Hành lang yên tĩnh, Hạ Mạt ngồi xổm dưới đất, ánh mắt đối diện với Lục Nghiễn Lễ trong vài giây. Phải mất một lúc cô mới nhận ra hành động bất kính vừa rồi của mình với Lục Nghiễn Lễ, lông tơ trên lưng dựng đứng, vội vàng đứng dậy: “Lục… Tổng giám đốc Lục."
Hạ Mạt như đứng tim, cô cúi đầu tránh ánh nhìn của anh.
Lục Nghiễn Lễ rũ mắt nhìn cô. Có lẽ là vì căng thẳng nên sắc mặt cô tái nhợt, mí mắt sưng đỏ, hàng mi dài ướt át liên tục chớp động, trên má vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, đứng đó thấp thỏm bất an, mong manh yếu đuối khiến người ta xót thay.
"Khóc cái gì?" Lục Nghiễn Lễ biết rõ còn cố hỏi.
Hạ Mạt dè dặt liếc nhìn khuôn mặt Lục Nghiễn Lễ một cái. Anh sở hữu gương mặt góc cạnh, khóe miệng mím thành một đường thẳng, các đường nét trên gương mặt sắc sảo, dù không biểu lộ cảm xúc gì vẫn toát ra một áp lực vô hình.
Gió mùa hè mang theo hơi nóng thổi vào từ cửa sổ, lướt qua da người mang tới cảm giác ấm áp, nhưng Hạ Mạt lại không kìm được rùng mình.
"Có con gì đó bay vào mắt tôi, tôi dụi mãi không ra." Hạ Mạt nhanh chóng nghĩ ra một lý do trong lòng: "Cay mắt khó chịu quá."
Lục Nghiễn Lễ không nói gì, mắt vẫn nhìn cô chăm chú.
Bị anh nhìn chằm chằm như thế, Hạ Mạt cảm thấy mình như phạm nhân đang bị xét xử, vô thức lùi ra sau hai bước, vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, nhưng dù thế cô vẫn cố gắng nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Tổng giám đốc Lục, đèn ở đây hơi tối, không khí cũng không tốt lắm, anh có muốn quay về văn phòng không?"
Lục Nghiễn Lễ không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi: "Mắt khỏi rồi hả?"
Hạ Mạt không hiểu ra sao: “Gì ạ?"
Lục Nghiễn Lễ giọng đều đều: “Con gì vừa bay vào mắt cô ấy."
Nụ cười trên mặt Hạ Mạt càng rạng rỡ hơn: “Con côn trùng đó mới trào ra theo nước mắt rồi, cảm ơn tổng giám đốc Lục đã quan tâm."
Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, lại đưa khăn giấy trong tay cho cô, dặn dò: "Lau hết nước mắt đi rồi theo tôi về văn phòng."
Hạ Mạt cầm khăn giấy, nhanh chóng lau mắt rồi bước ra khỏi cầu thang. Nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Nghiễn Lễ, cô hít sâu một hơi, bước theo sau.
"Tổng giám đốc Lục, anh có gì cần dặn tôi à?" Hạ Mạt cung kính đứng bên cạnh bàn làm việc.
Lục Nghiễn Lễ lại nhắc tới vấn đề nghỉ phép lần nữa: “Cô có tính toán gì cho kỳ nghỉ dài hạn này không?"
Hạ Mạt vừa nghe hai chữ nghỉ dài hạn đã suýt không kìm nổi bật khóc ngay tại chỗ: “Tổng giám đốc Lục, tôi đã làm việc bên anh ba năm rồi..."
"Mười tám ngày."
Hạ Mạt tính dùng mối quan hệ cấp trên cấp dưới ba năm để gợi lên một chút lương tâm của Lục Nghiễn Lễ, nhưng không đợi cô nói xong, Lục Nghiễn Lễ đã ngắt lời trước.
Cô sửng sốt một lúc, không kịp hiểu Lục Nghiễn Lễ có ý gì: “Mười tám ngày?"
Lục Nghiễn Lễ không nhìn cô, giọng điệu cũng rất bình thản: “Theo quy định của công ty, cô làm việc đã ba năm nên có tổng cộng mười tám ngày phép năm. Dùng hết một lượt hay chia ra nghỉ, cô tự quyết định đi."
Dựa theo chế độ nghỉ phép của công ty thì năm đầu tiên làm việc có năm ngày phép, năm thứ hai sáu ngày, những năm sau đó cứ mỗi năm thêm một ngày. Nếu năm nào không nghỉ thì có thể để dành sang năm tiếp theo.
Hạ Mạt chưa từng nghỉ phép từ khi vào làm nên tính tới giờ đã để dành được mười tám ngày nghỉ.
Lần trước có một phó giám đốc mà tổng giám đốc Lục muốn sa thải xin nghỉ dài hạn, khi đó anh không đưa ra thời hạn, nhưng cô lại có kỳ nghỉ cụ thể, vậy chẳng phải cô vẫn có thể quay về công ty sau mười tám ngày nghỉ phép của mình sao?
Hạ Mạt bị tin tốt bất ngờ này làm cho choáng váng, buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mà chẳng thèm lựa lời: “Tổng giám đốc Lục, vậy có phải tôi vẫn có thể quay về công ty sau kỳ nghỉ của mình không?"
Lục Nghiễn Lễ nhấc mí mắt nhìn cô, đánh giá biểu cảm trên mặt cô rồi đáp: “Cô không quay về công ty thì đi đâu, tính nhảy việc sao?"
"Làm gì có chuyện đó!" Hạ Mạt lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Tổng giám đốc Lục, anh có ơn tri ngộ với tôi, tôi..."
Lục Nghiễn Lễ lại ngắt lời cô: “Tự cô quyết định dùng hết ngày phép hay là chia ra nghỉ, nhưng phải chờ thư ký mới quen việc đã."
"Xin tổng giám đốc Lục cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa rồi mới nghỉ phép. Không giấu gì anh, được làm việc bên cạnh một người học rộng biết nhiều như anh, thật lòng tôi không muốn nghỉ ngày nào, nhưng anh lại quan tâm đến cấp dưới như thế nên tôi không thể phụ lòng tốt của anh được. Nhất định tôi sẽ tranh thủ thời gian nghỉ phép để rèn luyện sức khỏe, để sau này làm việc với trạng thái tốt hơn, tổng giám đốc Lục..."
"Thư ký Hạ." Lục Nghiễn Lễ lại ngắt lời cô lần nữa.
Những lời nịnh nọt lại bị Lục Nghiễn Lễ cắt ngang lần nữa, Hạ Mạt nhận ra có lẽ anh không thích nghe cô nói mấy lời này, thầm nghĩ phải chăng mình nói mấy lời này nhiều quá khiến tổng giám đốc Lục nghe chán rồi, nên đổi sang câu khác hay không?
Lục Nghiễn Lễ thấy mắt cô đảo qua đảo lại, không cần đoán cũng biết bây giờ cô đang châm chước tìm từ trong đầu, bèn nói trước khi cô kịp mở miệng: "Pha một ly cà phê mang vào đi."
“Vâng, thưa tổng giám đốc Lục.”
Nghe Lục Nghiễn Lễ yêu cầu, Hạ Mạt lập tức cầm chiếc cốc trên bàn làm việc, đi vào phòng trà để pha cà phê cho anh.
Bởi vì Lục Nghiễn Lễ đã nói rõ rằng cho cô nghỉ dài hạn chỉ đơn thuần là để cô dùng số ngày phép tích lũy trong ba năm qua, chứ không phải muốn sa thải cô vì những lời đồn bên ngoài nên những ngày tiếp theo tâm trạng Hạ Mạt luôn rất tốt.
Diệp Dao Dao hiện đang ở nhà Hạ Mạt. Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè nên rất nhiều sinh viên đi thuê nhà, khiến việc tìm nhà phù hợp khó khăn hơn mà giá cả cũng đắt hơn bình thường rất nhiều. Thế nên Hạ Mạt khuyên Diệp Dao Dao tạm thời đừng tìm nhà nữa, chờ qua kỳ nghỉ hè, giá thuê giảm rồi hẵng tìm tiếp.
Công việc thuận lợi, bên cạnh có bạn bè ở chung, thêm vào đó những cuộc trò chuyện với L trên ứng dụng kết bạn cũng khiến cô cảm thấy rất thư giãn. Tất cả những điều này làm Hạ Mạt cảm nhận được niềm vui lâu rồi không có, phảng phất như quay về thời đại học.
Đến cuối tuần, Hạ Mạt và Diệp Dao Dao tới trung tâm thương mại gần đó ăn trưa. Cơm nước xong hai người tiện thể đi dạo một vòng ở siêu thị dưới tầng một.
Tủ lạnh ở nhà sắp trống rỗng, hai người đẩy xe của siêu thị đi dạo một vòng, đến khi thanh toán thì xe hàng đã chất đầy đồ, nhân viên thanh toán phải dùng bốn túi lớn mới miễn cưỡng nhét hết đồ vào.
Hai người xách túi mua hàng chứa đầy đồ, đến cửa trung tâm thương mại mới phát hiện trời bên ngoài đã mưa từ bao giờ.
Hạ Mạt mở ứng dụng gọi xe trên điện thoại, nhưng đợi mãi vẫn không có tài xế nào nhận chuyến, màn hình cứ hiện trạng thái đang chờ.
Diệp Dao Dao cũng dùng điện thoại để đặt xe như cô và cũng không có tài xế nào nhận, không khỏi than thở: “Đặt xe thôi mà sao khó quá, tăng giá rồi mà cũng chẳng ai nhận.”
Hạ Mạt đáp: “Hôm nay là cuối tuần, lại mưa lớn thế này nên khó đặt xe cũng đúng."
Diệp Dao Dao đề nghị: “Hay để tớ quay lại siêu thị mua hai cái ô rồi tụi mình đi bộ về?”
Khoảng cách từ trung tâm thương mại về nhà trọ của Hạ Mạt cũng không xa, đi bộ hơn mười phút là tới. Lúc tới đây họ cũng đi bộ.
Hạ Mạt lập tức phủ định đề nghị này, chỉ vào đống đồ dưới đất rồi nói: “Không được, nhiều đồ thế này thì sao chúng ta vừa cầm ô vừa xách hết được."
Diệp Dao Dao thở dài: “Nếu biết trời mưa thì lúc nãy đã không mua nhiều vậy rồi. Thời tiết ở Hải Thành thay đổi thất thường quá, lúc ra khỏi nhà tớ có xem dự báo thời tiết thấy bảo không mưa mà.”
“Hay đợi thêm chút nữa đi.”
Hạ Mạt cầm điện thoại lên, chụp ảnh mấy túi đồ dưới chân.
“Chụp làm gì thế?” Diệp Dao Dao thò đầu qua nhìn: “Lại định nhắn tin với anh L của cậu à?”
Hạ Mạt gật đầu: “Chia sẻ cuộc sống của mình với anh ấy.”
Cô mở ứng dụng kết bạn, gửi tin nhắn cho L.
[Trời mưa rồi, đi ăn ở trung tâm thương mại, giờ đặt mãi chẳng có xe (tủi thân).]
Diệp Dao Dao huých tay Hạ Mạt một cái, trêu chọc: “Xem ra hai người nói chuyện hợp ghê nhỉ.”
“Hiện tại thì đúng là không tệ lắm. L là người rất biết giữ chừng mực, nói chuyện với anh ấy rất thoải mái, anh ấy có thể giúp tớ bớt căng thẳng và áp lực.”
Diệp Dao Dao nhắc nhở: “Dù ứng dụng này là do công ty tớ phát triển nhưng tớ vẫn phải nhắc nhở cậu, bất kỳ ứng dụng kết bạn nào cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm là không có lừa đảo. Cậu có thể trò chuyện với người ta nhưng tuyệt đối không được chuyển tiền, dù lý do có chính đáng đến mức nào cũng không được.”
“Được rồi, tớ biết mà, tớ sẽ không chuyển tiền đâu.” Hạ Mạt đẩy vai Diệp Dao Dao: “Cậu tránh ra chút đi, đừng xem tớ nhắn tin.”
Diệp Dao Dao chế nhạo: “Mới thế mà đã không cho xem rồi à, trọng sắc khinh bạn thật đấy.”
Hạ Mạt: “Trọng sắc khinh bạn gì chứ, tớ còn chưa biết anh ấy trông thế nào nữa.”
Diệp Dao Dao: “Các cậu chưa từng gửi ảnh cho nhau à?”
Hạ Mạt: “Chưa.”
Diệp Dao Dao ngạc nhiên: “Không biết mặt mũi thế nào mà cậu còn nói chuyện lâu như vậy? Nhỡ đâu anh ấy xấu quá thì chẳng phải phí thời gian của cậu sao?”
Hạ Mạt đáp: “Tớ có linh cảm anh ấy sẽ không xấu.”
Diệp Dao Dao vẫn không yên tâm: “Tớ thấy tốt nhất cậu nên bảo anh ấy gửi ảnh cho cậu sớm đi. Tránh chuyện cậu trò chuyện với anh ấy lâu rồi nảy sinh tình cảm, đến lúc gặp mặt mới phát hiện người ta xấu quá, nhưng vì có tình cảm rồi lại đành phải làm người yêu. Tớ nói cậu nghe, cậu xinh xắn thế này, nhất định không được tìm ông nào xấu xí đâu. Nếu cậu yêu ai xấu quá thì tớ tức chết thật đấy.”
“Chắc chắn L không xấu đâu.” Hạ Mạt khẳng định, sau đó đưa hình đại diện của L cho Diệp Dao Dao xem: “Cậu nhìn đi, đây là tay anh ấy, thon dài trắng trẻo.”
“Tay thì đẹp thật đấy, nhưng vẫn phải xem mặt mũi thế nào mới kết luận được.”
Hạ Mạt và Diệp Dao Dao đang nói chuyện thì Hạ Mạt nhận được tin nhắn từ L.
[Bây giờ đã gọi được xe chưa?]
Hạ Mạt: [Chưa, trời mưa, khó gọi xe quá (khóc)(khóc).]
L: [Vậy trung tâm thương mại cách chỗ cô ở bao xa?]
Hạ Mạt biết có thể L sẽ đề nghị cô đi bộ về nếu khoảng cách không xa.
Nhưng Hạ Mạt đang chờ đúng câu hỏi này của anh, cô lập tức gửi bức ảnh vừa chụp sang.
Hạ Mạt: [Khoảng cách thì không xa chút nào, nhưng tôi mua nhiều đồ thế này, một cô gái nhỏ nhắn yếu ớt như tôi thì sao mà xách về nhà hết được.]
L: [Vậy đợi thêm chút nữa, chắc sắp có xe rồi đấy.]
Hạ Mạt: [Nếu tôi có bạn trai thì tốt biết mấy. Đàn ông mạnh mẽ, anh ấy xách đồ, tôi thì khoác tay anh ấy, che ô cho anh ấy. Hai chúng tôi cùng dạo bước dưới mưa, lãng mạn biết bao.]
Đầu bên kia bắt đầu im lặng.
Hạ Mạt đợi một hồi vẫn không thấy anh trả lời, bèn tiếp tục thả thính anh.
[L, sau này anh có muốn đi dạo siêu thị với tôi không?]
Đối phương vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào như cũ. L vốn là người như thế, lần nào Hạ Mạt cố tình đẩy mối quan hệ hai người phát triển theo hướng mập mờ, chủ động thả thính anh thì anh đều dùng cách im lặng để đáp lại cô.
Hạ Mạt trách móc anh: [L, tôi thất vọng về anh quá.]
Cô tiếp tục hờn dỗi: [Hèn chi anh phải lên ứng dụng kết bạn để tìm bạn gái. Trời mưa to thế này, một cô gái mảnh mai yếu đuối như tôi đứng trước cửa trung tâm thương mại không bắt được xe, chỉ biết nhíu mày ưu sầu, ngước nhìn trời đầy bất lực. Dáng vẻ đáng thương như thế mà anh không biết xót chút nào ư? Chẳng lẽ anh không thể nói vài câu dễ nghe để dỗ dành sao?]
Vài giây sau, L mới trả lời: [Summer, tôi sẽ không hứa hẹn tùy tiện.]
Summer là tên tài khoản của Hạ Mạt và đây cũng là lần đầu tiên L nhắc đến tên cô trong tin nhắn.
Hạ Mạt cảm thấy L quá nghiêm túc, chỉ là đối tượng có khả năng phát triển tình cảm qua mạng thôi mà, anh nói vài câu dễ nghe là được, chứ cô đâu thật sự bắt anh phải đi siêu thị với cô, hơn nữa chắc gì sau này hai người đã gặp mặt nhau.
Nghĩ đến đây, Hạ Mạt bất giác hiểu ra ý của L.
Có lẽ anh cảm thấy nếu đã đồng ý đi siêu thị với cô thì nhất định phải làm được, mà họ chỉ là bạn bè trên mạng, chưa chắc đã gặp nhau. Anh không cách nào chắc chắn rằng mình sẽ thực hiện được những gì đã hứa nên không thể đáp lại cô.
Anh là một người tuân thủ hứa hẹn.
“Mạt Mạt, tài xế tới rồi.”
Diệp Dao Dao cúi người xách đồ dưới đất lên, nhắc Hạ Mạt chuẩn bị lên xe. Tài xế đỗ xe ở bên kia đường, không tiện quay đầu nên vẫy tay ra hiệu cho họ băng qua.
Diệp Dao Dao nói: “Thôi để tớ vào trong mua thêm cái ô, mưa to quá, cứ đi thế này sẽ ướt hết người mất.”
Hạ Mạt gật đầu, cất điện thoại vào. Đến khi chuẩn bị xách túi đồ lên thì ánh mắt vô tình nhìn thấy một chiếc Bentley quen thuộc cách đó không xa đang từ từ tiến lại gần. Nhìn biển số xe, đó là xe của Lục Nghiễn Lễ.
Hạ Mạt giật mình hốt hoảng, nỗi sợ đối với sếp khiến cô lập tức xách hai túi mua hàng to bự rồi lập tức băng qua đường. Diệp Dao Dao định kéo cô lại nhưng không kịp, chỉ kịp hét lên từ phía sau: “Hạ Mạt, sao cậu lao thẳng đi luôn thế.”
Giọng Diệp Dao Dao quá lớn khiến Hạ Mạt giật mình nhanh chóng quay lại bên cạnh cô ấy, hạ giọng nhắc nhở: “Đừng gọi tên tớ, xe của sếp tớ ở bên kia kìa!”
Hạ Mạt sợ Lục Nghiễn Lễ tính vào trung tâm thương mại để rồi vô tình gặp được cô, bèn nhanh chóng chạy về phía taxi.
Chú Vương tài xế nhìn thấy Hạ Mạt, vô thức quay đầu nói với Lục Nghiễn Lễ: “Tổng giám đốc Lục, không phải đó là thư ký Hạ sao?”
Chú Vương rất ngạc nhiên. Trời mưa to thế này, sao thư ký Hạ lại chạy thẳng ra ngoài như vừa gặp quỷ thế.
Lục Nghiễn Lễ ngồi ở ghế phụ, nhướng mắt nhìn cô gái “mảnh mai yếu đuối” xách hai túi đồ nặng trình trịch bước nhanh như bay dưới cơn mưa, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lạnh rồi rũ mắt thản nhiên nói: “Chú nhận nhầm người rồi.”
Comments