Chương 8

Chương 8

Lúc Hạ Mạt và Diệp Dao Dao về đến nhà thì quần áo cả hai đều ướt sũng. Hạ Mạt bảo Diệp Dao Dao đi tắm trước, căn hộ cô thuê là kiểu một phòng ngủ một phòng khách nên chỉ có một phòng tắm thôi.

 

Sửa soạn đẹp đẽ đi dạo trung tâm thương mại lại đột nhiên gặp mưa to bất chợt, còn vô tình gặp sếp nữa chứ. Hạ Mạt nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình trong gương, cảm thấy lần sau mình phải xem lịch trước khi ra ngoài mới được.

 

Hạ Mạt cởi bộ quần áo ướt sũng vì mưa trên người ra thay đồ ngủ sạch sẽ, sau đó cầm một ly nước ấm ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Cô cầm điện thoại, mở ứng dụng kết bạn theo thói quen, định chia sẻ với L về việc mình vừa gặp sếp ngay trước trung tâm thương mại ban nãy.

 

Nhấn mở khung chat, cuộc đối thoại của họ vẫn còn dừng lại ở câu không hứa hẹn tùy tiện kia của L.

 

Bên trên là đoạn tin nhắn oán trách dài ngoằng như viết văn của Hạ Mạt, còn bên dưới anh không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

 

Hôm nay trời mưa to như vậy, lúc cô bắt được xe vẫn chưa nói cho anh biết. Tuy số lần họ nói chuyện không hề ít, cho dù chỉ với tư cách bạn bè trò chuyện bình thường thì anh cũng nên hỏi thăm xem cô đã bắt xe về nhà được hay chưa chứ?

 

Ngón tay đang chạm vào khung soạn thảo khựng lại, Hạ Mạt do dự một lúc rồi quyết định rụt tay về, chờ xem anh có chủ động gửi tin nhắn không đã rồi tính.

 

Dù chỉ là bạn bè qua mạng thì mối quan hệ này cũng không thể để một mình cô chủ động gửi tin nhắn giữ liên lạc được. Đã đến lúc cô phải ám chỉ anh chủ động gửi tin nhắn cho mình rồi.

 

Diệp Dao Dao tắm rất nhanh, cô ấy không sấy tóc luôn trong nhà tắm mà để tóc ướt xách máy sấy ra ngoài, kêu Hạ Mạt mau đi tắm đi.

 

“Mạt Mạt, đừng có nhắn tin nữa, tắm xong rồi nhắn.”

 

“Có nhắn gì đâu, tớ đang lướt Weibo, chờ anh ấy chủ động nhắn tin cho tớ trước.”

 

Trước khi đặt điện thoại xuống, Hạ Mạt lại nhìn thoáng qua ứng dụng kết bạn. L vẫn không có bất kỳ động thái gì.

 

Đúng là người đàn ông lạnh lùng.

 

Hạ Mạt thầm nghĩ.

 

Sau khi tắm rửa sấy tóc xong, Hạ Mạt cầm điện thoại lên, dựa người vào sô pha.

 

Diệp Dao Dao thò lại gần, hỏi: “L chủ động nhắn tin cho cậu chưa?”

 

Hạ Mạt mở điện thoại, lắc đầu: “Chưa.”

 

Diệp Dao Dao chống cằm, suy nghĩ rồi nói: “Cái ông L này đúng là kỳ lạ. Hầu hết người dùng nam trên ứng dụng kết bạn đều nôn nóng muốn gặp mặt ngay từ ngày đầu tiên, ngày thứ hai xác nhận quan hệ, sao anh ấy thận trọng thế nhỉ? Thận trọng đến mức không giống như đang tìm đối tượng.”

 

Mặc dù slogan tuyên truyền của ứng dụng Heartbeat này là tìm kiếm tri kỷ, nhưng thật ra mọi người đều ngầm hiểu mà không nói, hầu hết những người đăng ký ứng dụng chỉ muốn tìm người yêu hoặc mối quan hệ qua đường.

 

Hạ Mạt và Diệp Dao Dao hoàn toàn không nghi ngờ L thuộc nhóm người sử dụng ứng dụng để tìm mối quan hệ qua đường, bởi nhóm người đó thường nhanh gọn lẹ, vừa bắt chuyện đã hẹn đi khách sạn chứ không lãng phí thời gian trò chuyện lâu thế này mà vẫn không có bất cứ hành động gì.

 

Nhưng cho dù đang kiếm bạn gái thật thì thái đội của đối phương cũng kỳ cục vô cùng.

 

Hạ Mạt hoàn toàn tán đồng với những gì Diệp Dao Dao nói. Có đôi lúc cô còn cảm nhận được L cố tình né tránh phát triển quan hệ với cô.

 

Nhưng cũng chính vì thế mà Hạ Mạt mới bị đối phương thu hút hơn.

 

Anh không giống những người dùng khác trên ứng dụng. Cô không thích kiểu đàn ông vừa bắt chuyện đã đòi xem ảnh gọi cục cưng, cô thấy "dị ứng" vô cùng.

 

“Có khi nào là thợ săn cao cấp không?” Diệp Dao Dao đoán: “Cố ý tạo cảm giác bí ẩn, dẫn dụ mấy cô gái ngây thơ như cậu từ từ đắm chìm rồi sau đó hoàn toàn nắm cậu trong lòng bàn tay."

 

Hạ Mạt lắc đầu: “Không đoán nổi.”

 

Tuy nhiên L quả thật rất bí ẩn. Cho đến giờ cô chỉ mới biết tên mạng của đối phương là L và địa chỉ IP trên ứng dụng cho thấy anh cũng ở Hải Thành như cô, ngoài ra thì không còn thông tin gì nữa.

 

Trong lòng Hạ Mạt dấy lên một sự tò mò mãnh liệt muốn khám phá về L.

 

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, một tia chớp đánh xuống khiến bầu trời giăng kín mây đen như bị xé toạc ra. Trong tiếng sấm đùng đùng, Hạ Mạt và Diệp Dao Dao không ngồi trong phòng khách nổi nữa, bèn về phòng ngủ nằm xuống giường.

 

Hạ Mạt cầm điện thoại, phê bình L với vẻ hợp tình hợp lý: [Ý chí sắt đá.]

 

Hai phút sau, tiếng thông báo tin nhắn từ ứng dụng kết bạn vang lên.

 

L: [?]

 

Có vẻ như anh hoàn toàn không đồng ý với lời phê bình của cô.

 

Hạ Mạt: [Trời mưa lớn thế này, nào là sấm nào là chớp, vậy mà anh không thèm hỏi xem tôi đã bắt xe về tới nhà chưa. Lỡ như tôi không bắt được xe, giờ này còn đứng ở cửa trung tâm thương mại thì hốt hoảng luống cuống biết bao. Anh không biết quan tâm người khác chút nào à?]

 

L không phản bác lời trách móc của cô, chỉ im lặng.

 

Hạ Mạt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, thấy anh không nói gì, cô cũng biết đâu là điểm dừng. Với quan hệ bạn bè qua mạng đầy mong manh của họ hiện giờ, cô không có tư cách hay lập trường gì để tranh luận chuyện này tới cùng. Hơn nữa đó cũng không phải mục đích cô trách móc anh.

 

Hạ Mạt nói sang chuyện khác: [L, sấm lớn quá, tôi sợ.]

 

L: [Vậy đeo nút bịt tai đi.]

 

Hạ Mạt: [...]

 

Do anh là kiểu đàn ông nói chuyện phũ như vậy, hay là cố ý giả vờ không hiểu cô đang thả thính anh?

 

Chẳng phải đàn ông bình thường đều an ủi là đừng sợ, có tôi ở đây với em khi nghe con gái nói sợ tiếng sấm hay sao?

 

Đeo nút tai là cái quỷ gì?

 

Hạ Mạt: [L, anh cũng nói chuyện như vậy với những cô gái khác sao?]

 

L: [Như vậy là sao?]

 

Hạ Mạt: [Vậy tức là ngoài tôi ra anh còn trò chuyện với những cô gái khác đúng không? (Khóc to)(Khóc to).]

 

L: [Không có.]

 

Hạ Mạt: [Nghĩa là ngoài tôi ra, anh không trò chuyện với bất kỳ cô gái nào khác, là kiểu "anh chỉ có mình tôi" thôi đúng không?”

 

Cô cố ý nhấn mạnh vào cụm ‘anh chỉ có mình tôi’.

 

Đáp lại Hạ Mạt là sự im lặng mà cô tập mãi thành quen.

 

Mấy phút sau, Hạ Mạt lại tiếp tục tấn công: [L, sao anh không trả lời tin nhắn của tôi? Có phải anh đang trò chuyện với em gái nào khác đúng không?]

 

Hạ Mạt: [Tôi biết ngay mà, cái câu tôi không có ai khác của đàn ông chỉ là nói xạo thôi.]

 

Hạ Mạt: [Tôi còn tưởng anh không giống những người đàn ông khác chứ?]

 

Ngón tay Hạ Mạt gõ chữ không ngừng, những câu trách móc cứ tuôn ra liên tục.

 

Đột nhiên L hỏi: [Tôi không giống những người đàn ông khác?]

 

Là không giống những người đàn ông đó mà không phải hỏi là không giống ở chỗ nào.

 

Hạ Mạt hơi nhướng mày.

 

Đây là để ý những người đàn ông khác à?

 

Ghen rồi đúng không?

 

Hạ Mạt nhìn thấy tin nhắn này, vui đến mức trong mắt toàn là ý cười.

 

Hạ Mạt: [Thì so với những người dùng nam khác trên ứng dụng này đó, bọn họ gửi tin nhắn rất tích cực chủ động, sẽ muốn biết tôi trông thế nào, xin ảnh của tôi, còn anh đến giờ vẫn chưa xin ảnh của tôi lần nào. Anh không tò mò trông tôi thế nào ư?]

 

L: [Cô gửi ảnh cho họ rồi à?]

 

Hạ Mạt không trả lời câu hỏi này của anh: [L, anh không muốn xem ảnh của tôi thật sao? Nhỡ đâu tôi không xinh thì sao?]  

 

Vậy mà L lại nhắc nhở cô phải cẩn thận: [Không thể tin người dùng trong ứng dụng kết bạn được đâu.]  

 

Hạ Mạt biết anh đang nhắc cô cẩn thận kẻo bị lừa, nhưng cô lại cố tình xuyên tạc ý của anh.  

 

Hạ Mạt: [Vậy là anh cảm thấy tôi không đáng tin, đang đề phòng tôi đúng không?]  

 

Hạ Mạt: [L, cẩn thận trên ứng dụng kết bạn là đúng, nhưng chúng ta nói chuyện với nhau lâu như vậy rồi, cái gì tôi cũng chia sẻ với anh, vậy mà anh lại đề phòng không tiết lộ bất cứ tin tức nào với tôi. Đến mức tôi không biết phải giao tiếp với anh thế nào, cũng không biết có phải anh đang trò chuyện với cô gái nào khác lúc không trả lời tin nhắn của tôi không.]

 

Hạ Mạt: [L, nếu anh cảm thấy chúng ta không thích hợp để tiếp tục và muốn thử nói chuyện với người khác, vậy thì hai ta có thể tạm dừng nhắn tin.]  

 

Ý trên mặt chữ của Hạ Mạt là bảo anh đi nhắn tin với mấy cô gái khác đi, nhưng thực chất là đang nói với anh, cô muốn đi tìm người dùng nam khác.  

 

Đàn ông vốn là loại sinh vật có d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt.

 

Lúc Hạ Mạt thấy L hỏi cô về anh và những người đàn ông khác, cô lại càng tin tưởng vào điều này hơn.

 

L nhìn thấu trò khích tướng của cô, đi thẳng vào vấn đề: [Nói thẳng yêu cầu của cô đi.]

 

Hạ Mạt cũng không ngạc nhiên khi bị anh nhìn thấu.  

 

Cô đã nói đến mức gần như dùng việc cắt đứt mối quan hệ này để uy h**p anh, vậy mà anh vẫn chịu nói chuyện tiếp sau khi nhìn thấu ý đồ của cô.  

 

Đây chính là thỏa hiệp.  

 

Hạ Mạt lại càng tự tin hơn: [L, tôi muốn xem ảnh của anh, có được không?]  

 

Dường như L đang băn khoăn điều gì đó.

 

Hạ Mạt đưa ra điều kiện trao đổi: [Đổi lại, tôi cũng gửi một tấm ảnh của tôi cho anh.]  

 

L: [Summer, tôi không tò mò trông cô như thế nào.]  

 

Cho nên điều kiện cô đưa ra không đủ để thuyết phục anh.  

 

Hạ Mạt: [L, anh nói chuyện như vậy làm tổn thương trái tim con gái nhà người ta lắm đấy. Có phải trong lòng anh cho rằng tôi rất xấu đúng không?]  

 

L giải thích: [Không phải.]  

 

Hạ Mạt: [Ôi tôi đau lòng quá. L, anh có biết những lời này của anh khiến tôi sốc đến mức nào không? Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói tôi không xinh. Anh là người đầu tiên đấy, thật sự rất đau lòng.]  

 

Hạ Mạt đang ám chỉ với anh rằng ngoại hình của mình rất ưa nhìn, định dùng sắc đẹp dụ dỗ anh.  

 

Nhưng ai ngờ đối phương vẫn không mắc bẫy.  

 

L rất để ý sự riêng tư, anh nói thẳng với cô: [Summer, đổi yêu cầu khác đi.]  

 

Hạ Mạt thấy anh kiên quyết như vậy, biết hôm nay dù có làm mình làm mẩy thế nào cũng không đòi được ảnh, bèn đổi yêu cầu khác thấp hơn.  

 

Hạ Mạt: [Không gửi ảnh cũng được, vậy anh chụp bất kỳ một bộ phận nào đó trên cơ thể anh cho tôi xem đi, mắt, mũi, miệng, tai, hoặc là…]  

 

Hạ Mạt nhếch môi trêu chọc anh: [Cơ bụng của anh cũng được.]  

 

L: [Đổi yêu cầu khác.]  

 

Hạ Mạt: [???]  

 

Hạ Mạt: [Chỉ là một bộ phận nào đó cũng không được hả?]  

 

Hạ Mạt: [Chỉ riêng đôi mắt hay là mũi miệng thì có sao đâu. L, sao anh đề phòng tôi dữ vậy, đâu phải tôi đòi xem anh mà không cho anh xem lại đâu, đồ keo kiệt.]  

 

L vẫn giữ nguyên câu nói kia: [Đổi yêu cầu khác.]  

 

Hạ Mạt: [Đã đổi yêu cầu một lần rồi, còn muốn đổi nữa hả. Lỡ đổi cái nữa mà anh vẫn không đồng ý với tôi thì sao?]  

 

Người đàn ông này cẩn thận đến mức khiến người ta tò mò. Hạ Mạt mím môi, dụ dỗ anh: [L, eo của tôi nhỏ lắm, anh có muốn xem thử không?]  

 

Cuộc trò chuyện tới đây là dừng hẳn, L không trả lời thêm bất kỳ tin nhắn nào cho cô.  

 

Hạ Mạt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thầm thở dài trong lòng.  

 

Chiêu quyến rũ thất bại rồi.  

 

Người đàn ông này đúng là vững như bàn thạch.

 

Mùa này thời tiết ở Hải Thành hay thay đổi thất thường, hôm trước còn mưa như trút nước, hôm sau trời đã nắng chang chang, khiến cả thành phố nóng như cái lồng hấp.  

 

Buổi chiều Lục Nghiễn Lễ phải đi gặp ông cụ Tề, một nhân vật có danh tiếng rất lớn trong giới kinh doanh. Hiện nay ông cụ Tề đang sống ở một khu biệt thự yên tĩnh, xe không thể chạy vào trong mà phải đỗ ngoài bãi.

 

Quản gia nhà họ Tề dẫn Lục Nghiễn Lễ và Hạ Mạt đi vào.  

 

Hạ Mạt cầm ô cho Lục Nghiễn Lễ nhưng không dám dựa vào quá gần anh, chiếc ô nghiêng hẳn về phía anh nên gần như cả người cô ở bên ngoài ô, mới đi được mấy bước mà trên vầng trán trắng nõn đã lấm tấm mồ hôi.

 

Cô nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán, đúng lúc này Lục Nghiễn Lễ đột nhiên dừng bước.  

 

Hạ Mạt cũng dừng lại theo Lục Nghiễn Lễ, nghiêng đầu nhìn anh.  

 

Lục Nghiễn Lễ rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên người cô.  

 

Vì đứng xa anh để tránh tị hiềm nên Hạ Mạt duỗi thẳng cánh tay, khiến bộ váy công sở trên người căng sát vào cơ thể theo động tác của cô, phác họa rõ ràng vòng eo nhỏ nhắn kia.

 

Đúng như lời cô nói, eo cô rất nhỏ.  

 

Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ vừa nhìn vào nơi đó đã nhanh chóng dời đi, quay mặt sang hướng khác.  

 

Hạ Mạt nhận ra anh cố ý không nhìn mình, cứ tưởng anh chê cô đứng quá gần, bèn cẩn thận nhích sang bên cạnh một bước nhỏ.  

 

Bỗng một bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy cán ô khiến Hạ Mạt giật nảy mình, nắm chặt lấy cán không buông.  

 

Sao có thể để tổng giám đốc Lục tự làm chuyện cầm ô này được, nếu để anh tự cầm ô thì cần thư ký như cô làm gì nữa.  

 

Lục Nghiễn Lễ cảm nhận được lực kéo, cổ tay khẽ dùng sức.  

 

Cán ô vẫn không hề lay động...  

 

Lục Nghiễn Lễ không khỏi quét mắt sang, thấy Hạ Mạt đang dùng cả hai tay để nắm chặt cán ô, mu bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh kia dùng sức đến mức nổi gân xanh.

Comments