Lời khen đột ngột vừa rồi của Lục Nghiễn Lễ khiến Hạ Mạt không hiểu ra sao. Mặc dù nội dung tin nhắn có vẻ như đang công nhận cô nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy câu “Có được một người thư ký như cô cũng là may mắn của tôi” kia đầy ẩn ý.
Cô đã làm việc bên cạnh Lục Nghiễn Lễ lâu như vậy rồi nhưng chưa từng nghe anh khen ngợi bất kỳ ai, đây cũng là lần đầu tiên cô được anh khen ngợi. Quá bất thường, dù sao thì cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tối hôm đó, Hạ Mạt nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được.
Rốt cuộc tổng giám đốc Lục đột nhiên muốn cho cô nghỉ phép dài hạn là vì lý do gì?
Tối hôm qua bà Tống tìm cô nói chuyện, bà ấy khen cô trông trẻ trung, nói cô và Lục Nghiễn Lễ rất hợp nhau. Bà ấy không quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối và muốn cô làm con dâu là thật hay đơn giản chỉ là một cách thử lòng, xem cô có ý định đó hay không để đề phòng trước chăng?
Bà Tống đã nghe được tin đồn về cô và Lục Nghiễn Lễ, khả năng cao bà ấy sẽ nhắc đến chuyện này với anh. Lục Nghiễn Lễ sẽ nghĩ thế nào? Dù cô và Lục Nghiễn Lễ luôn giữ mối quan hệ rất rõ ràng, không vượt quá giới hạn, trong lòng Lục Nghiễn Lễ biết rõ những tin đồn nói cô dựa vào nhan sắc để thăng tiến chỉ là vô căn cứ. Nhưng liệu anh có vì danh dự của mình mà quyết định sa thải cô hay không.
Dù cô đã làm việc bên anh ba năm, có thể tạm coi là đã có chút chỗ đứng nhưng so với danh dự của anh thì một người thư ký như cô thật sự chẳng là gì cả.
Những suy nghĩ hỗn loạn không ngừng lởn vởn trong đầu của Hạ Mạt. Cô trằn trọc mãi đến hơn bốn giờ sáng mới dần thiếp đi.
Sáng hôm sau, Hạ Mạt bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, với hai mắt mơ màng, cô thò tay ra khỏi chăn mò mẫm tìm điện thoại để tắt chuông, thiếu ngủ trầm trọng, mí mắt nặng trĩu đến mức không thể nhấc lên nổi.
Vật lộn ở trên giường thêm hai phút, Hạ Mạt cố gắng ngồi dậy, xoa bóp thái dương rồi uể oải xỏ dép lê, đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Căn hộ mà Hạ Mạt đang thuê cách công ty không xa, chỉ cần đi qua hai trạm dừng tàu điện ngầm, thời gian di chuyển chỉ mất khoảng hơn mười phút.
Cô đến công ty khá sớm, tầng làm việc của tổng giám đốc vẫn im ắng, không một bóng người. Hạ Mạt đặt túi xách xuống bàn làm việc của mình, sau đó đẩy cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cô lấy khăn ướt lau qua bàn ghế của Lục Nghiễn Lễ rồi mở cửa sổ ra để thông gió.
Làm xong những việc này, Hạ Mạt đi vào phòng trà pha một cốc cà phê đen không đường. Quay lại bàn làm việc, cô nhấp một ngụm cà phê để tỉnh táo hơn, sau đó bật máy tính lên, sắp xếp các tài liệu mà Lục Nghiễn Lễ cần dùng trong buổi họp sáng nay, nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc.
Các đồng nghiệp trong phòng tổng giám đốc lần lượt đến công ty.
“Thư ký Hạ, chào buổi sáng.” Lâm Táp vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc đã lập tức chào cô.
Hạ Mạt ngẩng lên khỏi màn hình máy tính nhìn về phía cô ấy, khóe môi khẽ cong, ánh mắt sáng rỡ và đầy ý cười: “Chào buổi sáng, chị Táp.”
“Em ăn sáng chưa? Chị có mang theo ít bánh mì này.”
Lâm Táp lấy từ trong túi ra hai chiếc bánh mì nhỏ rồi đưa cho Hạ Mạt.
“Cảm ơn chị Táp, lát nữa em sẽ ăn.” Hạ Mạt nhận lấy bánh mì rồi bỏ vào ngăn kéo dưới bàn làm việc. Cô phát hiện hôm nay Lâm Táp đã thay đổi kiểu tóc, cô nhìn mái tóc của Lâm Táp rồi mỉm cười khen ngợi: “Hôm nay chị trang điểm xinh thật đấy, chị uốn tóc rồi đúng không?”
“Hôm qua sau khi tan làm chị đi uốn đấy.” Lâm Táp đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc, biểu cảm có chút không tự tin, hỏi: “Em thấy kiểu tóc này có hợp với chị không?”
“Đương nhiên là hợp với chị rồi.” Giọng điệu của Hạ Mạt rất chân thành: “Chị Táp, hôm nay trông chị vừa dịu dàng lại vừa tri thức. Chị làm tóc ở tiệm nào vậy, giới thiệu cho em với, đúng lúc dạo này em cũng đang định đổi kiểu tóc.”
Lâm Táp được cô khen thì bật cười: “Chị cũng thấy kiểu tóc này khá đẹp, vậy mà anh rể của em lại bảo không hợp, còn nói trông chị già hơn vài tuổi nữa.”
“Không thể nào.” Hạ Mạt ngạc nhiên, chớp mắt nói: “Anh rể có thể lấy được chị làm vợ, chắc chắn mắt nhìn người phải rất tinh tường chứ. Làm sao lại thấy kiểu tóc này không đẹp được?”
Một câu hai nghĩa, vừa khen ngợi Lâm Táp vừa khẳng định lại kiểu tóc mới của Lâm Táp.
Lâm Táp vui mừng rạng rỡ: “Vẫn là nói chuyện với em là thoải mái nhất. Anh rể của em đúng là kiểu đàn ông đầy nam tính, nói chuyện dễ khiến người ta phải nghẹn chết, giờ chị về nhà còn chẳng muốn nói chuyện với anh ấy.”
Lâm Táp bắt đầu về phàn nàn chồng mình nhưng Hạ Mạt rất biết chừng mực, không tiếp lời cô ấy. Trong lòng Lâm Táp thầm cảm thán, cô gái này thật sự rất thông minh, biết giữ chừng mực, tinh tế, cả IQ và EQ đều cao. Nói chuyện với Hạ Mạt luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái.
“Thư ký Hạ, chào buổi sáng. Mẹ anh ở quê vừa gửi lên ít cam, đặc sản của quê anh đấy, em ăn thử đi.”
Đồng nghiệp Chu Hồng Hưng bước vào, đưa cho Hạ Mạt hai quả cam.
“Cảm ơn anh Chu.” Hạ Mạt cười với anh ấy.
Các đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc đều có mối quan hệ khá tốt, các đồng nghiệp khác lần lượt đến văn phòng đều chào hỏi Hạ Mạt. Chẳng mấy chốc, trên bàn làm việc của cô đã chất đầy trái cây và đồ ăn vặt.
“Chị Mạt Mạt.” Vẫn như thường lệ, Hứa Tương Tương là người cuối cùng đến sát giờ nhất. Cô ấy bước đến bên bàn làm việc của Hạ Mạt, cầm một cốc cà phê trong tay rồi cúi đầu xuống lục lọi túi xách với vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng nhạt, rõ ràng là đêm qua cô ấy không được ngủ nghỉ đầy đủ nên tinh thần không được tốt cho lắm.
Cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện tại vẫn đang trong thời gian thực tập. Đột nhiên đang từ cuộc sống vô lo vô nghĩ trong môi trường đại học chuyển sang áp lực công việc nơi công sở nên vẫn chưa thể thích nghi được ngay, suốt ngày ngáp liên tục, dáng vẻ mệt mỏi lúc nào cũng thể hiện rõ trên gương mặt.
Hứa Tương Tương là một tiểu thư con nhà giàu, được gia đình sắp xếp vào làm việc tại Tập đoàn Lục thị. Dù các đồng nghiệp khác có mệt mỏi đến đâu thì khi đến công ty cũng phải cố gắng giữ vững tinh thần, giữ gìn hình tượng chỉn chu và ngăn nắp ở trước mặt tổng giám đốc Lục để tránh làm mất việc. Chỉ có Hứa Tương Tương là không đến mấy chuyện này, những người khác đi làm là để kiếm tiền sống qua ngày, còn cô ấy đi làm chỉ là để giết thời gian.
Tuy nhiên, Lục Nghiễn Lễ lại không chấp nhận có bất kỳ sai sót nào trong công việc. Dù Hứa Tương Tương có chỗ chống lưng thì cô ấy cũng không được hưởng bất kỳ đặc quyền nào trong công việc, vẫn được giao rất nhiều công việc. Bởi vậy, dù ngày nào cô gái này cũng đều đến sát giờ nhưng chưa bao giờ dám đi muộn hay về sớm.
“Hôm qua em mua mấy viên sô-cô-la ở siêu thị, ăn ngon lắm, chị ăn thử đi.” Hứa Tương Tương lấy ra vài viên sô-cô-la từ trong túi rồi đưa cho Hạ Mạt. Lúc cô đưa tay ra nhận lấy thì hai mắt của Tương Tương chợt sáng lên: “Chị Mạt Mạt, màu son hôm nay của chị nhìn đẹp quá, chị giới thiệu cho em mã màu son đi, em cũng muốn mua một cây.”
Cô ấy lấy điện thoại ra, mở ứng dụng mua sắm lên, định đặt hàng ngay.
Hôm nay Hạ Mạt đã dùng thỏi son mới mua ở trong trung tâm thương mại vào cuối tuần trước. Lúc thử màu này ở trong cửa hàng thì thấy khá đẹp nên cô mua luôn nhưng cũng không để ý đến mã màu. Cô cúi đầu, đang định lấy son từ trong túi ra để xem mã màu thì loáng thoáng nghe thấy bên ngoài hành lang có người nói chào tổng giám đốc Lục, cô lập tức thu tay lại, ngồi thẳng lưng, nhỏ giọng nhắc nhở Hứa Tương Tương: “Tổng giám đốc Lục đến rồi.”
Nghe vậy, Hứa Tương Tương vội vàng bỏ dở việc mua son, xách theo túi chạy nhanh về bàn làm việc của mình.
Một lát sau, Lục Nghiễn Lễ bước vào, bầu không khí vốn có chút ồn ào trong văn phòng bỗng trở nên yên tĩnh hẳn.
Hạ Mạt thấy Lục Nghiễn Lễ sắp đi ngang qua bàn mình thì đứng dậy trước vài giây, lễ phép chào: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lục.”
Bàn làm việc của cô cách cửa phòng làm việc của Lục Nghiễn Lễ không xa, tiện cho việc anh giao nhiệm vụ. Trước đây, Lục Nghiễn Lễ chỉ đi ngang qua chỗ của cô nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại đột ngột dừng bước trước bàn làm việc.
Hạ Mạt tưởng anh có việc cần giao nên khẽ ngẩng mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của anh. Ánh mắt ấy dừng lại trên người cô khiến trái tim của cô bất giác run lên, nặng trĩu.
Trong sự lo lắng bất an, Hạ Mạt mỉm cười, hai mắt cong cong, gương mặt toát lên vẻ điềm đạm và tự nhiên: “Tổng giám đốc Lục, anh có cần tôi pha cho anh một tách cà phê không ạ?”
Ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ không bộc lộ cảm xúc gì, anh dời mắt đi nhưng cũng không trả lời cô mà nhấc chân đi thẳng vào phòng làm việc.
Hạ Mạt lập tức vào phòng pha trà chuẩn bị pha cà phê.
Trong lúc chờ máy pha cà phê hoạt động, cô lấy điện thoại ra nhắn tin chào L.
Hạ Mạt: [Chào buổi sáng, L.]
Cô mở camera, chụp một bức ảnh máy pha cà phê đang hoạt động rồi gửi cho L.
Hạ Mạt: [Một ngày làm trâu làm ngựa lại bắt đầu.]
Tốc độ trả lời tin nhắn của L nhanh hơn cô tưởng, gần như ngay khi tin nhắn vừa được gửi đi đã nhận được tin nhắn trả lời từ anh.
L: [Trâu ngựa?]
Hạ Mạt ngạc nhiên: [Anh không biết trâu ngựa là gì à. L, bình thường anh không lướt mạng à? Đây là một meme mới gần đây ở trên mạng dùng để chỉ những người làm công ăn lương như tôi, làm trâu làm ngựa cho sếp.]
Hạ Mạt cảm thấy hình như L không hiểu được nỗi khổ của những người trẻ đi làm thuê ngày nay, cô bắt đầu nghi ngờ về tuổi tác của anh.
Hạ Mạt: [L, tôi có thể mạo muội hỏi tuổi của anh được không?]
Tiêu chuẩn chọn bạn trai của Hạ Mạt là đối phương không được lớn hơn cô quá tám tuổi. Nếu khoảng cách tuổi tác giữa đối phương và cô quá lớn thì khi hẹn hò sẽ dễ tạo ra khoảng cách thế hệ.
Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng khung trò chuyện vẫn không có động tĩnh gì.
Dường như L rất thận trọng, giữ kín thông tin cá nhân của mình.
Hạ Mạt có thể hiểu được đối phương. Dù sao nói chuyện qua mạng thì cũng không biết đối phương là ai.
Cô đổi sang một câu hỏi khác: [L, anh biết đấy, tôi dùng ứng dụng hẹn hò là để tìm bạn trai. Tôi có yêu cầu về tuổi của bạn trai nên tôi muốn biết anh có trên ba mươi ba tuổi không thôi.]
Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong lòng có chút hồi hộp, cô thầm cầu mong tuổi của anh sẽ không vượt quá ba mươi ba tuổi.
L: [Không.]
Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm, mắt cong lên, gõ chữ: [Cà phê pha xong rồi, tôi đi đưa cà phê cho sếp đây. Lúc nào rảnh trò chuyện tiếp nhé.]
Hạ Mạt bưng tách cà phê vừa pha, nhanh nhẹn bước về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, gõ cửa rồi bước vào.
Lục Nghiễn Lễ đang ngồi ở sau bàn làm việc, trước mặt là một tập tài liệu, anh đang ký tên.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, Hạ Mạt đặt tách cà phê lên bàn rồi khẽ nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi pha cà phê cho anh.”
Lục Nghiễn Lễ cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ ừ một tiếng, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Hạ Mạt bắt đầu báo cáo lịch trình công việc của anh trong ngày hôm nay. Cô vừa nói xong phần lịch trình vào buổi sáng thì đột nhiên Lục Nghiễn Lễ ngước mắt lên, hơi dựa người ra sau ghế, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô như là đang dò xét, cả hai mắt đều nhìn thẳng vào mắt của cô.
Hạ Mạt bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy da đầu tê rần, tim đập nhanh mất kiểm soát, nhất thời cô cũng không biết mình định nói gì tiếp theo.
Trong không gian tĩnh lặng, Hạ Mạt cảm giác có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không khỏi suy tư, tại sao tổng giám đốc Lục lại nhìn mình chăm chú mà không nói gì cả như vậy.
“Thư ký Hạ.” Lục Nghiễn Lễ bất ngờ lên tiếng gọi cô, ngón tay của anh chỉ về phía ghế sô pha ở cách đó không xa: “Ngồi xuống đi.”
Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính tràn vào phòng, chiếu lên khuôn mặt của tổng giám đốc Lục khiến cho đôi chân mày nghiêm nghị của anh dường như dịu dàng hơn rất nhiều.
Hạ Mạt ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận mở lời: “Tổng giám đốc Lục, anh có việc gì cần dặn dò ạ?”
“Làm việc bên cạnh tôi, áp lực lớn lắm phải không?” Lục Nghiễn Lễ nhìn cô, trong giọng điệu không bộc lộ cảm xúc gì.
Đôi mắt hạnh của Hạ Mạt khẽ cong lên: “Làm việc bên cạnh tổng giám đốc Lục, thời gian mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, một ngày có hai mươi bốn giờ là không hề đủ. Nếu có thể kéo dài thêm thời gian của mỗi ngày thì tốt rồi, như vậy tôi mới có thể học hỏi được nhiều hơn từ tổng giám đốc Lục ạ.”
Sau khi cô nói xong, Lục Nghiễn Lễ mãi không lên tiếng. Không khí xung quanh như đông cứng lại, trong lúc Hạ Mạt cảm thấy lo lắng bất an thì hàng lông mi của anh khẽ động đậy, trong ánh mắt trầm lặng của anh thoáng hiện lên một nụ cười khẩy.
Rời khỏi phòng làm việc, toàn thân Hạ Mạt như một sợi dây đàn bị căng quá mức.
Ngồi xuống bàn làm việc, thậm chí cô còn có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.
Cả ngày hôm đó, Hạ Mạt bồn chồn không thôi. Tiến độ công việc của cô cũng bị kéo chậm lại rất nhiều. Gần đến giờ tan làm rồi mà cô vẫn còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành, hôm nay chắc chắn cô sẽ phải tăng ca đến khuya.
Lúc giám đốc nhân sự Kiều Phàm bước ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc và đi ngang qua bàn làm việc của Hạ Mạt thì nghiêng đầu nhìn về phía cô, ngập ngừng như muốn nói gì đó.
“Chị Phàm.” Hạ Mạt phát hiện Kiều Phàm đang nhìn mình, cô rời mắt khỏi màn hình máy tính và nhìn về phía cô ấy, sau đó khẽ cong môi chào hỏi, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập ý cười trông vô cùng thân thiện.
Kiều Phàm liếc mắt về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, sau đó chạy bước nhỏ tới trước mặt Hạ Mạt, hạ thấp giọng rồi nói bên tai cô: “Tổng giám đốc Lục vừa bảo chị nhanh chóng sắp xếp tuyển dụng một thư ký mới cho anh ấy.”
Hạ Mạt nghe vậy không khỏi đơ ra, nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh rồi nói với Kiều Phàm: “Cảm ơn chị Phàm đã nhắc nhở ạ.”
Hạ Mạt nhìn theo bóng lưng Kiều Phàm rời đi rồi ngồi thẫn thờ tại bàn làm việc, đột nhiên cô rất muốn khóc.
Cô hít sâu một hơi, nhắn tin cho L.
Hạ Mạt: [L, anh có đó không?]
Hạ Mạt: [L, có lẽ tôi sắp thất nghiệp rồi.]
L: [Đã xảy ra chuyện gì vậy?]
Hạ Mạt: [Hôm qua, sếp của tôi đột nhiên bảo tôi tìm một thư ký thay thế rồi cho tôi nghỉ phép dài hạn. Tôi nghi ngờ anh ấy muốn sa thải tôi nên đã rất tích cực tỏ ý không cần nghỉ phép. Nhưng hôm nay anh ấy vẫn thông báo với phòng nhân sự rằng phải nhanh chóng tuyển một thư ký mới cho tổng giám đốc.]
L: [Tuyển thêm một thư ký nữa sẽ có thể san sẻ một phần công việc với cô, không phải cô bảo công việc của cô áp lực lắm sao?]
Hạ Mạt lại không nghĩ vậy: [Tôi cảm thấy anh ấy muốn tìm một thư ký mới để thay thế tôi.]
L: [Anh ta nói sẽ sa thải cô à?]
Hạ Mạt: [Mặc dù không sa sải tôi nhưng hai ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nói ra thì dài dòng lắm, L, bây giờ tôi đang rất muốn khóc đây.]
Trong phòng làm việc, Lục Nghiễn Lễ nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, anh nghĩ tới đôi mắt hạnh lúc nào cũng xuất hiện ý cười kia của Hạ Mạt giờ đây lại đang ngập tràn nước mắt, không hiểu sao một cảm giác áy náy chợt dâng lên trong lòng anh.
Anh mở WeChat, gõ chữ ở trong thanh soạn thảo: [Thư ký Hạ, xét thấy khối lượng công việc của cô quá nhiều nên sau này sẽ có thêm một thư ký mới vào làm để san sẻ công việc với cô.]
Lục Nghiễn Lễ soạn tin nhắn xong, đang chuẩn bị bấm gửi đi thì ứng dụng hẹn hò trên màn hình hiện thông báo có tin nhắn mới.
[Sao số của tôi lại khổ như vậy chứ. Ngày nào tôi cũng làm việc rất chăm chỉ, nịnh nọt sếp đến mức bất chấp sấm sét giáng xuống thì cũng không sợ, kết quả vẫn không thoát khỏi nguy cơ bị sa thải.]
Ngón tay của Lục Nghiễn Lễ khựng lại, anh quay trở lại ứng dụng hẹn hò.
L: [Sấm sét giáng xuống?]
Hạ Mạt khịt mũi, cố nén nước mắt: [Không phải nói dối sẽ dễ bị sấm sét đánh sao? Tôi ở bên cạnh sếp đã nói nhiều lời trái với lương tâm như vậy, không phải là đang bất chấp nguy cơ bị sấm sét đánh hay sao.]
Lục Nghiễn Lễ nhìn thấy dòng tin nhắn kia trên điện thoại thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó anh quay lại WeChat, xóa sạch tất cả những gì mình vừa gõ trong thanh soạn thảo đi.
Comments