Chương 49

Chương 49

Hạ Mạt mỉm cười rạng rỡ, lời nói chân thành, trên mặt đầy vẻ thành khẩn không hề tỏ ra chút bất mãn nào, trông vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn.

 

Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ thoáng qua một nét cười khó nhận ra, anh cố nén ý cười trong cổ họng, giọng điệu thản nhiên: "Muốn nói gì thì cứ nói, tôi nghe đây."

 

Hạ Mạt không bỏ lỡ ý cười thoáng qua trong mắt anh, lúc anh cười, gương mặt lạnh lùng toát ra vài phần rạng rỡ của một chàng trai trẻ.

 

"Tổng giám đốc Lục, anh cười lên trông đẹp hơn nhiều." Phát hiện sự thay đổi nhỏ ấy, Hạ Mạt không ngần ngại nịnh nọt.

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng hỏi: "Có đẹp hơn người mẫu nam ở quán bar không?"

 

Hạ Mạt rút kinh nghiệm từ bài học vừa rồi, không dám so sánh anh với nam người mẫu: "Tôi không biết nữa, lúc đó tôi chỉ lo an ủi bạn mình nên không nhìn kỹ mấy nam người mẫu đó trông ra sao."

 

Khóe môi Lục Nghiễn Lễ hơi cong lên.

 

Hạ Mạt lập tức giơ điện thoại lên, mở camera hướng về phía anh.

 

"Tổng giám đốc, anh cứ cười như vậy là đẹp nhất, tôi nhất định phải chụp lại để từ từ ngắm."

 

Lục Nghiễn Lễ phá đám: "Đừng mang về in ảnh làm bia phi tiêu đấy."

 

"Sao có thể chứ?" Hạ Mạt kinh ngạc: "Sếp Lục, anh đang nghi ngờ sự ngưỡng mộ của tôi dành cho anh đấy sao? Gương mặt anh tuấn phong độ thế này làm sao tôi nỡ dùng phi tiêu đâm thành nhím được."

 

Giọng Lục Nghiễn Lễ vẫn điềm đạm: "Khả năng nói mồm miệng của em lại tiến bộ rồi."

 

"Đâu phải nói mồm miệng." Hạ Mạt kêu oan cho mình: "Tôi nói toàn lời từ tận đáy lòng, lời thật lòng đổi lấy sự thật tâm mà."

 

Lục Nghiễn Lễ nói: "Cô Summer muốn thật lòng đổi thật lòng, vậy em định dùng những lời khen từ đáy lòng ấy để đổi lấy gì từ tôi đây?"

 

Hạ Mạt cười càng rạng rỡ, ánh mắt sáng long lanh: "Sếp Lục, một người rộng lượng bao dung như anh, chắc chắn không giống kiểu ông chủ keo kiệt chua ngoa, trừ tiền thưởng của nhân viên đâu nhỉ? Anh nói thế chắc là đùa thôi phải không?"

 

Lục Nghiễn Lễ khẽ "ừ" một tiếng.

 

Hạ Mạt đang định nói thêm lời hay ý đẹp thì chợt nhận ra Lục Nghiễn Lễ đã "ừ" rồi.

 

Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết mà, chắc chắn sếp Lục sẽ không thực sự trừ tiền thưởng của tôi, anh chính trực như vậy, được làm việc bên cạnh anh đúng là phúc ba đời."

 

Lục Nghiễn Lễ phá đám: "Lần trước em nói làm việc bên cạnh tôi là phúc tám đời mà."

 

Hạ Mạt nhanh nhẹn đáp lại: "Dù sao cũng là phúc đức tu từ kiếp trước, đều là phúc khí cả."

 

Lục Nghiễn Lễ mỉm cười: "Thôi được rồi, tôi đùa em thôi. Công việc của em không có sai sót, tôi không có quyền trừ tiền thưởng của em. Còn chuyện em gọi người mẫu nam khiến tôi tức giận, đó là vấn đề tình cảm, tôi sẽ không lẫn lộn giữa công việc và tình cảm."

 

Hạ Mạt mím môi, nói: "Nhưng tôi bị dọa thật đấy. Sau này anh đừng lấy chuyện tiền thưởng ra đùa nữa, sẽ khiến tôi cảm thấy lo lắng khi ở cạnh anh. Lúc nào tôi cũng phải cẩn thận xem mình nói gì có chọc giận anh không, tôi sẽ không thể thoải mái mà vui vẻ nói chuyện với anh được."

 

"Xin lỗi." Lục Nghiễn Lễ nói lời xin lỗi: "Là tôi đã mất bình tĩnh."

 

"Nếu chỉ là vì tình cảm mà mất bình tĩnh, nói ra những lời dọa tôi như vậy thì anh không cần xin lỗi đâu."

 

Hạ Mạt nghiêng đầu, cười một cách đầy cảm thông: "Dù sao thì trong tình cảm, ai mà chẳng có lúc mất kiểm soát, ghen tuông, nói vài lời quá khích. Điều này cũng bình thường thôi, tôi có thể hiểu. Nhưng trong tình cảm, nếu mất lý trí rồi buông lời làm tổn thương đối phương, thì cũng dễ khiến tình cảm bị sứt mẻ."

 

Hạ Mạt nghiêng người tới gần Lục Nghiễn Lễ, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào mắt anh: "Sếp Lục, để tôi lén nói với anh vài lời thật lòng nữa nhé."

 

"Hôm qua trên núi, tôi có một thoáng xúc động muốn ở bên anh. Cả ngày hôm nay, thỉnh thoảng tôi đều suy nghĩ về chuyện này. Có lẽ hôm nay nếu anh tùy tiện hỏi tôi một câu, tôi sẽ đồng ý ngay. Nhưng khi anh nói sẽ trừ tiền thưởng, tôi lập tức cảm thấy lạnh lòng, giờ hoàn toàn không còn ý nghĩ đó nữa."

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn ánh mắt láu lỉnh của cô, giọng nói mang ý cười: "Đây không phải lời thật lòng, mà là lời khiến người ta đau lòng."

 

Hạ Mạt chớp chớp mắt, dùng chính lời anh từng nói để đáp lại: "Anh phải thông cảm cho tôi, tôi nhát gan, sợ nhất là đắc tội với ông chủ rồi bị trừ lương. Ban ngày đi làm đã đủ căng thẳng rồi, tan làm lại phải đối mặt với bạn trai mình, còn phải lo nói sai câu nào đó bị công tư lẫn lộn mà trừ lương. Cuộc sống như vậy thật không thể chịu nổi."

 

Lục Nghiễn Lễ hứa: "Sẽ không có lần sau nữa."

 

"Nhưng tôi đã bị dọa rồi." Hạ Mạt đưa hai tay ôm lấy ngực, trên mặt tỏ vẻ sợ hãi: "Tôi nhát gan, sợ là bị dọa đến mức ba ngày tới cũng không dám gặp anh đâu."

 

Lục Nghiễn Lễ nói: "Đây là một bài học rất lớn, tôi sẽ rút kinh nghiệm."

 

Trong lúc nói chuyện, xe đã đến trước cửa căn hộ của Hạ Mạt.

 

Hạ Mạt xách túi xuống xe, quay đầu mỉm cười với Lục Nghiễn Lễ: "Tạm biệt, tổng giám đốc Lục, ngày mai không gặp nhé."

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn theo bóng lưng cô biến mất trong thang máy, nghĩ đến dáng vẻ lanh lợi, miệng lưỡi sắc bén của cô lúc nãy mà không nhịn được bật cười.

 

Trần Thành liếc qua gương chiếu hậu, thấy khóe miệng tổng giám đốc Lục cong lên, ngạc nhiên trước diễn biến tình thế tối nay.

 

Thư ký Hạ gọi người mẫu nam ở quán bar, chẳng phải tổng giám đốc Lục đến để hỏi tội sao? Sao cuối cùng lại bị thư ký Hạ phản đòn, còn vui vẻ nhận ba ngày suy ngẫm thế này?

 

Khi Hạ Mạt đẩy cửa bước vào nhà, Diệp Dao Dao đang nằm trên giường, tay cầm điện thoại chửi mắng Đổng Chiêu ở đầu dây bên kia.

 

Khi nãy, lúc Lục Nghiễn Lễ đưa Hạ Mạt lên xe, anh đã sắp xếp người đưa Diệp Dao Dao về trước.

 

Diệp Dao Dao về nhà trước Hạ Mạt.

 

"Khách hàng nào bàn chuyện làm ăn mà lại chui vào lòng anh vậy hả, Đổng Chiêu, anh định lừa ai vậy? Cô gái đó nhìn qua còn như sinh viên đại học, sao anh không nói luôn là em gái anh đi."

 

"Anh đúng là một cục phân thối, tôi đúng là mù mắt mới yêu anh. Đã bị tôi nhìn thấy tận mắt rồi mà anh còn dám cãi."

 

"Anh còn dám mở miệng đòi tôi trả tiền ăn sao? Mấy lần đi ăn ở nhà hàng đắt tiền đều là tôi trả, tôi không đòi anh trả lại đã là rộng lượng lắm rồi, mà anh còn dám nhắc chuyện tiền bạc?"

 

"Anh có bệnh thì đi khám thần kinh đi, đừng có giở trò với tôi nữa. Trong khoảng thời gian chúng ta bên nhau, tôi đã chi nhiều hơn anh. Số tiền đó coi như tôi vứt cho chó, không đòi nữa. Chúng ta coi như hai bên không nợ gì nhau, sau này đừng gặp lại giùm."

 

Diệp Dao Dao cúp máy, tức đến nghiến răng: "Tớ chưa từng thấy người đàn ông nào vô liêm sỉ như thế này. Anh ta còn dám đòi tớ trả tiền ăn mỗi lần đi hẹn hò, thậm chí cả tiền xăng xe khi anh ta lái đến gặp tớ."

 

Hạ Mạt cạn lời: "Sao lại có người đàn ông quá đáng như vậy? Không phải cậu đã trả phần lớn tiền ăn mỗi lần đi ăn với anh ta sao?"

 

Diệp Dao Dao day trán đang đau nhức: "Anh ta nói rằng mỗi lần đi ăn hẹn hò, đều là do tớ muốn ăn, nhà hàng cũng là tớ chọn, không phải anh ta muốn ăn. Anh ta chỉ đi ăn cùng tớ thôi, nên tiền ăn phải do tớ trả."

 

Đã thấy nhiều người vô lý, nhưng chưa thấy ai vô lý đến mức này.

 

Diệp Dao Dao không thốt nên lời, ngửa mặt hỏi trời: "Tôi đã tạo nghiệp gì mà yêu phải một kẻ ‘cực phẩm’ thế này."

 

Hạ Mạt rót một cốc nước ấm đưa cho cô ấy: "Cậu chặn anh ta đi, đừng bận tâm tới nữa."

 

Diệp Dao Dao "ừm" một tiếng, nâng cốc uống liền một hơi gần hết rồi đặt cốc lên tủ đầu giường, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, chặn tất cả các liên lạc của Đổng Chiêu.

 

Như nhớ ra điều gì đó, Diệp Dao Dao ngẩng đầu hỏi Hạ Mạt: "Sếp của cậu không mắng cậu chứ? Tớ thấy lúc kéo cậu ra khỏi quán bar, mặt anh ấy đen sì, trông đáng sợ lắm."

 

"Không mắng."

 

Diệp Dao Dao nằm xuống gối, nhắm mắt lẩm bẩm: "Thế thì tốt rồi. Lúc đó trông anh ấy như vậy, tớ còn sợ anh ấy ra tay với cậu."

 

Nói xong câu này, Diệp Dao Dao không còn động tĩnh gì nữa, say khướt rồi ngủ thiếp mất.

 

Hạ Mạt lấy bộ đồ ngủ từ tủ quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa.

 

Tắm xong đi ra, Hạ Mạt thấy trên WeChat có mấy cuộc gọi thoại từ Diệp Uyển.

 

WeChat là Diệp Uyển chủ động kết bạn với cô ở quán bar hôm nay, Hạ Mạt cầm điện thoại, do dự không biết có nên gọi lại không.

 

Đang phân vân, đầu dây bên kia lại gọi tới.

 

Hạ Mạt nghe máy: "Cô Diệp."

 

Diệp Uyển cười nói: "Không phải đã nói chúng ta là bạn bè rồi sao, sao cô lại gọi tôi là cô?"

 

Hạ Mạt đổi cách xưng hô: "Uyển Uyển, có chuyện gì không?"

 

Diệp Uyển nói với giọng đầy ẩn ý: "Tôi gọi cô nhiều lần như vậy mà giờ cô mới nghe, có phải là đang bận chuyện gì với Lục Nghiễn Lễ không?"

 

Bận chuyện?

 

Là ý mà cô đang nghĩ sao?

 

Hạ Mạt im lặng vài giây.

 

"Tôi và tổng giám đốc Lục không ở cùng nhau, tôi đang ở nhà mình, vừa rồi tôi đang tắm rửa."

 

"Không ở cùng nhau à." Giọng điệu Diệp Uyển đầy tiếc nuối: "Tôi còn tưởng rằng tôi đã làm phiền lúc cô và Lục Nghiễn Lễ đang ôm nhau lăn trên giường rồi chứ."

 

Cô chủ họ Diệp này nói chuyện thẳng thắn thật.

 

Nghe có vẻ như cô ta rất muốn làm phiền Hạ Mạt và Lục Nghiễn Lễ khi họ đang lăn trên giường, thậm chí còn đoán rằng họ đang làm gì đó và cố tình chọn đúng lúc này để gọi điện thoại.

 

Hạ Mạt đoán được đại khái cái tính hống hách của cô tiểu thư này, không cam lòng việc Lục Nghiễn Lễ không thích mình, nên cố ý gây khó chịu cho anh.

 

Hạ Mạt nói: "Sếp Lục đưa tôi đến dưới tòa chung cư rồi đi luôn."

 

Diệp Uyển tặc lưỡi một cái: "Thế này không hợp lý chút nào. Anh ấy đã tận mắt thấy cô chơi đùa vui vẻ với người mẫu nam, tức đến mức đó, chẳng lẽ không ghen đến phát điên, đưa cô về trói lên giường làm này làm kia, khiến cô ba ngày không xuống giường được sao? Thế mà chỉ đưa cô về nhà, chẳng có chuyện gì xảy ra. Liệu có phải là Lục Nghiễn Lễ không được không đấy?"

 

Nghe Diệp Uyển nghi ngờ khả năng nam tính của Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt sợ không giải thích thì sẽ bị Diệp Uyển coi như ngầm thừa nhận, cô vội vàng đính chính: "Anh ấy rất bình thường."

 

Tin đồn về việc tổng giám đốc Lục không được tuyệt đối không thể truyền ra từ miệng cô ta.

 

Diệp Uyển vẫn nghi ngờ: "Sao cô biết anh ấy bình thường, không phải hai người chẳng có chuyện gì xảy ra sao?"

 

Diệp Uyển như hiểu ra điều gì: "Thảo nào tôi xinh đẹp thế này mà anh ấy cũng không thích, tôi còn tưởng mắt anh ấy có vấn đề, hóa ra là chỗ đó không ổn. Chẳng trách nhiều năm như vậy mà không yêu ai."

 

Hạ Mạt không chịu nổi việc cô ta bịa đặt về Lục Nghiễn Lễ, nếu lời này mà truyền ra ngoài, không thể tưởng tượng được Lục Nghiễn Lễ sẽ mất mặt thế nào trong giới.

 

Cô hít sâu một hơi: "Chỉ là hôm nay không có chuyện gì xảy ra thôi."

 

Diệp Uyển nắm lấy trọng điểm: "Vậy là trước đây hai người đã từng có quan hệ với nhau rồi đúng không? Sao cô cứ nói với tôi là cô và Lục Nghiễn Lễ chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới?"

 

Diệp Uyển nói: "Chẳng lẽ là Lục Nghiễn Lễ không được nên cố tình kéo người thư ký là cô để che mắt thiên hạ?"

 

Hạ Mạt nghe ra đây là phép khích tướng của Diệp Uyển, nhưng giờ cô không thể quan tâm nhiều như vậy, thể diện của Lục Nghiễn Lễ mới là quan trọng nhất.

 

"Tôi còn mong anh ấy không được ấy chứ." Hạ Mạt trông như đang phàn nàn, nhưng thật ra là khen ngợi: "Mỗi lần anh ấy đều dai dẳng không dứt, không biết lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, lại còn biết bao chiêu trò, tôi thật sự không chịu nổi."

 

Diệp Uyển: "Sao anh ấy lại không biết thương hoa tiếc ngọc thế này, lần sau gặp anh ấy, tôi sẽ nói giúp cô vài câu."

 

Hạ Mạt giật giật khóe mắt: "Không cần đâu, tôi cũng khá hưởng thụ mà."

 

Tai Hạ Mạt đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

 

Cô không hiểu mình đang nói những lời linh tinh gì nữa, đúng là điên rồi.

 

Hạ Mạt xoa xoa thái dương, ngồi xuống ghế sofa.

 

"Uyển Uyển, hôm nay tôi uống hơi nhiều, bây giờ hơi chóng mặt, cô còn chuyện gì không?"

 

Diệp Uyển: "Tôi muốn rủ cô ngày mai đi uống trà chiều."

 

Hạ Mạt khéo léo từ chối: "Ngày mai tôi phải giúp bạn tôi dọn nhà, không có thời gian."

 

Diệp Uyển: "Dọn nhà đâu mất nhiều thời gian, tôi sẽ giúp các cô gọi dịch vụ chuyển nhà và dọn dẹp chuyên nghiệp, rất nhanh là xong rồi."

 

Hạ Mạt: "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng bạn tôi không có nhiều đồ, không cần dịch vụ chuyển nhà, chúng tôi tự chuyển là được."

 

"Mạt Mạt, có phải cô không thích làm bạn với tôi không?" Diệp Uyển nói: "Cô yên tâm, cô đi uống trà chiều với tôi, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Tôi thật sự muốn làm bạn với cô, bởi vì chỉ có cô mới cho tôi thấy được cảnh Lục Nghiễn Lễ bị lép vế thôi."

 

Nghĩ đến hôm nay Lục Nghiễn Lễ vội vã đến quán bar với gương mặt u ám, Diệp Uyển cười khẩy: "Tôi thật sự không ưa nổi cái kiểu cao cao tại thượng, coi trời bằng vung của anh ấy. Mạt Mạt, chẳng lẽ cô không muốn thử xem mình quan trọng thế nào trong lòng anh ấy sao? Ngày mai cô đi uống trà chiều với tôi, tôi sẽ giả vờ làm khó cô, để xem anh ấy biết chuyện có bỏ dở công việc chạy đến tìm cô không."

 

Khi Diệp Uyển nói muốn hẹn Hạ Mạt uống trà chiều, Hạ Mạt đã đoán ra ý đồ của cô ta.

 

Hạ Mạt dịu giọng nói: "Cô Diệp, không cần thử nữa đâu, chẳng phải hôm nay tổng giám đốc Lục đã từ bữa tiệc chạy vội đến quán bar rồi sao? Tôi xuất thân bình thường, không thể so với xuất thân cao quý của cô, ở bên tổng giám đốc Lục vốn cũng không thể mang lại trợ lực gì cho anh ấy. Nếu còn để anh ấy xoay quanh tôi, bắt anh ấy phải chọn giữa tôi và công việc để chứng minh tôi quan trọng thế nào, thì thật quá làm màu rồi."

 

Diệp Uyển nghe ra ý mỉa mai: "Cô đang nói tôi làm màu sao?"

 

"Sao lại thế được?" Hạ Mạt mỉm cười nói: "Cô có xuất thân ưu việt, ai lấy được cô đều sẽ được hưởng lợi từ gia thế hiển hách của cô. Đã nhận được lợi ích từ cô, bất kể cô có yêu cầu gì với bạn đời của mình cũng không phải là quá đáng. Nhưng nếu tôi làm những điều tương tự thì đó là làm màu, còn cô làm là hợp tình hợp lý."

 

Diệp Uyển hừ lạnh: "Cô bớt tìm cớ đi, cô nghĩ tôi không nghe ra sao, rõ ràng là cô đang nói bóng gió tôi."

 

Hạ Mạt vẫn mỉm cười: "Cô Diệp, cô nghĩ nhiều rồi, tôi nào dám nói bóng gió cô."

 

Diệp Uyển: "Chiều mai tôi chờ cô ở Trà Cư Tụ Minh, cô nhất định phải đến."

 

Hạ Mạt dịu dàng nói: "Cô Diệp, ngày mai tôi thật sự không rảnh."

 

Diệp Uyển nổi giận: "Tôi đã mời mà cô dám không đến sao!"

 

Hạ Mạt: "Không phải cô nói, tổng giám đốc Diệp đã nói với ông cụ Diệp rằng tôi là người trong lòng tổng giám đốc Lục sao?"

Comments