Chương 13: Dịu lại

Chương 13: Dịu lại

Liêu Kỳ Đông tìm suốt cả đêm, cuối cùng cũng tìm được chị mình. Khi tìm thấy người, mắt anh đầy tia máu, cả người bẩn thỉu, mệt mỏi rã rời. Anh đưa Liêu Đình về căn hộ nơi mình ở.

Vừa vào đến nhà anh liền khóa trái cửa, kéo ghế cho Liêu Đình ngồi, còn mình thì lục lấy bộ đồ sạch trong tủ, vào nhà tắm rửa mặt mũi.

Lúc đó Thẩm Tư Ninh đang đánh răng trong nhà tắm, cậu nhìn thấy trên mặt và cổ Liêu Kỳ Đông đầy vết cào, quần áo lấm lem bụi bặm, trông như thể vừa chạy nạn về.

Thẩm Tư Ninh vội đánh răng xong, đặt lại ly súc miệng về chỗ cũ rồi rời khỏi nhà tắm, lúc đi ngang phòng khách, cậu thấy một người phụ nữ đang ngồi đó, chính là người tối qua cậu đã gặp ở bệnh viện - mẹ của Liêu Trình.

Ánh mắt bà trống rỗng, không có tiêu cự, không rõ đang nghĩ gì, chân không mang giày, ống quần cũng rách te tua.

Liêu Kỳ Đông thay quần áo xong, lau sạch người qua loa rồi vắt chiếc khăn ướt, cầm ra ngoài.

Anh ngồi xuống nhẹ nhàng lau mặt cho Liêu Đình, rồi lau tay, sau đó quỳ xuống lau chân cho bà.

Thẩm Tư Ninh nhìn chiếc khăn trên tay anh, cậu nhớ đó là chiếc khăn mà Liêu Kỳ Đông thường dùng để lau mặt.

Thẩm Tư Ninh thầm nghĩ: Liêu Kỳ Đông là người rất tốt với người thân của mình.

Thẩm Tư Ninh đứng tựa ở cửa phòng ngủ, cầm ra lọ thuốc mà hôm trước bệnh viện kê khi cậu bị trẹo chân, vẫn còn dùng được.

Cậu đặt lọ thuốc lên mép bàn. Thấy vậy, Liêu Kỳ Đông khàn giọng nói cảm ơn, cả đêm qua tìm người khắp nơi, cổ họng anh đã khản đặc.

Liêu Kỳ Đông mở nắp lọ thuốc, nhẹ nhàng bôi lên chân Liêu Đình, sau đó đi lấy đôi dép của mình mang vào cho bà.

Mang xong, anh vào bếp nấu nước nóng.

Còn Thẩm Tư Ninh vẫn luôn im lặng quan sát người phụ nữ kia.

Cậu khẽ thở dài bước tới trước mặt Liêu Đình, khom người ngồi xuống nhìn vào mắt bà.

Một lúc lâu sau, ánh mắt đờ đẫn của Liêu Đình mới có chút phản ứng, dường như cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của cậu.

“Rõ ràng khi con còn nhỏ, người lớn chỉ mong con vui vẻ và mạnh khỏe, tại sao khi lớn lên, điều đó lại thay đổi?”

“Là con cái đã thay đổi, hay là lòng tham của người lớn không bao giờ đủ?”

Thẩm Tư Ninh đang hỏi Liêu Đình.

Sau khi nghe hai câu đó, ánh mắt của Liêu Đình tập trung lại, bà nhìn chằm chằm vào đôi môi đang nói chuyện của cậu, như thể đang cố gắng hiểu rõ cậu nói gì.

Ấm nước trong bếp phát ra tiếng “ting” báo hiệu nước đã sôi, Thẩm Tư Ninh đứng dậy rời khỏi phòng khách, trở về phòng ngủ.

Lúc này Liêu Kỳ Đông đang ở trong bếp, anh rót nước sôi ra bát, rồi lại lấy thêm một cái bát không, đổ qua đổ lại để làm nước nguội nhanh hơn.

Khi thấy nước đã nguội vừa phải, anh múc một thìa đường trắng cho vào, dùng muỗng khuấy đều rồi bưng bát nước ra ngoài.

Liêu Kỳ Đông đi vào phòng khách, chỉ thấy chị mình đang ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, anh đưa muỗng lên đút nước cho Liêu Đình.

Chờ Liêu Đình uống xong, anh lại vào bếp rót nước cho mình, sau đó dẫn bà đến bệnh viện.

Đợi họ rời khỏi, Thẩm Tư Ninh thay bộ quần áo khác xuống lầu ăn sáng rồi bắt taxi đến xưởng vẽ.

Xưởng vẽ đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, Thẩm Tư Ninh còn mua cả dung dịch khử trùng nhờ bà chủ giúp phun đều khắp nơi, trải qua thời gian hong khô, có lẽ đã có thể sơn lại tường.

Nhưng Thẩm Tư Ninh nghĩ đến đống việc lộn xộn ở nhà Liêu Kỳ Đông, e rằng đối phương sẽ chẳng có thời gian, thôi thì vẫn nên tìm người khác đến làm thì hơn.

Sau khi kiểm tra xưởng vẽ xong, Thẩm Tư Ninh đi dạo dọc bờ sông hít thở chút không khí trong lành, tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Khi trời bắt đầu nóng lên, cậu bắt taxi về nhà.

Về đến nơi, Liêu Kỳ Đông đang ở trong bếp đang nấu mì, Thẩm Tư Ninh có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ chị anh ta đã ổn đến mức không cần có người trông?

Thấy Thẩm Tư Ninh quay về, Liêu Kỳ Đông hỏi cậu đã ăn sáng chưa.

Thẩm Tư Ninh đáp là ăn rồi.

Liêu Kỳ Đông đổ mì ra tô, tắt bếp rồi đi đến bàn, lấy ra một tuýp thuốc mỡ mới từ túi nilon.

“Chuyện hôm qua thật sự xin lỗi cậu, tôi biết có nói gì cũng không thể bù đắp được những gì đã xảy ra. Thế này đi, cậu cứ ở đây miễn phí, muốn ở bao lâu cũng được, tiền thuê trước đây tôi sẽ trả lại, xưởng vẽ cậu cần sơn sửa gì tôi lo hết, không lấy tiền.”

Nói xong, Liêu Kỳ Đông móc ra một xấp tiền mặt đã được bó gọn, nhét cùng với tuýp thuốc vào tay Thẩm Tư Ninh.

Thẩm Tư Ninh không phải người kiểu cách, thấy đối phương có thành ý như vậy nên cũng chẳng thèm tỏ ra thanh cao, có lợi thì cứ nhận, cậu vốn cũng chẳng phải kiểu người khách sáo chỉ vì chuyện nhỏ mà trở mặt.

Mấy hôm nay Thẩm Tư Ninh thấy Liêu Kỳ Đông ra vào sớm tối, buổi sáng lúc cậu ra bếp đun nước đã thấy bữa sáng để sẵn lại trong nồi, bên trên còn có tờ giấy nhắn.

“Đồ ăn sáng bên ngoài không sạch sẽ.”

Bữa sáng mỗi ngày đều khác nhau, khi thì cháo thịt nạc, khi thì bánh bao hoặc bánh hấp, Thẩm Tư Ninh biết đối phương đang âm thầm xin lỗi và muốn làm lành với mình.

Bánh bao Liêu Kỳ Đông làm khá ngon, đặc biệt là loại nhân đậu hũ tôm và rau xanh, Thẩm Tư Ninh rất thích.

Một ngày nọ, khi Thẩm Tư Ninh bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Liêu Kỳ Đông vẫn còn ở nhà, đang gắp bánh bao vừa hấp xong ra khỏi nồi bằng đũa.

“Cậu dậy rồi à? Vừa hấp xong, ăn lúc còn nóng đi.”

Liêu Kỳ Đông lấy bốn cái bánh bao để lên đĩa, mang ra đặt xuống bàn trong phòng khách, sau đó lại đi múc một bát nước cơm.

Thẩm Tư Ninh vệ sinh cá nhân xong, bước ra ngồi xuống bên bàn, còn Liêu Kỳ Đông thì tự lấy mười mấy cái bánh bao để vào một cái thau inox, lại múc một bát đầy nước cơm.

“Bữa nay tôi rảnh để sơn tường, xưởng vẽ của cậu rộng bao nhiêu? Muốn sơn màu gì?”

Liêu Kỳ Đông hỏi trước khi bắt đầu ăn sáng.

Thẩm Tư Ninh nói diện tích xưởng và yêu cầu về màu sơn, nghe xong, Liêu Kỳ Đông gật đầu nói đã biết.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng.

Trong phòng khách, vật dụng duy nhất có diện tích lớn là cái bàn, có thể nói là đơn sơ đến tột cùng, Thẩm Tư Ninh chậm rãi ăn bánh bao.

Bánh bao rất thơm, vỏ mềm mịn, có vị hơi ngọt, nhân bên trong đầy đặn, có cảm giác từng miếng đều chắc và dậy mùi, nhưng lại không bị ngấy.

Thẩm Tư Ninh ăn không nhiều, chỉ ăn hai cái bánh bao và nửa bát nước cơm đã thấy no, ăn xong cậu vào phòng ngủ thay đồ.

Đến khi thay đồ xong, Liêu Kỳ Đông cũng đã ăn hết và dọn dẹp bàn sạch sẽ, anh dẫn Thẩm Tư Ninh đến cửa hàng bán sơn, dùng tiếng địa phương mặc cả với chủ tiệm suốt hơn mười phút, mua vài thùng sơn và một loạt dụng cụ cùng đồ dùng khác.

Toàn bộ quá trình, Thẩm Tư Ninh chỉ đứng một bên quan sát.

Mua sơn xong, hai người bắt taxi đến xưởng vẽ của Thẩm Tư Ninh, bà chủ đang bày một quầy nhỏ trước cửa tiệm b*n n**c uống và đồ ăn vặt, thấy Thẩm Tư Ninh đến liền hồ hởi chào hỏi.

“Chào thầy Thẩm, hôm nay chuẩn bị sơn lại rồi hả?”

Thẩm Tư Ninh mỉm cười gật đầu, hỏi sao giờ lại chuyển sang bày quầy thế này, không làm quán ăn nữa à?

“Haizz, vì dạo này đâu có mở tiệm được, tôi cũng muốn tự kiếm việc gì đó để làm thôi, mấy món này không tốn nhiều tiền vốn, lời bao nhiêu thì lời, bán không hết thì mai mốt mở tiệm lại cũng đem ra bán tiếp được, không lo ế.”

Thẩm Tư Ninh chọn bốn chai nước từ quầy, định trả tiền, nhưng bà chủ xua tay bảo không cần, cứ cầm uống đi, chẳng đáng bao nhiêu.

Thẩm Tư Ninh cảm ơn rồi vẫn cố tình để lại tiền trên quầy.

Cầm theo nước, Thẩm Tư Ninh cùng Liêu Kỳ Đông lên lầu hai đến xưởng vẽ. Sau khi được dọn dẹp xong, Thẩm Tư Ninh đã khóa hết cửa, chỉ để lại cửa sổ mở thông gió.

“Những phòng này đều phải sơn lại, màu tường phải đồng nhất, không được lệch màu, còn căn cuối cùng kia thì sơn bằng thùng màu xanh nhạt này.”

Thẩm Tư Ninh nói rõ hết yêu cầu.

Liêu Kỳ Đông đợi Thẩm Tư Ninh nói xong thì bắt đầu làm việc, anh bắt đầu từ căn phòng đầu tiên. Anh không sơn ngay mà trước tiên cạo hết lớp sơn cũ trên tường, sau đó làm phẳng bề mặt, chỗ nào không bằng phẳng thì trét bả tường.

Phải đợi bột trét khô hẳn mới có thể làm bước tiếp theo, Liêu Kỳ Đông cũng làm tương tự với mấy căn phòng khác, từ sáng đến trưa, họ ra ngoài ăn một bữa rồi lại quay về xưởng vẽ.

Chủ yếu là một mình Liêu Kỳ Đông làm việc, còn Thẩm Tư Ninh thì đứng bên cạnh giám sát, trời nóng, làm việc lại càng nóng hơn.

Áo thun trên người Liêu Kỳ Đông bị mồ hôi thấm ướt hết, trên áo cũng dính bụi tường, anh làm liên tục đến một giờ sáng mới xong mấy công đoạn này.

Làm xong, anh còn dùng chổi quét sạch bụi rác rơi ra từ tường rồi mới rời đi. Khi hai người bước từ tầng hai xuống, bên bờ sông đã không còn mấy ai, các cửa hàng ven sông đều đã đóng cửa, chỉ còn lại ánh đèn đường le lói.

Cả ngày hôm đó Liêu Kỳ Đông cứ lặng lẽ làm việc, còn Thẩm Tư Ninh cũng gần như không nói chuyện với anh, chỉ yên lặng quan sát.

Hai người sóng bước đi bên nhau, cgười Thẩm Tư Ninh sạch sẽ gọn gàng, chỉ có đế giày dính chút bụi, còn Liêu Kỳ Đông đi bên cạnh thì như vừa chui ra từ đống bụi đất, mặt mày cũng lấm lem.

Thẩm Tư Ninh nhìn anh như vậy, chẳng hiểu sao lại bật cười, lúc cậu cười, Liêu Kỳ Đông quay sang nhìn, không hiểu cậu cười cái gì.

Thẩm Tư Ninh lấy từ trong túi ra một gói khăn ướt nhỏ, đưa cho anh lau mặt. Ở xưởng vẽ không có gương bên vòi nước, chắc là Liêu Kỳ Đông chỉ rửa tay nên không biết mặt mình cũng dính bẩn.

“Chị anh thế nào rồi?”

Thẩm Tư Ninh hiếm khi chủ động hỏi thăm.

Liêu Kỳ Đông xé gói khăn, lấy ra lau mặt, nghe Thẩm Tư Ninh hỏi, anh đáp: “Đỡ hơn nhiều rồi, tôi tìm một người bạn của chị ấy, đưa ít tiền nhờ để ý giúp, dẫn chị ấy ra ngoài đi dạo nhiều hơn.”

Thẩm Tư Ninh nghe xong liền gật đầu.

Sau khi lau mặt sạch sẽ, Liêu Kỳ Đông vứt khăn đã dùng vào thùng rác, hai người tiếp tục đi bộ về phía trung tâm thành phố.

Trời đã khuya, ít xe chạy qua đón khách ở khu bờ sông, muốn bắt xe thì phải đi đến khu trung tâm sôi động hơn.

Đêm khuya là thời điểm các quán nướng và quán nhậu đông đúc nhất, tiếng cười nói của khách uống bia vang cả một góc đường, mùi khói từ các quầy nướng tỏa nghi ngút lên trời, hương thơm lan tỏa khiến ai đi ngang cũng phải cồn cào bụng.

Thẩm Tư Ninh liếc nhìn vài lần, mùi thật sự rất quyến rũ, nhưng cậu lại ngại đồ ăn bên ngoài không sạch, vị thường nêm quá đậm.

Liêu Kỳ Đông đã để ý đến biểu cảm của Thẩm Tư Ninh từ lâu, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Muốn ăn không? Hay là chúng ta tự mua nguyên liệu về làm?”

Thẩm Tư Ninh nhìn giờ trên điện thoại, đã gần hai giờ sáng, giờ mà bắt đầu làm không biết đến khi nào mới được ăn?

Liêu Kỳ Đông hiểu ý cậu nên nói thêm: “Mai cậu đâu có đi làm, lo gì. Với lại mấy cái này làm nhanh lắm, cậu không phải động tay đâu, chỉ việc về nhà đợi ăn thôi.”

Câu cuối cùng đã lay động Thẩm Tư Ninh.

Cậu gật đầu đồng ý.

Thấy vậy, Liêu Kỳ Đông không kiềm được khẽ mỉm cười.

Thật chẳng dễ gì.

Comments