Cuối cùng Dư Niên vẫn không thể đổi chỗ.
Cậu nhìn ánh mắt hơi sáng lên của Hạ Hành Khuyết, lời đến bên môi nhưng vẫn không dám nói ra sự thật.
Cậu sẽ bị trùm phản diện đánh cho một trận mất!
Vậy cứ để mọi chuyện sai tiếp đi.
“Ừm, cậu cũng tốt mà.” Dư Niên gật đầu, ậm ừ một câu rồi quay lại nghe giảng.
Hạ Hành Khuyết hài lòng nở một nụ cười, hắn ngả người ra sau tựa vào lưng ghế, nhìn Dư Niên chăm chú nghe bài giảng.
Anh đã xóa bỏ những định kiến trước đây về Dư Niên, người này khá tốt.
Lúc này hai người ngồi đằng sau là Tóc vàng và Mắt Kính đang nói chuyện.
Dư Niên nhíu mày, còn chưa kịp quay lại thì Hạ Hành Khuyết đã quay ngoắt sang, anh thấp giọng quát: “Im lặng, tập trung nghe giảng đi.”
Dư Niên: ???
Tóc vàng và Mắt Kính: ???
Hạ Hành Khuyết quay lại chống chân lên ghế, tựa vào lưng ghế giả vờ nghe bài giảng.
Họ không đổi chỗ, thầy Chu để họ trở thành cặp đôi học tập như mình mong muốn, bảo Dư Niên có thời gian thì hướng dẫn Hạ Hành Khuyết.
Nhưng Dư Niên vẫn rất nhát, hầu như không nói chuyện với Hạ Hành Khuyết câu nào.
*
Thầy Chu đã đăng ký cho Dư Niên tham gia lớp bồi dưỡng vào thứ bảy.
Vào thứ bảy, Dư Niên chuẩn bị một cuốn sổ tay mới, đeo cặp sách đi đến lớp bồi dưỡng.
Cậu chưa tham gia lớp bồi dưỡng bao giờ, trước khi xuyên sách thành tích học tập cũng không tốt, không có cơ hội tới lớp bồi dưỡng.
Cậu cảm thấy hơi hồi hộp.
Dư Niên đến cửa lớp nhìn vào bên trong.
Họ sẽ học ở lớp chuyên, lúc này có nhiều người đã đến.
Cuối cùng Dư Niên cũng tìm được một chỗ trống ở hàng ghế sau.
Người ngồi cùng bàn với cậu là một cậu bạn đeo kính, Dư Niên hỏi: “Bạn ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?”
Cậu bạn ngẩng đầu lên: “Không, cậu ta xếp hạng chót nên không đến được.”
“Ừm.” Dư Niên ôm cặp sách ngồi xuống chỗ đó: “Người trong lớp chuyên cũng đứng hạng chót được ạ?”
Khoan đã!
Đứng cuối hạng chót, không phải là… công chính à?
Ngồi cùng bàn với công chính, không phải là… thụ chính sao?
Dư Niên lén mở sách giáo khoa trên bàn, nhìn cái tên như gà bới viết trên đó.
— Phó Nguyên Châu.
Dư Niên hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy chỗ ngồi hơi nóng.
Đúng lúc này thầy bước vào lớp, Dư Niên muốn đổi chỗ cũng không kịp.
Ôi ôi ôi, sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ?
Độ khó của lớp học bồi dưỡng tăng lên rất nhiều, Dư Niên chỉ than vãn ba giây về số phận thảm hại của mình, cậu phải cố gắng tập trung nhưng cuối cùng vẫn không thể hiểu được bài giảng.
Dư Niên gãi đầu với vẻ mặt mờ mịt.
Chết rồi.
Bia đỡ đạn mất sinh mệnh lẫn học vấn trong phút chốc.
Sau bốn mươi phút mơ màng, thầy thông báo hết giờ.
Dư Niên muốn đi lên hỏi bài nhưng vừa đứng dậy, các bạn ở hàng ghế trước đã vây quanh.
Dư Niên đi lại gần định nghe cùng, nhưng phát hiện mình còn không hiểu mấy câu hỏi họ thắc mắc.
Dư Niên gãi đầu quay về chỗ ngồi.
Lúc này ánh mắt cậu rơi xuống người Bùi Ngọc Thành.
Thụ chính, hay còn là học thần đứng đầu lớp.
Cậu nên hỏi Bùi Ngọc Thành không nhỉ? Là nỗ lực sống sót, kiên quyết tránh xa thụ chính hay lại gần thụ chính, nhờ cậu ấy giúp mình giải bài, đây là một vấn đề lớn.
Dư Niên còn đang phân vân, Bùi Ngọc Thành đã nhìn cậu: “Cậu có muốn hỏi gì không?”
Dư Niên liên tục gật đầu, cầm sổ tay đi đến: “Cảm ơn cậu nhé.”
“Tôi biết cậu, người đứng thứ năm mươi mốt, Dư Niên.”
“Hả?”
“Cậu đứng trước bảng thông báo ‘Yeah yeah yeah’, còn va vào tôi nữa.”
“Xin lỗi…” Dư Niên nghẹn lời: “Cậu giúp tôi giải bài nha.”
Nửa tiếng sau, Dư Niên và Bùi Ngọc Thành đi ra khỏi cổng trường với nhau.
“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm luôn, tôi mời cậu uống trà sữa nhé?”
Dư Niên đứng trước quán của bà cụ gọi hai cốc trà sữa nhỏ, cậu đưa cho Bùi Ngọc Thành.
Bùi Ngọc Thành nhận trà sữa: “Không cần khách sáo đâu.”
“Cậu có phải đi xe buýt về nhà không?”
“Ừm.”
“Tôi đi bộ về đây, tạm biệt nhé.” Dư Niên vẫy tay với cậu ấy, vừa hút trà sữa vừa quay lưng rời đi.
Bùi Ngọc Thành ngồi uống trà sữa, yên tĩnh chờ xe buýt.
Dư Niên quay lại nhìn cậu ấy một cái rồi vẫy tay.
Thụ chính tốt bụng ghê, học giỏi lại kiên nhẫn, dành nửa tiếng giải bài cho tên ngốc như cậu vẫn không thấy phiền.
Dư Niên hạ quyết tâm—
Tránh xa công chính và trùm phản diện, không tránh xa thụ chính!
*
Sau vài lần học thêm, Dư Niên và Bùi Ngọc Thành dần trở nên thân thiết.
Thường thì Bùi Ngọc Thành là người giải bài, còn Dư Niên đứng bên cạnh với vẻ mặt mơ hồ - chợt hiểu ra - rồi nhận ra - vô cùng cảm ơn.
Sau giờ học hôm ấy, Dư Niên đang làm bài trong lớp thì bỗng có người đứng ở cửa gọi: “Tiểu Ngư, có người tìm cậu này!”
Dư Niên ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
Bùi Ngọc Thành đứng ở cửa, giơ tay cầm quyển ghi chú tiếng anh lên.
Thứ bảy tuần trước Dư Niên muốn mượn ghi chú của cậu ấy, cậu ấy nói sẽ sắp xếp lại rồi đưa cho cậu vào tuần sau.
Dư Niên vẫy tay với cậu ấy, cậu đẩy đẩy Hạ Hành Khuyết đang ngồi bên cạnh mình: “Cho tôi ra ngoài với.”
Hạ Hành Khuyết vẫn ngồi im nhìn Bùi Ngọc Thành, anh quay lại hỏi Tóc vàng: “Cậu ta là ai thế?”
Tóc vàng đáp: “Bùi Ngọc Thành, học sinh đầu khối á.”
“Cậu ta tìm Tiểu Ngư làm gì?”
“Anh Hạ, sao anh hỏi em, em biết gì đâu?”
Dư Niên cố gắng đẩy Hạ Hành Khuyết: “Cho tôi ra ngoài đi.”
Hạ Hành Khuyết vẫn ngồi im: “Không cho.”
“…”
Trùm phản diện điên thật rồi.
Dư Niên đẩy mạnh khiến Hạ Hành Khuyết ngã ra khỏi bàn.
Hạ Hành Khuyết nhíu mày nhìn Dư Niên và Bùi Ngọc Thành đang đứng nói chuyện ở cửa, hắn quay lại hỏi Tóc vàng: “Họ đang làm gì vậy?”
Tóc vàng không biết phải nói gì: “Anh Hạ, anh cứ hỏi em thế, em có biết đâu. Chắc những người học giỏi hút nhau đấy, còn học dở như bọn mình không chen vào được.”
Hạ Hành Khuyết gật gù: “À.”
Dư Niên đứng ở cửa nói chuyện với Bùi Ngọc Thành, cậu tiện tay lật quyển ghi chú trong tay.
Cậu bỗng nhiên thấy trên quyển ghi chú gọn gàng có thêm một con rùa nhỏ.
Dư Niên nhíu mày: “Ai vẽ cái này vậy?”
Bùi Ngọc Thành có chút bất lực: “Phó Nguyên Châu.”
“Không biết nên nói gì luôn.” Dư Niên nhăn mặt.
Lúc này Phó Nguyên Châu đi ngang qua, anh ta thò đầu vào nhìn: “Hả, đang học à?”
Dư Niên không biết phải nói gì, cậu dang tay ra chắn trước mặt Bùi Ngọc Thành.
Tên công chính trẻ trâu này, giữ khoảng cách với thụ chính thông minh lạnh lùng đi! Tránh ra tránh ra!
Chuông vào lớp vang lên, Dư Niên ôm quyển ghi chú quay lại lớp học.
Hạ Hành Khuyết hỏi: “Cậu và Bùi Ngọc Thành đang bàn chuyện học tập à?”
Dư Niên gật đầu: “Ừ.”
“Phó Nguyên Châu không ưa Bùi Ngọc Thành đâu, nếu cậu chơi với nó sẽ bị liên lụy đấy.”
Dư Niên nghĩ một lúc, đúng là vậy, công chính và thụ chính còn đối đầu với nhau trong đoạn đầu của truyện gốc, mãi đến khi xảy ra sự kiện đánh nhau, thụ chính đưa công chính đến phòng y tế thì mối quan hệ mới được cải thiện.
Nhưng mà…
Sự kiện đánh nhau đã bị Dư Niên làm cho rối tung rồi.
Thế nên mối quan hệ hiện tại của công thụ chính vẫn tệ.
Dư Niên nghĩ một lúc, cậu nghiêm mặt nói: “Chắc chắn là lỗi của Phó Nguyên Châu, Bùi Ngọc Thành không thể sai được, tôi muốn học với Bùi Ngọc Thành.”
Hạ Hành Khuyết hỏi: “Sao không học với tôi?”
Dư Niên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, mấy tên đàn em cũng nhìn anh với biểu cảm nghi ngờ.
Anh nói thật đấy à? Với cái năm trăm đó sao?
*
Hạ Hành Khuyết không sai, không lâu sau Dư Niên đã bị Bùi Ngọc Thành “liên lụy”.
Hôm đó là thứ bảy, Hạ Hành Khuyết và bạn bè đang chơi game ở quán net.
Ngoài Hạ Hành Khuyết ra, đám người tóc vàng tức tối kêu la om sòm.
“Anh Hạ, thật sự không được, thôi đừng chơi nữa, đi ăn cơm đi?”
Họ đã thua năm ván liên tiếp rồi.
Hạ Hành Khuyết tắt máy tính: “Tùy.”
Dạo này Hạ Hành Khuyết hay đi theo đám này học lái xe máy, chơi bài, chơi game, những thứ mà học sinh hư hay làm hay những thứ trước đây chưa từng làm Hạ Hành Khuyết đều thử qua.
Nói cũng thấy lạ, chơi game thua liên tục nhưng chơi bài lại giỏi tính toán, ván nào cũng thắng.
Một nhóm người đi khỏi quán net, lúc này có một thành niên mập mạp chạy đến trước mặt họ.
Đây là học sinh của lớp chuyên, cũng là một trong những đàn em của Phó Nguyên Châu, Hạ Hành Khuyết mua chuộc cậu ta gọi là kế sách phản gián.
“Không ổn rồi anh Hạ ơi, hôm nay Phó Nguyên Châu đã chặn Bùi Ngọc Thành trong lớp bồi dưỡng đấy.”
Hạ Hành Khuyết không có phản ứng gì: “Ừ, cậu muốn đi ăn cùng bọn tôi không?”
“Tiểu Ngư cũng ở đó!”
Hạ Hành Khuyết bỗng ngẩng đầu: “Cậu nói gì?” Anh bước nhanh về phía trường học: “Đi theo.”
“Hả, em đến ngay.”
Mấy đàn em chạy theo sau.
Khỉ hỏi: “Sao anh Hạ quan tâm Tiểu Ngư thế?”
Tóc vàng nói: “Chỉ vì trước đây Tiểu Ngư nói anh ấy tốt thôi. Anh Hạ muốn giữ hình tượng ‘người tốt’ của mình nên không dám nói bậy trước mặt Tiểu Ngư, còn không cho bọn tôi nói luôn.”
“Chưa có ai nói Anh Hạ tốt cả, chỉ có Tiểu Ngư nói thôi, thế mà anh ấy đã chiều người ta lên tận trời rồi.”
Đám đàn em: “Đm.”
Lớp bồi dưỡng kết thúc vào khoảng 11 giờ, lúc này trong trường rất yên tĩnh, hầu hết học sinh đã ra về.
Chỉ có lớp chuyên còn đóng cửa, bên trong thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ồn ào.
Dư Niên không bị đánh hội đồng chứ? Hạ Hành Khuyết đã bảo cậu rồi, đừng chơi với Bùi Ngọc Thành nữa mà cậu không nghe, giờ bị đánh rồi chứ gì?
Hạ Hành Khuyết đá cửa lớp: “Dư Niên?”
Dư Niên ngẩng đầu lên mơ màng nhìn anh: “Gì vậy?”
Dư Niên đang ngồi trước bàn học trong lớp dùng hai tay chống cằm.
Phó Nguyên Châu và Bùi Ngọc Thành ngồi hai bên bàn, xắn tay áo đang—
Vật tay nhau.
Dư Niên đang hăng say thì Hạ Hành Khuyết bước vào.
Hạ Hành Khuyết tiến lên kéo một cái ghế qua, anh ngồi bên cạnh Dư Niên: “Các cậu đang làm gì vậy?”
Dư Niên ôm mặt, cả người sắp nổ tung đến nơi: “Họ đang đối đầu đó, còn tôi làm trọng tài.”
Hạ Hành Khuyết nói nhỏ: “Tôi tưởng cậu bị đánh.”
Dư Niên cười một cái: “Thật ra tôi sắp bị đánh rồi, trong lúc nguy cấp tôi đã đứng ra hét lên ‘Chúng ta đổi cách chơi văn minh hơn đi’ thế là mọi chuyện thành ra như này.”
Hạ Hành Khuyết nhìn công thụ chính, rồi lại nhìn Dư Niên nhíu mày.
Dư Niên dùng trí thông minh để giải quyết một cuộc khủng hoảng, còn sửa lại cốt truyện, sau sự việc này mối quan hệ giữa công thụ chính đã tốt hơn đôi chút.
Quá tuyệt vời!
*
Chẳng mấy chốc đã đến mùa đông.
Mùa đông ở Bắc Thành cực kỳ lạnh, Dư Niên tính toán kỹ lưỡng số tiền trong tay — một thời gian trước cha của nguyên chủ thắng lớn ở sòng bạc, sau khi uống rượu về nhà cho cậu ít tiền để sống.
Dư Niên dùng tiền sinh hoạt mua một chiếc áo khoác lông, một cái khăn mới và một đôi găng tay lông.
Dù không có nhiều tiền nhưng nếu bị cảm lạnh thì số tiền tiêu ra sẽ còn nhiều hơn, không thể tiết kiệm khoản này được.
Mỗi đồng tiền Dư Niên nhận từ ông cha hờ kia cậu đều ghi chép lại, đợi sau này kiếm tiền trả cho ông ta sau.
Tối hôm đó, trời đổ tuyết lớn.
Hạ Hành Khuyết và nhóm đàn em vừa ra khỏi phòng bi-a.
Mọi người lạnh đến mức thở ra khói: “Anh Hạ, chúng ta đi ăn đồ nướng đi, lạnh quá.”
“Ừ.”
Bỗng nhiên Hạ Hành Khuyết thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước.
Dư Niên chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng, đội mũ, cúi đầu chậm rãi bước trên tuyết, không biết cậu đang đi đâu.
Đám đàn em cũng phát hiện ra,họ nhìn sang Dư Niên.
Hạ Hành Khuyết chắn tầm nhìn của họ, anh nói với đàn em: “Các cậu đi trước giành chỗ, tôi qua xem thử đã.”
“Vâng anh Hạ, anh nhanh lên nhé.”
“Ừ.”
Hạ Hành Khuyết bước nhanh tới, vừa định mở miệng thì Dư Niên đột nhiên quay lại, “soạt” một tiếng đá chân vào đống tuyết, còn chửi mắng cái đó.
Đống tuyết bay lên, đúng lúc đập vào mặt Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết nắm chặt cổ áo Dư Niên, anh kéo cậu lại gần mình.
Dư Niên cũng bị dọa một trận, vành mắt đỏ hoe: “Sao cậu lại ở đây?”
Hạ Hành Khuyết chỉ tay ra phòng bi-a phía sau, anh hỏi lại: “Cậu làm gì ở đây?”
“Tôi…” Dư Niên im lặng một chút: “Ra ngoài đi dạo.”
“Mặc thế này ra ngoài đi dạo?”
Dư Niên hít mũi không trả lời.
Hạ Hành Khuyết lại hỏi: “Ai bắt nạt cậu? Tôi dẫn người đi tìm họ.”
Dư Niên nhìn cậu: “Không có ai bắt nạt tôi, cậu chỉ có mấy tên đàn em đó mà nghĩ mình là đại ca thật à?”
Hạ Hành Khuyết giơ tay lên giả vờ muốn đánh cậu, Dư Niên hoảng hốt nhắm chặt mắt lại.
Giây tiếp theo có chiếc áo khoác ấm áp rơi xuống người cậu, quấn chặt cậu lại.
“Đi thôi, tôi mời cậu ăn.”
Dư Niên sờ cái túi rỗng và bụng của mình, suy nghĩ một chút mới quyết định đi theo.
Áo khoác lông của Hạ Hành Khuyết hơi to với Dư Niên, cậu mặc vào trông như một cái bánh mì.
Dư Niên nhỏ giọng nói: “Tiền ăn của tôi bị người ta cướp mất rồi, chờ khi nào tôi có tiền sẽ trả lại cho cậu.”
Hạ Hành Khuyết hỏi: “Bị ai cướp?”
“Bị…”Dư Niên im lặng: “Vài tên nhóc côn đồ.”
“Côn đồ còn cướp áo khoác và khăn quàng của cậu nữa à?”
“…Chắc thế.”
Mắt Dư Niên đỏ hoe cúi đầu không nói gì.
Hạ Hành Khuyết hỏi: “Mấy thằng ở trường số 9?”
Dư Niên lắc đầu.
“Ở trường số 3?”
Dư Niên cũng lắc đầu.
Hạ Hành Khuyết đã hỏi mấy lần kiểm tra hết những thằng côn đồ quanh đây, nhưng Dư Niên chỉ lắc đầu.
Một lúc lâu sau, Dư Niên nhỏ giọng nói: “Là ba tôi.”
Ông cha hờ xấu xa của cậu suốt ngày chơi trong sòng bạc, trước đây thắng thì cho cậu tiền sinh hoạt, hôm nay thua lại về nhà đòi lại tiền sinh hoạt của cậu.
Dư Niên không chịu nói sẽ trả lại sau, ông ta mới cướp thẳng tay.
Ông ta chỉ là tên côn đồ không biết xấu hổ, Dư Niên hoàn toàn không tranh lại được, còn làm cho cậu khóc.
Mắt Dư Niên đỏ bừng tháo hết áo quần và khăn quàng cậu mua bằng tiền ông ta ném xuống đất, thẳng thừng bỏ đi.
Sau đó gặp Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết xoa đầu cậu qua lớp mũ hoodie, anh không nói gì nữa.
Đến quán nướng, đám đàn em đã chiếm chỗ sẵn bên trong vẫy tay gọi Hạ Hành Khuyết: “Anh Hạ, bên này!”
Hạ Hành Khuyết dẫn Dư Niên qua, họ hỏi: “Tiểu Ngư sao vậy? Bị người ta bắt nạt à? Không sao đâu, nói cho bọn tôi biết đi, bọn tôi giúp cậu trả thù.”
Dư Niên nghẹn lại, chưa kịp nói gì Hạ Hành Khuyết đã nói: “Bị mấy thằng côn đồ ở trường số 9 cướp.”
Dư Niên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đám đàn em tức giận: “Đệt, đi tìm bọn nó đi!”
“Ăn no rồi hãy đi.”
Hạ Hành Khuyết ấn Dư Niên ngồi xuống: “Ăn chút đồ đã nhé.”
“Ừm.”
Dư Niên nhai từng miếng bánh gạo còn đám đàn em thì ăn thịt, uống rượu sẵn sàng quyết chiến với “côn đồ”.
Sắp ăn xong, Hạ Hành Khuyết lấy khăn giấy lau miệng nói với Dư Niên: “Cậu ăn từ từ thôi, Tóc vàng ở lại ăn với cậu ấy, Mắt Kính Khỉ, đi thôi.”
Đám đàn em xoa tay: “Được nha.”
Trước khi đi, Hạ Hành Khuyết còn gọi thêm vài xiên bánh gạo cho Dư Niên.
Dư Niên nắm tay áo của anh, nhỏ giọng hỏi: “Nãy cậu không nghe tôi nói gì à? Không phải người ở trường số 9 mà là…”
Hạ Hành Khuyết hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Không phải người ở trường số 9, mà là ba tôi…”
“Bao nhiêu tiền?”
“Tám… tám trăm.”
“Ừ, chờ chút.”
Hạ Hành Khuyết dẫn đàn em ra ngoài, Dư Niên có chút lo lắng không biết anh định làm gì.
Chẳng lẽ là đi tìm ông bố hờ của cậu để đòi tiền sao?
Tóc vàng giữ cậu lại, ấn cậu ngồi xuống: “Không sao đâu Tiểu Ngư, cậu muốn ăn gì nữa không? Tôi giúp cậu gọi món nhé? Bánh gạo hả?”
Đàn em theo sau Hạ Hành Khuyết hừng hực khí thế: “Anh Hạ, em biết bọn ở trường số 9 thường đứng trước quán net.”
Hạ Hành Khuyết không trả lời, anh dẫn họ đến máy ATM bên cạnh ngân hàng.
Đám đàn em: ???
Không lâu sau, Hạ Hành Khuyết đi từ trong ra: “Đi thôi.”
“Anh Hạ?”
“Đánh nhau sẽ bị phạt, tôi bù cho tiền Tiểu Ngư là được, mấy cậu đừng nói ra.”
“… Được rồi.”
Hạ Hành Khuyết lại dẫn đám đàn em chờ ở ngoài một lúc mới quay lại quán nướng.
Dư Niên nhận được 800 tệ mới tinh, nhìn Hạ Hành Khuyết đã biết đó là tiền của anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ trả lại sau.”
“Không cần trả.”
Hạ Hành Khuyết đưa Dư Niên về nhà xác nhận rằng bố hờ của Dư Niên đã đi, Hạ Hành Khuyết bảo cậu khóa cửa, đừng mở cho người khác.
Dư Niên gật đầu, vẫy tay với anh: “Tạm biệt, hôm nay cảm ơn cậu nhiều nha.”
Hạ Hành Khuyết gật đầu.
Nhà cửa bị đập phá tan tành, Dư Niên nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ, cậu phát hiện mình vẫn mặc áo khoác của Hạ Hành Khuyết.
Tối hôm đó Dư Niên viết dòng chữ trong cuốn “Nhật ký xuyên sách” của mình: [Hạ Hành Khuyết là người tốt.]
Sáng hôm sau Dư Niên mặc áo khoác của Hạ Hành Khuyết, đứng trước cổng trường mua một cốc trà sữa nóng, giấu trong cặp mang vào lớp.
Tối qua cậu chỉ lo buồn bã, chưa cảm ơn Hạ Hành Khuyết được bao nhiêu.
Đi đến lớp, Hạ Hành Khuyết và đám đàn em đang ngồi ở hàng ghế sau chơi bài.
Dư Niên tiến lại gần vỗ vai anh: “Hạ Hành Khuyết, tôi đến rồi.”
“Ừ.” Hạ Hành Khuyết đáp lại, đứng dậy để cậu vào.
Dư Niên ngồi xuống chỗ của mình, lấy cốc trà sữa ấm trong cặp ra đặt bên tay anh: “Hôm qua cảm ơn cậu nhé, mời cậu uống trà sữa… dù là dùng tiền của cậu.”
Dư Niên nghĩ một lúc, cắm ống hút vào cốc đưa cho anh: “Mời cậu uống.”
“Không cần khách sáo đâu.” Hạ Hành Khuyết quay đầu uống một ngụm, anh nhíu mày.
Ngọt quá.
Dư Niên lại hỏi: “Cậu có cần lấy lại áo khoác luôn không?”
Hạ Hành Khuyết ném một lá bài: “Không cần, tôi còn cái khác.”
“Vậy…”
Lúc này giọng nói giận dữ của thầy Chu vang lên từ phía sau: “Đã nói bao nhiêu lần rồi? Không được chơi bài trong lớp, không được uống trà sữa trong lớp, Hạ Hành Khuyết! Lại là cậu!”
Hạ Hành Khuyết ném lá bài trong tay xuống bàn, Tóc vàng vội vàng phủ áo che hết bài, dọn bàn sạch sẽ trong chớp mắt.
Thầy Chu hoang mang: “Các em tưởng tôi mù à? Ra ngoài đứng phạt, trà sữa của ai?”
Dư Niên giật mình, yếu ớt đứng dậy: “Thưa thầy, là của em.”
“Của em? Dư Niên, đừng có chế giấu cho bạn đấy.”
Hạ Hành Khuyết đứng dậy: “Là của em…”
Dư Niên giơ tay: “Là của em thật mà.”
Dư Niên cầm cốc trà sữa, ngậm ống hút phồng má hút hút.
Hạ Hành Khuyết nhìn cậu hút trà sữa, chợt nhớ ra điều gì, tai đỏ ửng lên.
Cái đó…
Anh vừa mới uống xong, Dư Niên và anh…
Dư Niên… Dư Niên thật sự thích anh sao?
Anh đối xử tốt với Dư Niên chỉ để chứng minh cậu không nhìn nhầm người, anh là một “người tốt”.
Trong giờ tự học, Dư Niên và Hạ Hành Khuyết đều bị bắt ra ngoài đứng phạt.
Hạ Hành Khuyết dựa vào tường, vẫn đang suy nghĩ về những chuyện linh tinh.
Dư Niên thích anh sao, vậy họ có phải yêu nhau không? Anh vẫn chưa yêu đương bao giờ.
Sau này có kết hôn không? Có lẽ ba trăm vạn không đủ để kết hôn đâu, mua nhà là hết sạch tiền, anh còn phải nghĩ cách kiếm thêm tiền nữa.
Một người dễ thương như Dư Niên mà thích anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy áp lực.
Anh còn đang suy nghĩ, vẻ mặt không cảm xúc trông rất đáng sợ.
Dư Niên lén nhìn anh, cậu còn tưởng anh đang tức giận.
Dư Niên dùng khuỷu tay chạm vào người anh, nhỏ giọng nói: “Hạ Hành Khuyết.”
Hạ Hành Khuyết bừng tỉnh nhanh chóng tránh đi, anh nhìn cậu: “Có chuyện gì?”
“Nhìn tôi nè.” Dư Niên mỉm cười với anh, kéo mạnh dây mũ hoodie của mình ra phía ngoài.
Mũ siết chặt che kín gương mặt Dư Niên trông rất buồn cười.
Dư Niên chui ra khỏi mũ, tóc tai rối bù, mặt đỏ bừng hỏi: “Có buồn cười không?”
Nụ cười trên mặt Hạ Hành Khuyết bỗng cứng lại, anh quay đầu siết chặt tay.
Xong rồi, Hạ Hành Khuyết, mày thích cậu ấy rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ tổng thoát khỏi gia đình gốc: Tôi quyết tâm sống cuộc sống của người bình thường.
Dư Niên: Nhìn tôi nè!
Hạ tổng: Không gì có thể ngăn cản tôi trở thành ông trùm thế giới, chỉ có người mạnh mới lấy được vợ!
Comments