Chương 19: Mây đỏ nơi chân trời

Chương 19: Mây đỏ nơi chân trời

Dạo gần đây, mỗi buổi sáng khi mặt trời còn chưa quá gay gắt, Thẩm Tư Ninh lại đeo bảng vẽ ra ngoài ký họa, vì không quen thuộc với thị trấn nhỏ này, cậu hỏi người địa phương là Liêu Kỳ Đông và được anh đưa đến một nơi khá đẹp.

Thẩm Tư Ninh không thể dậy sớm bằng Liêu Kỳ Đông, nên ngoài lần đầu được đưa đi, sau đó cậu đều tự mình gọi xe tới sau khi ngủ dậy.

Chỗ vẽ nằm ở vùng ven thị trấn, địa hình nơi đây được bao quanh bởi núi non, đường sá lên dốc xuống đèo, không giống những vùng đất bằng phẳng khác có thể nhìn xa tít tắp.

Gần đó có một trường trung học, cách khoảng nửa tiếng đi bộ. Thẩm Tư Ninh mang theo bảng vẽ, nước, bánh mì và vài vật dụng nhỏ khác.

Tìm được vị trí ưng ý, Thẩm Tư Ninh dựng giá và bày đồ nghề ra, nhưng cậu không vội bắt đầu vẽ mà chậm rãi đi dạo quanh sườn đồi, hít thở không khí trong lành để đầu óc trống rỗng, cảm nhận thiên nhiên một cách trọn vẹn.

Chỉ khi cảm hứng đến, cậu mới bắt đầu hạ bút.

Thẩm Tư Ninh vẽ từ sáng tới tận chiều, cậu chọn một chỗ dưới bóng cây, tuy không bị nắng chiếu trực tiếp nhưng trời vẫn nóng. Buổi sáng còn đỡ, đến chiều tay cầm bút cũng bắt đầu đổ mồ hôi, khiến thi thoảng cậu phải lấy khăn ra lau lòng bàn tay.

Cùng lúc đó, Liêu Kỳ Đông vừa tiễn một chiếc xe hàng rời khỏi bãi đỗ, khách đã mua pháo và dải lụa đỏ, căn đúng giờ để đốt pháo, còn buộc khăn đỏ lên hai gương chiếu hậu của xe.

Chị Vương đang quét đống xác pháo còn lại bằng cây chổi lớn, bãi đỗ gần đây mới tuyển thêm ba nhân viên bán hàng, họ đang làm quen với các loại xe, Liêu Kỳ Đông chưa cho họ vào việc ngay mà đưa tài liệu nhờ Thẩm Tư Ninh chép tay lại bảng thông tin chi tiết về các mẫu xe hiện có.

Anh in ra nhiều bản, yêu cầu họ học thuộc về từng dòng xe, giá cả, quy trình sang tên và những giấy tờ cần thiết.

Bán hàng mà không hiểu sản phẩm là điều tối kỵ, dù chưa biết rõ nhưng ít nhất cũng phải tỏ ra tự tin để tạo ấn tượng tốt, đừng để khách nghĩ mình thiếu chuyên nghiệp.

Ba nhân viên bán hàng tập trung lại thay phiên nổ máy xe để làm quen, họ đều có bằng lái xe tải, nhưng mỗi xe mỗi khác, đặc biệt là xe cũ. Do chủ cũ sử dụng không giống nhau nên cần hiểu rõ trước khi tư vấn cho khách.

Liêu Kỳ Đông đứng dưới tán cây hút thuốc, một con chó được buộc gần đó, con kia thì nằm ở cổng, con chó dưới cây cứ quanh quẩn bên chân anh, khịt khịt mũi đi tới đi lui.

Anh lấy nước đổ vào bát cho hai con chó rồi rút điện thoại ra xem giờ, đã ba giờ chiều.

Hôm nay không có khách đến xem xe, bãi đỗ vắng vẻ, anh cũng rảnh tay hơn, anh định gọi điện cho Thẩm Tư Ninh, muốn hỏi xem cậu còn ở sườn đồi kia không.

Dạo gần đây ngày nào Thẩm Tư Ninh cũng tới đó vẽ, còn anh lại bận rộn sửa xe, hầu như toàn về nhà lúc gần nửa đêm, dù có ghé nhà lúc giữa ngày cũng không thấy ai ở nhà.

Hai người tuy sống chung dưới một mái nhà nhưng đã bảy tám ngày rồi không gặp mặt, chỉ có phần đồ ăn trong bếp mỗi sáng đều biến mất, nhắc anh rằng trong nhà vẫn có người.

Suốt khoảng thời gian đó cả hai không gọi cho nhau lần nào, họ không phải bạn bè để tiện bắt chuyện bất cứ lúc nào, mà Liêu Kỳ Đông cũng chẳng có việc gì cần tìm cậu, nên chưa từng chủ động gọi.

Nhưng hôm nay rảnh rỗi, anh bỗng muốn gọi cho Thẩm Tư Ninh, chẳng vì lý do gì cả, chỉ là muốn gọi thôi.

Thế nhưng gọi hai cuộc đều không bắt máy, Liêu Kỳ Đông cau mày nhét điện thoại vào túi, anh chào một chị đang làm việc, dặn khi về nhớ khóa cổng giùm anh.

Bình thường Liêu Kỳ Đông là người về sau cùng và cũng là người khóa cổng.

Chị Trương nghe Liêu Kỳ Đông dặn thì biết anh định về sớm, liền gật đầu đồng ý.

Đợi anh đi rồi, chị Vương đang quét sân liền bước tới hỏi.

“Chị Trương, ông chủ nói gì thế? Cậu ấy đi rồi à?”

“Cậu ấy bảo tôi khóa cửa, hôm nay về sớm.”

Chị Trương nối ống nước, cầm theo cục xà bông định tắm cho hai con chó.

Chị Vương cầm chổi lớn đứng bên cạnh, vừa nhìn mấy nhân viên mới đang làm quen với xe ở phía xa, vừa quay sang trò chuyện.

“Dạo này ông chủ làm việc từ tờ mờ sáng, tối chắc cũng về muộn, cứ dậy sớm thức khuya làm việc của hai người gộp lại, đúng là không biết mệt.”

“Tôi thấy buổi trưa cậu ấy toàn ăn mì gói, còn tiết kiệm hơn cả chúng ta, đúng là người càng giàu càng keo.”

Chị Trương cứ thế luyên thuyên chuyện phiếm.

Công việc hàng ngày của các chị chủ yếu là rửa xe, dọn dẹp, không nặng nhọc mấy, thời gian rảnh rỗi thì tám chuyện giết thời gian.

Chị Vương vừa tắm cho chó vừa tiếp lời, lấy xà bông xoa lên lông rồi dùng bàn chải chà nhẹ, vừa làm vừa trò chuyện.

“Chị đừng nhìn ông chủ ăn mặc bình thường, lại hay tiết kiệm, chứ mấy chiếc xe đậu ở đây toàn hai ba chục ngàn không đấy.”

Chị Vương và mấy nhân viên mới cũng khá thân thiết, từng xem qua tài liệu Liêu Kỳ Đông phát nên cũng nắm sơ giá cả, nhưng giá nhập xe thì chẳng ai biết.

Mấy giấy tờ liên quan đều do Liêu Kỳ Đông giữ riêng trong tủ có khóa, hiện tại việc dẫn khách đi sang tên cũng do anh trực tiếp làm.

Ba nhân viên kia mới tới, chưa bán được xe nào nên quy trình đi sang tên vẫn chưa có cơ hội thực hành, càng không được tiếp cận mấy giấy tờ như hóa đơn xe.

Chị Trương nói chuyện một lát rồi quay lại làm việc, dù ông chủ không có ở đó nhưng việc vẫn phải làm đàng hoàng, công việc này gần nhà, việc nhẹ mà lương lại khá, không dễ gì tìm được.

Liêu Kỳ Đông chạy xe máy gần nửa tiếng mới đến chân sườn đồi nơi Thẩm Tư Ninh đang vẽ, anh dừng xe ở chỗ đông người rồi ngẩng đầu nhìn lên đồi, chỉ thấy cây cối rậm rạp, không thấy bóng dáng ai.

Liêu Kỳ Đông men theo con đường đi bộ vừa đi vừa tìm, gần nửa tiếng sau mới tới chân đồi, rồi lại đi tiếp thêm một đoạn nữa dọc theo đường mòn, tìm gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới thấy người ở phía bên kia đồi.

Thẩm Tư Ninh đang ngồi dưới tán cây, tay cầm cọ vẽ, phía sau lưng cậu trải một tấm lót, trên đó đặt đủ loại dụng cụ, màu vẽ, cùng bánh mì và nước, cả điện thoại cũng để ở đó.

Liêu Kỳ Đông không bước tới làm phiền, chỉ đứng xa nhìn thoáng qua bức tranh - vẫn chưa hoàn thành, chắc mới được khoảng hai phần ba, thế là anh tìm một tảng đá lớn gần đó rồi ngồi xuống.

Tính anh vốn xuề xòa, chẳng có máu nghệ thuật gì, từ nhỏ đã không ngồi yên được, với anh phong cảnh chẳng có gì thú vị, thời gian như thế thà về nhà ngủ còn hơn.

Thế nên sau khi nhìn Thẩm Tư Ninh vẽ tranh một lúc, anh tựa vào thân cây nhắm mắt lại ngủ. Gần đây anh bận túi bụi, mỗi ngày chỉ ngủ được bốn năm tiếng, mắt vừa nhắm là ngủ luôn.

Thẩm Tư Ninh vẽ mãi đến gần lúc hoàng hôn mới hoàn thành, đặt bút xuống cậu mới chợt nhận ra mình đã đói. Cậu quay người ngồi xuống tấm lót, mở nắp chai nước uống vài ngụm rồi xé bánh mì ra ăn.

Toàn thân áo quần đã ướt đẫm mồ hôi, cậu lấy khăn tay lau đi những giọt đang chảy trên trán, ánh mắt cậu bất chợt dừng lại ở một bóng người đang ngồi xa xa, Thẩm Tư Ninh nheo mắt nhìn kỹ hơn.

Hình như là Liêu Kỳ Đông?

Cậu lục trong hộp màu tìm điện thoại, bật sáng màn hình mới thấy Liêu Kỳ Đông đã gọi cho mình hai cuộc, mà cậu lại không hay biết.

Mỗi lần vẽ tranh Thẩm Tư Ninh đều chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để tránh bị làm phiền.

Cậu đứng dậy đi tới, lúc này Liêu Kỳ Đông vẫn đang ngồi tựa lưng vào thân cây, ngồi bệt trên một tảng đá lớn, hai chân duỗi dài, tay khoanh trước ngực, hình như ngủ rất say.

Có lẽ anh vừa từ bãi đỗ xe qua đây, vì Thẩm Tư Ninh ngửi thấy rõ mùi xăng dầu trên người anh, cả áo quần cũng còn vương vết dầu nhớt.

Thẩm Tư Ninh ngồi xuống quan sát một lúc, gần đây Liêu Kỳ Đông có vẻ đen đi một chút, càng toát lên vẻ đàn ông khỏe khoắn, đặc biệt là cơ bắp nơi cánh tay hiện rõ từng đường nét mạnh mẽ.

Thấy anh ngủ say như vậy, Thẩm Tư Ninh không nỡ đánh thức, cậu quay lại chỗ mình, ngồi yên trên tấm lót, lặng lẽ ngắm trọn khoảnh khắc mặt trời lặn.

Thẩm Tư Ninh luôn yêu thích những điều đẹp đẽ, cậu luôn theo đuổi những giá trị tinh thần, thứ mà vật chất không thể nào mang lại được.

Ánh chiều đỏ như máu, mây ráng nơi chân trời đẹp đến mức khiến người ta chẳng thể rời mắt. Trên bầu trời, vài cánh chim sải qua, trong rừng vọng đến làn gió nhẹ nhàng mang theo hương cỏ non và mùi cây cối tươi mát.

Không biết đã ngắm được bao lâu, mặt trời dần lặn khuất sau núi, trời cũng sắp tối. Thẩm Tư Ninh định quay lại nhìn thử xem Liêu Kỳ Đông đã tỉnh chưa, trời sắp tối rồi, cũng đến lúc phải về.

Vừa quay đầu lại, cậu phát hiện Liêu Kỳ Đông chẳng biết đã tỉnh từ khi nào, ánh mắt đang hướng về phía mình.

Có lẽ là đang ngắm hoàng hôn.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Liêu Kỳ Đông đứng dậy khỏi tảng đá, bước lại gần giúp cậu thu dọn đồ đạc, nhưng phần tranh thì Thẩm Tư Ninh tự tay thu xếp, không cho anh chạm vào, sợ bị làm bẩn.

Thu dọn xong, tất cả đồ đạc đều do Liêu Kỳ Đông đeo hết lên người, không để Thẩm Tư Ninh cầm thứ gì.

“Không bận sao?” Thẩm Tư Ninh mở lời, lúc hai người đang men theo con đường núi hẹp, Liêu Kỳ Đông đi phía trước, cậu theo sau.

“Cũng gần xong hết rồi, sắp tới sẽ đỡ hơn một chút.”

Cho đến giờ Thẩm Tư Ninh vẫn không biết Liêu Kỳ Đông làm nghề gì, chỉ đoán là có liên quan đến xe tải, nhưng công việc cụ thể thế nào thì không rõ.

Cậu nghĩ, quan hệ giữa hai người cũng xem như đã thân hơn được một chút, tạm gọi là có thể làm bạn, bèn hỏi: “Anh làm công việc gì vậy? Ban ngày ban đêm đều bận, ông chủ có trả lương gấp đôi không? Làm đến thế có đáng không?”

Từ trước đến nay Thẩm Tư Ninh chưa từng hỏi đến chuyện của Liêu Kỳ Đông, vậy nên khi nghe được câu hỏi đó, Liêu Kỳ Đông bỗng có cảm giác lạ lạ trong lòng, như thể trái tim vừa được ngâm trong nước ấm.

“Mua bán xe tải, chuyện gì cũng làm.”

Liêu Kỳ Đông đáp.

Thẩm Tư Ninh không rành mấy chuyện này, chỉ gật đầu “à” một tiếng.

Từ khi ra trường, Thẩm Tư Ninh chưa từng đi làm gì cả, việc đầu tiên cậu làm là mở xưởng vẽ tại đây, mà cuối cùng còn lỗ vốn.

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng phải lo lắng chuyện tiền bạc, muốn gì cũng có, nên chưa từng nếm trải cảm giác khốn khó hay mệt mỏi vì mưu sinh.

Cậu chỉ luôn theo đuổi những điều mình yêu thích.

Hai người cứ thế đi tiếp, đột nhiên Liêu Kỳ Đông dừng bước.

Thẩm Tư Ninh không để ý, đâm sầm vào lưng anh.

Vì đang đi chậm nên cú va chạm không mạnh, Thẩm Tư Ninh cũng không sao, cậu nghiêng người nhìn ra phía trước.

“Sao vậy?” Thẩm Tư Ninh hỏi.

Comments