Chương 240

Chương 240

Nhất định là như vậy.

Theo như phần giới thiệu của “Nữ hoàng mạt thế giáng lâm”, Tô Hàm sẽ chết, Tô Nguyên sẽ có được viên ngọc của cô, có lẽ vào một thời điểm nào đó cũng có thể “nhận chủ bằng máu” thành công - họ là chị em sinh đôi, huyết thống gần gũi nhất, vốn dĩ đã có đủ điều kiện để Tô Nguyên nhận chủ thành công. Xét từ mối quan hệ của Tô Nguyên với bà đồng và giáo sư Thôi trong những năm qua, việc Tô Nguyên có được ba luồng huyết mạch đang phân tán và xương rồng bị thất lạc dường như không khó.

Lần này, Tô Nguyên chẳng nhận được gì, nhưng cô ấy vẫn đạt được kết quả hoàn hảo, độ phù hợp cao trong kế hoạch thức tỉnh người cá. Nếu cho cô ấy xương rồng, chưa biết chừng cô ấy còn có thể thức tỉnh được sức mạnh của Long Nữ.

Mọi thứ liên kết chặt chẽ với nhau, cho dù kiếp này mọi thứ đã hoàn toàn khác biệt, Tô Nguyên vẫn đạt được thành quả viên mãn nhất trong điều kiện có hạn.

“Tiểu Hàm, có phải em không vui không?”, Bạch Đông lo lắng hỏi cô.

Tô Hàm lắc đầu: “Đi thôi.”

Rời đi trước khi Tô Nguyên phát hiện ra ánh mắt của cô.

Tâm trạng cô thật sự không tốt, mỗi lần cảm nhận được sự trêu ngươi của số phận, tâm trạng cô lại chẳng thể nào vui vẻ nổi.

Đôi khi cô còn nghĩ, nếu bản thân mình nhẫn tâm một chút, tuyệt tình một chút, không quan tâm đến tình nghĩa chị em, không nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt áy náy của Tô Nguyên, cứ thế thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Nguyên, diệt trừ hậu họa, như vậy có thật sự hóa giải được mối đe dọa của số mệnh hay không?

Nhưng cô không làm được, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô đau lòng.

“Tiểu Hàm, có phải em không khỏe không, em nói cho anh biết, anh có thể giúp em.” Bạch Đông đi theo sau Tô Hàm, ánh mắt không rời khỏi cô. Anh cố gắng dùng đầu óc của mình để suy nghĩ: “Có phải vì em gái em không?

Trước kia cô ta đối xử với em không tốt, đẩy em, anh muốn giúp em trả thù, nhưng mà ánh mắt em nhìn cô ta thật kỳ lạ, em có muốn anh giúp em trả thù không? Anh không dám tự ý đi làm, sợ em giận.”

Trong lúc tâm trạng đang chùng xuống, sự quan tâm trực tiếp của Bạch Đông khiến Tô Hàm cảm nhận được sự ấm áp, cô vội vàng nói: “Không cần đâu, anh đừng động vào cô ấy.”

“Được rồi, anh nghe em. Nhưng mà Tiểu Hàm, sắc mặt em khi nhìn thấy em gái em thật khó coi, chúng ta đi thôi, đừng ở đây nữa, không gặp cô ta thì em sẽ không buồn nữa.”

Tô Hàm thở dài: “Chuyện của tôi và Tô Nguyên, không phải một hai câu là nói rõ được.”

“Vậy thì nói ba câu bốn câu, anh đều nghe.” Anh chân thành nhìn Tô Hàm, ánh mắt không chớp, ra vẻ chăm chú lắng nghe. Tô Hàm bị chọc cười, tâm trạng cũng dịu lại: “Cảm ơn anh, bây giờ tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi.”

Ngồi lên xe, Bạch Đông nói: “Loài người các em thật phức tạp, vui vẻ thì gần gũi, không vui vẻ thì rời đi, có gì mà phải phiền não chứ. Hay là chúng ta đến Bắc Kinh đi, nghe nói đó là một nơi rất lớn, cách xa nơi này, em sẽ vui vẻ.”

“Bạch Đông, kỳ thật tôi cũng không phải vì em gái mà bất mãn, chỉ là thế giới này có ác ý với tôi, tôi không thể buông bỏ. Nhưng đó cũng không phải vấn đề lớn, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận thất bại.”

Một tháng sau, đoàn khảo sát mỏ dầu của Thiên Dương kết thúc công việc, ký kết hợp đồng với Lâm Thành, Phương Trấn Nhạc cùng các bang phái khác quyết định quay về Thiên Dương, Tô Hàm và Bạch Đông ở lại.

“Chị gái cô bây giờ chắc chắn đã xảy ra vấn đề rồi.”

Tiễn đoàn khảo sát đi, giáo sư Thôi nói với Tô Nguyên về Tô Hàm: “Cô ấy đã mấy tháng rồi không lộ diện, Tô Nguyên, Thiên Dương đưa Tô Hàm ra làm người thức tỉnh hoàn hảo, lúc đó đã chèn ép danh tiếng của cô, người thức tỉnh hoàn hảo duy nhất mới có giá trị, bây giờ giá trị đó lại trở về trên người cô rồi. Tô Nguyên, tôi sẽ khiến cho danh tiếng của cô càng thêm vang dội.”

Lúc đó Tô Nguyên không nghĩ nhiều, những lời này giáo sư Thôi đã nói rất nhiều lần rồi, chỉ là cô ấy không ngờ giáo sư Thôi có thể điên cuồng đến vậy.

Một tháng sau, Lâm Thành gặp phải một đợt thủy triều thây ma, đợt thủy triều thây ma này đến rất kỳ lạ, trên đường đi không có ai ngăn cản, vậy mà lại áp sát đến tận chân thành mới bị phát hiện.

Tiếng còi báo động vang vọng khắp thành phố.

Lúc nhận được tin tức, Tô Nguyên đang tổ chức sinh nhật, Hạ Vĩ Thông tặng cô ấy một chiếc váy đỏ, còn chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.

Lòng người đều là thịt, những năm qua Hạ Vĩ Thông vì cô ấy cái gì cũng không cần, cô ấy đi đâu Hạ Vĩ Thông đi đó, bất luận lúc nào cũng ủng hộ cô ấy, cô ấy càng trải qua nhiều, càng cảm kích trước tình nghĩa chân thành này.

Hôm nay là ngày bọn họ chính thức xác định quan hệ.

Khi tiếng còi báo động vang lên, Tô Nguyên còn tưởng chỉ là cuộc tấn công của thây ma bình thường, nào ngờ đâu lại là thủy triều thây ma ập đến. Phản ứng đầu tiên của cô ấy là nghĩ đến giáo sư Thôi, những lời nói ngày hôm đó dường như có ẩn ý khác.

Trên đường đi, cô ấy liên lạc với giáo sư Thôi để hỏi cho ra nhẽ, nhưng bà ta không trả lời thẳng, chỉ nói: “Đây là sân khấu của cô, Tô Nguyên, cô phải nắm chắc lấy.”

Chiếc điện thoại bị cô ấy bóp nát.

Ở một nơi khác, Tô Hàm và Bạch Đông cũng đang đón sinh nhật. Bạch Đông đã tỉ mỉ chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Tô Hàm, đó là một bộ xương của con thây ma lực sĩ, anh chân thành nói: “Thây ma lực sĩ rất cứng, xương còn cứng hơn, tặng em làm vũ khí.”

Khi anh nói lời này, bên hông Tô Hàm đeo một thanh đao sừng, cũng là do Bạch Đông tặng. Sau này, khi cô chuyển đến Mẫu Đơn Viên, cô đã nhờ Trần Tuấn Yến giúp cô mang chiếc sừng đến kho vũ khí và chế tạo.

“Cảm ơn món quà của anh, tôi rất thích.” Tô Hàm nhận lấy bộ xương của con thây ma lực sĩ, trong đầu đã tưởng tượng ra cách cải tạo và sử dụng nó, biến nó thành vũ khí hình dạng gì rồi.

Thấy Tô Hàm thích, Bạch Đông rất vui, bộ xương này là do anh đi chợ mua được, người bán nghe anh nói là muốn mua tặng quà cho người mình thích, còn khuyên anh rằng con gái sẽ không thích đâu, nhận được món quà như vậy nhất định sẽ đen mặt không vui, nặng thì còn ngất xỉu. Làm sao có thể như vậy được? Bạch Đông hoàn toàn không tin lời người bán, thề son sắt: “Nhất định cô ấy sẽ thích.”

Quả nhiên, Tiểu Hàm rất thích, Bạch Đông vui mừng khôn xiết, nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Tô Hàm vừa cất quà xong thì nghe thấy tiếng còi báo động, bước ra khỏi nơi ở, liền nghe thấy tiếng loa phát thanh thông báo tin tức thây ma vây thành, kêu gọi người dân cầm vũ khí bảo vệ khu an toàn.

“Tiểu Hàm, chúng ta có thể đi g.i.ế.c thây ma rồi!” Bạch Đông rất phấn khích, không nghĩ nhiều đến sự kỳ lạ của thủy triều thây ma lần này.

“Đi thôi, chúng ta đến cổng thành phía đông.” Tô Hàm lấy chìa khóa xe ra, những ngày gần đây cô luôn cố ý quan sát tình hình hiện tại của Tô Nguyên, lần khủng hoảng thây ma này Tô Nguyên chắc chắn sẽ xuất hiện, đương nhiên cô sẽ không bỏ lỡ.

Tô Nguyên xuống xe, được mọi người vây quanh đi đến dưới chân tường thành, nắm lấy một sợi dây thừng giẫm lên tường nhảy lên trên tường thành.

Đám đông kinh ngạc thốt lên, ngẩng đầu nhìn cô ấy với vẻ mặt phấn khích.

“Tôi là Tô Nguyên, cuộc khủng hoảng thây ma mà Lâm Thành gặp phải hôm nay, tôi có trách nhiệm, là do tôi không kịp thời phát hiện và ứng phó, khiến thây ma vây thành, hôm nay Tô Nguyên tôi thề rằng, nhất định sẽ tiêu diệt sạch thây ma, tuyệt đối sẽ không để một con thây ma nào bò vào được!”

Giọng nói của cô ấy đầy khí phách, ánh mắt kiên định và dũng cảm, chiếc váy đỏ bay phấp phới trong gió.

Ánh mắt Tô Nguyên từ từ chuyển sang Hạ Vĩ Thông dưới tường thành. Tô Hàm ghép cảnh này với đoạn mở đầu của “Nữ hoàng mạt thế giáng lâm.”

[... Vào ngày thây ma vây hãm thành phố, Tô Nguyên mặc váy đỏ đứng trên tường thành, vẻ mặt kiên định, như một nữ hoàng giáng lâm, chiếu sáng trái tim của tất cả những người sống sót. “Tôi sẽ dẫn dắt mọi người cùng nhau chung sống!” Cô hét lớn, thời đại của cô cuối cùng cũng đã đến, bạn trai cô là Hạ Vĩ Thông mỉm cười đứng ở phía sau, trong mắt tràn đầy tình cảm và yêu thương...]

Comments