"Đường Đường, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Đường Uông không ngờ Châu Giang Hành sẽ hỏi như thế, cậu nhìn ra được vẻ lo lắng trên mặt đối phương không giống như đang giả vờ.
"Tôi có một yêu cầu." Đường Uông không trả lời anh, tiếp tục kế hoạch đã chuẩn bị từ trước.
"Được, em nói đi." Thấy Đường Đường lảng tránh vấn đề, Châu Giang Hành cũng không gặng hỏi đến cùng.
"Chúng ta ký hợp đồng thỏa thuận tiền hôn nhân đi."
Đường Uông thừa nhận mình có rung động với anh, nhưng trải qua chuyện của Tiết Hoằng Bác, cậu không dám nhẹ dạ trao lòng tin cho bất kỳ ai khác nữa.
Huống hồ chi Châu Giang Hành gia cảnh phức tạp, gia nghiệp đồ sộ, bây giờ anh tốt với mình, nhưng sau này sẽ thế nào chẳng ai đoán trước được, chi bằng ký kết hợp đồng để mai sau đôi bên chia tay trong hòa bình.
"Được, anh đồng ý." Châu Giang Hành thu lại mọi sự háo hức cùng chờ mong, chỉ hờ hững đáp, "Điều khoản cụ thể cứ gửi cho anh. Anh, anh sẽ tìm luật sư soạn thảo hợp đồng, nếu em cảm thấy không yên tâm thì có thể tự tìm luật sư cũng được."
Hai người thương lượng thành công, Châu Giang Hành cũng không nán lại lâu, nhẹ nhõm mang xe lăn cùng rời khỏi.
Đường Uông dõi theo bóng lưng của người nào đó, trong lòng vẫn còn đôi phần tức giận và não lòng.
Đường Uông phải vắt cạn óc để nghĩ ra các điều khoản hợp đồng, cuối cùng mới gửi sang cho anh.
Châu Giang Hành chậm chạp không trả lời tin nhắn, đến buổi tối mới gọi một cú điện thoại sang.
"Đường Đường." Hai chữ này bị Châu Giang Hành gọi rất êm ái lẫn mập mờ.
Cậu sờ lên trái tai, nhấn mở loa ngoài.
"Em có muốn sửa đổi hay tăng thêm điều khoản nào không?"
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó vang lên tiếng thở dài thật khẽ.
"Đường Đường, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thử sống chung với anh sao?" Trên màn hình vi tính của Châu Giang Hành hiển thị từng điều khoản vô tình vô cảm mà Đường Uông gửi tới, trong đó bao gồm sau khi ly hôn, hai người sẽ không dây dưa gì đến tài sản cá nhân của nhau.
"Tôi..." Cậu hé miệng, không tài nào nói tiếp được hai chữ "không dám".
Cú điện thoại này cứ như vậy kết thúc. Ngày hôm sau, trợ lý Lư mang hợp đồng tới, bên trong đã có sẵn chữ ký của Châu Giang Hành.
"Hôm nay sếp Châu đến thành phố lân cận tham gia cuộc họp nên không thể đích thân tới đưa hợp đồng, sếp bảo tôi hỏi cậu rằng thời gian nào thích hợp để chuyển đi?" Trợ lý Lư cẩn thận cất phần hợp đồng Đường Uông đã ký tên, sau đó lên tiếng hỏi.
"Tôi cũng chưa xác định, chừng nào quyết định xong sẽ tự nói với anh ấy sau." Đường Uông tiễn trợ lý Lư đi, nghĩ bụng rằng đáng ra những lời này anh có thể tự nói với mình, nhưng bây giờ lại bảo trợ lý chuyển lời, đây là đang bất mãn với cậu đấy ư?
Đường Uông không chắc mình hiểu đúng ý anh, nhưng nếu cậu chuyển đi, hiển nhiên hai cha phải gặp mặt Châu Giang Hành một lần, thế là Đường Uông vẫn phải nhắn hỏi đối phương chừng nào có thời gian rảnh.
[Châu lừa đảo: Trừ hôm nay ra thì ngày nào cũng được.]
Cậu nhìn biệt danh mà mình đặt cho Châu Giang Hành, nghĩ một hồi lại đổi về tên cũ.
Chờ đến tối ba lớn về nhà, Đường Uông mới kéo hai người lại và thông báo về chuyện mình định kết hôn với Châu Giang Hành.
Đường Bình Chiêm và Dụ Doãn đã sớm biết chiều nào con mình cũng gặp người ta, đối phương chẳng những cho đồ đều đặn mà dạo này còn tặng cả hoa, quan trọng là Đường Uông không phản cảm với những hành động đó, cho nên khi nghe tin này, hai người cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm.
"Ngày mốt bảo cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm đi, ba với ba lớn muốn gặp cậu ấy." Đến tận hôm nay Dụ Doãn và Đường Bình Chiêm vẫn chưa gặp anh bao giờ nên vẫn có phần bất an.
Quyết định thời gian xong, Đường Uông mới kể lại chuyện này cho Châu Giang Hành, đối phương chỉ trả lời mình đang bận, đến tận lúc cậu đi ngủ mà anh vẫn chưa bận xong.
Sáng hôm sau, lúc Đường Uông còn đang say giấc, chuông cửa vang lên hồi lâu, cậu từ từ tỉnh giấc và nhận ra cả nhà đều đi vắng, Đường Uông liền bật dậy chạy ra mở cửa.
"Mới ngủ dậy?" Châu Giang Hành đã không còn ngồi xe lăn, quần áo mặc trên người theo phong cách đơn giản thoải mái nên trông diện mạo cứ như trẻ ra vài tuổi.
"Sao anh lại tới đây vào giờ này thế?" Đường Uông há miệng ngáp, hỏi với giọng còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở đi rót nước uống.
"Đến thăm em." Châu Giang Hành thuần thục đổi giày, trong mắt chỉ có bộ dáng mặc đồ ngủ và đỉnh đầu dính đầy cánh hoa vàng của Đường Uông.
Cậu tiện tay rót cho anh một ly nước, sau khi uống vài ngụm nước, cơn buồn ngủ mới dần dần tan đi, cậu ngoảnh đầu nhìn Châu Giang Hành, dường như người này lại trở về với bộ dạng như trước khi.
"Anh đợi ở ngoài một lát nhé, tôi đi rửa mặt đã."
Đường Uông trở về phòng rồi đi vào nhà tắm, lúc nhìn vào gương mới thấy cánh hoa rơi rụng đầy tóc mình.
Cậu ló đầu ra ngoài, lia mắt nhìn hoa cắm trong bình và cánh hoa rải rác rơi trên gối, lật đật phủi hoa trên đầu xuống.
Chắc chắn ban nãy Châu Giang Hành đã thấy hết rồi!
Vệ sinh cá nhân xong, Đường Uông đi ra khỏi phòng, Châu Giang Hành nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, tầm mắt dừng trên đỉnh đầu Đường Uông trước rồi mới tới gương mặt đỏ ửng không biết là do ngại hay vì rửa mặt bằng nước ấm của cậu.
Đường Uông nhạy bén bắt được quỹ đạo quan sát của anh, cậu trừng đối phương một cái, sau đó bước vào bếp tìm đồ ăn.
"Anh ăn sáng chưa." Đường Uông không tình nguyện hỏi.
"Chưa."
"Vậy ăn chung đi." Đường Uông nhìn đồng hồ, hơn chín giờ rồi mà Châu Giang Hành vẫn chưa ăn sáng á?
Ba lớn làm cháo an thai cho bữa sáng, mặc dù hương vị rất thơm ngon, nhưng đối với người thích ăn cay như Đường Uông phải nếm món này lâu ngày lại đâm ra chán ngán, vậy nên tốc độ ăn cũng rề rà hẳn.
"Cháo này ai nấu thế?"
"Ba lớn." Châu Giang Hành biết cậu có thể mang thai nên Đường Uông cũng không giấu giếm về sự tồn tại của ba lớn và ba nhỏ làm gì.
"Mai anh sẽ hỏi ba chúng ta cách nấu món cháo này." Châu Giang Hành nói rất trơn tru, chẳng thấy có gì không ổn khi gọi "ba" giống cậu.
Đường Uông cầm muỗng múc canh, ngước mắt quan sát nét mặt Châu Giang Hành, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang nói chơi.
"Tay nghề của anh cũng được, nhưng có lẽ sẽ không bằng ba chúng ta đâu." Châu Giang Hành thấy cậu nhìn mình bèn nhoẻn miệng cười.
"Một ngày ba bữa, anh có chắc mình có thời gian rảnh để nấu không?" Cha cậu có hai người còn tất bật ngược xuôi để chăm sóc mình, theo lý mà nói Châu Giang Hành phải bận hơn cả thế. Đường Uông cho rằng người như anh chắc chắn sẽ có rất nhiều bảo mẫu và giúp việc đáng tin bên người.
"Sau này anh sẽ làm việc tại nhà, công ty không có anh cũng không phải chuyện gì to tát."
Đường Uông có phần cảm động, cậu không ngờ Châu Giang Hành có ý định chăm sóc mình chu đáo đến vậy, ngoài ngạc nhiên ra thì rung động trong lòng lại nhiều thêm một ít.
Dùng bữa sáng xong, Châu Giang Hành đảm nhận luôn nhiệm vụ rửa chén, tựa như đang muốn nói cho Đường Uông biết việc nhà chỉ là chuyện nhỏ.
"Trưa nay ba chúng ta khi nào mới về?" Châu Giang Hành vừa lau bàn vừa hỏi.
Châu Giang Hành cúi người càng khiến đôi chân dài trông bắt mắt hơn, Đường Đường ngồi ở hướng đó có thể thấy trọn phần chân và đường cong cơ bắp của anh.
"Họ không về." Đường Uông trả lời xong, chợt thốt ra câu hỏi mà bản thân thắc mắc bấy lâu nay, "Chân của anh khỏe mạnh như thế, vậy tại sao lại ngồi xe lăn?"
"Đây là bí mật." Châu Giang Hành tựa người vào bàn, đáy mắt phản chiếu lại hình bóng Đường Uông, môi mỏng hơi nhếch, cất giọng dụ dỗ, "Đường Đường muốn biết thì phải lại gần anh."
Đường Uông không trả lời Châu Giang Hành, cụp mắt chăm chăm nhìn vân gỗ trên sàn nhà.
Comments