Do sắp tới ngày giỗ của ông cụ nhà họ Lục nên gần đây người nhà họ Lục đều tụ họp đông đủ ở căn nhà cũ. Nhà họ Lục còn tổ chức một cuộc họp gia đình vào tối nay nên Lục Nghiễn Lễ đã rời khỏi công ty từ lúc sáu giờ.
Tổng giám đốc Lục vắng mặt ở công ty, bầu không khí ở văn phòng tổng giám đốc lập tức trở nên sôi động hơn hẳn. Ban đầu, mọi người bàn tán về chuyện tối nay ăn gì, không lâu sau thì mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc và lần lượt rời khỏi văn phòng.
Rất nhanh sau đó, cả văn phòng tổng giám đốc chỉ còn lại một mình Hạ Mạt vẫn đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, tiếng gõ bàn phím vang lên liên tục.
Lâm Táp xách túi bước tới bàn làm việc của Hạ Mạt, quan tâm hỏi: “Mạt Mạt, em vẫn chưa làm xong việc à?”
Hạ Mạt nói: “Em chỉ còn một chút nữa thôi.”
“Mang về nhà làm đi.” Lâm Táp nói một cách thiện ý: “Sếp Lục không có ở đây mà mọi người cũng về hết rồi. Một mình em ở công ty tăng ca sẽ rất cô đơn đấy, hay là cứ về sớm đi, đúng lúc có thể đi cùng chị, chị tiện đường chở em về.”
Hạ Mạt cười nói: “Chị à, không phải là chị đã quên rồi đấy chứ, em về nhà cũng chỉ có một mình thôi mà.”
Lúc này Lâm Táp mới nhớ ra Hạ Mạt còn độc thân, cũng không sống cùng ba mẹ mà thuê nhà ở một mình.
“Ôi xem đầu óc của chị này, cứ hay quên là em vẫn chưa có bạn trai.” Lâm Táp nói xong thì tự giải thích: “Nhưng cũng không thể trách chị được, ai bảo em có gương mặt như chẳng thiếu bạn trai vậy.”
Lâm Táp nâng tay véo nhẹ má của Hạ Mạt, nói đùa: “Gương mặt xinh xắn mơn mởn thế này, ngay cả chị là phụ nữ còn thấy rung động, sau này cũng không biết em sẽ rơi vào tay của tên đàn ông may mắn nào đây.”
Hạ Mạt giả vờ sợ hãi: “Chị ơi, lời này mà để anh rể nghe thấy thì sợ là anh ấy sẽ đến tìm em gây chuyện mất.”
“Anh ấy dám chắc.” Lâm Táp nhân cơ hội véo má Hạ Mạt thêm một cái nữa rồi cười nói: “Yên tâm đi, nếu anh rể của em dám đi tìm em để gây chuyện thì chị nhất định sẽ bảo vệ em.”
Hạ Mạt đùa giỡn với Lâm Táp vài câu rồi khéo léo từ chối lời đề nghị cho cô quá giang về nhà. Cô đưa mắt nhìn theo Lâm Táp rời đi, sau đó lại tiếp tục tăng ca làm nốt việc của mình.
Ban đầu, Hạ Mạt định xử lý hết mọi công việc tại công ty rồi mới về nhà. Dù sao tăng ca ở công ty hay mang việc về nhà làm thì cũng chẳng khác gì nhau, đều chỉ có một mình. Thậm chí, ở công ty còn được hưởng điều hòa miễn phí, tiết kiệm một ít tiền điện điều hòa ở nhà.
Đến hơn chín giờ tối, điện thoại của Hạ Mạt rung lên, là Diệp Dao Dao gọi đến.
Giọng nói từ đầu dây bên kia của Diệp Dao Dao ngắt quãng, ban đầu cố gắng kìm nén nghẹn ngào nhưng nói đến cuối cùng thì lại bật khóc nức nở.
Mấy ngày trước, căn phòng trọ mà Diệp Dao Dao thuê vẫn chưa hết hạn hợp đồng nhưng chủ nhà lại đột nhiên muốn bán nhà, thông báo cho cô ấy phải dọn đi trong vòng một tuần.
Ở thành phố lớn, muốn thuê được một căn phòng phù hợp trong khoảng thời gian ngắn là không hề dễ dàng. Mấy ngày nay, sau giờ làm việc Diệp Dao Dao đều đi theo môi giới để tìm nhà. Mắt thấy đã sắp đến hạn cuối mà chủ nhà đưa ra, cô ấy vội vàng quyết định chọn một căn phòng, thương lượng xong xuôi với môi giới và hẹn hôm nay sẽ ký hợp đồng. Nhưng ngay lúc chuẩn bị ký thì chủ nhà bỗng thay đổi ý định, không cho thuê nữa.
Diệp Dao Dao thử thương lượng với chủ nhà cũ, muốn xin đối phương thư thả thêm vài ngày nữa. Kết quả sau khi hôm nay tan làm trở về, cô ấy đã thấy vợ chồng chủ nhà đứng chờ sẵn ở cửa, thái độ của họ vô cùng cứng rắn, nói rằng sáng sớm mai người mua sẽ đến xem nhà và bảo cô ấy nhất định phải chuyển đi ngay trong đêm nay.
Dù đây rõ ràng là do chủ nhà vi phạm hợp đồng nhưng Diệp Dao Dao chỉ là một cô gái trẻ từ nơi khác đến, rất khó để nói lý với họ. Cuối cùng cô ấy chỉ biết thu dọn đồ đạc, vội vàng dọn ra khỏi nhà trong sự tức giận.
Lúc Hạ Mạt nhìn thấy Diệp Dao Dao, cô ấy đang ngồi xổm dưới tòa nhà khu chung cư nơi mà cô ấy từng thuê trước đây, xung quanh là đống hành lý lớn nhỏ, đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc xong.
Hạ Mạt gọi người của công ty chuyển nhà đến, giúp Diệp Dao Dao chuyển hết đồ đạc về căn hộ của mình và để cô ấy ở tạm lại đó.
Khi mọi thứ gần như được dọn dẹp xong thì cũng đã hơn một giờ sáng.
Diệp Dao Dao ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần. Cô ấy bực tức mắng chửi cặp vợ chồng chủ nhà cũ một tràng.
“Đúng là một đôi vợ chồng độc ác, lòng dạ đen tối. Rõ ràng họ đã vi phạm hợp đồng trước, dựa vào cái gì mà lại bắt tớ phải chuyển đi trong đêm khuya như vậy chứ. Đáng lẽ lúc đó tớ nên báo cảnh sát mới phải.”
Diệp Dao Dao càng nghĩ càng thấy tức, vừa giận chủ nhà cũ vô lý vừa giận chính mình vì lúc đó đã khúm núm, không đủ can đảm đứng lên nói lý với họ. Rõ ràng tiền thuê nhà vẫn chưa hết hạn nên mình là người có lý.
Hạ Mạt cũng hùa theo mắng cùng cô ấy, hai người trút hết bực tức trong lòng ra, mắng đến mức khô cả cổ họng. Hạ Mạt lấy từ trong tủ lạnh ra một lon coca, đưa cho Diệp Dao Dao.
Diệp Dao Dao nói: “Có rượu không? Tớ muốn uống rượu.”
Hạ Mạt nói một câu khiến cô ấy tỉnh táo lại: “Ngày mai còn phải đi làm đấy, uống say rồi không dậy nổi thì phải xin nghỉ, mà nghỉ là sẽ bị trừ lương đó.”
Diệp Dao Dao nghe vậy thì ngả người ra sau, hơi thở yếu ớt: “Cậu nói xem, ngày nào bọn mình cũng chăm chỉ làm việc như vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ. Giá nhà thì cao ngất trời, lại còn gặp phải chủ nhà vô lý, nói đuổi là đuổi. Tớ cảm thấy cuộc đời này chẳng còn chút hy vọng gì nữa.”
Hạ Mạt không biết phải an ủi cô ấy thế nào. Cuộc sống của người trưởng thành chính là như vậy, ngoài một số ít người nắm giữ nhiều của cải ra thì cuộc sống của hầu hết mọi người đều bận rộn chạy đôn chạy đáo cả đời, đầy rẫy những bất lực.
Chính bản thân cô lúc này cũng chẳng khá hơn Diệp Dao Dao là bao. Cô còn chưa biết chờ đến khi thư ký mới nhậm chức thì mình còn có thể ở lại tập đoàn Lục thị hay không nữa.
Mấy lần gần đây, tổng giám đốc Lục đều hỏi cô có cần nghỉ phép dài hạn không, còn hỏi cô có thấy áp lực nhiều không, không biết đó có phải là đang ám chỉ bảo cô nên chủ động từ chức hay không.
Hạ Mạt thật sự không muốn suy đoán theo hướng đó nhưng rõ ràng thái độ của tổng giám đốc Lục đối với cô đã thay đổi rất nhiều.
Không có người sếp nào lại muốn cho nhân viên dưới quyền của mình nghỉ phép dài hạn cả, người gần đây nhất trong tập đoàn được cho nghỉ phép dài hạn cũng đã mất chức luôn rồi. Khi đó, chính cô thư ký của tổng giám đốc là Hạ Mạt đã đích thân thông báo cho vị phó giám đốc kia yên tâm về nhà dưỡng sức, không cần bận tâm đến công việc của công ty nữa.
Bộ phận nhân sự làm việc rất nhanh chóng, đến chiều hôm sau đã trình lên hồ sơ của một vài ứng viên xuất sắc.
Tổng giám đốc Lục đích thân đi phỏng vấn, trước khi tan làm vào cùng ngày hôm đó, anh đã chọn được người phù hợp. Thậm chí anh còn nói rằng ngày mai có thể đến để nhận việc ngay.
Khi Hạ Mạt vào văn phòng để đưa tài liệu cho tổng giám đốc Lục, Lục Nghiễn Lễ lại hỏi cô có muốn nghỉ phép dài hạn không một lần nữa.
Hạ Mạt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn không có sức để đi nịnh nọt sếp như mọi khi. Cô chỉ có thể nói cảm ơn lòng tốt của tổng giám đốc Lục, cô không cần nghỉ phép.
Tổng giám đốc Lục đang ký tài liệu, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên lần nào nhưng miệng vẫn dặn dò với giọng điệu rất bình tĩnh: “Ngày mai thực tập sinh sẽ tới nhận việc, cô sắp xếp công việc cho cậu ấy nhé.”
Hạ Mạt đáp: “Vâng, tổng giám đốc Lục.”
“Đợi cậu ấy quen việc rồi thì cô xin nghỉ phép dài hạn đi.” Lần này, Lục Nghiễn Lễ không hỏi ý kiến nữa mà dứt khoát quyết định thay cô luôn.
Hạ Mạt cảm thấy tay chân lạnh toát, cô định nói gì đó nhưng hình như Lục Nghiễn Lễ không muốn nghe cô nói nữa. Trước khi cô mở lời, anh đã ngẩng lên, thờ ơ liếc cô một cái rồi nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Cô ra ngoài đi.”
Hạ Mạt rời khỏi phòng làm việc của Lục Nghiễn Lễ với vẻ mặt như chết trôi.
Các đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc đều để ý thấy sắc mặt của cô không đúng lắm, lập tức đưa mắt nhìn cô đầy lo lắng. Hạ Mạt cố gắng xốc lại tinh thần rồi mỉm cười trấn an họ.
Vào lúc chạng vạng, các đồng nghiệp định tăng ca buổi tối đều rủ nhau xuống căng tin của công ty ăn tối. Hạ Mạt không muốn ăn nên ở lại bàn làm việc, tiếp tục xử lý công việc một cách đờ đẫn.
Ngoài tổng giám đốc Lục ở bên trong phòng làm việc ra thì bên ngoài chỉ còn lại một mình Hạ Mạt.
Nhận thấy các đồng nghiệp đều đã đi hết, những cảm xúc tiêu cực trong lòng cô lại ập đến, nhấn chìm cô hoàn toàn.
Hạ Mạt vốn không phải người hay khóc, so với nhiều người khác, cô được cho là rất lạc quan và tích cực. Nhưng gần đây, cô thường xuyên có cảm giác muốn khóc.
Cô cắn chặt môi, cố nuốt nước mắt vào trong rồi cầm chiếc điện thoại đang đặt ở trên bàn lên, nhắn tin cho L để giãi bày: [L, bây giờ tôi lại muốn khóc rồi.]
Lần này L không hỏi cô tại sao lại muốn khóc nữa mà chỉ đáp lại: [Muốn khóc thì cứ khóc đi.]
Hạ Mạt: [Không được, tôi đang ở công ty mà.]
L khó hiểu: [Tại sao ở công ty thì lại không thể khóc, công ty của cô có quy định nhân viên không được khóc à?]
Hạ Mạt nghẹn lại, nhận ra đúng là công ty không hề có văn bản quy định nào là không được khóc cả, nhưng...
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ xem nên phản bác thế nào, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn.
L: [Nếu cô cảm thấy khóc có thể giúp cô giải tỏa lo lắng và áp lực thì cứ khóc đi, không cần phải gắng gượng mạnh mẽ đâu. Hãy cho phép bản thân có những lúc được yếu đuối.]
Hạ Mạt cảm thấy ấm áp, như là được những lời nói của L xoa dịu vậy.
Hạ Mạt: [L, thật ra đôi khi tôi thấy áp lực rất lớn nhưng tôi lại không dám nói ra những điều này, mà cũng không biết phải nói với ai.]
Cảm xúc là thứ mà người khác khó lòng đồng cảm được, ngay cả với những người thân có cùng huyết thống.
Hạ Mạt vẫn nhớ rõ khi vừa tốt nghiệp, cô không quen với nhịp độ bận rộn của công việc và tâm sự với gia đình. Nhưng người nhà lại không hiểu vì sao cô phải làm việc vất vả như vậy, họ nói rằng cô là con gái, cố gắng như vậy để làm gì. Sớm muộn gì cũng phải kết hôn rồi sinh con đẻ cái, cứ tìm một người đàn ông tốt để kết hôn càng sớm càng tốt đi.
Sau lần đó, cô không bao giờ nhắc tới áp lực trong công việc với gia đình nữa.
L vẫn lặp lại câu nói kia: [Muốn khóc thì cứ khóc đi.]
Hạ Mạt: [Ừm.]
Trong văn phòng không có ai, lúc này cô có thể giải tỏa cảm xúc mà không sợ bị ai nhìn thấy.
Hạ Mạt không kìm nén nước mắt nữa, cô đặt điện thoại xuống, nước mắt lập tức trào ra, từng giọt lăn dài trên má rồi rơi xuống bàn làm việc. Hạ Mạt nghĩ đến ba năm mình làm việc bên cạnh Lục Nghiễn Lễ, lại nghĩ đến tình cảnh sắp bị sa thải chỉ vì những tin đồn tình ái vô căn cứ kia của mình.
Nỗi ấm ức không thể nén lại, cô đang định che mặt khóc lớn thì bỗng nhiên rèm cửa trong phòng làm việc của tổng giám đốc từ từ kéo lên.
Bàn làm việc của Hạ Mạt đối diện với cửa sổ phòng làm việc của tổng giám đốc. Khi rèm được kéo lên, qua lớp cửa sổ kính trong suốt, Hạ Mạt lập tức nhìn thấy Lục Nghiễn Lễ đang ngồi ở phía sau bàn làm việc.
Anh đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, những ngón tay thon dài gõ gì đó trên bàn phím, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười không rõ ràng.
Hai mắt của Hạ Mạt đang đẫm lệ, cô lập tức nghiêng người, xoay mặt sang hướng khác, không để Lục Nghiễn Lễ nhìn thấy nước mắt trên mặt mình.
Rèm cửa ngăn cách giữa phòng làm việc của tổng giám đốc với bên ngoài thường ngày đều đóng kín, rất hiếm khi mở ra, cũng không biết tại sao hôm nay Lục Nghiễn Lễ lại đột nhiên kéo rèm lên.
Hạ Mạt nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước mắt, cầm điện thoại lên rồi đi ra khỏi văn phòng.
Hạ Mạt: [Đúng là xui xẻo.]
L: [Sao vậy?]
Hạ Mạt: [Đang khóc dở thì sếp kéo rèm lên. Phòng làm việc của anh ấy và bàn làm việc của tôi chỉ cách nhau một lớp kính trong suốt, rèm cửa vừa được kéo lên là anh ấy có thể nhìn thấy tôi đang khóc ngay.]
L: [Nhìn thấy thì sao?]
Hạ Mạt: [Nhìn thấy chắc chắn anh ấy lại hỏi có phải áp lực công việc của tôi lớn quá rồi không, sau đó lại có thêm lý do để sa thải tôi.]
Dường như L cũng rất bất lực: [Thế thì phải làm sao, áp lực công việc lớn mà cũng không được khóc, đúng là vô lý.]
Hạ Mạt: [Để tôi nói cho anh nghe nhé.]
L dù bận nhưng vẫn ung dung: [Cô nói đi.]
Hạ Mạt: [Hôm nay nhất định tôi phải khóc một trận cho thỏa lòng, bây giờ nước mắt của tôi đang nhiều đến mức có thể lấp đầy sông Hoàng Phố đấy.]
L: [Cô không sợ bị sếp nhìn thấy nữa à?]
Ngay cả khóc cũng không được tự do, Hạ Mạt càng cảm nhận sâu sắc sự bóc lột và áp bức từ các nhà tư bản, cô nhấn mạnh lần nữa.
[Hôm nay tôi nhất định phải khóc một trận cho thỏa lòng. Bây giờ tôi đã cầm điện thoại đi ra ngoài rồi, sếp không thấy được đâu.]
L quan tâm hỏi: [Nhỡ đâu có đồng nghiệp khác đi qua nhìn thấy rồi lan truyền chuyện cô khóc trong công ty thì sao?]
Hạ Mạt: [Tôi sẽ đi đến cầu thang chỗ lối thoát hiểm, chỗ đó không ai qua lại cả.]
Hạ Mạt đi đến cuối hành lang rồi rẽ vào lối cầu thang.
Ánh sáng ở lối vào cầu thang khá tối, không gian u ám càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo.
Mũi của Hạ Mạt lập tức trở nên cay xè, nước mắt lại trào ra. Cô trốn ở phía sau cánh cửa cầu thang, khẽ nức nở. Một gói khăn giấy nhanh chóng bị dùng hết, không còn giấy nữa, Hạ Mạt đành phải dùng tay lau nước mắt.
Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một xấp khăn giấy sạch sẽ. Hạ Mạt loáng thoáng nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của đối phương, sắc mặt lập tức cứng đờ. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Lục Nghiễn Lễ.
Nhất thời Hạ Mạt sững người lại, không hiểu tại sao cả hai lần cô khóc đều bị Lục Nghiễn Lễ bắt gặp. Chẳng lẽ số phận của dân làm thuê lại bi đát đến mức ngay cả quyền tự do khóc cũng không được hay sao?
Hạ Mạt cảm thấy vô cùng bất lực đến mức chính cô cũng không nhận ra, dưới ánh nhìn của vị tổng giám đốc Lục gần đây vẫn luôn khiến cô sợ hãi, vậy mà cô lại trợn mắt với anh.
Comments