Dư Niên đứng trên ghế sofa, một tay cầm điện thoại một tay cầm đồng hồ trẻ em của Hạ Tiểu Hạc.
Công chính phía bên kia điện thoại có hơi khó chịu: "Tiểu Ngư, cậu đang nói gì thế? Cái gì 'đánh đến cửa' cơ?"
Hạ Hành Khuyết bên kia đồng hồ trẻ em cũng bực mình: "Nói nhỏ thôi, đừng dọa em ấy."
Công chính bất mãn nhỏ giọng: "Mấy người đang ở biệt thự trên núi à?"
Hạ Hành Khuyết nói: "Bác sĩ bảo Niên Niên cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
"Vậy cũng phải nói cho bọn tôi một tiếng chứ, đi thăm bệnh cũng đến nhầm địa chỉ rồi đây này."
"Đừng đến, em ấy không muốn nhìn thấy mấy người."
"Vớ va vớ vẩn."
Công thụ chính đối đầu trực diện với trùm phản diện.
Dư Niên nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Xong đời, phản diện nhà anh mới chọc công chính, anh sẽ phá sản ngay thôi.
Dư Niên cẩn thận đưa điện thoại và đồng hồ trẻ em ra xa, cậu yếu ớt nói: "Đừng cãi nhau..."
Tiếng khuyên ngăn vang lên từ xa, mấy người đừng đánh nhau.
Điện thoại và đồng hồ trẻ em im lặng.
Một lát sau, người phía bên kia điện thoại đã đổi thành thụ chính: "Tiểu Ngư, mấy hôm trước bọn tôi định đến bệnh viện thăm cậu nhưng Hạ Hành Khuyết nói không tiện lắm, thế nên đợi mấy hôm nữa mới tới, không ngờ các cậu về thẳng nhà. Đến bây giờ vẫn chưa gặp được cậu, cậu có khỏe không?"
Thụ chính Bùi Ngọc Thành của [Tình yêu học đường] là mỹ nhân lạnh lùng, con đường sự nghiệp còn mạnh hơn công chính. Dư Niên thích nhân vật này nhất mỗi lần thức đêm đắp chăn đọc truyện.
Dư Niên nghĩ mình sắp bay lên trời tới nơi rồi.
---- Thụ trong mơ của cậu đang dịu dàng ân cần hỏi cậu có sao không.
Không thấy Dư Niên nói gì, Bùi Ngọc Thành nói tiếp: "Tiểu Ngư? Tôi với Nguyên Châu qua đó được không? Nếu không tiện thì cậu bảo người lái xe tới lấy đồ nhé. Được không?"
Dư Niên còn không nghe rõ cậu ấy nói gì, chỉ biết nghe thụ chính nói rồi vui vẻ gật đầu: "Ừm ừm, được mà được mà."
"Vậy bây giờ bọn tôi qua đó đây."
"Được..."
“Bái bai.”
“Bái bai.”
Dư Niên tắt điện thoại, đến khi bỏ điện thoại xuống mới cảm thấy có gì sai sai.
Đợi đã, có phải cậu mới đồng ý với thụ chính chuyện gì rồi không?
Thụ chính nói 'Giờ bọn tôi qua đó đây.' là qua đâu? Không lẽ là qua chỗ cậu đang ở à?
Cổ Dư Niên cứng đờ quay đầu lại, nhìn cuộc trò chuyện vẫn mở trong đồng hồ trẻ em xin sự giúp đỡ từ Hạ Hành Khuyết: "Hạ tổng..."
Hạ Hành Khuyết trả lời: "Anh xử lý công việc xong rồi, sẽ quay lại ngay."
"Dạ." Dư Niên nghĩ: "Hạ tổng cố lên!"
Hãy hướng về họ ở phía trước!
"Anh biết rồi." Hạ Hành Khuyết cười: "Niên Niên, em với bọn họ biết nhau lâu rồi, quan hệ tốt lắm, em đừng sợ."
"Tôi mất trí nhớ rồi."
"Ở nhà đợi anh nhé."
"Vâng, tôi chờ anh mà, anh về sớm chút nha, nhớ đi đường cẩn thận."
Đây là lời nói ngọt ngào nhất Dư Niên từng nghe.
Đến khi tắt điện thoại, Dư Niên vẫn còn mê man.
Bỗng nhiên cậu thấy... không rõ vị trí của mình ở đâu.
Cậu là bia đỡ đạn bị trùm phản diện dùng súng bắn chết, sau đó kết hôn với trùm phản diện và có một đứa con.
Cậu là bia đỡ đạn bị công thụ chính điên cuồng vả mặt, sau đó lại có quan hệ tốt với công thụ chính, thậm chí tùy tiện nghịch ngợm vui đùa với họ.
Bây giờ công thụ chính còn cầm hộp 8 quả óc chó, không ngại đường xá xa xôi đến thăm người mới gặp tai nạn.
Dư Niên sờ vết thương trên trán mình.
Có lẽ nào tất cả những người từng làm 'tổn thương' cậu trong nguyên tác đều vô thức yêu quý cậu không!
Trời ơi!
Dư Niên cắn tay.
Quá tuyệt vời luôn á!
Hạ Tiểu Hạc ngồi bên cạnh nhìn biểu cảm trên mặt ba nhỏ liên tục thay đổi.
Hôm nay ba kỳ lạ ghê, à không, ngày nào ba cũng kỳ lạ mà.
*
Đứng trên ban công tầng 3, Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc ghé vào lan can quan sát tầng dưới.
Dư Niên có hơi căng thẳng: "Sao Hạ tổng vẫn chưa về thế?"
Hạ Tiểu Hạc hỏi: "Ba sợ lắm ạ?"
"Không đâu, ba nhớ anh ấy mà."
"À---"
Ba nhỏ và ba lớn dính dính nhau, mới tách ra một buổi chiều đã nhớ rồi.
Dưới tầng vẫn không có tiếng động, Dư Niên đổi tay chống cằm.
"Nhóc con, quan hệ của ba với bọn họ cũng tốt lắm hả?"
"Ai ạ?"
"Mấy người Phó Nguyên Châu với Bùi Ngọc Thành ý."
"Chú Phó và chú Bùi ạ?" Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu: "Quan hệ của ba và bọn họ tốt lắm."
Dư Niên hỏi: "Tốt như nào?"
"Ừm..." Hạ Tiểu Hạc nghĩ ngợi một lúc: "Ba nhỏ với bọn họ quen nhau nhiều năm rồi, là bạn cực kỳ thân thiết, năm nào họ cũng lì xì cho con."
Dư Niên gật đầu đồng ý: "Cũng không tệ lắm."
"Bọn họ còn lì xì cho ba nữa."
"... Chẳng ra sao."
"Sao ạ?"
Dư Niên phồng má: "Bọn họ cho con tiền lì xì vì có vai vế cao, còn cho ba tiền lì xì là muốn làm ba của ba đó."
Công thụ chính lòng dạ hiểm độc.
Lúc này Hạ Tiểu Hạc mới chỉ tay về chiếc Maybach đen đang tiến lại gần.
"Ba ơi, ba lớn về rồi!"
Hạ Tiểu Hạc không nghe thấy ba trả lời, nhóc ngoảnh đầu lại mới thấy Dư Niên biến thành bóng mờ, 'vù' một cái biến mất khỏi tầm mắt nhóc.
"Woa, ba biết bay."
Chiếc Maybach vừa dừng lại trên khoảng đất trống có đài phun nước trước biệt thự, cửa xe từ từ mở ra.
Giây tiếp theo, một bóng đen vụt ra khỏi biệt thự bay đến trước mặt Hạ Hành Khuyết.
Đột ngột nhảy ra!
Hạ Hành Khuyết vững vàng đỡ lấy cậu: "Niên Niên."
Dư Niên ngẩng đầu, nở một nụ cười tỏa nắng với anh: "Hạ tổng, mừng anh về nhà, tôi nhớ anh lắm."
Hạ Hành Khuyết khẽ cười, anh thuận miệng hỏi: "Nhớ bao nhiêu thế?"
Dư Niên nghẹn lại, anh có cần tích cực đến vậy không? Cậu khách sáo thôi mà.
Dư Niên nắm tay anh kéo vào biệt thự: "Nhớ anh vào phút đầu tiên Hạ tổng đi, nhớ anh nhớ anh vào phút thứ hai Hạ tổng đi, nhớ anh nhớ anh nhớ anh ở phút thứ ba Hạ tổng đi..."
Một vòng tuần hoàn 'nhớ anh'
Nhưng Hạ Hành Khuyết rất thích điều này.
Công thụ chính chưa tới nhưng Dư Niên đã lôi phản diện lớn nhỏ ra, cậu triển khai một khóa huấn luyện cấp tốc.
"Người sắp tới là khách của chúng ta, không được đối đầu với công thụ chính."
"Không được cãi nhau với bọn họ."
"Càng không được đối đầu trực diện nghe chưa."
Dư Niên nghiêm túc nhìn Hạ Hành Khuyết, đặc biệt là anh đấy trùm phản diện, anh nguy hiểm lắm.
"Đã hiểu chưa?"
Hạ Hành Khuyết mới đi từ công ty về, trong tay vẫn cầm bản báo cáo tài chính có giá trị thị trường vượt nghìn tỷ trong quý này của tập đoàn Hành Niên.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Dư Niên, Hạ Hành Khuyết cũng nghiêm túc gật đầu: "Anh hiểu rồi Niên Niên."
"Còn con nữa." Dư Niên nhìn Hạ Tiểu Hạc: "Con không được đánh nhau với con bọn họ."
Con là phản diện nhỏ, con cũng nguy hiểm lắm.
Vì giữ mạng cho một nhà toàn phản diện, Dư Niên buồn thúi ruột.
"Hiểu rồi ạ, ba nhỏ." Hạ Tiểu Hạc có chút bối rối: "Nhưng mà ba ơi, chú Phó với chú Bùi..."
Hạ Tiểu Hạc còn chưa nói xong, ông quản gia đã tới thông báo.
"Thưa cậu, cậu Phó và cậu Bùi đến rồi."
"Vâng, đi thôi!"
Dư Niên đứng dậy, chỉnh lại bộ quần áo ở nhà của mình.
Gặp công thụ chính thôi mà! Không có gì phải sợ cả!
Dư Niên quay đầu ôm tay Hạ Hành Khuyết: "Hạ tổng, đi thôi."
Hạ Hành Khuyết ôm vai cậu, anh nhỏ giọng an ủi: "Không sao đâu, nếu em không muốn gặp thì đuổi bọn họ đi được mà."
"..." Dư Niên nghẹn lời, lén véo anh một cái: "Tôi vừa nói với anh cái gì, anh quên rồi à?"
"Anh không quên."
Không được đối đầu với công thụ chính.
Dư Niên dựa sát vào người Hạ Hành Khuyết, hai người sóng vai nhau rời đi để lại Hạ Tiểu Hạc quay đầu nhìn xung quanh.
Ông quản gia đưa tay ra cho nhóc, Hạ Tiểu Hạc đành nắm tay ông quản gia để ông dắt ra ngoài.
Một nhà ba người và ông quản gia đi đến trước biệt thự, ở khoảng đất trống có một chiếc Bentley đang đậu, hai người đàn ông bước xuống từ hai phía, họ đóng sầm cửa xe rồi qua cốp xe lấy đồ.
Dư Niên chăm chú nhìn bọn họ.
Ừm, công thụ chính khá phù hợp với thẩm mỹ của cậu khi đọc truyện.
Công chính Phó Nguyên Châu có dáng người cao lớn, mặc bộ vest thủ công cao cấp rất ra dáng tổng tài.
Thụ chính Bùi Ngọc Thành có đôi mắt lạnh lùng với khí chất điềm tĩnh, cậu ấy đeo kính gọng bạc cũng rất ra dáng giáo sư.
Đương nhiên cũng—
Cực kỳ đẹp đôi!
Chưa đọc xong truyện mấy ngày mà công thụ chính đã bất ngờ xuất hiện trước mặt, cứ mơ ấy, Dư Niên suýt nữa không kiềm được “quắn quéo” vì CP.
Cậu chỉ cắn một miếng, một miếng nhỏ thôi.
Dư Niên cảm thấy mình đã đi đến thành công của những người đọc truyện.
Trong lúc Dư Niên cười ngây ngô nhìn công thụ chính, họ đã cầm đồ đi tới trước mặt Dư Niên.
Hai người gật đầu chào hỏi Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết cũng gật đầu đáp lại.
Hạ Tiểu Hạc ngoan ngoãn chào: "Chào chú Phó chú Bùi ạ."
"Chào Tiểu Hạc, chú cầm đồ chơi cho cháu này."
"Cháu cảm ơn chú nha."
Công thụ chính nhìn nhau, cuối cùng nhìn Dư Niên.
Dư Niên đang chìm đắm trong biển cp, không có cách nào dứt ra được.
Cơm thơm phức, húp sùm sụp.
Khuôn mặt của công thụ chính lộ vẻ bối rối: "Tiểu Ngư?"
Dư Niên đưa tay chạm vào khóe miệng chắc chắn mình không “húp” miếng nào, cậu cố gắng đè khóe miệng điên cuồng nhếch lên xuống mới rụt rè chào hỏi: "Chào mọi người."
Cánh tay giơ lên chuẩn bị đập tay với cậu của công chính dừng giữa không trung.
Cánh tay giơ lên định kiểm tra vết thương trên đầu cậu của thụ chính cũng khựng lại.
Công chính thụ mờ mịt hỏi: "Tiểu Ngư, cậu sao thế?"
Dư Niên khó hiểu: "Không sao, tôi bình thường mà."
Hạ Hành Khuyết lạnh nhạt nói: "Em ấy mất trí nhớ rồi."
Giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ yên ả, tạo nên một làn sóng chấn động.
“Mất trí nhớ?!”
Comments