Hai mươi phút sau, Cầm Mạch và Ninh Tề Thương ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng kiểu Tây, Cầm Mạch nhăn mặt nhíu mày, bày ra vẻ mặt khổ sở như đang chịu nỗi oan ức ngàn đời, dùng nĩa chọc tới chọc lui vào đĩa mứt trái cây trước mặt, Ninh Tề Thương ngước mắt nhìn cô một cái, trong lòng thầm cười mãn nguyện, thế rồi anh đặt nĩa xuống, hất cằm: “Sao không ăn?” “Tôi muốn ăn bánh rán! Không muốn ăn đồ Tây!” Cầm Mạch nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu lên, nĩa bạc cọ vào đĩa phát ra tiếng “kít kít” khó chịu. Trong suy nghĩ của cô, đồ Tây đắt đỏ mà lại chẳng ngon, nhưng cô không thể quên được chiếc bánh rán mà mình đã xếp hàng chờ mấy chục phút mới mua được, cuối cùng lại bị Ninh Tề Thương cướp mất và ném đi ở chỗ nào không biết. “Không ăn hả? Được thôi, thế thì lát nữa cô trả tiền.” Ninh Tề Thương khoanh tay, tựa lưng vào ghế, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. Cầm Mạch ngẩn người ba giây, rồi vội vàng xúc đầy một muỗng salad nhét vào miệng, ô ô, cô không muốn không ăn gì mà còn phải trả tiền đâu, huhu (o(>﹏
Comments