh ấy không thèm nể mặt tôi. Cô lại nói mình chỉ là một cấp dưới bình thường của anh ấy, nếu anh ấy nghe được chắc là sẽ không vui đâu.”
Hạ Mạt như ngừng thở trong tích tắc, tiếp thu ý kiến của cô ta: “Sao lại như thế được, chắc tổng giám đốc Diệp hiểu lầm nhỉ, mối quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Lục chỉ đơn giản là sếp và nhân viên thôi. Nếu đúng như những gì cô Diệp nói, tôi là người được tổng giám đốc Lục để tâm nhất thì làm sao tôi lại gọi người mẫu nam ra đây với mình được?”
Nói dứt lời, Hạ Mạt còn chọc chọc vào lồng ngực chàng người mẫu ngồi cạnh, chứng minh mình không liên quan gì tới Lục Nghiễn Lễ.
Diệp Uyển đâu hề tin cô và Lục Nghiễn Lễ chẳng là gì của nhau.
Lần trước, vì Hạ Mạt mà Lục Nghiễn Lễ đã làm cô ta bẽ mặt, cô ta về mách lẻo với ông nội, nhờ ông nội tính sổ của Lục Nghiễn Lễ. Cô ta làm mưa làm gió ở nhà suốt hai ngày, cuối cùng bị ông nội quở trách, bảo cô ta sau này không được dây vào Hạ Mạt nữa, còn nói Hạ Mạt là bạn gái của Lục Nghiễn Lễ.
Nếu Lục Nghiễn Lễ đã nhận định Hạ Mạt là bạn gái của anh, thì một người đường đường là cô chủ nhà họ Diệp như cô ta cũng chẳng thiết tha làm kẻ thứ ba, cướp bạn trai của người khác làm gì, chỉ là cô ta không nuốt trôi cơn tức này.
Diệp Uyển này có chỗ nào thua kém, tại sao Lục Nghiễn Lễ lại không chọn cô ta?
Giờ lại thấy bạn gái của Lục Nghiễn Lễ gọi người mẫu nam ra chơi bời, khỏi phải nói lòng cô ta hả hê đến nhường nào.
Trời cao có mắt, Lục Nghiễn Lễ không chọn cô ta, cô gái mà anh thích lại đang cười đùa vui vẻ với người mẫu nam ở quán bar, nếu Lục Nghiễn Lễ biết chuyện này thì…
Chậc chậc…
Nghĩ đến biểu cảm của Lục Nghiễn Lễ sau khi biết chuyện, Diệp Uyển chẳng thể kìm nén được niềm vui trong lòng, bưng ly rượu lên từ người phục vụ, cô ta nâng ly với Hạ Mạt: “Cô Hạ, lần trước là tôi sai, anh tôi đã mắng tôi rồi. Tôi cũng đã tự kiểm điểm bản thân, xin lỗi cô nhé.”
Hạ Mạt không biết cô chủ nhà họ Diệp này lại định giở trò gì, tuy mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lòng cô lại cảnh giác, cô cụng ly với cô ta: “Cô Diệp, cô khách sáo quá, được uống rượu với cô là vinh hạnh của tôi.”
Diệp Uyển nói: “Tôi thích tính cách thẳng thắn và không kiểu cách của cô, chúng ta kết bạn đi, cô đừng gọi tôi là cô Diệp này cô Diệp kia nữa, nghe xa lạ lắm. Cứ gọi tôi là Uyển Uyển được rồi, bạn bè của tôi đều xưng hô như thế.”
Cô chủ nhà họ Diệp chủ động kết bạn, Hạ Mạt nào dám không biết điều: “Uyển Uyển.”
Diệp Uyển nắm lấy cánh tay cô, ra vẻ thân thiết như thể bọn họ đã quen biết từ lâu: “Mạt Mạt, người mẫu nam cô chọn trông non nớt quá, để tôi đề cử cho cô vai chàng kép chính ở đây nhé.”
Hạ Mạt mỉm cười từ chối khéo: “Giá kép chính cao lắm, tôi đây không dám tiêu nổi.”
Diệp Uyển không vui: “Cô nói như thế có phải vì xem thường Diệp Uyển này không? Tôi đi chơi với bạn bè, chưa từng để bạn mình trả tiền bao giờ. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ bao hết tất cả chi phí hôm nay của cô và bạn cô.”
Nói xong, cô ta không để Hạ Mạt có cơ hội từ chối là đã nói với quản lý quán bar: “Gọi hết những anh trụ cột trong quán bar của anh tới đây.”
Quản lý mỉm cười đáp: “Vâng thưa cô Diệp, tôi sẽ đi sắp xếp ngay, mong cô chờ chút nhé.”
Khi Lục Nghiễn Lễ đến quán bar, đã thấy hai người mẫu nam ngồi ở hai bên trái – phải của Hạ Mạt, đều để trần thân trên, lộ ra cơ bắp săn chắc và cân đối. Người ngồi bên phải còn là một anh chàng người nước ngoài tóc vàng, Hạ Mạt đang cho tay sờ lên cánh tay của anh chàng ngoại quốc này, sờ sờ bắp tay rắn rỏi của người ta với nụ cười tươi như hoa.
“Thật sự không sao chứ Mạt Mạt? Lục Nghiễn Lễ không ghen thật à?”
Hôm nay, Diệp Uyển đã thử Hạ Mạt vô số lần.
Để đảm bảo hôm nay mình và Diệp Dao Dao có thể đi ra khỏi quán bar một cách an toàn, cô vắt hết óc chứng minh mình và Lục Nghiễn Lễ không liên quan gì đến nhau.
“Tôi và tổng giám đốc Lục thật sự chỉ là nhân viên và sếp thôi, tại sao tổng giám đốc Lục phải ghen chứ?”
Dứt lời, Hạ Mạt sờ lên ngực người mẫu nam kia.
Ngay một giây sau đó, một bàn tay tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nắm chặt cổ tay cô. Sau gáy Hạ Mạt chợt lạnh toát, cô cúi đầu, không dám ngước mắt lên nhìn.
Diệp Uyển nhìn thấy sắc mặt âm u của Lục Nghiễn Lễ, cô ta cười ngặt nghẽo, ngã xuống ghế ngồi.
Trong xe, Lục Nghiễn Lễ ngồi dựa vào ghế, môi anh mím chặt, vẻ mặt thì u ám đáng sợ, anh đã thật sự nổi giận rồi.
Tim Hạ Mạt đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, lòng cô thấp thỏm: “Tổng giám đốc Lục.”
Hàng mi của Lục Nghiễn Lễ khẽ cụp xuống, che giấu cảm xúc trong mắt anh, anh lạnh lùng nói: “Tại sao em lại đến nơi như vậy?”
Hạ Mạt trả lời rõ ràng: “Bạn tôi thất tình, không vui trong lòng nên tôi đi quán bar uống rượu giải sầu với cô ấy.”
Lục Nghiễn Lễ cười nhạt: “Giải sầu cũng cần gọi người mẫu nam ra à?”
Hạ Mạt đổ vấy cho Diệp Dao Dao: “Mấy người mẫu nam đó do bạn tôi gọi ra thôi, tôi đi với cô ấy mà, cô ấy đã gọi, tôi cũng không tiện làm cô ấy cụt hứng.”
Lục Nghiễn Lễ cười lạnh: “Không chỉ không làm cụt hứng mà tôi thấy em còn rất hứng thú nữa, cơ bụng của người mẫu nam có gợi cảm không?”
Hạ Mạt hít sâu một hơi, cô quan sát sắc mặt của Lục Nghiễn Lễ, cẩn thận lấy lòng anh: “Không gợi cảm bằng của anh.”
Huyệt thái dương của Lục Nghiễn Lễ co giật, sắc mặt càng trầm hơn: “Em so sánh tôi với người đàn ông khác.”
Nịnh nọt lại thành hỏng bét, Hạ Mạt sám hối sâu sắc: “Tổng giám đốc Lục, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ đến những chỗ như thế nữa. Chỗ đó ồn ào chết đi được, tiếng nhạc khiến tai tôi sắp điếc đến nơi rồi.”
Lục Nghiễn Lễ lấy khăn tay, nắm lấy bàn tay Hạ Mạt từng chạm vào mấy người mẫu nam, lau từng ngón tay một.
Khăn ướt đã dùng bị chất thành đống, bàn tay trắng nõn của Hạ Mạt bị lau hết lần này đến lần khác, cô cảm giác da mình sắp tróc rồi. Cô lén lút ngước lên nhìn Lục Nghiễn Lễ, thấy anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay cô, bờ môi mỏng khẽ mím chặt.
Tim Hạ Mạt đập loạn xạ, cô muốn đổi chủ đề khác: “Tổng giám đốc Lục, có phải hôm nay anh uống rượu không?”
Cô ngửi được mùi rượu trên người anh.
Lục Nghiễn Lễ không đáp.
Sau mười phút, tất cả khăn giấy ướt trên xe đều đã bị sử dụng xong.
Sắc mặt Lục Nghiễn Lễ mới dịu đi một chút: “Thư ký Hạ.”
Hạ Mạt lập tức ngồi thẳng lưng: “Anh nói đi tổng giám đốc Lục.”
Cơ thể Lục Nghiễn Lễ dựa vào ghế, lạnh nhạt hỏi: “Giá gọi người mẫu nam đắt không?”
Hạ Mạt thấp thỏm: “Không đắt đâu tổng giám đốc Lục.”
Giọng điệu của Lục Nghiễn Lễ cứ đều đều không cảm xúc: “Thư ký Hạ hào phóng ghê, gọi người mẫu nam, lại còn kêu thêm rượu cho họ, một buổi tối tiêu đến sáu con số mà vẫn thấy không đắt, coi bộ lương cao quá rồi nhỉ.”
Hạ Mạt cảnh giác: “Hai người sau cùng là do cô Diệp gọi, cô ấy trả tiền, người tôi gọi ra đâu có đắt.”
Lục Nghiễn Lễ không nghe lời bào chữa của cô, bình tĩnh nói: “Tất cả tiền thưởng năm nay của em sẽ bị hủy bỏ.”
Sấm sét giữa trời quang.
Anh mắng cô thế nào cũng được nhưng không được đùa với tiền thưởng.
“Tổng giám đốc Lục.” Hạ Mạt nhìn anh với vẻ tội nghiệp.
Lục Nghiễn Lễ nhắm mắt ra hiệu cho cô đừng làm ồn.
Hạ Mạt mím môi, nhìn chăm chú vào anh, vô cùng tủi thân, cô muốn chờ anh mở mắt ra là sẽ thấy được vẻ đáng thương của cô.
Chẳng biết đã qua bao lâu, nhịp thở của Lục Nghiễn Lễ dần đều đều như thể đã ngủ.
Hạ Mạt nhìn ra cửa sổ, sắp đến căn hộ cô thuê rồi, cô lo lắng gọi nhỏ: “Tổng giám đốc Lục.”
Trần Thành ngồi ở ghế trước, nhắc nhở cô: “Chắc tổng giám đốc Lục đã ngủ rồi, hôm qua anh ấy đã tới Đông Thành thị sát, đi về trong ngày, vừa rời cao tốc đã đến công ty, tối nay còn có tiệc xã giao rồi mới đi từ bữa tiệc đến quán bar tìm cô.”
Trần Thành kể khổ thay cho Lục Nghiễn Lễ, muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa Hạ Mạt và Lục Nghiễn Lễ.
Sau khi nghe anh ta nói, Hạ Mạt lại cẩn thận gọi Lục Nghiễn Lễ thêm một tiếng: “Tổng giám đốc Lục.”
Vẫn không ai đáp lại.
Hạ Mạt giơ tay huơ huơ trước mắt Lục Nghiễn Lễ, sau khi chắc chắn là Lục Nghiễn Lễ đã ngủ, lòng cô chưa nguôi được, tức giận lẩm bẩm: “Tại sao anh lại trừ tiền lương của tôi chứ, bạn thôi thất tình, tôi đi quán bar giải sầu với cô ấy thì có vấn đề gì? Cô ấy thất tình, gọi người mẫu nam ra mua vui chút thì đã sao? Vốn là tôi và người mẫu nam chỉ nói chuyện bình thường, không hề đụng chạm gì cả, chẳng phải do nợ đào hoa của anh gây ra sao? Cô Diệp nhắm vào tôi, một thư ký nhỏ bé như tôi thì làm gì được đây? Để cô ta không trêu tôi nữa, tôi chỉ đành làm trái lương tâm, sờ hai cái lên người mẫu nam thôi. Anh tức giận thì cũng đành thôi, anh lau tay tôi đến mức sắp tróc da cũng được, nhưng tại sao anh lại cắt thưởng của tôi chứ? Anh nói đi, mau nói xem, tại sao lại cắt tiền thưởng của tôi? Nói trắng ra, dù tôi thật sự sờ người mẫu nam thì sao chứ, đây là chuyện riêng của tôi, không phải chuyện công việc. Anh là sếp tôi, sao lại cắt tiền thưởng vì chuyện riêng của tôi chứ?”
Nhắc đến tiền thưởng là Hạ Mạt lại càng bất mãn, cũng nói to hơn.
Trần Thành toát mồ hôi lạnh, nhắc nhở cô: “Thư ký Hạ, cô nói nhỏ chút, cẩn thận đừng đánh thức tổng giám đốc Lục.”
Hạ Mạt hạ giọng: “Đánh thức thì đánh thức chứ, ngày nào tôi cũng làm việc vất vả vì điều gì nào? Chẳng phải vì chút tiền lương này sao? Anh ấy cắt hết thưởng của tôi rồi, tôi còn sợ đánh thức anh ấy chắc? Tôi đây muốn đánh thức anh ấy đấy, muốn hỏi xem hà cớ gì lại cắt thưởng của tôi.”
Lục Nghiễn Lễ chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt sâu thẳm đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Hạ Mạt.
“Em hỏi chuyện gì?” Giọng điệu của Lục Nghiễn Lễ đầy hờ hững.
Ánh mắt Hạ Mạt giật thót, cô nhanh chóng nhoẻn miệng, mỉm cười dịu dàng: “Tôi muốn hỏi Lý Tự chăm sóc anh ra sao, tại sao không đỡ rượu trong bữa tiệc giúp anh, để anh uống nhiều rượu như thế.”
Comments