Chương 50

Chương 50

Diệp Tuần đã nói với ông cụ, chắc hẳn ông ấy đã cảnh cáo Diệp Uyển không được gây rắc rối cho cô. Nếu không, với tính cách của cô chủ nhà họ Diệp, làm sao có thể vòng vo như vậy mà không trực tiếp ra lệnh cho cô đi uống trà chiều cùng mình.

 

Diệp Uyển như đấm vào bông, đụng phải cái gai mềm, tức giận nói: "Tôi còn tưởng cô là thỏ trắng nhỏ, không ngờ lại là một con nhím. Nói năng sắc bén như vậy, không hổ danh là thư ký của Lục Nghiễn Lễ mà."

 

Hạ Mạt mỉm cười: "Cô Diệp quá khen rồi."

 

Diệp Uyển nghẹn lời: "Ai khen cô chứ, tôi đang mắng cô đấy, cô và Lục Nghiễn Lễ đều là cá mè một lứa."

 

Hạ Mạt: "Được sánh vai với tổng giám đốc Lục là vinh hạnh của tôi."

 

Diệp Uyển hết cách, đổi giọng năn nỉ: "Không phải chúng ta là bạn bè sao? Cô giúp tôi xả giận thì có làm sao? Đàn ông chẳng ai ra gì cả, còn phụ nữ trọng sắc khinh bạn thì không có kết cục tốt đẹp đâu."

 

Hạ Mạt buồn cười: "Cô Diệp, tổng giám đốc Lục là cấp trên của tôi, nếu tôi cùng cô bày trò trêu anh ấy, kết cục của tôi sẽ còn thảm hơn."

 

Diệp Uyển: "Cô sợ anh ấy làm gì? Làm bạn với tôi, có thể diện của tôi đây, anh ấy không dám làm gì cô đâu."

 

Hạ Mạt suy nghĩ một chút, rồi bịa đại một câu: "Sẽ không xuống giường nổi đâu, cô Diệp."

 

Diệp Uyển: "…"

 

Hôm sau, Hạ Mạt giúp Diệp Dao Dao dọn nhà.

 

Ban đầu, Hạ Mạt lo lắng Diệp Dao Dao vừa thất tình, lúc này dọn ra ngoài ở một mình tâm trạng sẽ rất tệ, nên muốn cô ấy ở lại thêm một thời gian nữa, chờ vượt qua nỗi buồn thất tình rồi hãy dọn đi.

 

Nhưng sáng hôm sau, Diệp Dao Dao tỉnh rượu thì như không có chuyện gì, tâm trạng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thất tình.

 

Đổng Chiêu quá tệ, tệ đến mức Diệp Dao Dao không hề lưu luyến chút nào về mối tình này.

 

Ăn tối xong với Diệp Dao Dao, Hạ Mạt bắt taxi về nhà một mình.

 

Mở cửa bước vào nhà, nhìn căn phòng thiếu đi đồ đạc của Diệp Dao Dao, căn hộ một phòng khách một phòng ngủ bỗng trở nên trống trải.

 

Không có việc gì làm, Hạ Mạt lấy từ tủ sách ra một cuốn từ điển thành ngữ, ngồi trước bàn cặm cụi chép lại những thành ngữ khen ngợi người khác.

 

Đêm đã khuya, bầu trời tối đen như được phủ một lớp màn, Hạ Mạt đang lật giở từng trang của cuốn từ điển thành ngữ thì ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng đập cửa nặng nề.

 

Tim Hạ Mạt khẽ thót lại, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

 

Cô rón rén bước đến bên cửa, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo.

 

Người đàn ông ngoài cửa vừa khéo cũng đang nhìn vào mắt mèo, Hạ Mạt ghé sát lại thì chạm ngay phải một ánh mắt lạnh lẽo.

 

"A…"

 

Hạ Mạt bất ngờ, hét lên rồi lùi mấy bước, loạng choạng vịn vào bàn ăn, bước vào bếp lấy một con dao, lông gáy dựng đứng, khi ý thức trở lại, cô vội quay người đến bàn lấy điện thoại.

 

Đang định gọi cảnh sát thì ngoài cửa vang lên một giọng nói u ám: "Diệp Dao Dao, mở cửa, đừng tưởng xóa hết liên lạc của tôi là có thể quỵt tiền."

 

Hạ Mạt thoáng sững sờ.

 

Người ngoài kia là Đổng Chiêu?

 

Bất kể là ai thì Hạ Mạt cũng phải gọi điện cho ban quản lý tòa nhà trước.

 

Ban quản lý tòa nhà cũng có nhân viên trực đêm, nhưng gọi hai lần liền mà không ai nghe máy.

 

Hạ Mạt định gọi điện báo cảnh sát, nhưng người bên ngoài dường như đoán được ý định của cô, lập tức nhắc nhở: "Cô đừng báo cảnh sát, 5 phút nữa tôi đi, cảnh sát có đến cũng không bắt được tôi đâu. Tôi đến tìm bạn gái tôi đòi tiền, chuyện này cảnh sát cũng không can thiệp được."

 

Hạ Mạt nín thở, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, lại lần nữa đi đến trước cửa nhìn qua lỗ mắt mèo.

 

Lần này Đổng Chiêu không nhìn vào mắt mèo nữa, cô mới xác nhận người ngoài cửa chính là anh ta.

 

Hạ Mạt trốn vào phòng ngủ, đóng cửa lại, gọi 110 báo cảnh sát.

 

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Hạ Mạt trình bày tình hình qua điện thoại.

 

Cảnh sát trấn an Hạ Mạt đừng hoảng sợ, họ sẽ đến ngay.

 

Cúp máy, Hạ Mạt cầm con dao đi đến bên cửa, nói với Đổng Chiêu bên ngoài: "Dao Dao không ở đây, anh đi đi."

 

Đổng Chiêu không tin: "Cô ta luôn ở đây, đừng có lừa tôi, bảo cô ta ra đây nói chuyện với tôi."

 

Hạ Mạt: "Diệp Dao Dao thật sự không ở đây nữa, cô ấy đã dọn đến chỗ ở mới rồi."

 

Hạ Mạt đã hỏi Diệp Dao Dao, Đổng Chiêu không biết địa chỉ căn hộ mới của cô ấy.

 

Đổng Chiêu: "Được, vậy cô cho tôi địa chỉ của cô ta, tôi sẽ đi tìm."

 

Hạ Mạt: "Tôi không biết."

 

Đổng Chiêu cười khẩy: "Cô thân với cô ta như vậy mà lại không biết cô ta sống ở đâu?"

 

Hạ Mạt bật ghi âm, định dò hỏi anh ta.

 

"Anh muốn biết cô ấy ở đâu làm gì?"

 

Đổng Chiêu không mắc bẫy: "Tất nhiên là để chuyển đến sống cùng cô ấy rồi, bây giờ con gái ở một mình không an toàn, tôi là bạn trai cô ấy, đương nhiên phải qua bảo vệ cô ấy. Nghe Dao Dao nói cô vẫn chưa có bạn trai, lần trước tôi còn nói với cô ấy muốn giới thiệu bạn trai cho cô nữa."

 

Hạ Mạt nghe ra ý đe dọa, bình tĩnh nói: "Không cần đâu, tôi có bạn trai rồi."

 

Đổng Chiêu cười mỉa mai: "Cô lừa ai chứ, Dao Dao nói cô chưa có bạn trai mà."

 

Đổng Chiêu tiếp tục đe dọa: "Khu căn hộ này cũng đẹp đấy, tôi định thuê một căn ở đây. Sau này mỗi tối ăn xong sẽ đi dạo dưới lầu, biết đâu lại tình cờ gặp được cô nhỉ."

 

Đây rõ ràng là lời cảnh báo rằng anh ta sẽ "rình" cô dưới lầu mỗi ngày.

 

Ước chừng cảnh sát sắp tới, Đổng Chiêu cười nói: "Nếu Dao Dao không ở đây, vậy thì tôi đi trước."

 

Khi cảnh sát đến, kiểm tra camera giám sát thì thấy Đổng Chiêu đã lái xe rời khỏi chung cư.

 

Trước đây, anh ta thường đến chung cư để đón Diệp Dao Dao, biển số xe của anh ta được đăng ký dưới số phòng của Hạ Mạt. Anh ta chỉ ở lại vài phút rồi rời đi, bản ghi âm cũng chỉ có thể chứng minh rằng anh ta lên đây tìm bạn gái chứ không làm gì cụ thể.

 

Sau khi cảnh sát rời đi, Hạ Mạt ngồi một mình trong phòng, cả người cảm thấy lạnh toát.

 

Cô vào phòng tắm để tắm, tiếng nước chảy vang lên làm cô bất an, lo sợ rằng Đổng Chiêu đột ngột phá cửa xông vào, tiếng nước sẽ khiến cô không nghe thấy được.

 

Chưa kịp tắm xong, Hạ Mạt vội mặc lại quần áo, ôm lấy con dao bếp cùng chăn ngồi trên giường.

 

Chuyện này cô chưa nói cho Diệp Dao Dao, sợ rằng nửa đêm Dao Dao đến đây sẽ tình cờ gặp Đổng Chiêu dưới lầu.

 

Lưng cô đẫm mồ hôi, Hạ Mạt nhắm mắt lại nhưng trong đầu chỉ hiện lên ánh mắt âm u của Đổng Chiêu, khiến cả người cô căng cứng, không tài nào ngủ được.

 

Tiếng bước chân thỉnh thoảng vọng xuống từ tầng trên, mỗi lần như vậy, Hạ Mạt lại hoảng sợ, siết chặt con dao trong tay.

 

Tinh thần gần như sụp đổ, cô mở WeChat trên điện thoại, vào khung chat với Lục Nghiễn Lễ, do dự không biết có nên nhắn tin cho anh hay không.

 

Ngón tay gõ đi gõ lại trong khung nhập liệu rồi xóa, không biết nên nói thế nào.

 

Đột nhiên, dòng chữ "Đang nhập..." xuất hiện ở đầu khung chat.

 

Tổng giám đốc Lục: [Chưa ngủ à?]

 

Có lẽ anh tình cờ vào khung chat và đúng lúc thấy trạng thái đang nhập tin nhắn của cô.

 

Hạ Mạt không còn do dự nữa.

 

[Tổng giám đốc Lục, bạn trai cũ của bạn tôi vừa đến tìm cô ấy, tôi hơi sợ.]

 

Tổng giám đốc Lục: [Em đừng sợ, tôi qua ngay đây.]

 

Lục Nghiễn Lễ đến rất nhanh, chỉ vài phút là tới nơi.

 

Hạ Mạt nghe thấy tiếng chuông cửa, nhắn tin cho anh trên điện thoại.

 

Hạ Mạt: [Sếp Lục, là anh à?]

 

Lục Nghiễn Lễ: [Ừ, là tôi, mở cửa đi.]

 

Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm, bước xuống giường, chạy nhanh ra mở cửa cho Lục Nghiễn Lễ.

 

Lục Nghiễn Lễ chưa kịp thay đồ, anh còn mặc nguyên áo choàng tắm, cứ thế chạy tới đây.

 

Nhìn thấy anh, sống mũi Hạ Mạt cay xè, suýt chút nữa không kìm được mà bật khóc.

 

Lục Nghiễn Lễ thấy trong mắt cô ánh lên chút nước, anh giơ tay lên, kiềm chế không ôm cô vào lòng, chỉ khẽ vỗ vai cô.

 

"Đừng sợ, tôi ở đây rồi."

 

Hạ Mạt ngước mắt nhìn anh: "Ban đầu tôi không định làm phiền anh, tôi..."

 

"Ừ, tôi biết."

 

Lục Nghiễn Lễ đưa mắt nhìn quanh một lượt, chỉ có một phòng ngủ, anh hỏi ý cô: "Em muốn tôi ở đây với em hay qua chỗ tôi ở một đêm trước?"

 

Ở đây chỉ có một phòng ngủ, nếu anh ở lại thì chỉ có thể ngủ chung giường với cô.

 

Không thể để tổng giám đốc Lục ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách được.

 

Bản thân cô cũng không dám ngủ ngoài phòng khách.

 

Cô cũng không dám ở khách sạn một mình.

 

Hạ Mạt nghĩ một chút rồi nói: "Đến chỗ anh đi."

 

Lục Nghiễn Lễ gật đầu, nói: "Em đi thay đồ đi."

 

Lúc này Hạ Mạt mới nhận ra mình đang mặc đồ ngủ: "Được, anh chờ chút."

 

Cô quay người chạy vào phòng ngủ, đến cửa lại quay lại, vào bếp lấy một chiếc cốc định rót nước cho Lục Nghiễn Lễ.

 

Lục Nghiễn Lễ nhận chiếc cốc từ tay cô, nói: "Không cần rót nước đâu, tôi không uống."

 

Lục Nghiễn Lễ đặt cốc sang một bên: "Em mau đi thay đồ đi."

 

Hạ Mạt nhìn về phía ghế sofa, làm một động tác mời: "Sếp Lục, anh ngồi sofa đi."

 

Cảm nhận được sự bối rối của cô, Lục Nghiễn Lễ thuận theo lời cô, bước đến ngồi xuống sofa ở phòng khách.

 

Hạ Mạt vẫn rót một cốc nước rồi đặt lên bàn trà trước mặt Lục Nghiễn Lễ.

 

Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, Lục Nghiễn Lễ đứng dậy khỏi sofa, quan sát căn phòng khách nhỏ bé này.

 

Trên tủ giày gần cửa có đặt một chú mèo thần tài.

 

Trên bức tường đối diện cửa ra vào đặt một cây phát tài.

 

Hai bên cửa ban công mỗi bên đặt một chậu cây phát tài, chậu gốm đen bên trái có dòng chữ "Chiêu tài tiến bảo" viết bằng sơn vàng, chậu bên phải ghi "Tài nguyên hanh thông".

 

Trên ban công được bố trí bàn học và giá sách.

 

Giữa giá sách bày một hàng mèo thần tài bằng sứ trắng nhỏ xíu.

 

Trên bàn học cũng đặt một chậu cây phát tài nhỏ, mặt bàn trải một tấm lót màu hồng, phía trên in hai chữ "Phát tài" to đùng, ở giữa dường như còn có chữ khác.

 

Lục Nghiễn Lễ cầm cuốn sổ ghi chép đặt trên tấm lót, bìa ngoài in hai chữ "Phát đạt", nhìn rõ dòng chữ ở giữa tấm lót.

 

Hạ Mạt, sớm muộn gì mày cũng sẽ thành bà chủ giàu có.

 

Lục Nghiễn Lễ khẽ nhếch môi cười.

 

Căn phòng này không lớn, nhưng đúng là một nơi vượng tài vượng lộc.

 

Lục Nghiễn Lễ đặt cuốn sổ ghi chép của cô trở lại tấm lót, chỉnh về như cũ, vừa định quay lại sofa ngồi thì ánh mắt bắt gặp những chữ viết trong sổ.

 

Nét chữ gọn gàng, mềm mại.

 

Trang giấy đang mở có tiêu đề phía trên cùng: "Thành ngữ khen đàn ông đẹp trai."

 

"Ngọc thụ lâm phong, mỹ như quán ngọc, anh tuấn tiêu sái, phong độ phiêu phiêu, mi thanh mục tú (không phù hợp để miêu tả sếp Lục)..."

 

Cả một trang viết đầy thành ngữ khen ngợi ngoại hình, Lục Nghiễn Lễ lướt mắt qua một lượt, trừ thành ngữ trong ngoặc ghi rõ không hợp để miêu tả anh, còn lại anh đều đã nghe qua.

 

Ngón tay lật sang trang khác.

 

"Thành ngữ khen phẩm chất cao quý của đàn ông."

 

Trang này cũng viết kín.

 

Trang tiếp theo.

 

"Thành ngữ khen đàn ông thông minh."

 

Lại thêm một trang nữa.

 

"Thành ngữ khen đàn ông hào phóng", trang này còn được đánh dấu đặc biệt.

 

"Hấp thụ tài khí, hưởng ké tài khí của sếp tôi."

 

"Tài đến, tài từ túi sếp vào túi tôi."

 

Thì ra không chỉ căn phòng là nơi vượng tài, mà cô còn tự tạo ra một cuốn "bí kíp phát tài."

Comments