Trong phòng khách vẫn đang chiếu phim "Tom And Jerry"
Dư Niên ôm cốc mèo nhỏ, cậu quay đầu nhìn Hạ Hành Khuyết: “Vậy mai anh hỏi trợ lý xem có thể để trống lịch tháng sáu không, tôi có chuyện này quan trọng lắm.”
Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Ừm.”
Dư Niên nghiêm túc dặn dò anh: “Cực kỳ quan trọng đấy.”
Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Anh biết.”
Dư Niên đặt cốc nước xuống, cậu lấy ôm gối tựa.
Hạ Tiểu Hạc hỏi: “Ba ơi, còn con thì sao? Con có cần để trống lịch tháng sáu không?”
Dư Niên nhìn nhóc: “Con không đi mẫu giáo, suốt ngày ở nhà nên đã trống từ trước rồi, không cần hỏi con nữa.”
“Ò.” Hạ Tiểu Hạc hoan hô trong lòng, tuyệt quá, ba cũng dẫn nhóc đi!
Dư Niên quay đầu nhìn tivi.
Hạ Hành Khuyết nhân lúc cậu không để ý đã lén sắp xếp balo của cậu để về chỗ cũ, giả vờ như không thấy gì.
Niên Niên đang chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho anh, Niên Niên muốn dẫn anh đi du lịch, anh phải phối hợp với Niên Niên, giữ lại sự bí ẩn và cảm giác hồi hộp.
Không thể để lộ quá sớm.
Hạ Hành Khuyết im lặng một lúc, anh hỏi: “Niên Niên, em còn tiền không?”
Thậm chí anh còn lo Dư Niên chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho anh sẽ tốn quá nhiều tiền.
Dư Niên gật đầu: “Có, chiều nay tôi mới qua cửa hàng xem thử, nhận được chút tiền hoa hồng đó.”
Bảo sao Niên Niên muốn đi phố ẩm thực, còn phải đi ngân hàng, mọi vấn đề đã được giải đáp.
Nhưng—
Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Có hơi ít.”
Nói xong anh cầm điện thoại lên.
Dư Niên cười ngờ nghệch nhìn tivi, đột nhiên có ý nghĩ “vù” qua lóe lên trong đầu cậu.
Nụ cười trên mặt Dư Niên đông cứng lại, chậm chạp quay đầu nhìn điện thoại trong tay Hạ Hành Khuyết, mắt cậu trợn tròn.
Biết ngay mà!
Cậu nhanh chóng giữ chặt tay Hạ Hành Khuyết: “Đừng có im lặng hơi lặng tiếng chuyển tiền cho tôi!”
“Ừm.” Hạ Hành Khuyết nói: “Niên Niên, để anh chuyển tiền cho em. Anh đã ‘lên tiếng’ rồi mà, có thể chuyển được.”
Dư Niên :)
Chuyển đi, chuyển đi, sớm muộn gì tôi cũng bị hành động của tổng tài dọa sợ chết khiếp.
*
Tối hôm đó Dư Niên ôm Hạ Tiểu Hạc, họ nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Hạ Hành Khuyết cúi người muốn hôn Dư Niên chúc ngủ ngon.
Kết quả Dư Niên lại đưa tay ra chặn lại, nụ hôn chúc ngủ ngon của Hạ Hành Khuyết rơi xuống mu bàn tay cậu.
“Niên Niên?”
“Đừng hôn nữa, nếu anh hôn tôi thì phải đến ba giờ sáng tôi mới ngủ được.”
Hạ Tiểu Hạc bổ sung: “Mặt ba sẽ nóng lên đó.”
“Được rồi.” Hạ Hành Khuyết đứng dậy: “Vậy anh hôn tay em được không?”
Dư Niên “không sợ chết” nhắm mắt lại, dũng cảm đưa tay ra: “Đến đi.”
Hạ Hành Khuyết nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên đó một cái: “Niên Niên, chúc ngủ ngon.”
Dư Niên rút tay lại: “Chết rồi, tay của tôi cũng nóng lên rồi. Hạ Hành Khuyết, ngày nào anh cũng bỏ độc vào trong miệng.”
“Anh không bỏ mà.”
Khi Hạ Hành Khuyết rời khỏi phòng ngủ, Dư Niên còn để Hạ Tiểu Hạc giúp cậu sờ xem tay có nóng lên không.
Hạ Hành Khuyết cười nhẹ, anh từ từ đóng cửa lại.
Anh trở về phòng sách, ngồi xuống trước bàn làm việc mở máy tính ra.
Bây giờ đánh thức trợ lý dậy sắp xếp lại lịch trình thì không có tính người chút nào, thôi thì để anh tự sắp xếp vậy.
Hạ Hành Khuyết mở lịch trình trong ba tháng tới, lướt qua một lượt.
Nhiều năm làm việc chung, đội ngũ trợ lý đã hiểu phong cách sống của anh.
Mỗi năm vào tháng sáu và tháng chín là sinh nhật của anh và Niên Niên, còn ngày 1 tháng 4 là kỷ niệm kết hôn của họ, những ngày quan trọng này phải để trống nên công việc tháng sáu của anh không nhiều lắm.
Chỉ cần chuyển vài cuộc họp và hợp tác qua lại một chút là ổn rồi.
Một vị Hạ tổng nào đó bề ngoài kiểu: Anh hỏi trợ lý.
Thực chất thì: Thức trắng đêm sắp xếp lịch trình, đóng gói hành lý cả đêm, đóng gói luôn cả bản thân mình.
Tôi đã sẵn sàng! Tôi đã sẵn sàng! Có thể xuất phát bất cứ lúc nào!
Đội ngũ trợ lý: ???
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
*
Trong nhà ăn vào sáng hôm sau.
Một nhà ba người cùng nhau ăn sáng.
Dư Niên đang cho thêm dưa chua vào canh thịt nạc.
Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Niên Niên, anh không có việc gì vào tháng sáu."
"Ơ?" Dư Niên ngẩng đầu lên: "Sao nhanh thế? Anh bảo cần hỏi trợ lý cơ mà?"
"Trợ lý..." Hạ Hành Khuyết im lặng một chút: "Vừa nãy mới trả lời."
"Ừm." Dư Niên không nghi ngờ gì gật đầu: "Vậy thì tốt quá."
Cậu có thể dẫn Hạ Hành Khuyết đi nước ngoài "vượt ải" rồi.
Im lặng một lúc, Hạ Hành Khuyết lại gọi: "Nhưng mà Niên Niên."
Dư Niên thắc mắc: "Ơi?"
"Công việc tháng sáu đều được chuyển lên trước, có lẽ thời gian này anh sẽ hơi bận."
"Gì?" Dư Niên suy nghĩ, cậu nhanh chóng chuyển chế độ: "Ôi, bận, ai cũng bận, bận một chút cũng được mà."
Dư Niên nhịn cười nghiêm túc nhìn anh: "Vậy anh có thường phải đến công ty không? Tôi có giúp được gì không?"
Hạ Hành Khuyết rũ mắt: "Anh cần một trợ lý."
Dư Niên giơ tay, cậu nhướng mày nhìn anh: "Tôi, để tôi."
Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Được."
Dư Niên chớp chớp mắt: ???
Chờ đã, có phải cậu mới đồng ý với Hạ Hành Khuyết điều gì rồi không? Có phải cậu lại bị Hạ Hành Khuyết lừa rồi không?
Không phải thế, cậu chỉ lịch sự phối hợp với anh chút thôi mà, Hạ Hành Khuyết cần trợ lý thì nên điều một người từ công ty lên mới đúng chứ? Tại sao anh lại đồng ý nhanh như vậy?
Hạ Tiểu Hạc ăn mì trứng trộn rau chân vịt, nhóc thở dài.
Xem ra nhóc lại phải đến công ty của ba lớn xem phim hoạt hình rồi.
*
9 giờ sáng, chiếc Maybach riêng của tổng tài dừng dưới trụ sở tập đoàn Hành Niên.
Dư Niên theo chân Hạ Hành Khuyết xuống xe.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà chọc trời trước mặt.
Ừm, trông cũng ổn đấy.
Nếu như trên nóc, cổng ra vào và nhiều chỗ khác không có bốn chữ “Tập đoàn Hành Niên” to tướng thì tốt biết mấy.
Trong mắt người bình thường: Tập đoàn Hành Niên là Tập đoàn Hành Niên, không có gì lạ cả.
Trong mắt Dư Niên: Tập đoàn Hành Niên = Hạ Hành Khuyết x Dư Niên (thanh mai trúc mã/giới thượng lưu/trường học/truyện ngọt/sinh con)
Dư Niên bị sặc nước bọt ho khụ khụ.
Hạ Hành Khuyết vỗ lưng cậu: “Niên Niên?”
Hạ Tiểu Hạc lo lắng nhìn cậu: “Ba ơi, ba có khỏe không?”
Dư Niên xua tay: “Không sao đâu.”
Cậu nắm tay Hạ Tiểu Hạc bước lên bậc thang, đi vào cửa kính xoay tự động.
Hai lễ tân trước quầy đón tiếp chào cậu: “Cậu Dư.”
Dư Niên cười nhìn họ: “Chào mọi người.”
Hạ Hành Khuyết ôm vai cậu: “Niên Niên, bên này.”
“Ừm.”
“Năm ngoái công ty được xếp hạng là doanh nghiệp tốt nhất năm, năm trước là doanh nghiệp uy tín, năm kia là doanh nghiệp có doanh thu tốt nhất năm.”
Hạ Hành Khuyết dẫn Dư Niên tham quan mấy chục cái huy chương treo trên tường.
Doanh nghiệp xuất sắc tuân thủ pháp luật được chính phủ công nhận.
Dư Niên ngẩng đầu lên, cậu vỗ vai Hạ Hành Khuyết: “Không tệ, tiếp tục cố gắng nhé.”
Lúc này, trong nhóm làm việc của Tập đoàn Hành Niên—
Lễ tân Tiểu Giang: 【Báo cáo! Hạ tổng đến công ty rồi!】
【Xong rồi xong rồi, tôi vẫn chưa làm xong kế hoạch.】
【Báo động cấp một!】
【Hôm qua Hạ tổng mới đến rồi cơ mà? Sao hôm nay lại đến nữa? Dạo này anh ấy không ở nhà chăm vợ à?】
Lễ tân Tiểu Giang: 【Cậu Dư cũng đến.】
【Gỡ bỏ báo động!】
【Tôi phải đi quanh cậu ấy một chuyến mới được.】
【Cậu định làm gì đấy?】
【Lần trước tôi giúp cậu ấy chơi khăm Hạ tổng, cậu ấy thưởng cho tôi nhiều tiền lắm luôn.】
【Chờ tôi với, tôi cũng đi.】
【Cậu ấy lên đây chưa?】
Lễ tân Tiểu Giang: 【Hạ tổng đang dẫn cậu Dư đi tham quan huy chương ở cổng.】
【Không phải chứ? Cái này cũng muốn khoe à?】
【Hạ tổng: Kính râm jpg.】
Lễ tân Tiểu Giang: 【Vào thang máy!】
Tất cả nhân viên trong trụ sở Hành Niên lập tức bỏ điện thoại xuống, tắt phần mềm chat bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Dư Niên theo Hạ Hành Khuyết vào thang máy, lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng.
Cả tầng này là văn phòng của Hạ Hành Khuyết, một căn hộ lớn có phòng sách, phòng nghỉ, phòng trà, thậm chí còn có một khu vườn nhỏ riêng biệt.
Dư Niên tham quan khắp nơi: “Chỗ này sang trọng ghê.”
Hạ Hành Khuyết bình tĩnh nói: “Niên Niên, trước đây em còn nói muốn chơi văn phòng…”
Dư Niên vội vàng bịt miệng anh lại: “Im đi, nhóc con còn ở đây.”
“Ừm.”
Hạ Tiểu Hạc chạy đến trước tivi, nhóc thành thạo bật tivi lên: “Ba ơi, qua đây xem hoạt hình đi.”
Hạ Hành Khuyết nói: “Chỉ được xem nửa tiếng thôi.”
“Dạ.”
Dư Niên thắc mắc hỏi: “Tôi đến đây để làm trợ lý cơ mà? Giờ tôi phải làm gì?”
Hạ Hành Khuyết im lặng lại một chút: “Xem phim hoạt hình.”
Mắt Dư Niên mở to: “Chỉ có vậy thôi? Hạ Hành Khuyết, anh nói cần một trợ lý, anh cần một trợ lý đến xem phim hoạt hình à?”
Chắc chắn do Hạ Hành Khuyết cố ý, anh không muốn đi làm một mình nên kéo theo Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc qua làm việc với anh.
Hạ Hành Khuyết suy nghĩ một chút: “Ngồi bên cạnh giám sát công việc, anh muốn nắm tay.”
“À?” Dư Niên xắn tay áo lên, cho anh cơ hội nữa, anh nói lại coi.
Hạ Hành Khuyết dừng lại: “Vậy phiền Niên Niên giúp anh pha một ly cà phê nhé.”
“Cái này thì được.” Dư Niên gật đầu đi vào phòng trà.
Phòng trà được sắp xếp gọn gàng, trên tường treo một tờ giấy ghi chú hình mèo ghi lại những mẹo pha cà phê, vì giấy dễ bị ẩm nên Hạ Hành Khuyết đã cẩn thận bọc nhựa và treo lên.
Dư Niên nhìn nét chữ quen thuộc, khóe miệng khẽ giật, đúng là chữ của cậu rồi.
Nhưng tại sao cậu lại viết trên bình cà phê của Hạ Hành Khuyết câu 【Uống ít cà phê, uống nhiều sữa, về nhà thưởng một cái hôn =3=】 như vậy chứ?
Dư Niên che mặt, quê mùa quá, quê không chịu nổi.
Hơn nữa…
Hồi trước ngày nào cậu cũng hôn Hạ Hành Khuyết sao? Thật sự không xảy ra chuyện gì chứ? Cậu sẽ nổ tung mất.
Dư Niên quay đầu lại, nhắm mắt lấy bình cà phê xuống, làm theo từng bước pha cà phê cho Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết ngồi ở bàn làm việc bên ngoài xử lý tài liệu, nhìn qua lớp kính có thể thấy bóng lưng của Dư Niên.
Hạ Tiểu Hạc quay đầu nhìn: “Ba lớn ơi, làm như vậy sẽ chậm hơn đúng không?”
Hạ Hành Khuyết kiên quyết nói: “Sẽ nhanh hơn.”
Dĩ nhiên Hạ Tiểu Hạc không tin.
Một lúc sau, Dư Niên bưng cà phê đi ra từ phòng trà ra.
“Hạ tổng, cà phê của anh đây.”
Hạ Hành Khuyết quay đầu nhìn máy tính, rồi nhìn Dư Niên: “Cảm ơn em.”
Dư Niên đặt ly xuống: “Tôi cố tình đậy thêm nắp vào, như vậy sẽ không làm đổ cà phê lên bộ vest đắt tiền của giám đốc.”
Cậu đúng là trợ lý chu đáo.
Sau khi đưa cà phê xong, Dư Niên đứng bên cạnh sắp xếp tài liệu theo thứ tự ngày tháng.
Hạ Hành Khuyết gửi lịch trình đã sắp xếp cho nhóm trợ lý: 【Lịch trình tháng năm có thay đổi, tháng sáu tôi nghỉ phép.】
Nhóm trợ lý: 【Vâng.】
Hạ Hành Khuyết nhìn Dư Niên: 【Nếu Niên Niên hỏi thì nói là các cậu sắp xếp.】
Nhóm trợ lý: ???
Họ chưa thấy yêu cầu kỳ lạ như vậy bao giờ.
Hạ Hành Khuyết: 【Tiền thưởng】
Nhóm trợ lý: 【Vâng thưa Hạ tổng, không có vấn đề gì đâu Hạ tổng.】
*
Thành quả công việc trong ngày đầu tiên Dư Niên làm trợ lý—
Pha cho Hạ tổng một ly cà phê, vì quá lười biếng không muốn pha thêm cà phê nên đổ thẳng sữa vào để Hạ tổng uống cà phê sữa, còn khẳng định rằng thêm sữa sẽ bổ dưỡng hơn.
Ăn cơm trưa với Hạ tổng tại căng tin nhân viên, lén lút ăn trộm món thịt sốt từ bát của Hạ tổng.
Lái xe tuần tra của công ty, bảo vệ an ninh cho tập đoàn.
“Ông cứ yên tâm ạ, cháu có kinh nghiệm ba ngày làm việc mà, ngay ở tập đoàn Phó thị bên kia luôn.” Dư Niên ôm Hạ Tiểu Hạc lái xe nhỏ, để lại cho ông bảo vệ một dấu “ok”: “Tiền lương hôm nay vẫn trả như bình thường, ông nghỉ ngơi đi ạ, để cháu tuần tra cho.”
Dư Niên thường làm vậy trước khi mất trí nhớ, ông bảo vệ đã quen rồi: “Được, được, được.”
Dư Niên lái xe nhỏ vui vẻ tuần tra.
Lúc này Hạ Hành Khuyết đang cô độc làm việc trong phòng tổng giám đốc một mình.
Rõ ràng Niên Niên đã đi cùng anh rồi, sao giờ anh vẫn ở một mình?
Những email chưa đọc hết, tài liệu chưa xem hết, chữ ký chưa ký hết.
Anh không muốn đi làm một mình, anh muốn Niên Niên làm cùng cơ.
Hạ Hành Khuyết mở một email, anh nhíu mày đẩy chiếc kính viền bạc trên sống mũi.
Đó là email từ “Công ty Hạ Thị” gửi cho anh, được nhóm trợ lý chuyển tiếp nói rằng họ có một dự án muốn hợp tác.
Không phải Hạ thị của anh mà là một Hạ thị khác, công ty cũ làm mảng kim khí.
Không có gì đáng xấu hổ, anh là con riêng của tổng giám đốc Hạ thị hiện tại, sản phẩm từ cuộc tình ngoài luồng hôn nhân của một người đàn ông phong lưu.
Nhưng anh và nhà họ Hạ đã cắt đứt quan hệ từ lâu. Hạ thị không giúp đỡ anh, anh cũng không nhận bất kỳ lợi ích nào từ họ. Ngược lại chính họ là nguyên nhân khiến cuộc sống ban đầu của anh đầy khó khăn, cho đến khi anh gặp Niên Niên.
Hạ thị coi anh như một vết nhơ nên đã dùng tiền cắt đứt quan hệ với anh từ trước, hoàn toàn không có bất kỳ giao dịch kinh doanh nào.
Sao đột nhiên Hạ thị lại muốn hợp tác, họ có ý gì chứ?
Hạ Hành Khuyết nâng cốc cà phê sữa Niên Niên tự tay chuẩn bị cho mình lên uống một ngụm, gõ một cái lên bàn phím gửi email cho nhóm trợ lý.
【Đi kiểm tra】
Chắc chắn Hạ thị có vấn đề.
Trợ lý làm việc rất nhanh, trước khi tan làm Hạ Hành Khuyết đã nhận được phản hồi từ trợ lý.
【Hạ tổng, theo kết quả điều tra thì công ty kim khí Hạ thị đang vướng vào tranh chấp tài chính, sổ sách kế toán có nhiều dấu hiệu bất thường, tôi nghi họ có hành vi gian lận lương hoặc trốn thuế.】
Thì ra là thế, Hạ Hành Khuyết cầm điện thoại, bảo sao họ lại đi tìm người hợp tác khắp nơi, thậm chí còn tìm đến anh.
Lợi dụng lúc sự việc còn chưa bị phanh phui, nhanh chóng hợp tác với các công ty khác để kiếm thêm lợi nhuận và ngụy tạo sổ sách, làm vậy có thể che giấu vấn đề.
Hạ Hành Khuyết trả lời: 【Kiểm tra một chút, không được liên quan đến Hạ Thị, tăng cường an ninh, cố gắng phòng ngừa.】
Anh dừng lại một chút mới nhắn thêm: 【Sắp xếp chứng cứ rồi báo cáo cho cục thuế.】
Dù sao anh cũng không phải người tốt.
Đối phương đã đưa bằng chứng vào tay anh, với tư cách là tổng giám đốc tuân thủ pháp luật, anh có trách nhiệm báo cáo các hành vi vi phạm khi đã phát hiện.
Lúc này Dư Niên lái xe nhỏ bấm còi: “Hạ tổng về nhà thôi, đã quá thời gian làm việc một phút rồi!”
“Được.” Hạ Hành Khuyết tắt điện thoại, anh cầm áo vest treo trên ghế: “Về nhà nào.”
Hạ Hành Khuyết ôm Dư Niên, anh bế cậu từ xe tuần tra lên rồi ngồi xuống: “Niên Niên, xuất phát.”
Dư Niên: ???
“Xin anh hãy chú ý một chút.”
“Xuất phát đi.”
“Đây là ghế đơn!”
“Tiểu Hạc đã ngồi xe với em rồi mà.”
“Con mới ba tuổi, còn anh đã ba mươi tuổi rồi!”
“Anh mới hai mươi bảy tuổi, anh muốn ngồi xe tuần tra về nhà với Niên Niên.”
“Xuống đi! Chật quá!”
Hạ Tiểu Hạc ở phía sau đuổi theo họ: “Ba nhỏ, ba lớn, hai người đợi con với!”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ tổng bề ngoài: Xoay chết tất cả kẻ thù
Hạ tổng thực tế: Ngồi xe nhỏ với vợ!
Comments