Mấy ngày sau khi Liêu Kỳ Đông đi khỏi, nếu không có việc gì Thẩm Tư Ninh sẽ ra ngoài vẽ phong cảnh, đến giờ lại quay về dạy vẽ cho học trò.
Sau Tết, số lượng học sinh tăng lên khá nhiều, mỗi ngày đứng lớp xong Thẩm Tư Ninh đều cảm thấy rất mệt, chẳng muốn nói chuyện với ai, tan lớp là bắt taxi về nhà ngay.
Về đến phòng, cậu ngả lưng xuống giường là ngủ được ngay.
Liêu Kỳ Đông ở bên này đang ăn cơm với bên phía nhà máy, trong bữa ăn, anh trò chuyện vu vơ với quản lý kinh doanh rồi từ từ dẫn dắt câu chuyện sang việc làm đại lý.
“Haizz, chuyện này nói thì dễ chứ làm không dễ đâu, anh Liêu à, cơ ngơi nhà anh to như vậy, nhận làm đại lý mấy thứ này chẳng được lợi gì, tốn công tốn của mà chưa chắc đã tiêu thụ hết hàng.”
“Thời buổi bây giờ ấy mà, hàng hóa không quan trọng đâu, có bán được hay không mới là mấu chốt, anh nói xem có đúng không?”
Quản lý kinh doanh đứng dậy, tay cầm ly rượu làm động tác mời Liêu Kỳ Đông, mỗi lời nói ra đều là tâng bốc, nâng Liêu Kỳ Đông lên tận mây xanh, nhất định không dám đắc tội.
“Anh nói đúng lắm.”
Liêu Kỳ Đông mỉm cười, cạn ly rượu của đối phương.
Uống xong, trong lòng Liêu Kỳ Đông đã có dự tính rõ ràng, anh khẽ cười khẩy. Dù anh có thăm dò hay thả mồi đến mấy, những người trong giới này vốn dĩ bài ngoại, người ngoài muốn chen chân vào căn bản là chuyện không thể.
Trên thương trường không có chuyện tình nghĩa.
Ăn xong, quản lý tiễn Liêu Kỳ Đông ra đến cửa khách sạn, ngày mai họ phải đi nhận xe, xe hiện đang đỗ trong nhà máy sản xuất xe tải. Thân xe và thùng xe được sản xuất ở hai nơi khác nhau, tối nay nhà máy sẽ ghép hai phần lại thành xe hoàn chỉnh.
Liêu Kỳ Đông đã dặn người mai phục dưới khách sạn từ trước để canh chừng tên quản lý kia, sau khi gã tiễn anh đến cửa, tận mắt thấy anh đi rồi mới lái xe rời khỏi.
Cùng lúc đó, người của Liêu Kỳ Đông cũng lặng lẽ bám theo, anh giữ liên lạc liên tục với đối phương qua điện thoại.
Quả nhiên tên quản lý kia lái xe thẳng đến nhà máy.
Nhà máy xe tải nằm ở một vùng nông thôn hẻo lánh của thành phố, ban đêm vẫn có người canh gác cổng, Liêu Kỳ Đông chỉ bảo người của mình xác định địa chỉ, sau đó rút về.
Lần này chỉ là thăm dò sơ bộ.
Anh nghĩ đợi khi mọi việc ở mỏ than ổn định sẽ tìm cách mở một đường riêng từ đây, làm ăn độc lập.
---
Hôm sau Liêu Kỳ Đông dẫn các tài xế đi nhận xe, anh bảo mỗi xe buộc một dải vải đỏ vào tay lái, đây một tập tục tượng trưng cho sự an toàn và bình an.
Xe tải có nhiều điểm mù, không giống như xe con, mà họ còn phải chạy cả ngày lẫn đêm. Đặc biệt lô xe này vẫn chưa đăng ký, chưa có bảo hiểm, nếu trên đường xảy ra chuyện gì chắc chắn anh sẽ bị cấp trên lột một lớp da.
Sáu mươi tài xế, mỗi xe hai người thay phiên nhau lái, mệt là đổi.
Sau khi thanh toán xong, đoàn xe xuất phát, xe khách dẫn đầu, phía sau là hàng dài xe tải nối đuôi nhau.
Liêu Kỳ Đông không lái xe tải, anh còn nhiều việc phải lo nên ngồi trên xe khách chạy phía trước, ở hàng ghế cuối cùng gọi điện thoại liên tục.
Anh không để người theo dõi tên quản lý kia quay về.
Người đó là quân cờ Liêu Kỳ Đông đã sắp đặt từ trước Tết, vẫn luôn ở đó theo dõi. Anh sắp xếp cho người này thuê nhà ở gần nhà máy - đó là nhà của một hộ dân chuyển lên thành phố sống, để lại căn nhà trống nên cho thuê.
Liêu Kỳ Đông dặn đối phương không được manh động, trước hết phải làm quen với người dân xung quanh, ban ngày thì ra đồng làm việc cho có, tiện thể dò la tin tức.
Nhà máy này hoạt động ở đây bao năm nay, muốn lấy thông tin bên trong gần như là bất khả thi, nhưng nếu chỉ là tin ngoài lề hay vài chuyện bên lề, hỏi người dân xung quanh là rõ nhất.
---
Đoàn xe tải chạy mấy ngày liền trên cao tốc, cuối cùng cũng an toàn về tới bãi xe.
Trước khi đi Liêu Kỳ Đông đã gọi điện cho nhân viên bảo họ đi nói chuyện với trưởng thôn, thương lượng một mức giá hợp lý để mua toàn bộ đất quanh vùng nông thôn gần đó, đất ở quê rẻ, không tốn bao nhiêu tiền.
Người trẻ trong thôn đều ra thành phố làm thuê, trong thôn chẳng có nguồn thu nào. Lúc trưởng thôn bàn bạc với người dân, phần lớn mọi người đều đồng ý. Dù sao cũng không bắt họ dọn đi, chỉ chiếm đất thôi, mà đất ấy quanh năm cũng chẳng làm ra được mấy đồng.
Nếu ông chủ này thật sự phát triển được ở đây, sau này còn có thể thuê người trong thôn làm việc, âu cũng là chuyện tốt.
Trưởng thôn cũng muốn quê mình phát triển nên nhanh chóng sắp xếp xong mọi việc, chỉ đưa ra một yêu cầu rằng sau này nếu cần nhân công hãy ưu tiên chọn người trong thôn.
Liêu Kỳ Đông đồng ý.
Khu đất ấy vẫn chưa bắt đầu xây dựng, còn là đất nông nghiệp, anh bảo các tài xế đưa xe đỗ vào bãi rồi cử người canh giữ.
Xong việc, anh lên xe trở về nhà.
---
Về tới nơi thì đã khuya, anh đã gọi trước cho Thẩm Tư Ninh hồi chiều, báo sẽ về trong đêm.
Vừa mở cửa thay giày liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, Thẩm Tư Ninh bước ra.
Liêu Kỳ Đông có nói không cần chờ, bảo cậu cứ ngủ trước nhưng Thẩm Tư Ninh cứ nửa tỉnh nửa mê không ngủ sâu được, vừa nghe tiếng động là xuống giường.
Thẩm Tư Ninh ngơ ngác nhìn anh: “Anh về rồi à.”
Mới ra khỏi phòng ngủ, ánh đèn phòng khách quá chói khiến cậu hơi nheo mắt lại, giọng nói cũng nhẹ đi.
Đèn trong phòng khách là loại sáng nhất mà Liêu Kỳ Đông chọn mua, anh thích ánh sáng rõ ràng, thấy đèn làm cậu chói mắt, anh bèn tắt đèn chính, chỉ bật đèn ở góc phòng.
Thẩm Tư Ninh mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, cúc áo cài rất chỉnh tề, chỉ lộ ra phần cổ, phần dưới đó được che kín bởi vạt áo. Cậu đi đôi dép lê màu xanh đậm, không mang tất, để lộ ra mắt cá chân.
Trắng mịn, đẹp một cách tinh tế, những đường gân xanh ẩn dưới làn da.
Toàn thân toát ra vẻ lười nhác mơ màng.
Liêu Kỳ Đông chậm rãi bước tới vòng tay ôm lấy eo Thẩm Tư Ninh, kéo người vào lòng, một tay đặt sau đầu cậu, để cậu tựa vào ngực mình.
Ngón tay anh luồn vào tóc Thẩm Tư Ninh - nó mềm mại, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh nhạt và kiêu ngạo của chủ nhân. Có lẽ sâu trong nội tâm Thẩm Tư Ninh là một phần mà chưa ai từng thấy.
Liêu Kỳ Đông chưa tìm hiểu hết, nhưng anh không vội.
Rồi sẽ có một ngày.
Thẩm Tư Ninh mơ màng tựa vào lòng Liêu Kỳ Đông, lồng ngực của anh ấm áp lạ thường, hơi ấm từ cơ thể anh truyền qua lớp áo len bên trong rồi lan sang cả cậu.
Mỗi người đều có một mùi hương riêng, không phải mùi nước xả vải mà là hương vị thuộc về bản thân họ.
Trên người Liêu Kỳ Đông, Thẩm Tư Ninh ngửi thấy một mùi khói bụi đường dài cùng mùi nắng như chăn gối phơi ngoài trời, ấm áp và dễ chịu.
Liêu Kỳ Đông ôm Thẩm Tư Ninh một lúc mới hơi buông ra, nhưng tay vẫn không rời khỏi eo cậu, anh cúi đầu nhìn Thẩm Tư Ninh, nhẹ nhàng hỏi: “Buổi tối ngủ sao em không đắp chăn của anh?”
Lúc Liêu Kỳ Đông thay giày, bật đèn lên đã thấy chiếc chăn của mình vẫn được gấp gọn gàng đặt trên ghế sofa, y như lúc anh rời đi.
Rõ ràng anh đã dặn Thẩm Tư Ninh đắp chăn của mình ngủ.
Nhưng cậu không làm theo.
Nghe anh hỏi, cơn buồn ngủ của Thẩm Tư Ninh cũng tan đi đôi chút, cậu ngẩng đầu liếc anh một cái, thấy trong mắt Liêu Kỳ Đông là ý cười dịu dàng.
“Em có chăn của mình, sao phải đắp của anh? Hơn nữa, cái chăn của anh cũng là em đưa cho đấy thôi.” Thẩm Tư Ninh đáp.
Liêu Kỳ Đông cúi đầu tiến lại gần nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tư Ninh, đôi mắt ấy đẹp tựa bảo thạch quý giá, độc nhất vô nhị.
Ánh mắt họ giao nhau, không khí dần trở nên mờ ám, thấy Thẩm Tư Ninh không hề phản kháng, Liêu Kỳ Đông liền cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên đuôi mắt của cậu.
Thẩm Tư Ninh lặng lẽ nhìn anh tiến gần, rồi nhìn anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi khóe mắt mình - rất đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức chẳng giống phong cách cứng cỏi thường ngày của Liêu Kỳ Đông.
Một người có thích mình hay không, thích đến mức nào, thật ra người được thích đều cảm nhận được, lúc này Thẩm Tư Ninh cũng cảm nhận được sự trân trọng mà Liêu Kỳ Đông dành cho mình.
“Anh còn chưa ăn tối, em có muốn ăn chút gì không? Ăn rồi hẵng ngủ.” Liêu Kỳ Đông hỏi.
Thẩm Tư Ninh vốn không quen ăn uống sau khi đã nằm xuống, liền khẽ lắc đầu từ chối. Liêu Kỳ Đông cũng không ép, anh kéo cậu ngồi xuống bên ghế sofa, bảo cậu nằm nghỉ một lát, còn anh thì vào bếp nấu mì.
Thẩm Tư Ninh dõi theo bóng dáng anh trong bếp, Liêu Kỳ Đông khi ăn uống một mình thì không cầu kỳ gì cả, chỉ cần no bụng là được, quả nhiên chưa đến mười phút sau anh đã bưng ra một tô mì lớn.
Liêu Kỳ Đông ngồi xuống bên cạnh, gắp vài sợi mì đưa đến môi Thẩm Tư Ninh.
“Thử không?”
Thẩm Tư Ninh biết rõ tính cách anh, có cái gì ngon cũng luôn muốn chia sẻ với mình, cậu nếm thử một chút, ăn hai miếng rồi không muốn ăn nữa, liền đứng dậy đi đánh răng.
Sau khi quay lại, Liêu Kỳ Đông đã ăn hết sạch tô mì và tự đi rửa bát, xong xuôi, anh cầm quần áo vào phòng tắm.
Liêu Kỳ Đông tắm rất nhanh, bình thường chỉ mất mười phút, hôm nay còn chưa đến sáu phút đã bước ra.
Sau khi tắm xong, anh trở lại kéo ghế sofa thành giường, ngồi đối diện với Thẩm Tư Ninh.
“Ngày mai anh phải đến bãi xe huấn luyện cho các tài xế, sáng sớm hôm sau sẽ lên núi, không biết khi nào mới có thể về được… nhưng anh sẽ cố gắng tranh thủ thời gian để về.”
Liêu Kỳ Đông nói với Thẩm Tư Ninh về kế hoạch sắp tới.
Thẩm Tư Ninh gật đầu, bảo đã biết, mấy việc này trước lúc đi Liêu Kỳ Đông cũng đã nói qua rồi.
Liêu Kỳ Đông thấy cậu gật đầu thì không nói nữa.
Lúc này giữa họ giống như hai người bạn mới quen, vẫn còn giữ khoảng cách, Thẩm Tư Ninh cũng còn hơi ngại ngùng, dù sao thì họ cũng chỉ mới bắt đầu.
“Ngày mai đi cùng anh đến bãi xe nhé? Anh nhớ mai em không có lớp, có thời gian mà.”
Liêu Kỳ Đông rủ cậu.
Thẩm Tư Ninh nghe vậy thì thoáng nghi ngờ, cậu chưa từng đến bãi xe của Liêu Kỳ Đông, thậm chí chẳng biết nằm ở đâu, sao lại tự nhiên rủ mình đi cùng? Không lẽ bắt cậu cùng anh huấn luyện tài xế?
Thấy vẻ mặt mơ hồ của cậu, Liêu Kỳ Đông vừa buồn cười vừa bất lực, thật chẳng hiểu lòng người gì cả, anh đành nói rõ ràng hơn.
“Chỉ là anh muốn được ở bên em thêm một lúc nữa thôi, ngày mai đi cùng anh nhé? Được không?”
Liêu Kỳ Đông vừa nói vừa nắm lấy tay Thẩm Tư Ninh, khẽ xoay xoay ngón tay cậu trong tay mình, ngón tay cậu thon dài như ngọc, đầu ngón tay mềm mại, cầm trong tay thấy thoải mái vô cùng.
Thẩm Tư Ninh nghe Liêu Kỳ Đông nói vậy cũng không vội đồng ý mà do dự hỏi ngược lại một câu.
“Bãi xe có sạch sẽ không? Có chỗ nghỉ không?”
Từ trước đến giờ, mỗi lần Liêu Kỳ Đông từ bãi xe về trên người anh đều ám mùi xăng dầu và đầy bụi bẩn, mà cậu cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy nơi đỗ xe tải đó trông ra sao.
Cậu sợ lại giống lần trước vào chợ, đến lúc không chịu nổi lại cãi nhau trước mặt nhân viên thì chẳng hay ho gì, dù Thẩm Tư Ninh bằng lòng ở bên anh, nhưng cũng không muốn phải miễn cưỡng bản thân bước vào một nơi quá bẩn.
Liêu Kỳ Đông nghe vậy chỉ khẽ cười, rồi ghé sát tai Thẩm Tư Ninh thì thầm: “Yên tâm, sẽ không để em lấm lem bùn đất đâu.”
“Em là mặt trăng trên trời, anh sẽ nâng niu giữ gìn.”
Thẩm Tư Ninh nghe câu ấy thì biết ngay Liêu Kỳ Đông đã hiểu rõ ẩn ý trong câu hỏi của mình, hơn nữa còn cho cậu một câu trả lời.
“Anh đi hỏi người ta à?” Thẩm Tư Ninh đẩy anh ra, hơi xấu hổ hỏi lại.
Bị đẩy ra Liêu Kỳ Đông cũng không giận, chỉ cười cười tựa lưng vào ghế sofa.
“Ừ đấy, quanh chỗ mình người có học ít quá, nên chuyến này đi thành phố lớn, tiện gặp ai là anh hỏi luôn.”
Nghe anh nói thế, Thẩm Tư Ninh chỉ muốn tìm cái hố chui xuống. Có những câu khi nói ra trong hoàn cảnh cụ thể thì không sao, nhưng nếu sau này còn bị nhắc lại thì đúng là quá xấu hổ.
Cậu thật sự không dám tưởng tượng nổi một người đàn ông thô thiển như Liêu Kỳ Đông lại kéo người xa lạ ngay giữa thành phố lớn, hỏi xem mấy câu đó là có ý gì.
“Anh không thấy mất mặt à?”
Mặt Thẩm Tư Ninh đỏ bừng, cảm thấy danh dự sắp không giữ nổi, may mà người bị hỏi không biết là do cậu nói những câu đó, nếu không thì cậu thật sự chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa.
Liêu Kỳ Đông thấy cậu như thế lại cố tình thêm mắm dặm muối: “Có chứ, anh còn nói với người ta là người anh thích từng nói với anh như thế, nhưng anh không hiểu, đành phải đi hỏi người khác xem rốt cuộc có ý gì.”
Lần này thì Thẩm Tư Ninh như con mèo bị giẫm phải đuôi, bật dậy khỏi ghế sofa định đi thẳng vào phòng ngủ. Thật là... thật là... Mất mặt chết mất!
Liêu Kỳ Đông thấy trêu cậu đủ rồi liền biết điểm dừng, vội kéo người lại, giọng cũng nghiêm túc hơn một chút: “Anh đùa đấy, sao có thể để người khác cười em được.”
“Là anh tự suy nghĩ rất lâu mới hiểu được ý em, cộng thêm phản ứng ban nãy của em thì anh chắc chắn rồi.”
“Anh sẽ không để bất kỳ ai có một chút hiểu lầm hay đánh giá không tốt nào về em.”
Nói rồi, Liêu Kỳ Đông ôm cậu vào lòng, bế cả người lẫn chăn ôm thẳng vào phòng ngủ.
Đến nơi, anh vén chăn của Thẩm Tư Ninh lên, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường. Sau đó anh quỳ bên mép giường, cúi đầu nắm lấy tay Thẩm Tư Ninh, khẽ hôn lên mu bàn tay cậu.
“Những điều khiến em lo lắng, anh sẽ giải quyết tất cả, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được. Dù sau này trời có sập xuống, anh cũng sẽ che chở cho em.”
Nói xong câu đó, Liêu Kỳ Đông cầm chăn của Thẩm Tư Ninh ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Tư Ninh nghe xong lời hứa hẹn ấy, tim lại đập thình thịch không kiểm soát, trong căn phòng yên ắng, cậu có thể nghe rõ ràng cả nhịp tim của chính mình.
Comments