Chương 42: Xinh đẹp

Chương 42: Xinh đẹp

Về đến nhà hai người vẫn nắm tay nhau, Liêu Kỳ Đông quay lại nhìn Thẩm Tư Ninh, hỏi buổi tối muốn ăn gì.

Dạo gần đây Thẩm Tư Ninh toàn ăn ngoài, đã ngán đồ ăn hàng quán từ lâu nên hiếm lắm mới kể ra hai món mình muốn ăn.

Liêu Kỳ Đông buông tay cậu ra, vào bếp bắt đầu nấu nướng.

Thẩm Tư Ninh về phòng nghỉ một lúc, chẳng bao lâu sau Liêu Kỳ Đông đã gọi cậu ra ăn cơm, trong bữa ăn anh kể chuyện ngày mai sẽ phải đi công tác xa.

Ước chừng phải năm ngày mới quay về, mà về rồi có thể sẽ phải đi tiếp một đợt nữa, mỏ than cách đây khá xa, nằm sâu trong núi, anh phải tới đó trông nom mấy tài xế để đảm bảo mọi chuyện ổn thỏa.

Cũng không biết đến khi nào mới có thể giao bớt việc cho người khác.

“Biết rồi.”

Thẩm Tư Ninh gật đầu, cậu đã quen với việc Liêu Kỳ Đông thường xuyên đi công tác, cũng hiểu rõ công việc bận rộn nên không thấy quá bận tâm.

Ăn xong, Liêu Kỳ Đông vào bếp rửa chén, Thẩm Tư Ninh đứng trước cửa bếp nhìn anh. Liêu Kỳ Đông cúi đầu dùng khăn lau từng cái bát, vừa làm vừa dặn dò cậu: “Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi nhớ dẫn nhân viên đi ăn tiệc khai xuân, lúc rảnh thì tổ chức tụ tập vui chơi với họ một chút, kết hợp làm việc và đời sống, để họ dần quen với chỗ này, như vậy mới giữ chân được người ta.”

Thẩm Tư Ninh gật đầu.

Rửa bát xong, lau tay sạch sẽ, Liêu Kỳ Đông bước tới trước mặt Thẩm Tư Ninh, mỉm cười nhìn cậu rồi đưa tay nắm lấy tay phải của cậu, ngón cái nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay.

Tay bị anh chạm đến ngứa ngáy, Thẩm Tư Ninh chẳng nói gì, chỉ muốn rút tay về, nhưng Liêu Kỳ Đông không chịu buông, còn lấy ngón trỏ cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu.

“Ở nhà thì không cho nắm tay, hửm?”

Liêu Kỳ Đông ghé sát lại trêu chọc.

Thẩm Tư Ninh cảm thấy anh đúng là nhỏ mọn, đến giờ còn lôi chuyện cũ ra nói, rõ ràng cố tình trêu cậu.

Thẩm Tư Ninh lườm anh một cái, dùng sức rút tay lại, cúi đầu nhìn mu bàn tay xuất hiện vết đỏ nhạt của mình.

Cậu quay người bỏ đi luôn, chuẩn bị rửa mặt ngủ sớm, Liêu Kỳ Đông chầm chậm đi theo sau nhìn cậu vào phòng lấy đồ ngủ.

“Thẩm Tư Ninh, chuyện hôm đó em nói... rốt cuộc có ý gì? Có thể nói rõ cho anh biết không?”

Liêu Kỳ Đông muốn hiểu rốt cuộc hôm đó Thẩm Tư Ninh đang lo lắng điều gì.

Nhưng làm sao Thẩm Tư Ninh có thể nói ra? Nếu nói ra, người trước mặt chắc chắn sẽ đắc ý đến tận mây xanh, người ta mới nhìn được một bước mà cậu đã nhìn đến tận mấy chục bước sau rồi.

Tương lai có quá nhiều điều không thể đoán trước.

“Em quên rồi.”

Thẩm Tư Ninh cầm bộ đồ ngủ, vừa đi về phía nhà tắm vừa nói với Liêu Kỳ Đông đang đứng ngoài cửa: “Không được hỏi nữa.”

Nói xong liền đóng cửa, còn khóa trái bên trong, cậu rửa mặt rồi sấy tóc trong nhà tắm, xong xuôi mới đi ra.

Lúc này Liêu Kỳ Đông đang đứng ngoài ban công gom quần áo, anh chỉ mang theo hai bộ, thay phiên nhau mặc, dù sao cũng là đàn ông nên không quá cầu kỳ, có đồ mặc là được.

Thẩm Tư Ninh bước lại gần nhìn anh gấp quần áo, Liêu Kỳ Đông đang nhét đồ vào túi nhựa của siêu thị, kiểu đóng gói đơn giản đến mức cẩu thả khiến Thẩm Tư Ninh không nhìn nổi nữa, cậu quay vào phòng dọn trống một chiếc vali rồi đẩy đến trước mặt anh.

“Dùng cái vali này mà đựng, anh dùng cái túi kia, người ta nhìn vào không biết còn tưởng đang đựng rác, lỡ ai ném đi thì sao.”

Thẩm Tư Ninh vừa nói vừa lắc đầu.

Liêu Kỳ Đông nghe cách cậu ví von thì bật cười thành tiếng.

Anh nhận lấy chiếc vali, mở ra rồi bắt đầu xếp quần áo vào, vali cũng không quá to nhưng nhét vài bộ vẫn dư dả.

Ngày mai họ phải xuất phát từ năm giờ sáng, Liêu Kỳ Đông đã thuê sẵn hai chiếc xe khách lớn để đi, vì thời điểm này vé xe đi đâu cũng khó, mà xe công cộng còn dừng nhiều trạm, rất mất thời gian, thuê hẳn xe riêng sẽ thuận tiện hơn.

Dọn dẹp xong, anh kéo vali để vào góc tường.

Thẩm Tư Ninh chuẩn bị vào phòng đi ngủ, vừa quay người định đóng cửa thì thấy Liêu Kỳ Đông cũng theo sau, cậu liền nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Em cứ nằm nghỉ đi, anh chỉ đứng đây nói chuyện với em một chút thôi.”

Liêu Kỳ Đông dừng lại ở ngưỡng cửa, không bước vào phòng.

Anh biết Thẩm Tư Ninh có ý thức về không gian riêng rất mạnh nên cũng không cố chấp, chỉ đứng bên ngoài trò chuyện.

Thẩm Tư Ninh ngồi xuống mép giường, chưa nằm hẳn. Cậu cảm thấy việc nằm trên giường nói chuyện với người khác cứ kỳ kỳ, vì trong lòng vẫn luôn coi phòng ngủ là nơi riêng tư tuyệt đối, trừ bố mẹ ra thì người khác không được tự tiện vào.

Đặc biệt là kiểu vừa nằm vừa nói chuyện, cảm giác rất không đứng đắn.

Liêu Kỳ Đông dặn dò một số chuyện an toàn, bảo cậu cố gắng về nhà trước bảy giờ tối mỗi ngày, không được không nghe máy, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.

Thẩm Tư Ninh nghe đến đoạn “về trước bảy giờ”, “phải nghe máy” thì khẽ hừ một tiếng trong lòng, thầm nghĩ: xa thế rồi còn quản nhiều vậy.

Liêu Kỳ Đông nhìn biểu cảm của Thẩm Tư Ninh là biết cậu không để trong lòng, con người cậu là thế, trong xương tủy có phần bướng bỉnh. Chuyện lớn thì nghiêm túc, nói sao cũng nghe, nhưng chuyện nhỏ thì còn phải tùy tâm trạng.

“Thẩm Tư Ninh, ngoan một chút, nếu không anh ở ngoài cũng chẳng yên tâm làm việc được.”

Liêu Kỳ Đông nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt đầy kiên định.

Thẩm Tư Ninh thấy anh nói chuyện nghiêm túc thế cũng đành đáp một tiếng “biết rồi mà” cho xong, mới ngày đầu thôi mà cái sự bá đạo của Liêu Kỳ Đông đã bắt đầu lộ rõ rồi đấy.

Thấy Thẩm Tư Ninh có vẻ buồn ngủ, Liêu Kỳ Đông không nói thêm nữa, khẽ khép cửa phòng lại dặn cậu ngủ sớm một chút.

---

Sáng hôm sau, khi Thẩm Tư Ninh tỉnh dậy trong nhà đã không còn ai, chỉ còn bữa sáng được để lại trong bếp. Cậu ăn xong thì tự mình rửa bát, loại việc nhà như rửa vài cái bát này không phải cậu không biết làm, nhưng nếu không cần thiết thì sẽ không đụng tay.

Ăn xong, cậu gọi xe đi tới trung tâm năng khiếu.

Hiện tại học sinh vẫn còn đang trong kỳ nghỉ đông, nhưng các lớp năng khiếu vẫn có lịch học, lúc cậu đến đã có vài lớp đang học. Lớp vẽ của Thẩm Tư Ninh phải vài ngày nữa mới khai giảng, mỗi tuần dạy hai buổi, mỗi buổi hai tiết, sáng một tiết, chiều một tiết, mỗi tiết hai tiếng.

Khi học sinh quay lại trường, lớp học sẽ chuyển sang thứ bảy hàng tuần.

Còn một giáo viên vẽ khác thì dạy vào chủ nhật, mỗi người phụ trách hai lớp, giáo viên kia chuyên dạy nhóm học sinh nhỏ tuổi, còn Thẩm Tư Ninh phụ trách nhóm lớn hơn, đa phần là học sinh cấp hai.

Liêu Kỳ Đông chọn hai nhân viên trong nhóm tuyển sinh cũ để quản lý hai trung tâm năng khiếu này, mỗi tháng trả thêm chút lương. Cả hai đều có năng lực, một phần ba số học sinh hiện tại là do họ chiêu sinh. Tuy vậy, mối quan hệ giữa hai người lại không quá thân thiết.

Thẩm Tư Ninh biết rõ đây là sự sắp đặt có chủ đích của Liêu Kỳ Đông.

Chiến lược cân bằng quyền lực.

Liêu Kỳ Đông từng nói với cậu một câu: “Nếu nhân viên đoàn kết quá, bước tiếp theo chính là hợp sức chống lại chủ.”

Thẩm Tư Ninh ngồi lại ở cả hai trung tâm một lúc rồi nhờ lễ tân thông báo cho mọi người rằng tối nay sẽ tổ chức ăn uống tụ họp, quán ăn để mọi người tự chọn, theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số.

---

Bên kia, Liêu Kỳ Đông đã dẫn nhóm tài xế xuất phát, trước khi đi anh phát cho mỗi người một tờ giấy ghi đầy đủ quy trình công việc. Những điều này anh đã gọi điện hỏi ông chủ Trương - người từng làm việc này để tham khảo quy trình cũ.

Ông chủ Trương nói sơ lược vài điều, còn lại phải tự mình lĩnh hội, Liêu Kỳ Đông đã chi tiết hóa nội dung công việc, yêu cầu mọi người nhớ kỹ, làm sai một lần sẽ bị trừ lương.

---

Buổi tối bảy giờ, Liêu Kỳ Đông gọi điện cho Thẩm Tư Ninh.

Lúc ấy Thẩm Tư Ninh đang ăn uống cùng nhân viên, bản thân không quen mấy chuyện khuấy động không khí, may mà hai người phụ trách quản lý đều thuộc dạng lanh lợi, tự giác làm náo nhiệt, còn kéo mọi người tới mời rượu Thẩm Tư Ninh.

Cậu đều lịch sự đáp lại, nhưng trong ly chỉ toàn là nước lọc.

“Ăn cơm chưa?”

Liêu Kỳ Đông ngồi ở hàng ghế đầu trong xe khách, phía sau anh trống không, các tài xế đều ngồi tụ tập phía sau. Liêu Kỳ Đông vốn dĩ chỉ dịu dàng và mỉm cười khi đối diện Thẩm Tư Ninh, còn bình thường ra ngoài luôn là vẻ nghiêm túc, công tư phân minh.

Thế nên mấy tài xế cũng không dám bắt chuyện hay làm thân với ông chủ.

Mấy tài xế ngồi phía sau xe vừa nói cười vừa ăn uống, cũng không chú ý đến việc ông chủ đang gọi điện thoại, càng không nhận ra giọng nói anh dùng khi nói chuyện với đối phương dịu dàng khác hẳn với họ, như trời với vực.

“Đang ăn đây, ăn cùng với nhân viên.”

Thẩm Tư Ninh liếc nhìn mấy nhân viên đang ăn uống vui vẻ một cái.

“Ăn xong về đến nhà thì nhớ gọi lại cho anh nhé.”

Liêu Kỳ Đông không nói nhiều, biết cậu đang ăn ở ngoài nên không tiện nghe điện thoại lâu, chỉ dặn cậu về rồi hẵng nói tiếp.

Sau khi cúp máy, chờ nhân viên ăn xong, Thẩm Tư Ninh đi thanh toán tiền rồi bảo họ gọi xe về ký túc xá. Tiền xe cậu sẽ hoàn trả, sau khi thấy mọi người lần lượt lên xe, cậu cũng tự bắt xe về khu dân cư.

Về đến nhà, Thẩm Tư Ninh vừa vào cửa đã khóa trái, sau đó đi đóng cửa sổ ban công rồi mới vào nhà vệ sinh rửa mặt. Xong xuôi nằm lên giường, lúc này cậu mới gọi lại cho Liêu Kỳ Đông.

---

Lúc ấy Liêu Kỳ Đông cùng mọi người đang dừng chân tại một trạm dịch vụ bên đường, trạm này không có gì tử tế để ăn, chủ yếu chỉ là mì gói và đồ ăn vặt, các tài xế đều đang ngồi ăn mì.

Liêu Kỳ Đông ăn rất nhanh, ăn xong sớm rồi ra phòng hút thuốc, giờ đó trong phòng hút thuốc hầu như không có ai, chỉ có một mình anh.

Chính lúc này, Thẩm Tư Ninh gọi tới.

Liêu Kỳ Đông đã cài nhạc chuông riêng cho cuộc gọi của Thẩm Tư Ninh, âm thanh trong trẻo vang lên khắp căn phòng, anh lập tức dập thuốc rồi đi ra ngoài bắt máy.

Liêu Kỳ Đông không thích khoe khoang, nhất là trong chuyện tình cảm, anh xem đó là thứ vô cùng riêng tư, không muốn ai nghe được những cuộc trò chuyện cá nhân giữa mình và Thẩm Tư Ninh.

Nói cách khác, tính chiếm hữu của anh rất mạnh, những gì anh thích thì phải giấu thật kỹ, không muốn bất kỳ ai dòm ngó, càng không muốn trở thành đề tài cho người khác đem ra bàn tán trêu chọc.

Phòng hút thuốc quá yên tĩnh, anh sợ bị người khác nghe thấy nên mới ra ngoài nghe điện thoại.

“Về đến nhà rồi à?” Liêu Kỳ Đông hỏi.

“Ừ, mới về.” Thẩm Tư Ninh tựa lưng vào đầu giường, trả lời.

“Tối ăn gì rồi?”

Liêu Kỳ Đông bắt đầu hỏi về một ngày của cậu: ăn gì, làm gì, lúc ăn với nhân viên không khí ra sao, hỏi đủ thứ từ lịch trình đến tâm trạng.

Thẩm Tư Ninh chọn một vài câu trả lời đơn giản.

Đang nghe cậu nói, Liêu Kỳ Đông bỗng nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, liền tiện thể nhắc tới.

“Thẩm Tư Ninh, em có biết lần đầu gặp em, ấn tượng đầu tiên của anh là gì không?”

Thẩm Tư Ninh chẳng hiểu sao anh lại đột nhiên nhắc chuyện này, lần đầu họ gặp nhau đâu có vui vẻ gì, đầu Liêu Kỳ Đông bị cậu đập chảy máu, còn cậu thì trật cổ chân.

“Là gì?”

Nghĩ tới chuyện trước kia, Thẩm Tư Ninh cảm thấy không vui chút nào, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng chịu khổ như vậy.

Liêu Kỳ Đông như đoán được tâm trạng của cậu.

Anh nói tiếp: “Ấn tượng đầu tiên của anh lúc đó chính là sao lại có người đàn ông xinh đẹp như vậy.”

Nghe đến đây, Thẩm Tư Ninh thật sự tức giận, ý của Liêu Kỳ Đông là đang xem cậu như phụ nữ sao? Sao lại dùng từ đó để miêu tả cậu chứ?

Thẩm Tư Ninh lập tức định cúp máy.

“Nhưng nếu là một người đàn ông khi thấy một người đàn ông khác xuất hiện trong nhà mình, phản ứng đầu tiên lẽ ra phải là - người này là ai, có trộm cắp gì không chứ?”

Kho từ vựng của Liêu Kỳ Đông có hạn, chỉ nghĩ được đúng một từ: Xinh đẹp.

Lúc đó khi vừa gặp Thẩm Tư Ninh, phản xạ đầu tiên của anh không phải là đề phòng, mà là theo bản năng che đi ánh nhìn của những người khác về phía cậu.

Cơ thể phản ứng trước cả não bộ.

Thẩm Tư Ninh nghe xong cũng hiểu được ý ngầm trong lời nói chưa trọn vẹn của anh.

Cậu cầm điện thoại, không cúp máy.

Chỉ yên lặng lắng nghe tiếng gió và nhịp thở ở đầu dây bên kia.

“Thẩm Tư Ninh, tối nay ngủ nhớ đắp chăn của anh nhé.” Liêu Kỳ Đông bỗng nhẹ nhàng nói.

Thẩm Tư Ninh nghe vậy, vành tai liền đỏ ửng, cậu không nói đồng ý hay không, chỉ khẽ nói một câu: “Em buồn ngủ rồi, cúp máy đây.”

Liêu Kỳ Đông nhìn chằm chằm vào điện thoại vừa bị cúp, rút từ túi áo ra hộp thuốc lá, châm một điếu.

Gió đêm thổi rất mạnh, làm điếu thuốc cháy nhanh hơn hẳn bình thường.

Comments