Dư Niên rửa mặt xong, ăn sáng ở nhà rồi ra ngoài lấy bánh với Hạ Hành Khuyết.
Thời tiết buổi sáng vẫn còn mát mẻ, nhưng nếu để đến trưa mà mang bánh kem lạnh từ phố ẩm thực về nhà thì có lẽ chỉ còn nước kem nhão.
Dư Niên đứng trước quầy bánh, nói rõ ràng số đơn hàng cho nhân viên bằng tiếng Anh.
Nhân viên cố gắng theo kịp sau đó làm dấu “ok” với cậu, nhanh chóng vào bếp lấy bánh.
Dư Niên chăm chú chờ đợi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Hành Khuyết.
Dư Niên quay đầu lại: “Anh cười gì đấy?”
Hạ Hành Khuyết mím môi, anh nhịn cười: “Anh đang nghĩ Niên Niên đặt bánh ở đây kiểu gì vậy?”
Dư Niên đến đây đặt bánh kem một mình vì cậu muốn tạo bất ngờ cho Hạ Hành Khuyết.
Dư Niên tự tin nói: “Tiếng Anh của tôi giỏi lắm đấy biết không? Cứ thế mà đặt thôi.”
Dư Niên cầm tờ rơi trên quầy bánh, bắt đầu “chỉ chỉ chỏ chỏ”: “Tôi nói: ‘cái này, cái này’. Nhân viên chỉ nói: ‘ok, ok.’ Thế là đặt xong.”
Hạ Hành Khuyết mỉm cười, anh gật nhẹ: “Ừm, tiếng Anh của Niên Niên rất tốt.”
Dư Niên chống nạnh: “Tất nhiên, tốt hơn bài kiểm tra thi được hạng 500 của anh nhiều.”
“Ừm.”
Vừa lúc nhân viên trong bếp mang bánh ra, Dư Niên nhận bánh nói cảm ơn rồi kéo Hạ Hành Khuyết ra ngoài.
Họ vừa rời khỏi tiệm bánh, thì người đàn ông nước ngoài hôm trước định làm quen với Dư Niên cũng đi qua đây.
Có lẽ anh ta vừa ra khỏi quán bar bên cạnh, trông khá say xỉn, mùi rượu nồng nặc trên người anh ta xộc thẳng vào mũi khiến người ta khó chịu.
Dư Niên nhăn mặt kéo Hạ Hành Khuyết, muốn tránh anh ta xa một chút.
Nhưng lúc này, người đàn ông nước ngoài nhìn thấy Dư Niên và có vẻ đã nhận ra cậu. Anh ta nhướng mày và huýt sáo một tiếng với cậu.
Dư Niên còn chưa kịp phản ứng, “keng” một tiếng, một chai rượu thủy tinh đập trúng ngay lưng của người đàn ông.
Người đàn ông khựng lại một chút, từ từ quay người hét lên câu gì đó với giọng điệu giận dữ, vẻ hung dữ lộ rõ trên khuôn mặt.
Hạ Hành Khuyết nắm tay Dư Niên kéo cậu ra sau lưng, anh mở cổ tay áo vest để cử động thoải mái hơn.
Anh ta như một con hổ đang rình mồi, chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông, ánh mắt lạnh lẽo toát ra khiến người ta sợ hãi.
Người đàn ông cũng bị anh dọa lùi lại nửa bước, anh ta ngượng ngùng sờ vào lưng, giả vờ say xỉn rời đi.
Hạ Hành Khuyết quay người lại thấy Dư Niên nắm chặt vạt áo anh, người cậu hơi run rẩy.
Có lẽ nếu anh dám lao vào đánh nhau, chắc chắn Dư Niên sẽ kéo anh lại.
Hạ Hành Khuyết cầm bánh kem trong tay cậu, nhỏ giọng gọi cậu hoàn hồn: “Niên Niên?”
“Ơ?” Dư Niên bừng tỉnh: “Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng…”
Trong ba giây ngắn ngủi đối mặt với người đó, đầu Dư Niên đã tưởng tượng ra một trăm cảnh Hạ Hành Khuyết nằm chết trên phố.
Sợ chết đi được!
Dư Niên nắm tay Hạ Hành Khuyết: “Về nhà nhanh thôi.”
“Ừm.”
Tay Dư Niên vẫn còn hơi run, cậu nắm chặt tay Hạ Hành Khuyết tức tốc về nhà.
Về đến nhà, Hạ Hành Khuyết đặt bánh kem vào tủ lạnh, đồng thời gửi một tin nhắn cho trợ lý.
【Báo cáo quán bar này cung cấp m@ túy cho khách.】
Theo sau là địa chỉ chi tiết của quán bar bên cạnh tiệm bánh.
Một tổng tài tuân thủ pháp luật cần nắm vững công cụ pháp lý, ngay cả khi đang ở nước ngoài.
Hạ Hành Khuyết để điện thoại vào trong túi, anh ra khỏi bếp.
Dư Niên nằm trên sofa nhìn chằm chằm cuốn sổ nhỏ của mình.
Trong cuốn sổ nhỏ đã có hơn mười cái gạch.
Hôm nay là ngày cuối cùng, chỉ cần vượt qua ngày hôm nay trùm phản diện sẽ an toàn, cậu phải tập trung cao độ, không được rời mắt khỏi Hạ Hành Khuyết dù chỉ một giây.
Hạ Hành Khuyết đi đến trước mặt cậu, che mất ánh sáng chiếu xuống cuốn sổ nhỏ.
Dư Niên tỉnh lại cất sổ đi, bò dậy từ sofa kéo Hạ Hành Khuyết: “Đến chơi game nào.”
Dư Niên theo sát Hạ Hành Khuyết.
Khi chơi game, nghiêm cấm Hạ Tiểu Hạc nói những câu như “Ba lớn chết rồi”.
Khi ăn cơm thì giúp Hạ Hành Khuyết múc canh để bên cạnh, tránh cho anh bị nghẹn cơm.
Khi đi vệ sinh thì…
Dư Niên dựa vào cửa, Hạ Hành Khuyết đứng trong phòng định đóng cửa lại, anh nhíu mày: “Niên Niên?”
Dư Niên bừng tỉnh buông tay ra, cậu lùi lại một bước: “Anh cứ tự nhiên, mời Hạ tổng.”
*
Buổi chiều, cả nhà ba người chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Vì hôm nay là sinh nhật của Hạ Hành Khuyết, Dư Niên muốn nấu cho anh một bát mì trứng, hy vọng anh sống lâu trăm tuổi.
Cậu đã xem hướng dẫn rồi, làm mì trứng không khó, không bị hỏng được.
Dư Niên đeo tạp dề hình gấu bông, ngồi xổm cạnh thùng rác nhặt rau.
Hạ Tiểu Hạc ngồi bên cạnh chống mặt nhìn cậu: “Ba ơi, lát nữa mình có thể ra ngoài đi dạo không ạ? Con muốn ăn cái bánh cá chiên hôm trước.”
Dư Niên ngẩng đầu: “Không được, ba không có thời gian.”
“Vậy con bảo ba lớn đi với con nha.”
“Không được!” Dư Niên lớn tiếng nói: “Ba lớn cũng không có thời gian, ba lớn phải nấu mì với ba!”
“Thôi được rồi.”
“Nhà mình phải ăn kiêng, ba họ Dư thì sao con lại ăn bánh cá chiên được? Con muốn ăn ba à?”
“Ừm…” Hạ Tiểu Hạc suy nghĩ một chút: “Nhưng hôm trước ba ăn nhiều nhất mà, ba cũng thích ăn mình sao?”
“…”
Dư Niên ôm rau đã nhặt xong đứng dậy: “Hạ Hành Khuyết, xong rồi.”
Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Ừ.”
Dư Niên và Hạ Hành Khuyết đứng trước bếp, Hạ Tiểu Hạc thì đứng sau nhón chân nhìn.
Dư Niên đổ nước vào nồi: “Nước thế này đã đủ chưa nhỉ? Tôi nghĩ phải thêm chút nữa đấy, thêm chút nữa nhé?”
Đến khi nước sôi, Dư Niên cho mì vào nồi: “Cỡ này đủ không nhỉ? Hay thêm chút nữa, cứ thấy không đủ ăn.”
Dư Niên……
Cuối cùng Dư Niên đã nấu ra một nồi mì đầy ắp: “Ừm… tôi không kiểm soát được lượng mì nước ngoài…”
Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Đúng vậy, loại mì này hút nhiều nước quá, lần đầu nấu không kiểm soát được thôi, không phải lỗi của Niên Niên.”
Lúc này Hạ Tiểu Hạc đứng sau họ ủ rũ nói: “Nhưng đây là do con và ông quản gia đến phố người Hoa mua mà, không phải mì nước ngoài.”
“…”
Dư Niên cảm thấy cả đời này mình không thể nấu được lượng mì vừa đủ.
Ban đầu chỉ muốn nấu cho Hạ Hành Khuyết một bát, giờ lại nấu ra cả một nồi, đủ cho bốn người bọn họ ăn.
Dư Niên luống cuống chiên thêm năm quả trứng, cho vào bát mỗi người.
Dầu trong chảo bắn lên, Dư Niên cũng nhảy trước chảo.
Hạ Tiểu Hạc nhăn mặt: “Sao phải chiên năm quả ạ? Chúng ta chỉ có bốn người thôi mà.”
“Vì âm của ‘bốn’ không tốt, cho Hạ Hành Khuyết ăn hai quả.”
“Vâng.” Hạ Tiểu Hạc thì thầm: “Con nghĩ ba nhỏ ăn hai quả mới đúng.”
“…”
Hôm nay nhóc con bị làm sao thế? Cứ phá đám cậu mãi thôi.
Dư Niên lấy miếng trứng chiên cuối cùng ra để vào bát: “Con biết là được rồi.”
Cả gia đình cùng nhau ăn tối.
Dư Niên ấn miếng trứng chiên vào bát mì, hút no nước dùng, một miếng ăn hết nửa cái.
Hạ Hành Khuyết nhìn sang, anh gắp trứng chiên trong bát của mình đưa cho cậu: “Niên Niên.”
Hạ Tiểu Hạc quay đầu nhìn ông quản gia: “Ông ơi, cháu cảm thấy mình thông minh lắm luôn, ba nhỏ ăn hai miếng trứng chiên thật nè.”
Ông quản gia cười chứ không trả lời, ông gắp rau cho nhóc.
Ăn bữa tối xong, họ lại kéo ông quản gia chơi một lúc trò chơi hai người, Dư Niên xoa xoa bụng, cảm thấy gần đủ rồi nên lấy bánh ra.
Bánh kem kem lạnh với sáu vị mà Dư Niên thích nhất, cửa hàng còn tặng thêm mũ sinh nhật và một đống nến.
Hạ Hành Khuyết hơi cúi đầu trước mặt Dư Niên, để Dư Niên giúp mình đội mũ sinh nhật.
Dưới ánh nến lung linh của chiếc bánh sinh nhật, Hạ Tiểu Hạc cất tiếng hát mừng sinh nhật, Dư Niên thổi chiếc kèn nhỏ kêu tít tít. Hạ Hành Khuyết nhìn má Dư Niên phồng lên khi thổi kèn, anh khẽ mỉm cười cảm nhận sinh nhật lần thứ hai mươi bảy thật bình yên và ấm áp.
Không, còn mấy tiếng nữa mới qua.
*
Lúc chín giờ tối.
Hạ Tiểu Hạc mặc đồ ngủ, thành thạo kéo nút xả nước của bồn tắm trẻ em, xả hết nước rồi bước ra khỏi phòng tắm, tắt đèn thoăn thoắt leo lên giường.
“Ba ơi, con tắm xong rồi, mình đi ngủ thôi.”
“Ừm.”
Dư Niên lăn qua lăn lại trên giường.
Bởi vì Hạ Tiểu Hạc không thể thức khuya, nên sinh nhật của Hạ Hành Khuyết không trùng với thời điểm nửa đêm.
Còn ba tiếng nữa mới qua sinh nhật lần thứ 27 của Hạ Hành Khuyết.
Bây giờ họ đã về phòng riêng, lúc đi Dư Niên còn cố tình nói với anh “chúc ngủ ngon”.
Nhưng mà… Dư Niên vẫn hơi lo lắng cho anh.
Nếu như phòng của Hạ Hành Khuyết bốc cháy thì sao?
Nếu trong phòng của Hạ Hành Khuyết có rắn độc thì sao?
Nếu như có người đột nhập vào nhà cướp bóc và đúng lúc cướp được Hạ Hành Khuyết thì sao?
Dư Niên lăn qua lăn lại trên giường, Hạ Tiểu Hạc hỏi: “Ba ơi, ba không ngủ được ạ?”
Dư Niên nói bừa: “Ừm, ba ăn no quá.”
“Vậy con giúp ba xoa bụng nhé.”
“Không cần đâu, con ngủ trước đi, ba xoay người chút xíu là được.”
“Vâng.”
Nửa tiếng sau—
Hạ Tiểu Hạc đã ngủ say sưa với giấc ngủ yên bình. Dư Niên nằm trên giường, chậm chạp và cực kỳ nhẹ nhàng lăn người sang một bên.
Cậu thực sự không ngủ được, cứ nhớ đến Hạ Hành Khuyết ở phòng bên.
Dư Niên cầm điện thoại xem một cái, cậu đã chịu đựng lâu như vậy mà mới có nửa tiếng trôi qua.
Sống một giây mà như một năm.
Dư Niên thực sự không chịu nổi nữa, lăn người ngồi dậy đi xuống giường.
Cậu vội vàng đi đến cửa phòng ngủ, nhưng vừa định mở cửa thì lại do dự một chút.
Có chút……
Mười phút sau, ông quản gia bị Dư Niên gọi vào phòng ngủ, đẩy giường trẻ em và Hạ Tiểu Hạc đang ngủ say trên giường ra ngoài.
“Cảm ơn ông ạ.”
“Không có gì, Hạ tổng sẽ trả thêm tiền tăng ca cho tôi thôi.”
Hạ Hành Khuyết ở phòng bên cạnh vẫn đang xem tài liệu, anh nghe thấy giọng nói của Dư Niên nên có chút nghi hoặc, tắt tài liệu trên máy tính đi mở cửa phòng ngủ.
Vừa mở cửa, anh đã thấy Dư Niên mặc pijama ôm gối, đứng ở cửa cười ngọt ngào với anh.
“Hạ tổng, tôi vừa mơ thấy ác mộng, tối nay…” Dư Niên có chút ngại ngùng: “Tối nay tôi có thể ngủ với anh không?”
Hạ Hành Khuyết nhanh chóng lùi sang một bên: “Được.”
Dư Niên ngượng ngùng cười với anh, cậu ôm gối bước vào phòng ngủ.
Xin lỗi Hạ tổng, làm phiền anh rồi Hạ tổng.
Comments