Chương 9

Chương 9

Nắng nóng gay gắt, mới một lát mà khuôn mặt trắng nõn của Hạ Mạt đã ửng đỏ, những lọn tóc ẩm ướt hiện rõ trong đôi mắt thâm thúy của Lục Nghiễn Lễ. Anh gần như có thể cảm nhận được cô đang mím môi, hàm răng trắng dùng sức nghiến chặt lại.

 

Lục Nghiễn Lễ thu tay lại, khóe miệng nhếch lên một chút, biểu cảm như cười như không rồi lạnh nhạt nói: “Không cần che nữa.”

 

Nói rồi Lục Nghiễn Lễ sải bước ra khỏi ô, để lại Hạ Mạt sững sờ với cây ô ở đó.

 

Mặc dù giọng điệu của Lục Nghiễn Lễ không bộc lộ cảm xúc gì, nhưng Hạ Mạt vẫn tinh ý nhận ra trong ánh mắt anh thoáng vẻ cạn lời bất lực.

 

Không biết gần đây tổng giám đốc Lục xảy ra chuyện gì mà thường xuyên lại lộ ra vẻ như cười như không, bó tay toàn tập này với cô.

 

Hạ Mạt không đoán được suy nghĩ của tổng giám đốc Lục, chỉ có thể cẩn thận cố gắng hoàn thành tốt công việc hơn thôi.

 

Hạ Mạt giẫm giày cao gót, chạy chậm đuổi theo Lục Nghiễn Lễ, hạ giọng thì thầm: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay nắng gắt, tia cực tím dễ làm tổn thương da nên để tôi cầm ô che nắng cho anh đi."

 

Lục Nghiễn Lễ không thèm nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: “Không cần, cô muốn che thì tự che cho mình đi.”

 

Hạ Mạt nghe ra anh thực sự không muốn che ô nên không làm phiền thêm nữa, thu ô lại.

 

Dù tổng giám đốc Lục đã nói cô muốn che thì tự che, nhưng ông chủ đi trước không dùng ô, một thư ký theo sau như cô đương nhiên cũng không thể dùng vì không thích hợp chút nào.

 

Từ cổng nhà họ Tề đến sân của ông cụ Tề ở còn một đoạn khá xa, phải đi qua hành lang nối liền vài sân với nhau mới đến chỗ ở của ông ấy.

 

Trong phòng, ông cụ Tề đang ngồi trên ghế gỗ huỳnh đàn, tay cầm chung trà bằng sứ Thanh Hoa có nắp đậy, nghe thấy tiếng bước chân có người vào cửa mới ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười hiền từ: “Nghiên Lễ đến rồi à.”

 

Là giọng điệu thân mật của bậc cha chú gọi con cháu trong gia đình.

 

Hai nhà Lục - Tề vốn có quan hệ lâu đời, ông cụ Tề và ông nội quá cố của Lục Nghiễn Lễ - ông cụ Lục, từng có mối quan hệ rất thân thiết. Có thể nói Lục Nghiễn Lễ lớn lên dưới sự chứng kiến của ông cụ Tề.

 

Ông cụ Tề đã hơn tám mươi tuổi, ba năm trước trải qua một đợt bệnh nặng, từ đó hoàn toàn nghỉ ngơi dưỡng bệnh, không còn can thiệp vào việc kinh doanh của gia tộc nữa.

 

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt được gặp ông cụ Tề ngoài đời, so với ảnh chụp cô thấy trên tạp chí kinh tế tài chính thì khuôn mặt ông ấy hằn rõ vẻ tang thương hơn nhiều, trên đầu đội mũ, nhưng trạng thái không tồi chút nào.

 

Ba tháng trước bệnh tình của ông cụ Tề đột nhiên trở nặng, phải nằm viện suốt mấy tháng, đến tuần trước mới được phép chuyển về nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Hôm nay Lục Nghiễn Lễ cố ý tới đây thăm bệnh.

 

“Ông Tề ạ.”

 

Lục Nghiễn Lễ bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt ông ấy, nắm tay chào hỏi: “Cháu chào ông.”

 

Ông cụ Tề tươi cười hớn hở khiến những nếp nhăn trên mặt hằn sâu hơn, ông ấy nắm tay Lục Nghiễn Lễ, dùng sức lắc lắc: “Chào buổi chiều, chào buổi chiều.”

 

Một người từng tung hoành sát phạt trên thương trường nay lại cười vui vẻ như một đứa trẻ, ông ấy chỉ vào chiếc ghế bên cạnh rồi nói với Lục Nghiễn Lễ: “Nghiên Lễ, cháu ngồi đi.”

 

Lục Nghiễn Lễ đứng dậy, lúc này ông cụ Tề mới dời mắt sang bên cạnh rồi dừng lại trên mặt Hạ Mạt. Ông ấy híp mắt, có vẻ như đang cố gắng nhìn xem đây là ai.

 

Lục Nghiễn Lễ mỉm cười giới thiệu: “Đây là thư ký của cháu, Hạ Mạt, ông chưa gặp cô ấy bao giờ.”

 

Hạ Mạt cúi đầu chào hỏi lễ phép: “Cháu chào ông Tề ạ.”

 

Ông cụ Tề gật đầu: “Chào cháu, Tiểu Hạ đúng không, cháu cũng ngồi đi.”

 

Lúc này quản gia mới đưa cho ông cụ Tề quà mà Lục Nghiễn Lễ mang tới, nói với ông ấy: "Thưa ông, đây là quà tổng giám đốc Lục tặng ông, để tôi cất cho ông nhé.”

 

Ông cụ Tề phất tay: “Đừng cất vội, đưa đây tôi xem đã. Lần nào Nghiên Lễ tặng quà tôi cũng thích.”

 

Lục Nghiễn Lễ cười nói: “Là một bộ trà cụ ạ.”

 

Ban đầu nhà họ Tề khởi nghiệp từ việc kinh doanh lá trà, ông cụ Tề lại thích nhất là uống trà nên tặng ông ấy trà cụ không khác gì tặng món quà ông ấy thích nhất.

 

Ông cụ Tề v**t v* ngắm nghía ấm tử sa, thích không nỡ buông tay, lập tức muốn tự mình pha trà đãi Lục Nghiễn Lễ.

 

Từ sau khi ông cụ Tề lâm bệnh thì thường xuyên nhớ những ngày đầu lập nghiệp. Khi đó ông ấy pha trà cho người ta trong quán, ai uống rồi cũng khen tay nghề ông ấy giỏi. Đáng tiếc là con cháu nhà họ Tề chẳng mấy ai hứng thú với trà nên không có đứa nào có thể ngồi xuống thưởng thức trà với ông ấy.

 

Kể từ lúc đổ bệnh tay chân ông cụ Tề thường xuyên không có sức, thậm chí còn có lúc run tay cầm không nổi đũa. Thế nên Lục Nghiễn Lễ làm sao dám để ông ấy tự tay pha trà, bèn giới thiệu Hạ Mạt với ông cụ Tề: “Để cô ấy làm đi ạ. Cô ấy pha trà rất ngon.”

 

Hạ Mạt nghe Lục Nghiễn Lễ khen mình, sửng sốt trong thoáng chốc. Sau đó lập tức nhận ra Lục Nghiễn Lễ cố ý nói thế để ông cụ Tề giao việc pha trà này cho cô.

 

Ông cụ Tề luôn xem những người yêu trà là người cùng chí hướng, ông ấy nhìn Hạ Mạt đầy hứng thú: “Tiểu Hạ cũng thích trà à?”

 

Hạ Mạt biết lúc trước ông cụ Tề từng kinh doanh lá trà nên không dám khoe khoang trước mặt ông ấy: “Hồi nhỏ ông nội cháu thích uống trà nên cháu thường nghe ông kể vài chuyện về trà. Sau này đi theo làm việc cho tổng giám đốc Lục, thỉnh thoảng anh ấy cũng uống trà nên cháu mới đi học một chút ạ.”

 

Hạ Mạt lặng lẽ để lộ việc mình cố ý đi học pha trà vì Lục Nghiễn Lễ.

 

Ông cụ Tề nghiêng đầu, nói với Lục Nghiễn Lễ: "Tiểu Hạ có lòng quá nhỉ."

 

Đúng vậy đúng vậy, có phải một thư ký tận tâm chuyên nghiệp như cô xứng đáng được tăng lương lắm đúng không?

 

Ánh mắt Hạ Mạt lướt qua Lục Nghiễn Lễ, đúng lúc anh cũng nhìn cô, không biết nghĩ tới điều gì mà khóe miệng anh hơi nhếch lên, không giống như đang cười mà trông giống châm chọc hơn.

 

Rốt cuộc gần đây tổng giám đốc Lục bị gì thế? Sao lúc nào cũng trưng vẻ mặt kỳ quái này vậy?

 

Hạ Mạt cảm thấy vô cùng khó hiểu.

 

Có phải tổng giám đốc Lục không hài lòng về cô ở điểm nào đó đúng không?

 

Không chờ Hạ Mạt kịp nghĩ nhiều, ông cụ Tề đã cười nói: “Vậy thì để nếm thử tay nghề của Tiểu Hạ xem sao.”

 

Lục Nghiễn Lễ dìu ông cụ Tề đến phòng trà, Hạ Mạt vội vàng đứng dậy đi theo sau.

 

Trước mặt người lành nghề như ông cụ Tề, Hạ Mạt không dám phân tâm trong lúc pha trà, hết sức chăm chú với động tác trên tay.

 

Lục Nghiễn Lễ ngồi trò chuyện với ông cụ Tề ở bên cạnh, thỉnh thoảng ông cụ Tề sẽ quay sang nhìn Hạ Mạt, giảng giải về trà với cô.

 

Hạ Mạt trả lời từng câu một, ánh mắt ông cụ Tề nhìn cô cũng càng một hiền từ hơn.

 

“Mời ông nếm thử ạ." Hạ Mạt châm trà đã pha xong vào chung trà có nắp, sau đó bưng cho ông cụ Tề và Lục Nghiễn Lễ.

 

Ông cụ Tề nhấp thử một ngụm, gật đầu khen: “Không tệ.”

 

Hạ Mạt thấy ông cụ Tề vừa lòng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khiêm tốn nói: “Là trà của ông ngon sẵn ạ.”

 

Ông cụ Tề lập tức quay sang bảo quản gia: “Mang vài hộp trà này tặng cho Nghiễn Lễ và Tiểu Hạ đi.”

 

Hạ Mạt được khen mà sợ, đang tính từ chối thì thấy ông cụ Tề ngáp một cái trông có vẻ mệt mỏi, tinh thần không phấn chấn.

 

Lục Nghiễn Lễ nói: “Để cháu dìu ông đi nghỉ nhé.”

 

Bây giờ ông cụ Tề gần như ngủ cả ngày, thời gian tỉnh táo rất ít.

 

Ông ấy thở dài, nói với Lục Nghiễn Lễ: “Sức khỏe của ông càng ngày càng kém, không biết có thể sống đến ngày nhìn đám con cháu mấy đứa kết hôn sinh con không nữa." 

 

Lúc buồn ngủ đầu óc ông cụ Tề không còn được minh mẫn, ông ấy hỏi Lục Nghiễn Lễ: " Hai đứa tính bao giờ mới kết hôn?" 

 

Hạ Mạt sửng sốt, tổng giám đốc Lục tính kết hôn với ai?

 

Không phải tổng giám đốc Lục chưa có bạn gái sao?

 

Hạ Mạt nhìn sang Lục Nghiễn Lễ với vẻ tò mò, anh cũng nhanh chóng giải đáp nghi vấn của cô: “Ông ơi, cháu vẫn đang độc thân ạ.”

 

Lúc này đến lượt ông cụ Tề tỏ vẻ khó hiểu, ánh mắt chuyển qua Hạ Mạt: “Tiểu Hạ không phải bạn gái cháu sao? Cháu không định cưới người ta à?”

 

Hạ Mạt giật mình, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức: “Ông cụ Tề, ông hiểu nhầm rồi. Cháu là thư ký của tổng giám đốc Lục, chứ không phải...”

 

Hạ Mạt không nói nên lời hai chữ bạn gái kia, bèn dè dặt liếc mắt nhìn Lục Nghiễn Lễ một cái, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường, nói với ông cụ Tề rằng: “Ông ơi, cô ấy không phải.”

 

Ánh mắt ông cụ Tề trở nên mờ mịt, hết nhìn Lục Nghiễn Lễ lại nhìn Hạ Mạt, sau đó nhếch môi cười ngượng ngùng: “Ông nhớ ra rồi, cháu từng nói với ông Tiểu Hạ là thư ký của cháu, là ông nhớ nhầm.”

 

Sau đó ông cụ Tề nắm lấy tay Lục Nghiễn Lễ, cằn nhằn: “Ông lão này già rồi, đầu óc không còn minh mẫn, không nhớ được gì nữa.”

 

Lục Nghiễn Lễ biết rõ ông cụ Tề thường xuyên lú lẫn, lúc nói chuyện câu sau không liên quan gì đến câu trước, đỡ cánh tay ông ấy.

 

"Để cháu đỡ ông về phòng nghỉ ngơi trước nhé."

 

Lục Nghiễn Lễ đỡ ông cụ Tề về phòng ngủ, Hạ Mạt không đi theo mà chờ trong phòng khách, đầu như muốn nổ tung.

 

Lần trước bà Tống thăm dò xem cô có suy nghĩ nào khác với Lục Nghiễn Lễ hay không, khiến cô thấp thỏm lo âu mất mấy ngày, khó lắm mới từ từ quên mất chuyện đó, sao giờ lại bị ông cụ Tề hiểu lầm nữa rồi.

 

Cô chỉ muốn làm việc chăm chỉ bên cạnh tổng giám đốc Lục thôi, không muốn để những chuyện vô căn cứ này làm hại cho mất việc.

 

Tốt hơn hết là cô nên nhanh chóng tìm bạn trai thôi.

 

Nhưng mà hôm qua sau khi cô cố ý dụ dỗ L xong, cả ngày nay không thấy anh trả lời tin nhắn của cô nữa.

 

Hạ Mạt mở ứng dụng kết bạn trên điện thoại lên, gửi tin nhắn cho L.

 

Hạ Mạt: [L, anh không tính để ý tới tôi nữa hả?]

 

Hạ Mạt: [L, có phải anh xem eo nhỏ của em gái nào khác rồi nên mới chẳng thèm ngó ngàng gì tới eo của tôi đúng không.]

 

Lúc Hạ Mạt đang miệt mài trả đũa L qua điện thoại thì giọng Lục Nghiễn Lễ đột nhiên vang lên từ phía sau.

 

“Thư ký Hạ.”

 

Hạ Mạt nhanh chóng cất điện thoại vào, quay đầu đi về phía Lục Nghiễn Lễ: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta trở về công ty sao?”

 

Lục Nghiễn Lễ gật đầu, ra hiệu cho cô đi theo.

 

Lúc về đúng vào giờ cao điểm tan tầm nên đường hơi tắc. Hạ Mạt ngồi ghế phụ, kiểm tra điện thoại đã đặt ở chế độ tĩnh âm của mình vài lần.

 

“Ông cụ Tề lớn tuổi rồi nên thường hay lú lẫn.”

 

Hạ Mạt nghe Lục Nghiễn Lễ nói vậy, lập tức quay đầu nhìn anh.

 

Lục Nghiễn Lễ rũ mắt, không hề nhìn cô lấy một cái, giọng điệu bình thản: “Ông ấy thường nói mấy lời khiến người ta không hiểu được.”

 

Hạ Mạt lập tức hiểu ý anh, nhanh chóng gật đầu phụ họa: “Vâng ạ, ban nãy ở nhà họ Tề, tôi thật sự không ngờ ông ấy sẽ nói thế. Anh có xuất thân hiển hách, ngoại hình xuất chúng, lịch sự khiêm tốn, bây giờ số thiên kim gia đình quyền thế muốn liên hôn với anh nhiều đếm không xuể, dù có hiểu lầm cũng không đến lượt tôi và anh bị hiểu lầm với nhau, chúng ta khác nhau một trời một vực mà."

 

Lục Nghiễn Lễ thản nhiên nghe cô tâng bốc một hồi, không đáp một lời.

 

Hạ Mạt nghiêng người nhìn anh một cái, thấy anh không nói gì thì ngượng ngùng quay đầu đi.

 

Điện thoại đột nhiên thông báo có tin nhắn.

 

Cuối cùng L mà Hạ Mạt nhớ mong nãy giờ cũng trả lời tin nhắn rồi.

 

L: [Không có.]

 

Hạ Mạt: [L, nói chuyện sau nhé. Tôi đang bận vắt óc nghĩ xem nên nịnh bợ sếp thế nào. Gần đây tâm trạng sếp tôi nắng mưa thất thường quá, khen cỡ nào cũng thấy anh ấy không hài lòng, khiến tôi sầu muốn chết.]

 

Hạ Mạt vừa gửi tin nhắn xong, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

 

Hạ Mạt lén lút đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, sau đó thông qua nó nhìn thấy Lục Nghiễn Lễ đang nhìn cô, khóe môi nhếch lên cười đầy ẩn ý.

 

Lại là vẻ mặt này!

 

Muốn gì đây?

 

Cô có làm gì đâu, sao cứ dùng vẻ mặt đó để nhìn cô là sao.

 

Hạ Mạt suy tư không biết có phải gần đây mình thực sự làm sai gì đó trong công việc hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra mình làm sai cái gì.

 

Cô lại nhìn vào kính chiếu hậu một cái, Lục Nghiễn Lễ vẫn đang nhìn cô, trên mặt vẫn là vẻ như cười như không ban nãy.

 

Hạ Mạt mím môi, nhích người nép sát vào cửa xe, giơ tay che điện thoại, lặng lẽ gửi một tin nhắn đầy oán trách cho L: [Nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt kỳ quái như thế, đừng nói là sếp tôi nghi ngờ tôi thích anh ấy đấy nhé, đúng là thần kinh.]

Comments