Chương 37: Về Nước. Khởi Đầu Mới Của Công Thụ Chính.

Chương 37: Về Nước. Khởi Đầu Mới Của Công Thụ Chính.

Vào buổi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.

Dư Niên thay bộ pijama sạch sẽ, ăn một chút gì đó cho no bụng rồi nằm dài trên giường ngẩn người.

Hạ Hành Khuyết ngồi bên cạnh, anh đang gọi điện cho bác sĩ gia đình của họ.

“Đúng rồi, Niên Niên đã khôi phục trí nhớ, sau khi chúng tôi…”

Dư Niên vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại.

Chuyện này có thể tùy tiện nói cho người khác à?

Như vậy thì chẳng phải ai cũng biết cậu là một cái “công tắc nhỏ” sao?

Hạ Hành Khuyết nắm lấy tay Dư Niên, quay đầu lại nghiêm túc nói: “Niên Niên, không được giấu giếm bác sĩ đâu, phải tin vào khoa học.”

Dư Niên bĩu môi: “Vậy anh không thể nói một cách tế nhị hơn được à?”

“Được rồi.” Hạ Hành Khuyết điều chỉnh cách nói, nói với người bên kia điện thoại: “Sau khi chúng tôi ngủ với nhau, Niên Niên đã khôi phục trí nhớ.”

Bác sĩ gia đình trả lời: “Thế à.”

Hạ Hành Khuyết nói: “Theo quan sát của tôi thì sức khỏe của Niên Niên không có vấn đề gì, chỉ hơi mệt mỏi một chút…”

Dư Niên :)

Không nói mệt mỏi ra cũng được mà, anh không biết vì sao em lại mệt chắc?

Hạ Hành Khuyết tiếp tục nói: “Tôi đã liên hệ với bệnh viện địa phương để đưa Niên Niên đi kiểm tra toàn thân, nhưng cậu là người hiểu rõ sức khỏe của Niên Niên nhất, tôi mới thông báo cho cậu biết tình trạng của Niên Niên.”

“Vâng, nếu không bị đau đầu dữ dội hay các triệu chứng rõ ràng thì chắc không có vấn đề gì, tình huống cụ thể còn phải xem kết quả kiểm tra.”

“Được.”

Dư Niên nằm trên đùi Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết giúp cậu xoa đầu.

Hạ Hành Khuyết bật loa ngoài, bác sĩ nói: “Khôi phục trí nhớ sau khi ngủ chung, có lẽ trường hợp này chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử y học.”

Bác sĩ trầm ngâm một lúc, tiếp tục nói: “Nhưng xảy ra khá nhiều trong phim thần tượng.”

Bác sĩ cười: “Nhân vật chính trong phim thần tượng chỉ cần hôn nhau, ôm nhau một chút, dù sắp chết cũng có thể hồi phục ngay, thường thấy trong phim thần tượng lắm đấy.”

Dư Niên: “…”

Hóa ra anh ấy cũng là fan cứng của phim thần tượng.

“Nếu biết trước thì chắc phải sắp xếp liệu pháp phim thần tượng cho cậu Dư, chứ không cần liệu pháp khoa học nữa.” Bác sĩ hắng giọng, lấy lại tinh thần: “Hạ tổng yên tâm, tôi sẽ liên lạc với bác sĩ địa phương ngay, gửi hồ sơ bệnh án và báo cáo kiểm tra của cậu Dư qua để thảo luận tình trạng bệnh.”

“Được, cảm ơn cậu.”

Nói thêm vài câu nữa, Hạ Hành Khuyết tắt máy.

Dư Niên nằm trên đùi Hạ Hành Khuyết đã ngủ thiếp đi.

Hạ Hành Khuyết vuốt tóc cậu, những sợi tóc mềm mại của Dư Niên lướt qua kẽ ngón tay anh.

*

Chiều nay Hạ Hành Khuyết tìm một chiếc xe lăn, đẩy Dư Niên đến bệnh viện địa phương để kiểm tra.

Kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa tới, Dư Niên không có vấn đề gì, sức khỏe rất tốt, ăn uống ngon miệng, chỉ có điều…

Cơ bắp bên hông bị căng một chút.

Ừm, cái này không liên quan đến tai nạn xe cộ, cái này là do Hạ Hành Khuyết gây ra.

Về đến biệt thự, Dư Niên kê gối nằm trên giường chơi điện thoại.

Hạ Tiểu Hạc ngồi bên cạnh dùng khăn giấy bịt mũi, đeo găng tay nhỏ giúp ba bóc sầu riêng để vào đ ĩa.

Hạ Tiểu Hạc hỏi: “Ba ơi, sáng nay ba bị bệnh ạ?”

Dư Niên chăm chú xem điện thoại, tiện tay cầm một miếng sầu riêng nhét vào miệng, cậu trả lời: “Ừm.”

Hạ Tiểu Hạc tiếp tục hỏi: “Vậy nếu ba bị bệnh, ngủ với ba lớn xong thì sẽ khỏi ạ?”

Dư Niên giật mình, suýt nghẹn sầu riêng chết: “… Đúng vậy, nếu ba ngủ với Hạ tổng thì sẽ khỏi ngay.”

“Thật sao?”

“Chắc chắn là thật, con nhìn xem bây giờ ba đã khôi phục trí nhớ rồi này.”

“Ừm.” Hạ Tiểu Hạc gật đầu: “Vậy khi nào ba bệnh hãy ngủ với ba lớn, còn bình thường ngủ với con là được.”

Tiểu Hạ luôn biết cách phân bổ nguồn lực, Dư Niên bị sắp xếp rõ ràng.

Đúng lúc này Hạ Hành Khuyết cầm nước trái cây đi từ bên ngoài vào, anh đẩy Hạ Tiểu Hạc ra đằng sau: “Niên Niên.”

Hạ Tiểu Hạc cũng giơ miếng sầu riêng trong tay lên, nhóc chen vào giường: “Ba ơi!”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, anh cảnh cáo: “Con đừng nghĩ đến việc ngủ với vợ ba mãi như vậy.”

Hạ Tiểu Hạc nói: “Nhưng cũng là ba của con mà.”

“Đầu tiên là vợ ba, sau mới đến ba con.”

“Đúng vậy, thế nên con muốn ngủ với ba một ngày, ngủ với hai người một ngày, trên tivi đều thế mà.”

“Trên tivi toàn lừa đảo.”

“Không phải!”

“Lúc ba và Niên Niên ôm nhau, con sẽ bị đè bẹp dí.”

“Con thích bị bẹp dí!”

Phản diện nhỏ phát biểu ngông cuồng! Gi3t chết cuộc thi!

Hạ Hành Khuyết đáng thương nhìn Dư Niên: “Niên Niên.”

Dư Niên giơ tay nhận nước trái cây: “Đừng làm ồn, để em sắp xếp.”

Dư Niên uống một ngụm nước trái cây, cậu chui vào chăn: “Xem điện thoại lâu nên mắt hơi mỏi, muốn xoa bóp nhưng lười động đậy ghê.”

Hạ Hành Khuyết hiểu ý, anh giơ tay nắn sống mũi Dư Niên.

Hạ Tiểu Hạc không tài nào chen vào nổi.

Dư Niên lại giơ tay: “Lướt điện thoại lâu nên cũng hơi mỏi tay, cần có người massage nha.”

“Con đến đây!” Hạ Tiểu Hạc nhanh chóng giơ tay trèo lên giường giúp ba xoa cổ tay, nắn nắn ngón tay: “Ba ơi, có cần dùng thêm lực không ạ?”

“Cần.”

Nhờ một ít mưu hèn kế bẩn, cậu được sống một cuộc sống như vua chúa.

Khi Dư Niên đang tận hưởng thì điện thoại để bên cạnh bỗng reo lên.

Dư Niên giơ tay, Hạ Hành Khuyết giúp cậu lấy điện thoại.

Là cuộc gọi từ thụ chín Bùi Ngọc Thành.

Dư Niên bắt máy: “Alo, học bá?”

“Alo, Tiểu Ngư à.” Bùi Ngọc Thành im lặng một chút, cậu ấy hỏi: “Dạo này sức khỏe của cậu có ổn không?”

“Cũng ổn nha.” Dư Niên cắn một miếng sầu riêng: “Tin vui đây, tôi đã khôi phục trí nhớ rồi! Mới lúc nãy luôn!”

“Thật hả?” Bùi Ngọc Thành cười: “Bảo sao cậu lại gọi tôi là học bá. Lần trước tôi mang cá biển sâu cho cậu đấy, cậu thích ăn chứ? Chỗ này có vài con này, cậu lấy không? Nếu lấy thì cậu bảo quản gia qua mang về nhé.”

Dư Niên lắc chân: “Chắc không qua luôn được đâu, tôi đang đi du lịch bên ngoài.”

Bùi Ngọc Thành nhíu mày: “Chơi ở bên ngoài?”

“Ở đảo Hoa á, còn nửa tháng nữa mới về.”

Lúc này bên kia điện thoại bỗng vang lên giọng của Phó Nguyên Châu: “Cái gì? Cậu ấy và Hạ Hành Khuyết đi chơi, sao không nói với chúng ta chứ? Họ còn coi chúng ta là bạn không?”

Bùi Ngọc Thành giữ anh ta lại, cậu ấy nói vào trong điện thoại: “Sao tự dưng lại đi thế, không nói với tôi và Nguyên Châu luôn?”

“Chỉ là… tự nhiên muốn đi thôi.”

Bùi Ngọc Thành im lặng một lúc mới hỏi: “Cậu lại bị Hạ Hành Khuyết nhốt rồi à?”

Dù sao Hạ Hành Khuyết cũng có “tiền án”, rất đáng nghi.

“Không có đâu!” Dư Niên vội vàng nói: “Là tôi dẫn anh ấy đi, tôi nhốt anh ấy chứ không phải anh ấy nhốt tôi.”

“Thật chứ?” Bùi Ngọc Thành khẽ cười: “Cậu nhốt cậu ấy? Cậu đừng để cậu ấy lừa nữa nha.”

“Không có! Tôi không bị ảnh lừa được đâu! Tôi thông minh lắm đấy!” Dư Niên nhanh chóng chuyển đề tài: “Cậu và Phó Nguyên Châu đang ở với nhau à? Mình vừa nghe thấy giọng anh ấy.”

Giọng Bùi Ngọc Thành có hơi ngượng ngạo, sau đó đáp: “Ừ, bọn tôi đang ở với nhau.”

Lúc này Phó Nguyên Châu cũng cầm điện thoại: “Tiểu Ngư, cậu quá đáng lắm rồi đấy nhỉ? Đi du lịch nước ngoài mà không nói với bọn tôi, không coi trọng tình bạn của chúng ta nữa à.”

Dư Niên cười nói: “Không phải đâu, tại tình huống đặc biệt nên không nói với mọi người.”

Nói thật, làm sao có thể nói kế hoạch bỏ trốn của gia đình phản diện cho vai chính biết chứ?

Chết toi chứ đùa.

Dư Niên nghĩ một chút: “Xin lỗi nhé, khi nào tôi với Hạ Hành Khuyết về sẽ mời các cậu đến nhà ăn cơm.”

“Chính cậu nói đấy nhé, tôi muốn ăn cừu nướng nguyên con.”

“Tôi tự tay làm luôn.”

“Thôi đi, đồ cậu làm mà ăn được à? Không chỉ giấu giếm bọn tôi chuyện du lịch nước ngoài, còn định hạ độc để bịt miệng bọn tôi hả? Cậu ác quá đấy Tiểu Ngư.”

“…”

*

Gia đình ba người chơi ở đảo Hoa tròn một tháng, cuối cùng đến đầu tháng bảy mới bay về nước.

“Tránh nạn ở nước ngoài” rất thuận lợi, Dư Niên vô cùng hài lòng.

Họ về đến nhà lúc mười hai giờ trưa.

Dư Niên chất đống đặc sản và quà lưu niệm mình mang về ở phòng khách, chuẩn bị vài ngày nữa sẽ sắp xếp tặng cho bạn bè, sau đó cậu gửi tin nhắn cho Phó Nguyên Châu và Bùi Ngọc Thành.

[Vừa xuống máy bay nên phải điều chỉnh múi giờ, tôi ngủ một chút, tối các cậu qua ăn cơm nhé.]

Công thụ chính không biết phải nói gì: [Lệch có một tiếng cũng phải điều chỉnh múi giờ à?]

Tiểu Ngư nói như đúng rồi: [Không được hả?]

Dư Niên thay đồ ngủ đặt điện thoại xuống tủ đầu giường, cậu nằm trên chiếc giường mềm mại quen thuộc ngủ thiếp đi.

Hạ Hành Khuyết nhẹ nhàng xoa đầu cậu, Hạ Tiểu Hạc nằm bên giường hào hứng hỏi: “Ba lớn, con có thể ngủ chung với hai người không?”

“Buổi trưa thì được, nhưng buổi tối thì không.”

“Dạ dạ.”

“Vậy lên đây đi.”

“Vâng.”

Comments